Hờn Dỗi
Chương 8
Hậu quả của việc đùa giỡn với bác sĩ Phó chính là —
Mấy ngày sau, Quý Thanh Ảnh đều không nhìn thấy anh.
Đối với việc này, Quý Thanh Ảnh rất là buồn bực.
Không phải là cô chỉ không khống chế được cái miệng của mình thôi sao.
Trần Tân Ngữ đối với loại hành vi lưu manh này của cô thì tỏ ra câm nín, trêu chọc cô cả buổi, rồi mới hiến kế cho cô.
Kế hoạch thì có rồi, nhưng mà cô bận quá, nên cũng phải gác lại sau.
Mấy ngày liên tục đẩy nhanh tốc độ, mấy bộ sườn xám cho phim và mấy bộ sườn xám mặc hằng ngày cũng ra lò.
Thiết kế của Quý Thanh Ảnh, về cơ bản phù hợp với kịch bản, cũng phù hợp với diễn viên.
Đạo diễn Quan và những nhà thiết kế khác khen không dứt miệng, ngay cả mấy diễn viên nhìn cũng tỏ vẻ rất thích.
Vì chuẩn bị vào đoàn, Quý Thanh Ảnh có hai ngày rảnh rỗi.
Chịu đựng cả đêm, lúc cô rời khỏi biệt thự, về đến nhà mới chỉ 5 giờ.
Thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ, gió cũng lặng đi nhiều.
Sau khi về nhà, Quý Thanh Ảnh cũng không vội làm gì cả.
Cô tắm rửa rồi nghỉ ngơi, muốn đi gặp người ta, thì phải có tinh thần tốt mới được.
Lúc Quý Thanh Ảnh tỉnh dậy, ánh sáng bên ngoài chói chang, tia nắng xuyên qua rèm cửa nặng nề tiến vào phòng, mang theo ấm áp yếu ớt.
Cô cầm điện thoại đang để một bên lên xem, vừa định nhìn giờ, thì phát hiện Diệp Trăn Trăn nhắn cho cô mấy tin qua WeChat.
Diệp Trăn Trăn: [ Học tỷ Quý ơi, hôm nay chị có rảnh không ạ? ]
Diệp Trăn Trăn: [ Em đọc sách xong hết rồi, có mấy vấn đề muốn hỏi chị. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Học tỷ Quý, chị đang bận ạ? Nếu chị bận quá thì để em nhờ anh em trả sách cho chị nhé? ]
Tin nhắn cuối cùng, là mười phút trước.
Quý Thanh Ảnh cúi đầu nhắn tin lại cho cô ấy: [ Chị rảnh, hôm nay em có thể tới tìm chị. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Được ạ! Hôm nay em đến bệnh viện đưa cơm rồi sẽ ghé qua chỗ chị ạ. ]
Quý Thanh Ảnh: [ Đưa cơm? ]
Diệp Trăn Trăn: [ Vâng ạ, mẹ em biết em muốn đi tìm chị, thuận tiện bảo em đưa cơm trưa cho anh em. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Cũng không biết bà ấy có phải mẹ ruột em không nữa, bà ấy không nghĩ đến em cầm sách lại còn phải đến bệnh viện nữa thì mệt mỏi biết bao!!! ]
Ngón tay Quý Thanh Ảnh dừng một chút, cúi đầu nhắn lại: [ Nếu em không ngại, thì qua chỗ chị trước, rồi chị đưa cơm cho anh em giúp em. ]
Diệp Trăn Trăn: [ Dạ? ]
Một giờ sau, Diệp Trăn Trăn xuất hiện ở cửa tiểu khu.
Cô ấy vừa xuống xe, liền thấy Quý Thanh Ảnh đang đứng cách đó không xa.
“Học tỷ Quý.”
Quý Thanh Ảnh trực tiếp đi tới, ánh mắt sáng ngời: “Có nặng không? Để chị cầm hộ cho.”
“Không cần không cần.”
Diệp Trăn Trăn vội vàng từ chối: “Khí lực của em rất lớn.”
Quý Thanh Ảnh cười, nhận lấy một phần sách trên tay cô ấy.
