Sân bóng rổ Thẩm Đại cực kỳ đông đúc.
Bởi vì nghe nói hotboy Cận Ngôn Châu đang chơi bóng rổ ở sân, mấy cô gái học các khoa khác nhau đều có chút tâm tư đối với cậu từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Mọi người muốn tận mắt chứng kiến phong cách chơi bóng rổ của Nam Vương.
Tôn Vi và bạn cùng phòng đến hiện trường.
Khi hai cô đến, Cận Ngôn Châu vừa vặn ghi được một cú ném xa ba điểm.
Các cô gái bên cạnh sân còn hưng phấn hơn Cận Ngôn Châu và đồng đội của cậu, kích động dậm chân tại chỗ, hét to chói tai.
Thậm chí có cô gái táo bạo hô thẳng tên Cận Ngôn Châu.
Thế nhưng Cận Ngôn Châu chẳng thèm để ý tới, dường như không nghe thấy vậy.
Lúc nghỉ giữa hiệp, ngay khi Cận Ngôn Châu xuống sân đi sang bên cạnh, một nhóm các cô gái cầm nước khoáng không thể chờ đợi mà chen lấn lao về phía cậu.
Cận Ngôn Châu nhất thời dừng lại.
Cậu cau mày, lạnh lùng nói: “Không uống, đừng cản đường.”
Nhập học chưa đầy một tháng, rất nhiều nữ sinh thích Cận Ngôn Châu, nhưng thật ra bởi vì cậu được bình chọn là Nam Vương nên mới biết cậu, nhiều lắm cũng chỉ xem qua ảnh cậu bị chụp lén đăng trên diễn đàn trường.
Các cô chỉ biết cậu trông rất đẹp trai, là một hotboy lạnh lùng cao ngạo, như vậy thôi chứ không còn gì hơn.
Cho nên khi Cận Ngôn Châu bảo các cô đừng cản đường, có không ít nữ sinh bị giọng điệu hơi khó chịu của cậu làm cho giật mình, còn chưa kịp phản ứng, cơ thể theo bản năng lui về hai bên.
Người không tiến về phía trước chính là Tôn Vi, nhìn Cận Ngôn Châu rồi nhướng mày, nói với bạn cùng phòng: “Cậu ấy rất có cá tính, mình thích.”
“Có vẻ không dễ hòa đồng lắm. Cậu ấy quá lạnh lùng, tính tình hình như cũng không tốt lắm.” Bạn cùng phòng nói xong quay mặt đi cười hỏi Tôn Vi: “Sao thế? Cậu muốn theo đuổi à?”
Ánh mắt Tôn Vi luôn dõi theo nhất cử nhất động của Cận Ngôn Châu.
Cậu mặc một bộ đồng phục bóng rổ màu trắng, trên trán có đeo một chiếc băng đô thể thao màu đen, cổ tay có mang đồ bảo hộ, cả người toát ra mùi hoóc môn đầy nam tính.
Nắng chiều rơi xuống chiếu khắp người cậu, ngay cả mồ hôi trên chóp mũi cũng phảng phất tỏa ra ánh sáng, trong suốt như pha lê.
“Có thể khiêu chiến một chút.” Khóe miệng Tôn Vi nhếch lên, trả lời bạn cùng phòng.
Cận Ngôn Châu mặt không chút thay đổi đi đến băng ghế đặt đồ đạc của mình, vừa lấy nước trong ba lô ra để uống, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là nhạc chuông đặc biệt mà cậu đã cài riêng cho mẹ mình.
Thân thể Cận Ngôn Châu hơi cứng đờ, giống như là nghe nhầm vậy, rủ mắt nhìn ba lô sững sờ vài giây.
Sau đó, cậu nhanh chóng rút điện thoại từ trong ba lô ra, ấn nhận ngay.
Giọng nói dịu dàng của Tân Đồng từ trong ống nghe truyền đến: “Châu Châu, mẹ hiện đang ở Thâm Thành, lát nữa sẽ ra sân bay, con có rảnh ra đón mẹ không?”
