Hờn Dỗi
Chương 51
Không khí trong phòng ái muội kiều diễm, ngọn lửa như vừa được thắp lên khiến người ta không thể tự chủ được.
Quý Thanh Ảnh bị người đàn ông kéo vào trong ngực, tay vẫn còn đặt trên khuy cài, bàn tay của anh bao lấy bàn tay cô, không cho cô nhúc nhích.
Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh, trái tim đập những nhịp đập mạnh mẽ.
Nhưng lại cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Hóa ra Phó Ngôn Trí khi uống say, là thế này.
Cô cúi đầu, chạm nhẹ lên chóp mũi anh: “Bác sĩ Phó, những người khác có biết khi anh say sẽ có dáng vẻ này không?”
Phó Ngôn Trí mở mắt ra nhìn cô, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô phản chiếu trong đôi mắt anh, hầu kết của anh chuyển động lên xuống, giọng nói trầm thấp: “Em biết.”
“Dạ?” Quý Thanh Ảnh nhướng mày, cố ý hỏi: “Chỉ có em biết?”
Phó Ngôn Trí “Ừm” một tiếng.
Quý Thanh Ảnh nở nụ cười: “Vậy những người khác chưa từng thấy qua dáng vẻ khi say của anh sao?”
Phó Ngôn Trí nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, lắc lắc đầu.
Bình thường anh không uống rượu, thì sao có thể say được.
Quý Thanh Ảnh chăm chú quan sát vẻ mặt của anh, sau khi nhận được đáp án khẳng định chắc chắn, cô im lặng nở nụ cười.
Cô tới gần, hôn lên môi anh: “Bây giờ anh tỉnh táo hơn chút nào chưa?”
Phó Ngôn Trí không lên tiếng, bàn tay vốn đang phủ lên mu bàn tay của Quý Thanh Ảnh bỗng nhiên cử động, dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Thanh Ảnh, anh vậy mà lại mở một khuy cài của cô ra.
Cô nheo mắt, ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha.
Khi Phó Ngôn Trí đang có ý định cởi khuy cài thứ hai ra, Quý Thanh Ảnh lấy tay chặn tay anh lại: “Đừng.”
Cô ngượng ngùng không thôi: “Vẫn chưa kéo rèm xuống.”
Phó Ngôn Trí hơi nâng mắt.
Quý Thanh Ảnh đẩy anh ra, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất bên kia.
Chiếc sườn xám hôm nay cô mặc là một chiếc sườn xám không tay cổ đứng làm bằng chất liệu ren, chiều dài đến cẳng chân, từ đùi trở xuống là một hàng khuy cài, như có như không che chắn những phong cảnh hấp dẫn khiến người ta mơ màng.
Quý Thanh Ảnh đóng cửa kính sát đất lại, nhân tiện thả rèm xuống, trong phòng, nháy mắt chỉ còn lại ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm.
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang nằm ngửa trên sô pha.
Phó Ngôn Trí không nhắm mắt, nhìn cô với ánh mắt như thiêu như đốt.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Quý Thanh Ảnh cắn môi dưới, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô hơi khom lưng.
Dáng người của cô vẫn luôn rất đẹp, đường cong đẹp đẽ, trước lồi sau vểnh.
Mặc dù trông thì gầy nhưng những gì cần có thì đều có cả.
Khi cô mặc sườn xám vào, dáng người đẹp đẽ của cô đều được khoe ra.
Ánh mắt Phó Ngôn Trí hoàn toàn dừng trên người cô gái cách đó không xa.
Lúc cô cong lưng, bắp chân căng chặt, cánh tay trắng nõn mềm mại, tương phản rõ rệt với lớp ren màu hồng nhạt.
Khiến cho da thịt trên người cô cũng dần dần nhiễm màu hồng phấn.
Cô quay người lại, để ánh đèn bao trùm lấy cơ thể cô, để lại bóng dáng cô trên mặt đất.
Ngón tay của cô lần lượt cởi từng khuy cài, khiến Phó Ngôn Trí càng chăm chú nhìn hơn.
Từ bắp chân cho tới bụng, rồi hướng lên trên, sau khi cởi hết hàng khuy cài ở bên hông, cô đưa tay đặt lên hàng khuy cài đặt xéo trước ngực.
Sau đó nâng mắt nhìn về phía anh, trong đôi mắt cô có chút xấu hổ, cũng có chút quyến rũ.
“Bác sĩ Phó.”
Cô cố ý hạ thấp giọng, như một yêu tinh: “Để em dạy anh cách cởi cái này được không?”
Khuy cài của chiếc sườn xám hôm nay Quý Thanh Ảnh mặc khá đặc biệt.
So với khuy cài bên hông thì khuy ở trên khó cởi hơn, vòng mấy vòng, nên cũng không thấy lạ khi Phó Ngôn Trí vừa rồi không thể cởi được.
Trong ánh mắt Phó Ngôn Trí như có ngọn lửa, dần dần thiêu đốt.
Giọng nói anh khàn khàn, ngồi ngay ngắn, “Được, lại đây.”
Quý Thanh Ảnh nở nụ cười, thướt tha đi tới chỗ anh.
Quý Thanh Ảnh vừa đi qua, đã bị Phó Ngôn Trí khóa chặt trên đùi anh, vạt sườn xám không còn khuy cài ngăn trở vị vén lên tới tận đùi, đôi chân ngọc lộ ra, làn da trắng nõn mềm mại khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Phó Ngôn Trí cúi đầu nhìn, ánh mắt tối đi mấy phần.
Anh chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt của Quý Thanh Ảnh, thấp giọng hỏi: “Dạy anh?”
Đón nhận ánh mắt của anh, Quý Thanh Ảnh đột nhiên mới phản ứng lại được, hình như cô tự đào hố cho mình rồi.
Nhưng cái hố này, cô tình nguyện nhảy xuống.
Cô mím môi, cúi đầu nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh, nhẹ nhàng đáp lời: “…!Dạ.”
Cô kéo tay Phó Ngôn Trí, đặt trên khuy cài bên xương quai xanh, nhẹ giọng hướng dẫn.
“Anh cầm lấy sợi dây này, vòng hai vòng qua đây, ở chỗ kia có một chi tiết nhỏ, sau khi vòng qua là cởi được.”