Cô cúi đầu nhìn hộp cơm giữ nhiệt đang được Diệp Trăn Trăn cầm trên tay kia: “Đó là cơm trưa của anh em à?”
“Đúng vậy ạ.”
Cô ấy nói: “Nặng lắm ạ, mỗi lần mẹ em đều bỏ nhiều đồ cho anh em lắm, giống như cho lợn ăn vậy.”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh trầm thấp cười một tiếng: “Lợn á?”
Diệp Trăn Trăn nghe vậy, xấu hổ sờ sờ mũi: “Em chỉ so sánh thế thôi.”
Hai người cười cười nói nói lên lầu vào nhà.
Vừa vào nhà, Diệp Trăn Trăn liền thấy bộ sườn xám đang treo ở phòng khách.
Mắt cô ấy sáng rực lên, để hộp cơm xuống liền bước sang bên đó.
“Học tỷ Quý, mấy bộ sườn xám này đều là chị thiết kế cả ạ?”
Quý Thanh Ảnh nhìn: “Đúng vậy, em muốn nhìn thì cứ nhìn.”
Cô chỉ vào cái bàn dài đặt ở một bên phòng khách: “Em có thể may không?”
Diệp Trăn Trăn gật đầu: “Có ạ.”
Cô ấy nhìn máy may: “Nhưng mà em không được thành thạo lắm.”
Quý Thanh Ảnh hiểu rõ: “Bên cạnh có sách hướng dẫn, bên kia cũng có vật liệu để luyện tập, em có bản thiết kế rồi, định lúc nào thì thực hiện?”
Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn cô, nói: “Em đến tìm chị chính là vì chuyện này đấy, giáo viên sườn xám trước đây em quen không giải thích rõ, chị có thể dạy cho em được không ạ?”
Nói xong, cô ấy sợ Quý Thanh Ảnh từ chối, vội vàng nói: “Em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của chị đâu ạ, em sẽ nộp học phí ạ.”
Quý Thanh Ảnh bật cười.
Cô nhìn Diệp Trăn Trăn, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
“Dạ?”
Diệp Trăn Trăn tràn đầy thất vọng.
Quý Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt uể oải của cô ấy, lại cười nói: “Không phải là từ chối em đâu, dạy em không có vấn đề gì cả.”
Cô chỉ chỉ hộp cơm bên cạnh: “Chờ chị đi đưa cơm cho anh em về rồi chúng ta bắt đầu nhé?”
Mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên.
“Được ạ!”
Cô ấy thúc giục: “Học tỷ Quý mau đi đi ạ.”
Quý Thanh Ảnh dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Trước tiên em in bản thiết kế ra, nghiên cứu máy may một chút, rồi quá bên kia chọn vải đi nhé.”
Cô chỉ vào vật liệu bên cạnh: “Sau đó cắt may trước, chờ chị quay lại rồi sẽ dạy những cái khác cho em.”
Diệp Trăn Trăn gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn vô cùng: “Dạ vâng ạ.”
Nhìn bóng lưng Quý Thanh Ảnh đang đổi giày ở cửa, cô ấy trầm mặc mấy giây, đột nhiên tung ra một câu: “Vậy Quý học tỷ phải vất vả đi đưa cơm cho anh em rồi.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Buổi sáng Phó Ngôn Trí tương đối bận, đến mười hai giờ cũng không thể nghỉ ngơi.
Lúc anh kiểm tra phòng bệnh xong, đã đến một giờ.
Anh cởi găng tay ra, cầm điện thoại trong túi lên nhìn.
Vừa mở màn hình, liền nhìn thấy tin nhắn mà Diệp Trăn Trăn gửi tới.
Diệp Trăn Trăn: [ Anh ơi, em bận qua chỗ học tỷ Quý học may nên không qua chỗ anh được, vì vậy em nhờ chị ấy đưa cơm cho anh rồi á. ]
Phó Ngôn Trí nhìn thời gian gửi.
Bốn mươi phút trước.
Anh cất điện thoại, đi về phía phòng làm việc.
Hai y tá thấy anh đi tới, nhiệt tình chào hỏi: “Phó —”
Hai chữ bác sĩ đằng sau còn chưa kịp nói ra, người đã biến mất ở chỗ góc cua.