Phó Ngôn Trí làm theo.
Ngón tay anh lưu luyến bên trên, dựa theo lời hướng dẫn của cô, nghiêm túc tập trung nghiên cứu khuy cài.
Trong lúc gần gũi, Quý Thanh Ảnh mới phát hiện, móng tay của Phó Ngôn Trí được cắt tỉa rất gọn gàng, trông vô cùng sạch sẽ đẹp mắt.
Cô cảm nhận được ngón tay anh dừng tại chỗ kia, thân thể không khống chế được căng chặt.
Rõ ràng chỉ có mấy chục giây, nhưng khiến Quý Thanh Ảnh cảm thấy dài như một năm.
Cô theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Đột nhiên, bên tai truyền đến cảm giác ướt át, giọng nói của người đàn ông cũng theo đó truyền đến: “Có phải như vậy hay không?”
Dứt lời, khuy cài trên cùng được cởi ra.
Quý Thanh Ảnh “Ừm” một tiếng, lông mi run rẩy: “Đúng vậy.”
Phó Ngôn Trí cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô: “Anh học nhanh không?”
“…Nhanh.”
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, bắt đầu chuyển sang nghiên cứu khuy cài thứ hai, thấp giọng nói: “Ừ, là do giáo viên dạy giỏi.”
Mặt Quý Thanh Ảnh đỏ như tôm luộc, không được tự nhiên mà hơi dịch người dưới, vừa mới cử động, đã bị Phó Ngôn Trí giữ lại.
Anh nói: “Đừng lộn xộn.”
“…”
Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm động tác tay của anh, thật sự không dám tiếp tục cử động nữa.
Trước đây, Quý Thanh Ảnh chưa bao giờ phát hiện, hóa ra cởi khuy áo lại là một chuyện giày vò con người ta như vậy.
Rõ ràng chỉ là mấy nút thắt, nhưng khi được người đàn ông cởi bỏ lại khiến cô cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ.
Khi toàn bộ khuy cài đều được cởi ra, cô theo bản năng muốn đứng dậy quay về phòng ngủ, nhưng còn chưa kịp đứng lên, thì bàn tay của người đàn ông đã dọc theo khuy cài đi xuống đặt ở chỗ nào đó.
Đôi chân của Quý Thanh Ảnh ngay lập tức duỗi thẳng, có cảm giác không thể miêu tả thành lời.
“Phó…!Ngôn Trí.”
“Ừ.” Anh đáp lời, dỗ dành cô: “Học xong rồi có phải nên được thưởng không?”
Dường như anh đang bắt cô trả lại gấp trăm gấp ngàn lần những lần cô lợi dụng anh trước đây.
Quý Thanh Ảnh mơ hồ đáp lời: “Anh muốn được thưởng cái gì?”
“Em.”
Một từ được nhả ra dứt khoát.
Giây tiếp theo, Quý Thanh Ảnh cảm nhận được bàn tay của người đàn ông bắt đầu cử động, thân mình cô không khống chế được mà run rẩy, trong cổ họng tràn ra tiếng than nhẹ, trong đêm khuya yên tĩnh, uyển chuyển động lòng người xiết bao.
…!
Ánh đèn trong phòng khách sáng hơn nhiều so với đèn trong phòng ngủ, là ánh sáng được tạo thành từ nhiều bóng đèn nho nhỏ từ đèn chùm.
Vạt sườn xám bị xốc lên trên, dưới ánh đèn, trông nổi bật vô cùng.
Dần dần, trên mặt đất có nhiều hơn vài thứ so với lúc bọn họ tiến vào, nhưng cũng không phải nhiều lắm.
Trong nhà không có gì thay đổi, cũng không có người lạ tiến vào.
Chỉ có hai người bọn họ.
Chỉ là những thứ trói buộc trên cơ thể bọn họ ngày càng ít đi.
Quần áo nặng trĩu được cởi ra, biến mất không thấy đâu.
Tấm rèm được thả xuống, không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tai hồng trước mắt.
Chỉ thi thoảng mới có thể nghe thấy vài âm thanh lạ lùng vang lên, giữa đêm khuya yên tĩnh, khiến người ta mơ màng khó ngủ.
Dưới ánh đèn, bàn tay của người đàn ông du tẩu trên cơ thể của người phụ nữ, còn đôi chân của người phụ nữ đung đưa trên không trung.
Như thể đứng không vững, lại như thể không khống chế được.
Lúc rơi xuống, bàn chân bị một bàn tay to rộng bắt lấy, quấn quýt lấy nhau như những sợi dây của cây tử đằng.
…!
Từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi cho đến phòng tắm, thậm chí ngay cả trên bàn, nơi đâu cũng để lại dấu vết của hai người.
Người này khi say rượu, dường như đã hoàn toàn gỡ bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, để lộ ra bản tính thật bị đè nén bấy lâu, chỉ vì người trước mắt.
Gió ngừng thổi, âm thanh cũng tĩnh lặng.
Đợi tới khi mọi thứ bình lặng trở lại, những cánh hoa chiếc lá cũng đọng lại nơi cuối hồ, không còn trôi nổi theo những gợn sóng nữa.
Khi Phó Ngôn Trí tỉnh lại, người bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.
Tấm rèm trong phòng được đóng kín, bởi vì tối qua Quý Thanh Ảnh nhất quyết bắt anh phải thả xuống, vào thời điểm đặc thù đó, anh không còn cách nào khác, đành phải trực tiếp ôm người đi qua kéo xuống.
Nghĩ nghĩ, anh hơi dừng lại, cúi đầu nhìn người đang làm ổ trong lồng ngực mình, từ đuôi mắt tới đầu lông mày đều là một mảnh nhu hòa.
Cúi đầu hôn lên khóe môi cô, Phó Ngôn Trí lặng lẽ đứng dậy lấy thuốc trong ngăn kéo ra.
Lần này, cô không đá anh như lần trước nữa.
Sau khi bôi thuốc cho cô xong, Phó Ngôn Trí duỗi tay, nhéo nhéo má cô, giọng nói khàn khàn: “Anh đi làm đây.”
Mí mắt của Quý Thanh Ảnh hơi động đậy, không muốn nhìn anh.
Phó Ngôn Trí cười nhẹ, biết cô đã tỉnh.
Anh cúi đầu chạm vào môi cô, khàn giọng hỏi: “Khi nào tỉnh thì gửi tin nhắn cho anh, anh bảo người đưa đồ ăn sáng cho em.”
“…!Không cần.”
Quý Thanh Ảnh làm tổ trong chăn, lên tiếng: “Anh cứ đi làm đi, em sẽ ăn cùng Dung Tuyết.”
“Được.”
Phó Ngôn Trí duỗi tay, vén tóc đang che mặt cô sang hai bên, thấp giọng nói: “Vậy tối nay chúng ta ăn cùng nhau.”
“…Vâng.”
“Xin lỗi.”
Quý Thanh Ảnh nghe âm thanh lẩm bẩm bên tai, những chuyện điên cuồng đêm qua trong nháy mắt chui vào đầu cô.
Cô xấu hổ đá anh một cái, lẩm bẩm: “Anh nhanh đi đi!”
Phó Ngôn Trí nở nụ cười, biết cô đang thẹn.
Anh dừng lại, đứng lên, nhưng lại không nhịn được mà khom lưng, ngậm lấy môi cô rồi nói: “Phần thưởng tối hôm qua, anh thích lắm.”
“…”
Đến khi người đi rồi, Quý Thanh Ảnh mới lén lút mở mắt ra.
Cô cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, khóc không ra nước mắt.
Anh thích.
Nhưng mà cô không thích!!!
Đương sự tỏ vẻ hối hận, vô cùng hối hận.
Tối qua cô không nên chủ động quyến rũ anh mới phải, ai biết được Phó Ngôn Trí khi uống say lại biến thành như vậy.
Nghĩ đến những hình ảnh tối hôm qua, Quý Thanh Ảnh chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Không chỉ dùng những tư thế đa dạng, mà anh còn miệt mài dùng sức, lăn lộn cô.
Nếu không phải bình thường cô chăm chỉ rèn luyện, thì với mấy tư thế đa dạng đêm qua, Quý Thanh Ảnh cảm thấy mình sẽ toang mất.
Bây giờ xem như cô đã hiểu rõ, Phó Ngôn Trí thích sườn xám.
Đàn ông mê trang phục đẹp, thật đáng sợ.
Khi Phó Ngôn Trí tới bệnh viện, không ngạc nhiên khi nhận được rất nhiều lời chúc mừng từ đồng nghiệp.
Anh bình tĩnh gật đầu, mặc dù trên mặt không thể hiện quá rõ ràng, nhưng người ta có thể cảm giác được tâm trạng của anh không tệ.
Từ Thành Lễ nghi ngờ nhìn anh vài lần: “Tâm trạng của cậu khá tốt.”
“Ừm.”
Anh ấy nhướng mày: “Vì cuộc thi hả?”
Nói xong, anh ấy lẩm bẩm: “Không đúng.
Trước đây cậu được giải nhất cũng không như thế này.”
Phó Ngôn Trí liếc mắt nhìn anh ấy, vẫn không lên tiếng.
Tâm trạng của anh tốt tất nhiên không phải vì chuyện nhận được giải thưởng.
Từ Thành Lễ chăm chú nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên mới nhận ra: “…!Ồ.”
Anh ấy nói: “Tôi hiểu rồi.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Từ Thành Lễ khẽ thở dài: “Khi nào tôi mới có thể tìm được bạn gái đây.”
Đúng lúc Triệu Dĩ Đông đi ngang qua, nhịn không được nói một câu: “Bác sĩ Từ, chỉ cần anh ít nói lại, là có thể tìm được bạn gái.”
Từ Thành Lễ: “…”
Anh ấy ngước mắt, liếc cô ấy: “Hôm nay cô không bận à?”
“Bận chứ.” Triệu Dĩ Đông nói: “Bận lắm, tôi đi trước đây, chúc bác sĩ Từ và bác sĩ Phó buổi sáng tốt lành.”
Từ Thành Lễ phì cười, nhìn bóng dáng đang chạy chậm của cô ấy: “Haha, y tá Triệu này đúng là…”
“Nói đúng lắm.”
Nụ cười trên mặt Từ Thành Lễ cứng đờ, nhìn anh: “Cậu nói gì?”
Phó Ngôn Trí quét mắt nhìn anh ấy, ngữ khí bình tĩnh: “Nếu nói ít lại một chút, thì có lẽ sẽ tìm được liền.”
Từ Thành Lễ: “…”
Hôm nay Phó Ngôn Trí còn bận rộn hơn so với tưởng tượng, thậm chí anh còn không kịp thời gian để trả lời lại tin nhắn của Quý Thanh Ảnh.
Trong thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, anh cũng chỉ có thể tùy tiện ăn hai miếng cơm, sau đó lại bắt đầu bận rộn.
Nhưng Quý Thanh Ảnh cũng không để ý tới việc anh có nhắn lại hay không, cô đã sớm biết công việc của Phó Ngôn Trí bận rộn mệt mỏi tới mức nào.
Lúc anh bề bộn công việc, cô cùng bận rộn, cô cũng có công việc và cuộc sống của riêng mình.
Khi Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí ở bên nhau, trong tâm trong mắt cô đều là anh, sẽ làm nũng với anh, sẽ để anh chăm sóc mình, như thể mình thật sự là đứa trẻ ba tuổi.
Nhưng khi tách nhau ra, cô lại độc lập tự mình cố gắng.
Một mình có thể làm được mọi thứ.
Sau khi thương lượng với Dung Tuyết về ý tưởng ban đầu xong, hai người gọi cơm hộp.
Dung Tuyết liếc mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Thanh Ảnh.”
“Hả?”
Dung Tuyết liếc mắt nhìn cổ cô, nhịn cười nói: “Tối nay chị có ra ngoài không?”
“…!Chắc là không.”
Dung Tuyết gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu chị mà đi ra ngoài, thì nhớ che cổ lại nha.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Cô cúi đầu, lúc này mới chú ý tới dấu hôn tối qua Phó Ngôn Trí để lại.
Dung Tuyết chăm chú quan sát vẻ mặt của cô, bật cười: “Chị cứ bình tĩnh, em hiểu mà.”