“Bác sĩ Phó đi nhanh như vậy để làm gì nhỉ?”
“Chắc là có tình huống đột nhiên phát sinh.”
“Ôi, khó lắm mới gặp anh ấy một lần.”
“Đừng buồn, dù sao cô có chào anh ấy thì anh ấy cũng không nhớ đâu.”
“…”
Lúc Quý Thanh Ảnh đến, phòng của Phó Ngôn Trí không có ai cả.
Cô hỏi một y tá mới biết được anh còn đang bận.
Cô đứng tại chỗ nghĩ ngợi xem liệu có nên nhờ y tá chuyển lời không hay là chờ ở đây. Còn chưa nghĩ ra, đằng sau liền truyền đến âm thanh lạ lẫm của người đàn ông.
“Y tá Triệu, vị này là ai vậy?”
Quý Thanh Ảnh quay đầu, nhìn người đàn ông đẹp trai vừa xuất hiện.
Y tá Triệu sững sờ, vội vàng nói: “Đưa cơm cho bác sĩ Phó.”
Nghe vậy, Từ Thành Lễ nhướng mày: “Là em họ của bác sĩ Phó à?”
Một giờ trước Phó Ngôn Trí nói em họ của cậu ta sẽ mang cơm đến.
Anh ta nhìn Quý Thanh Ảnh, ân cần nói: “Vào trong phòng chờ đi em.”
“…”
Khóe môi Quý Thanh Ảnh giật giật, vừa định giải thích nói mình không phải em họ của Phó Ngôn Trí thì Từ Thành Lễ đột nhiên nói: “Anh còn tưởng người theo đuổi Phó Ngôn Trí đến bị sập cửa vào mặt, không nghĩ tới là em họ, mau ngồi đi.”
Cô sửng sốt một chút, tò mò hỏi: “Người theo đuổi?”
“Đúng thế.”
Từ Thành Lễ lười biếng nói: “Từ khi Phó Ngôn Trí chuyển đến khoa bọn anh, mỗi ngày số cô gái tới đưa cơm sáng trưa chiều tối vô cùng nhiều, tất cả đều bị gương mặt kia của cậu ta lừa cả.”
Y tá Triệu ở bên cạnh cười trộm: “Bác sĩ Từ, người đến đưa cơm cho anh cũng không ít đâu.”
Từ Thành Lễ liếc mắt nhìn cô ấy: “Đâu có, tôi không có trêu hoa ghẹo nguyệt như Phó Ngôn Trí.”
Nói xong, hắn cười cười nhìn Quý Thanh Ảnh: “Lần đầu gặp, anh là Từ Thành Lễ, là đồng nghiệp của Phó Ngôn Trí.”
Quý Thanh Ảnh nhìn người trước mặt, cười cười: “Xin chào, Quý Thanh Ảnh.”
Lúc Phó Ngôn Trí đi đến cửa phòng thì đụng phải y tá Triệu.
“Bác sĩ Phó xong việc rồi à?”
Bên trong đúng lúc truyền ra tiếng cười của Từ Thành Lễ, anh nhíu mày: “Có bệnh nhân ở bên trong à?”
Y tá Triệu lắc đầu: “Không phải, là em họ của anh.”
Cô ấy nói: “Bác sĩ Phó đang nói chuyện phiếm với em họ của anh đấy.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Cửa bị người ta nhẹ nhàng gõ xuống.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ ở trong quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng ở cửa, ánh mắt Quý Thanh Ảnh sáng rực lên.
Phó Ngôn Trí đang mặc áo blouse trắng, thân hình cao lớn thẳng tắp, bên trong mặc áo sơ mi xám đơn giản phối với quần dài màu đen, tổng thể toàn thân phong thần tuấn lãng, rất là đẹp trai.
Trước đây, Quý Thanh Ảnh đã từng tưởng tượng dáng vẻ anh mặc áo blouse trắng, nhất định là vừa cấm dục vừa lạnh nhạt.
Đến khi thật sự nhìn thấy, cô cảm thấy hình dung của mình có chút vấn đề, chính xác mà nói thì —-
Phải là vừa cấm dục vừa gợi cảm.