Cô ấy chống cằm nói: “Yêu đương với bác sĩ Phó, có phải chị cảm thấy hạnh phúc lắm không?”
Quý Thanh Ảnh trầm ngâm một lát, gật đầu: “Ừ.”
Cô không có gì cần phải che giấu, thậm chí còn muốn nói cho cả thế giới biết, việc yêu đương với Phó Ngôn Trí hạnh phúc biết nhường nào.
Dung Tuyết nhìn cô, không nhịn được nói: “Vậy là tốt rồi.”
Cô ấy dựa vào vai Quý Thanh Ảnh, cảm khái: “Chị Thanh Ảnh của em xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất.”
Quý Thanh Ảnh cong môi, liếc nhìn cô ấy: “Em đừng có nịnh nọt chị, nịnh chị thì vẫn phải làm việc.”
Dung Tuyết cười: “Không thành vấn đề, đợi lát nữa cơm nước xong chúng ta sẽ hoàn thành mấy đơn hàng đặt trước trước, rồi mấy ngày sau sẽ tập trung cho cuộc thi.”
“Ừ.”
Buổi chiều, lúc Quý Thanh Ảnh đang bận rộn với Dung Tuyết, Trần Tân Ngữ đột nhiên tới.
Hai người đều sửng sốt.
Quý Thanh Ảnh nhìn khuôn mặt đầy vẻ khó chịu của cô ấy, nhướng mày: “Cậu sao vậy?”
Trần Tân Ngữ thở phì phò ngồi xuống sô pha, hoàn toàn không biết nên mở miệng thế nào.
“Không có gì.”
Quý Thanh Ảnh cười cười, đứng dậy đi tới phòng bếp lấy cho cô ấy một ly nước, nói đơn giản: “Hôm nay cậu tan làm sớm vậy à?”
Trần Tân Ngữ nhận lấy cái ly, “Ờ” một tiếng: “Đúng vậy.”
Cô ấy cúi đầu, uống một ngụm.
Quý Thanh Ảnh cũng không hỏi nhiều, tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Trần Tân Ngữ ngồi một mình cũng thấy chán, đi qua chỗ cô: “Có gì cần tớ giúp đỡ không?”
Quý Thanh Ảnh chỉ chỉ: “Bên kia, tớ vừa vẽ xong, cậu cắt ra giúp tớ với.”
“…!Ok.”
Trong phòng khách yên tĩnh, ba người bận rộn công việc của mình.
Đợi sau khi hoàn thành công việc trong tay, Quý Thanh Ảnh nhìn thời gian, tiện thể nhìn thấy tin nhắn Phó Ngôn Trí gửi tới.
Anh nói tối nay phải tăng ca, bảo cô và trợ lý nhớ ăn cơm sớm một chút.
Quý Thanh Ảnh nhướng mày, nhìn về phía Trần Tân Ngữ vẫn luôn im lặng: “Tối nay cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Vậy thì ăn thịt nướng đi.”
Quý Thanh Ảnh hứng thú bừng bừng: “Đã lâu rồi tớ chưa ăn thịt nướng, mấy ngày nữa lại phải thi đấu theo hình thức khép kín, chắc chắn sẽ ăn không vào.”
Trần Tân Ngữ không nói gì, liếc mắt nhìn cô: “OK, vậy đi ăn thịt nướng đi, cậu không làm nữa à?”
Quý Thanh Ảnh gật đầu: “Còn thời gian mấy ngày nữa, vẫn kịp.”
Ba người nói đi là đi, hơn nửa tiếng sau, ba người có mặt tại quán thịt nướng.
Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ ngồi một bên, Dung Tuyết ngồi đối diện.
Cô đưa mắt nhìn người bên cạnh, duỗi tay chọc chọc: “Cậu sao vậy, vẫn chưa định nói chuyện à?”
Trần Tân Ngữ nhìn cô, dựa vào trên vai cô lắc đầu: “Không muốn nói.”
Quý Thanh Ảnh không nói gì thêm: “Vậy cậu cũng đừng bày ra khuôn mặt như vậy, cậu như vậy, Dung Tuyết cũng không dám lên tiếng.”
Dung Tuyết tự nhiên bị cue vào “Á” một tiếng, sau khi đón lấy ánh mắt của Quý Thanh Ảnh, cô nàng gật gật đầu, cười hì hì đưa trà cho Trần Tân Ngữ: “Chị Tân Ngữ, có phải trong công việc có ai chọc chị tức giận không, đừng tức giận đừng tức giận, chị Tân Ngữ của chúng ta đỉnh nhất.”
Trần Tân Ngữ bật cười, liếc nhìn cô ấy: “Dung Tuyết nhà chúng ta đúng là biết nói ngon ngọt.”
Dung Tuyết cười hì hì: “Đều do chị Tân Ngữ dạy giỏi cả.”
Trần Tân Ngữ cười: “Khách khí khách khí.”
Nghe hai người nịnh hót nhau, Quý Thanh Ảnh cảm thấy cạn lời.
Cô cười cười: “Tớ đi vệ sinh.”
“Đi đi đi đi, sau khi cậu về là có thịt ăn.”
Quý Thanh Ảnh bật cười.
Quán thịt nướng các cô chọn có điểm đánh giá rất cao trên app review, danh tiếng tốt, phục vụ cũng ok.
Quán ăn rất lớn, chỉ có một điểm không tốt lắm, đó chính là toilet hơi đông người.
Quý Thanh Ảnh đứng xếp hàng phía sau, không chút để tâm nghịch điện thoại, thi thoảng lại báo cáo hành tung của cô cho Phó Ngôn Trí.
Vừa gửi một tấm ảnh chụp thịt nướng qua, bên cạnh truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Quý Thanh Ảnh?”
Cô hơi dừng lại, theo bản năng nâng mắt lên.
Toilet không tính là lớn, cũng chỉ có một lối đi nho nhỏ, mọi người xếp thành một hàng, khi có người từ bên trong đi ra, chỉ cần không cẩn thận là có thể đụng vào bả vai người khác, có thể nói là khá chật chội.
Cách chỗ Quý Thanh Ảnh đứng không xa, còn có mấy bậc thang, đi qua bậc thang là vào toilet, mọi người đều đứng đợi dưới bậc thang.
Giờ phút này, đứng trên bậc thang là một cô gái mặc váy liền màu trắng, vẻ ngoài thanh tú, dáng người nhỏ xinh, nhìn qua giống em gái nhà hàng xóm.
So sánh với vẻ đẹp sáng chói của Quý Thanh Ảnh thì trông người nọ hơi kém một chút.
Cô ta nhìn Quý Thanh Ảnh, trong ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên.
Sau khi Quý Thanh Ảnh thấy rõ khuôn mặt người kia, đột nhiên nhớ tới lời giới thiệu của cô ta mấy năm trước.
Cô ta nói cô ta tên là Lâm Hiểu Sương.
Cái tên lấy cảm hứng từ câu thơ “Hiểu lai thùy nhiễm sương lâm túy, tổng thị li nhân lệ.” của Vương Thực Phủ.
Chỉ cần nghe một câu này, đã khiến người ta có thể cảm nhận được vẻ đẹp của gió thu và sương đọng trên lá, vô cùng nghệ thuật.
Lúc ấy, Quý Thanh Ảnh cũng thấy rất đẹp.
Thậm chí còn bởi vì nguyên nhân này, mà cô còn trở thành bạn tốt với cô ta.
Nghĩ ngợi, cô dừng tầm mắt trên người cô ta.
Lâm Hiểu Sương thấy cô không phủ nhận, cười cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Quý Thanh Ảnh hơi nhíu mày: “Đây là nhà cậu?”
Nụ cười trên mặt Lâm Hiểu Sương cứng đờ, dường như không nghĩ tới cô sẽ đáp trả sắc bén như vậy.
Cô ta hơi dừng lại, dịu dàng nói: “Tôi không có ý đó, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở đây thôi.”
“Ồ.”
Lâm Hiểu Sương nhìn cô: “Đi cùng với bạn sao?”
Quý Thanh Ảnh không tiếp lời.
Lâm Hiểu Sương nhìn xung quanh quán ăn một vòng, nhàn nhạt nói: “Tôi nghe nói cuộc thi thiết kế toàn quốc, chuẩn bị đến đâu rồi?”
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ta, nở nụ cười nhẹ, nói: “Cậu muốn biết?”
Lâm Hiểu Sương hơi nghẹn lời, nhìn cô: “Thanh Ảnh, cậu thay đổi không ít.”
“Đúng vậy.”
Quý Thanh Ảnh nhàn nhạt nói: “Đương nhiên tôi thay đổi không ít, cậu cũng thay đổi không ít.”
Cô liếc nhìn sắc mặt của Lâm Hiểu Sương, dưới ánh mắt mong đợi của cô ta, cô không chút khách khí nói: “Có phải khí hậu ở nước ngoài không tốt để bổ dưỡng thân thể không, mà tôi thấy cậu già nhanh quá.” Cô nói: “Phờ phạc quá, không còn xinh đẹp nữa.”
“…”
“Cậu!” Lâm Hiểu Sương trừng lớn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện cô sẽ công kích mình ở đây.
Quý Thanh Ảnh bĩu môi: “Cảnh tượng năm đó lúc rời đi không còn nữa, thật đáng tiếc.”
Lâm Hiểu Sương đảo mắt nhìn xung quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quý Thanh Ảnh, cậu điên rồi sao?”
“Làm gì có.”
Quý Thanh Ảnh di chuyển về phía trước, nhàn nhạt nói: “Nhưng mà, tôi muốn thấy cậu nổi điên đấy.”
Cô vô cảm nói: “Trước khi cậu chưa nổi điên, thì tôi tuyệt đối sẽ không chịu thua.”
Nói xong, đúng lúc đến lượt cô.
Quý Thanh Ảnh ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho cô ta, đi thẳng vào toilet.
Lúc đi ra, Quý Thanh Ảnh đứng trước bồn rửa tay, đúng lúc trước mặt có treo một tấm gương.
Cô nâng mắt nhìn người trong gương, chính cô cũng cảm thấy xa lạ.
Quý Thanh Ảnh cắn môi dưới, cúi đầu để làn nước chảy qua kẽ tay, sau khi rửa sạch tay, một lúc lâu sau cô mới xoay người rời đi.
Lúc quay lại vị trí, Trần Tân Ngữ nghi ngờ nhìn cô: “Sao tâm trạng của cậu lại không tốt rồi?”
Quý Thanh Ảnh lấy điện thoại ra, nhấn vào giao diện nhắn tin với Phó Ngôn Trí, thấp giọng nói: “Rõ ràng đến thế à?”
“…!Rõ lắm.”
Trần Tân Ngữ quay đầu nhìn cô: “Cậu gặp phải chuyện gì sao?”
“Ừ.”
Cô gửi cho Phó Ngôn Trí một meme đòi ôm, quay đầu nhìn cô ấy: “Có phải cậu gặp phải mấy người Lâm Hiểu Sương không?”
Trần Tân Ngữ sửng sốt, mấp máy môi, không thể tin nổi nhìn cô.
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, thì Quý Thanh Ảnh biết mình đoán đúng rồi.
Cô cầm ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Tớ vừa đụng phải cô ta.”
Trong nháy mắt, Trần Tân Ngữ trừng lớn mắt: “Cô ta chủ động nói chuyện với cậu?”
“Ừ.”
“Mẹ bà!” Trần Tân Ngữ không kiềm chế được chửi bậy, tức bay màu: “Cô ta lấy đâu ra mặt mũi thế không biết!”
Quý Thanh Ảnh không lên tiếng.
Cô vừa cầm cái ly vừa suy nghĩ, trên thế giới này sao lại có người mặt dày như thế được.
“Cô ta đâu rồi?”
Trần Tân Ngữ nhìn xung quanh.
Quý Thanh Ảnh nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ cậu muốn tìm cậu ta đánh nhau một trận đấy à?”
“Không đánh, chỉ muốn rót cho cô ta một cốc trà xanh mà thôi.”
“…”
“Không cần.” Quý Thanh Ảnh cười nói: “Tớ và cậu ta sẽ gặp nhau trên sàn đấu thôi.”
Trần Tân Ngữ nhìn cô, thấp giọng nói: “Cậu có ổn không?”