Áo sơ mi được cài đến tận khuy trên cùng, che kín yết hầu, nhìn vô cùng đứng đắn.
Áo blouse trắng rộng mở, áo sơ mi được nhét vào trong quần đen, lộ ra eo nhỏ gầy gò mà rắn chắc, chân thon dài.
Mỗi một chi tiết, đều khiến cô không thể rời mắt nổi.
Phó Ngôn Trí đứng ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người va chạm, còn chưa kịp nói chuyện, thì Từ Thành Lễ đã kêu lên: “Cậu xong việc rồi à?”
“Ừ.”
Yết hầu anh lên xuống.
Từ Thành Lễ chỉ vào Quý Thanh Ảnh nói: “Em họ cậu đợi được khoảng nửa tiếng rồi.”
Quý Thanh Ảnh vô tội giương mắt nhìn.
Không phải là cô cố ý mà.
Chỉ là cô sợ bị xem như người theo đuổi anh mà bị đuổi ra khỏi phòng, nên cô mới không thể nói sự thật thôi.
Hơn nữa, là do bọn họ hiểu lầm trước mà.
Phó Ngôn Trí thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Từ Thành Lễ: “Không phải là cậu muốn đi nghỉ sao?”
Từ Thành Lễ sửng sốt một chút: “Không tốn bao nhiêu thời gian cả mà.”
Phó Ngôn Trí gật đầu, nhìn Quý Thanh Ảnh: “Đi nào.”
Từ Thành Lễ mơ hồ: “Đi đâu? Cậu không định ăn cơm à?”
Phó Ngôn Trí nhàn nhạt nói: “Sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi.”
“?”
Từ Thành Lễ còn chưa kịp phản ứng, Phó Ngôn Trí đã cầm hộp cơm trên bàn đi.
Quý Thanh Ảnh mím môi cười một tiếng: “Vậy bác sĩ Từ, bọn tôi đi trước đây.”
Đợi đến khi hai người đi khỏi, Từ Thành Lễ vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ.
Phó Ngôn Trí từ khi nào trở nên lương thiện như vậy cơ chứ?!
“Phó Ngôn Trí.”
Quý Thanh Ảnh đi theo sau anh, kêu lên: “Anh đi nhanh quá.”
Phó Ngôn Trí không lên tiếng, nhưng bước chân lại chậm rãi chậm lại.
“Hôm nay sao lại có thời gian tới đây?”
Nghe vậy, Quý Thanh Ảnh dịu dàng nói: “Em luôn có thời gian đi tìm anh.”
Phó Ngôn Trí: “…”
Vẻ mặt anh không có biểu tình gì, Quý Thanh Ảnh cũng không dám trêu chọc quá trớn.
“Đúng lúc được nghỉ nên em tới.”
Phó Ngôn Trí không nói tiếp, anh ấn thang máy.
Quý Thanh Ảnh nhìn, cũng không hỏi nhiều.
Hai người lên tầng, sân thượng nối liền mấy tòa nhà xanh um tươi tốt, hai bên sân thượng có mấy cái ghế đá, để cho người ngồi.
Quý Thanh Ảnh đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào bàn tay đang mở hộp cơm của anh. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ánh sáng chiếu lên, trông càng trong suốt như ngọc.
“Bác sĩ Phó.”
Cô vô thức mở miệng.
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn cô: “Ừm?”
Quý Thanh Ảnh ngước mắt, đối diện là con ngươi đen nhánh sáng ngời của anh, nghiêm túc nói: “Có ai đã từng nói với anh tay của anh rất đẹp chưa?”
“…”
Gió trên sân thượng gào thét thổi qua.
Đầu óc Quý Thanh Ảnh trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“Cái đó —” Vì đề phòng trường hợp trên ban công lại tái hiện một lần nữa, cô vội vàng giải thích: “Em nói nghiêm túc đấy.”
Phó Ngôn Trí nhìn cô: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
Quý Thanh Ảnh nhìn đồ ăn trong hộp cơm, có canh gà, có món mặn và cả món chay, dinh dưỡng kết hợp vô cùng tốt, phân lượng quả thực không ít.
Cô chỉ chỉ: “Trăn Trăn nói mẹ cô ấy mỗi lần làm cơm cho anh sẽ làm phần của hai người ăn.”
Tay Phó Ngôn Trí ngừng lại: “Vậy thì sao?”
Quý Thanh Ảnh mặt dạn mày dày nói: “Nếu bác sĩ Phó không ngại, có thể chia cho em một chút.”
“…”
Phó Ngôn Trí nhìn cô chằm chằm, lấy đũa trong hộp cơm đưa cho cô: “Ăn đi.”
Cũng không biết do Diệp Trăn Trăn biết Quý Thanh Ảnh sao khi đưa cơm hộ còn muốn ăn cùng như thế này hay không, mà trong hộp cơm có hai đôi đũa, cùng với đó là hai phần cơm.
Quý Thanh Ảnh không ăn được nhiều như vậy, chia cho Phó Ngôn Trí hơn phân nửa, mới chậm rãi bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Quý Thanh Ảnh đưa mắt nhìn thời gian: “Buổi chiều mấy giờ anh vào làm ạ?”
“Ba giờ.”
Cô nhìn giờ, vội vàng thúc giục: “Vậy anh nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Giờ nghỉ của bác sĩ quý giá đến mức nào, cô rất rõ ràng.
“Em về trước đây.”
Phó Ngôn Trí không lên tiếng, đưa mắt nhìn cô: “Đi tới đây bằng cái gì?”
“Dạ?”
“Đón xe ạ.”
Vừa dứt lời, Phó Ngôn Trí cầm lấy hộp cơm: “Đi thôi.”
Quý Thanh Ảnh khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn anh: “Đi đâu ạ?”
“Đưa cô về.”
“Không cần đâu ạ.” Quý Thanh Ảnh cười cười, rất chân thành nghiêm túc từ chối: “Bác sĩ Phó, mặc dù em tới đưa cơm cho anh, nhưng mà em không muốn anh đưa em về đâu.”
Cô nói: “Anh đi nghỉ đi, em gọi xe là được rồi, cũng không xa lắm.”
Hai người im lặng nhìn nhau.
Có vẻ như không muốn giằng co nữa, Phó Ngôn Trí mím môi dưới: “Xuống dưới trước đã.”
Sau khi đến cửa bệnh viên, có không ít taxi đợi khách.
Quý Thanh Ảnh quay đầu nhìn anh: “Em đi đây.”
“Ừm.”
Quý Thanh Ảnh đi về phía trước hai bước, ngừng lại.
Cô đột nhiên muốn được một tấc lại muốn tiến một thước một chút.
Cô quay đầu, nhìn người đang đứng đút tay vào túi ở chỗ kia, lui về phía sau hai bước: “Bác sĩ Phó, em muốn sau khi về có thể báo bình an cho anh.”
Phó Ngôn Trí nhìn cô.
Quý Thanh Ảnh ngước mắt đối mặt với anh, quang minh chính đại nói: “Nhưng mà em không có số điện thoại của anh.”
Nói đến cũng buồn cười, hai người là hàng xóm, cũng cùng ăn cơm với nhau rồi, quan hệ tốt hơn so với người xa lạ nhiều, nhưng mà chưa từng trao đổi số điện thoại.
Cô vừa định nói trắng ra, thì âm thanh của người đàn ông phất qua tai cô.
Giống như gió xuân ấm áp.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Phó: Thấy cô ấy cố gắng như vậy, thì tôi cho cô ấy số điện thoại cũng được.
Quý mỹ nhân: Anh rất miễn cưỡng nhỉ?
Bác sĩ Từ: Để tôi để tôi, không cần cậu ta!!!
Không có tình tiết hai bác sĩ cùng thích một người đâu, da mặt bác sĩ Từ chỉ là khá dày thôi.
Có một đoạn ngắn bác sĩ Phó chủ động cởi khuy áo mà các chế muốn, ở phía sau á!!! Không nên gấp gáp! Các chế muốn gì đều có cả!
Giờ làm việc là tui hỏi chị họ tui — bệnh viện của bọn họ nghỉ ngơi từ 12h30 đến 3h, tui không biết mấy bệnh viện khác có giống thế không, nhưng mà trong truyện sẽ theo thời gian này, cảm ơn các chế!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!