“Ừ.”
Quý Thanh Ảnh cắn môi dưới: “Khá ổn.”
Cô nói: “Chuyện lúc trước, tớ là người bị hại, cánh cũng chưa cứng cáp, nhưng bây giờ không giống nữa.”
Cô đã trưởng thành.
Dù cho có thêm nhiều lời vu khống nữa, thì cô cũng sẽ không lùi bước.
Dung Tuyết ngồi ở phía đối diện nhìn hai người, có hơi ngu ngơ: “Chị Thanh Ảnh, chị Tân Ngữ, hai chị đang nói gì vậy?”
Trần Tân Ngữ nhìn Quý Thanh Ảnh, hơi dừng lại: “Nói về một người vô cùng ghê tởm.”
Dung Tuyết chớp mắt.
Quý Thanh Ảnh cười nhẹ: “Ừ, không biết nên nói thế nào.”
Ân oán giữa cô và Lâm Hiểu Sương, có lẽ bắt đầu từ ngày nhập học đại học.
Ban đầu, quan hệ giữa Quý Thanh Ảnh và Lâm Hiểu Sương khá tốt đẹp.
Lúc đầu, cô, Lâm Hiểu Sương, Trì Lục và Trần Tân Ngữ ở cùng một phòng ký túc xá.
Lâm Hiểu Sương là người đầu tiên Quý Thanh Ảnh quen biết sau khi nhập học, nên quan hệ vì thế mà cũng rất tốt.
Sau đó là Trì Lục, rồi đến Trần Tân Ngữ.
Bốn người bốn tính cách khác nhau, nhưng có khá nhiều sở thích giống nhau.
Trần Tân Ngữ trượng nghĩa hoạt bát, lại còn vui tính, Trì Lục khá lạnh lùng, vừa cao vừa gầy, tính tình cũng không tốt lắm, khiến mọi người không dám trêu chọc cô ấy.
Quý Thanh Ảnh và Lâm Hiểu Sương tính cách không khác nhau là bao, là kiểu không nóng không lạnh, cũng không thích so đo, nên bốn người ở chung rất hòa hợp.
Tâm tư của Trì Lục không đặt trên việc học thiết kế, Trần Tân Ngữ cũng là kiểu người trong nhà có của ăn của để, bố cô ấy là nhà giàu mới nổi, lúc mới bắt đầu học thiết kế, cô ấy cũng không có hứng thú lắm.
Chỉ có cô và Lâm Hiểu Sương là thật sự đam mê với việc thiết kế thời trang.
Cô yêu thích sườn xám, Lâm Hiểu Sương thích đi theo trào lưu, suy nghĩ của hai người giao hòa, thường xuyên cùng nhau nghĩ ra những ý tưởng mới.
Cũng vì nguyên nhân này, mà thời gian hai người ở bên nhau nhiều nhất.
Đôi khi Trì Lục và Trần Tân Ngữ còn ghen tị, nói hai người như bám dính lấy nhau, đi đâu cũng không thể tách rời.
Lúc đó Quý Thanh Ảnh đều chỉ cười cười, còn Lâm Hiểu Sương sẽ giải thích, thậm chí còn nói đó là vì cô ta yêu quý Quý Thanh Ảnh nhất, còn nói Quý Thanh Ảnh như kho báu, làm gì có ai có thể nghiên cứu chuyên sâu về sườn xám và các trang phục văn hóa khác như vậy.
Bốn năm đại học, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Quý Thanh Ảnh có vẻ ngoài xinh đẹp, ở trường, cô và Trì Lục đều được gọi là hoa khôi.
Một người xinh đẹp rực rỡ, một người xinh đẹp lạnh lùng.
Người theo đuổi các cô không ít, nhưng Trì Lục đã sớm có bạn trai ở ngoài trường, không ít người muốn theo đuổi cô ấy đều từ bỏ ý định.
Vậy nên so ra, thì người theo đuổi Quý Thanh Ảnh lại càng nhiều hơn.
Làm gì có ai không thích người đẹp chứ, hơn nữa còn là người đẹp vừa có dáng chuẩn vừa có tài hoa.
Quý Thanh Ảnh rất ít khi nói chuyện với nam sinh, cô không quá thích, cảm thấy bọn họ quá phù phiếm.
Những nam sinh có quan hệ tốt với cô chủ yếu là bạn học cùng chuyên ngành.
Đương nhiên, người có quan hệ tốt nhất, là Hạ Viễn.
Hạ Viễn là bạn cùng khoa năm nhất với Quý Thanh Ảnh, đến năm thứ hai thì đôi chuyên ngành.
Anh ta không được xem như người theo đuổi Quý Thanh Ảnh, ít nhất là anh ta chưa từng thổ lộ với cô.
Nhưng anh ta chăm sóc Quý Thanh Ảnh rất chu đáo, mặc kệ Quý Thanh Ảnh có cần hay không, thì anh ta cũng sẽ chu đáo chăm sóc cô về mọi mặt.
Mấy người đã từng hợp tác với nhau trong một vài tác phẩm, nên nói chuyện cũng khá hòa hợp.
Gia đình Hạ Viễn làm trong ngành sản xuất hàng may mặc, cũng được xem như công tử nhà giàu, nhưng anh ta lại không có tật xấu của những kẻ có tiền.
Chuyện anh ta đối xử tốt với Quý Thanh Ảnh, ai cũng biết.
Nhưng anh ta là kiểu người có chừng mực, mặc dù Quý Thanh Ảnh muốn duy trì khoảng cách với anh ta, nhưng cũng vì những vấn đề liên quan tới việc học, nên không tránh khỏi việc có tiếp xúc.
Sau đó, hai người dần thân quen hơn.
Nhưng từ đầu tới cuối, Hạ Viễn vẫn chưa từng nói mấy câu như muốn theo đuổi cô các thứ, hai người ở chung với nhau như bạn bè bình thường.
Nếu anh ta muốn tiến thêm một bước, thì Quý Thanh Ảnh sẽ lùi lại, sẽ bảo trì khoảng cách với anh ta.
Cô không thích Hạ Viễn, cũng không muốn cho Hạ Viễn hi vọng, thậm chí còn từng thẳng thắn nói chuyện với anh ta.
Rằng đời này bọn họ chỉ có thể là bạn.
Khi đó Hạ Viễn chỉ cười trừ, nói với cô, đương nhiên rồi.
Bọn họ sẽ mãi mãi là bạn bè.
Quý Thanh Ảnh thật sự không quá tin vào mối quan hệ thuần túy giữa nam và nữ, nhưng Hạ Viễn đã nói đến mức ấy, thì cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Sau khi Hạ Viễn chuyển ngành, số lần hai người nói chuyện ít đi.
Chỉ thi thoảng vào dịp sinh nhật của anh ta thì anh ta sẽ mời các thành viên trong phòng ký túc xá của cô đến dự, hoặc vào sinh nhật của Quý Thanh Ảnh, anh ta sẽ tặng quà cho cô.
Đương nhiên, anh ta không chỉ tặng quà cho mình Quý Thanh Ảnh, mà cũng tặng quà sinh nhật cho tất cả các thành viên trong phòng ký túc xá của cô.
Những gì anh ta làm chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt, khiến người khác căn bản không tìm ra được sơ hở gì.
Hơn nữa Hạ Viễn còn có ánh mắt độc đáo, trên phương diện thiết kế cũng khá sáng tạo.
Dần dần, Quý Thanh Ảnh cũng sẽ trò chuyện với anh ta về một số ý tưởng sáng tạo, khi không có linh cảm thiết kế, cũng sẽ thảo luận với anh ta và các bạn trong phòng ký túc xá.
Tình bạn đơn thuần này cứ thể duy trì được gần ba năm.
Vào lúc sắp hết năm ba, Quý Thanh Ảnh được giáo viên thông báo rằng một trường quốc tế có thể phá lệ nhận một sinh viên ở trường họ, với điều kiện người đó phải là người có tác phẩm dự thi xuất sắc nhất, và được các giáo viên hết lòng đề cử.
Trường quốc tế không chỉ đơn thuần là một trường học thiết kế, ngoại trừ học thiết kế, còn có thể tiếp xúc với rất nhiều người trong ngành.
Sinh viên theo học tại trường học này sẽ còn được hướng dẫn và đào tạo kỹ lưỡng bởi các chuyên gia thời trang từ một số nhãn hàng xa xỉ nổi tiếng.
Những sinh viên tốt nghiệp từ ngôi trường này hầu hết đều tỏa sáng trong ngành thiết kế.
Điểm xuất phát này quá cao.
Ngoại trừ có thể nhập học tại trường, còn được nhận tiền thưởng và giải thưởng, giải thưởng cũng vô cùng phong phú, khiến rất nhiều sinh viên háo hức mong chờ.
Quý Thanh Ảnh yêu sườn xám, yêu học hỏi.
Không có gì có thể ngăn cản bước chân cô.
Huống hồ giáo viên hết lòng đề cử, nên cô không chút suy nghĩ đăng ký dự thi.
Lâm Hiểu Sương cũng đăng ký.
Hai người thiết kế độc lập.
Tác phẩm kia, hao phí thời gian gần nửa tháng trời của Quý Thanh Ảnh, cô không ngủ không nghỉ, từ những nét phác thảo ban đầu cho đến khi thành phẩm, tất cả, đều do cô tự tay hoàn thành.
Ngay cả vải dệt, cũng là do cô tự tay làm.
Cô vô cùng tự tin, không ngờ rằng, tác phẩm khiến cô hài lòng nhất, tác phẩm khiến cô tự tin nhất này lại bị người ta bôi nhọ là sao chép.
Khi tác phẩm được trình diễn trên sân khấu, Lâm Hiểu Sương và cô có cùng một mẫu thiết kế sườn xám giống nhau.
Ban giám khảo ồ lên, bắt đầu thảo luận.
Mà theo như thời gian bọn họ nhận được email bản phác thảo, Lâm Hiểu Sương gửi sớm hơn Quý Thanh Ảnh.
Lúc ấy, cái nồi đạo nhái ngay lập tức giáng xuống đầu cô.
Giáo viên cảm thấy hoàn toàn thất vọng về cô, mà ánh mắt của các bạn học cũng dần thay đổi.
Quý Thanh Ảnh muốn tự chứng minh, nhưng lại không thể nào làm được.
Bởi vì lúc ấy, Lâm Hiểu Sương đã không còn ở ký túc xá nữa.
Hai người các cô tách ra, căn bản là không có cách nào chứng minh Lâm Hiểu Sương đã từng xem qua bản thiết kế của cô.
Trì Lục đưa ra một biện pháp, nói muốn kiểm tra camera giám sát ký túc xá, xem vào thời điểm bản thiết kế của Quý Thanh Ảnh được xây dựng, Lâm Hiểu Sương có từng quay về ký túc xá hay không.
Nhưng trùng hợp là, camera giám sát đã bị phá hỏng mấy ngày nay rồi.
Sau đó, Quý Thanh Ảnh nghĩ tới một vấn đề mấu chốt.
Khi vừa nghĩ ra ý tưởng sơ bộ cho tác phẩm này, cô từng hỏi qua Hạ Viễn.
Cũng từng thảo luận với anh ta về ý tưởng sáng tạo của mình, vì cô từng nhờ Hạ Viễn giúp mình tìm nguyên liệu để dệt vải.
Thời điểm thảo luận, là trước thời hạn gửi email.
Trước tiên Quý Thanh Ảnh tìm Hạ Viễn nói chuyện, thậm chí chứng minh.
Ngày ấy, là lần đầu tiên Quý Thanh Ảnh cảm nhận được thế nào là thế giới sụp đổ.
Hạ Viễn nói, cô chưa từng nói qua với anh ta.
Cô chỉ nhờ anh ta giúp tìm tài liệu, nhưng chưa từng nói về ý tưởng sáng tạo, thậm chí bản thiết kế, anh ta cũng chưa từng xem qua.
Nhưng rõ ràng, Quý Thanh Ảnh từng cho anh ta xem qua bản thiết kế, cũng từng miêu tả sơ qua, tác phẩm thiết kế của cô có dáng vẻ như thế nào.
Ngược lại, anh ta đã từng xem qua bản phác thảo của Lâm Hiểu Sương.
Thậm chí còn giúp Lâm Hiểu Sương chứng minh cô ta lấy linh cảm từ đâu, mỗi một chữ, mỗi một câu, tất cả đều từng xuất phát từ miệng Quý Thanh Ảnh.
Cô yêu thích một câu chuyện cũ về sườn xám.
Từ nhỏ, cô đã nghe bà ngoại kể những câu chuyện cũ về sườn xám mà lớn lên.
Mỗi một bộ quần áo, mỗi một bộ sườn xám, đều có linh hồn, đều có sinh mệnh.
Có rất nhiều đồ vật đều ẩn chứa những câu chuyện cổ tích.
…!
Cuộc điện thoại của Phó Ngôn Trí cắt ngang dòng hồi ức của Quý Thanh Ảnh.
Lông mi cô run nhẹ, dùng sức đè ép những ký ức xưa cũ xuống.
“Alo.”
Cô cúi đầu, nhận lấy khăn giấy Trần Tân Ngữ đưa qua, xoa xoa mắt.
Phó Ngôn Trí vừa bận rộn xong, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho cô.
“Em ăn xong chưa?”
“…!Chưa ạ.”
Quý Thanh Ảnh mím môi, giọng nói có hơi khàn: “Bọn em vẫn đang ở quán thịt nướng, anh xong việc rồi ạ?”
“Ừ.”
Phó Ngôn Trí dừng lại, thấp giọng nói: “Ăn thịt nướng ngon không?”
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn miếng thịt nướng đã nguội lạnh trong bát, nhét vào miệng: “Ăn không ngon, lần sau em không tới quán này nữa.”
Phó Ngôn Trí bật cười, nhẹ giọng nói: “Được, lần sau đi tới quán ăn khác.”
Anh cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, ánh mắt trầm trầm: “Em ăn trước đi, lát nữa anh tới đón em về nhà.”
Quý Thanh Ảnh “Vâng” một tiếng: “Được ạ.”
Cúp điện thoại, Quý Thanh Ảnh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn về phía hai người: “Tớ không sao.”
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Từ lúc tớ hạ quyết tâm tham gia thi đấu, thì tớ đã nghĩ tới ngày sẽ gặp lại cô ta rồi.”
Bây giờ, cô không chỉ muốn tẩy sạch tội danh nhiều năm trước, mà còn muốn lôi người kia từ trên cao xuống dưới.
Không phải cô ta thích đứng trên đỉnh cao sao?
Vậy cô sẽ để cô ta nếm thử cảm giác ngã từ trên đỉnh vinh quang xuống.
Sau khi ăn xong thịt nướng rời khỏi quán, Quý Thanh Ảnh thấy được người đang chờ cô trước cửa tiệm.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn mang lại cho người ta cảm giác người sống chớ gần.
Cả người lạnh lùng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Nhưng trong tay anh lại cầm một đồ vật không phù hợp với cả diện mạo lẫn khí chất của anh.
Trong tay anh cầm một ly trà sữa và một bịch kẹo hồ lô.
Trên cổ tay còn buộc một quả bóng bay.
Quý Thanh Ảnh hơi ngẩn ra.
Trần Tân Ngữ và Dung Tuyết ở phía sau, lúc trông thấy cảnh tượng như vậy cũng dừng lại.
“Dung Tuyết, chị đưa em về.”
Dung Tuyết gật đầu: “Chúng mình không thể làm bóng đèn được.”
“Đúng vậy.”
Nói xong, Trần Tân Ngữ nhanh chóng kéo Dung Tuyết chạy qua người hai bọn họ, bỏ lại một câu: “Bọn em đi trước nha bác sĩ Phó.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Bước chân cô hơi dừng lại, sau đó đi tới bên cạnh người đàn ông kia.
“Sao anh…”
Phó Ngôn Trí rũ mắt, tầm mắt dừng trên khuôn mặt cô hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Em muốn uống trà sữa trước hay ăn kẹo hồ lô trước?”
“Kẹo hồ lô ạ.”
“Được.”
Anh đưa cho cô, thuận thế nắm tay dẫn cô đi ra ngoài.
Sau khi đi đến một nơi rộng rãi, Phó Ngôn Trí lấy bóng bay ra rồi buộc vào cổ tay cô.
Quý Thanh Ảnh nhìn động tác của anh, vừa cắn kẹo hồ lô vừa hỏi: “Sao anh lại mua bóng bay thế?”
Phó Ngôn Trí “Ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Lúc vừa đến, anh nhìn thấy một đứa bé đang khóc.”
Động tác cắn kẹo hồ lô của Quý Thanh Ảnh hơi dừng lại: “Dạ?”
Phó Ngôn Trí buộc cho cô một cái nơ con bướm xinh đẹp, bình tĩnh nói: “Mẹ đứa bé dỗ thế nào nó cũng không nín.”
“Sau đó thì sao?”
Quý Thanh Ảnh tò mò.
Phó Ngôn Trí im lặng cười một cái, thấp giọng nói: “Sau đó gần đó có một sạp bán bóng bay dạ quang thế này, người mẹ kia đi mua một quả, đứa trẻ nín khóc rồi bật cười ngay.”
Quý Thanh Ảnh ngơ ngẩn nhìn anh, không lên tiếng.
Phó Ngôn Trí duỗi tay, kéo cô tới gần, cúi đầu hôn lên đôi môi dính đường kẹo hồ lô của cô, không nhanh không chậm nói: “Nên anh mới suy nghĩ, nếu anh mua cho bạn nhỏ nhà chúng ta trà sữa và kẹo hồ lô, lại mua thêm một quả bóng bay nữa, thì không biết cô bé ấy có thể nín khóc mà bật cười được không.”
Nhìn vào đôi mắt đẫm nước mắt của Quý Thanh Ảnh, Phó Ngôn Trí hôn lên, thấp giọng nói: “Sao em vẫn không cười? Có phải vẫn chưa đủ không?”
“Vâng.”
Quý Thanh Ảnh rầu rĩ nói: “Em còn muốn cái khác nữa.”
Phó Ngôn Trí cong môi, ngậm lấy môi cô, giọng điệu nhu hòa: “Em còn muốn gì nữa?”
“Muốn ôm.”
Phó Ngôn Trí bật cười, ôm cô vào lòng..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!