Cận Ngôn Châu yên lặng.
Đã rất lâu rồi cậu chưa gặp lại mẹ.
Khi Cận Ngôn Châu lên sáu tuổi, bố mẹ cậu ly hôn.
Mà cậu được bố nuôi dưỡng.
Sau khi ly hôn với bố cậu, mẹ cậu sớm tái hôn và có một gia đình mới.
Mười hai năm qua, số lần cậu gặp mẹ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mẹ bỗng nhiên nói bà đang ở Thẩm Thành, hơn nữa còn nói muốn gặp cậu, làm cho Cận Ngôn Châu cảm thấy được yêu thương nên vừa mừng lại vừa lo.
Thấy cậu chẳng nói tiếng nào, Tân Đồng hiền lành nói: “Con có chuyện không tới cũng không sao, lần sau mẹ đến sẽ thăm con…”
Lời còn chưa dứt, Cận Ngôn Châu đã vội vàng hỏi: “Mẹ đang ở đâu ạ?”
Hỏi xong mới nhận ra biểu hiện của mình hết sức gấp gáp, giọng không được tự nhiên nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Nếu chỗ xa quá thì con không đủ thời gian.”
Tân Đồng cười nói: “Không xa, quán cà phê Ngày nay nằm trên con đường đang thi công gần trường học của con.”
Giọng điệu của Cận Ngôn Châu nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc, đáp: “Dạ con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu lập tức xách túi rời đi, chỉ ném cho đám người Kỷ An bên cạnh một câu: “Có việc đi trước, các cậu chơi đi.”
Kỷ An còn chưa kịp phản ứng, Cận Ngôn Châu đã một vai vác ba lô chạy ra khỏi sân bóng rổ.
Trước khi đi gặp mẹ, Cận Ngôn Châu trở về ký túc xá.
Cậu tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ mới tinh rồi đạp xe đến quán cà phê Ngày nay.
Mặt khác cậu chọn đi xe đạp cũng chỉ vì nó nhanh hơn so với đi bộ và đi xe buýt hay dừng lại mỗi trạm.
————
Sau buổi học cuối cùng vào chiều thứ Sáu, Sơ Hạnh đang thu dọn sách vở, lớp phó Tôn Vi đã gọi cô bằng tên: “Sơ Hạnh.”
Sơ Hạnh ngẩng mặt lên, nhìn Tôn Vi đi đến chỗ ngồi của mình, chớp mắt hỏi: “Sao vậy lớp phó?”
Tôn Vi cười nói dịu dàng: “Nghe nói cậu và Cận Ngôn Châu tham gia cùng câu lạc bộ?”
Ninh Đồng Đồng, Dụ Thiển còn có Hứa Âm nghe thấy điều này liền đoán được Tôn Vi tìm Sơ Hạnh là muốn xin thông tin liên lạc của Cận Ngôn Châu.
Đúng như dự đoán, sau khi Sơ Hạnh gật đầu, Tôn Vi mong chờ hỏi: “Có thể cho mình biết số Q.Q của cậu ấy không?”
“À?” Mặc dù Sơ Hạnh không biết tại sao Tôn Vi đột nhiên hỏi số Q.Q của Cận Ngôn Châu, nhưng cô không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cúi đầu, cầm điện thoại lên mở Q.Q ra.
Tôn Vi cho rằng Sơ Hạnh đang giúp cô tìm số Q.Q của Cận Ngôn Châu, nhưng thật ra Sơ Hạnh đang hỏi Cận Ngôn Châu trên Q.Q: 【 Lớp phó học tập lớp mình muốn xin số Q.Q của cậu, mình có thể đưa cho cô ấy được không? 】
Lúc này Tân Đồng vừa rời đi, Cận Ngôn Châu đang ngồi một mình trong quán cà phê.
Nghe âm báo đến, cậu cầm điện thoại lên thấy tin nhắn của Sơ Hạnh.
Cận Ngôn Châu hơi trầm ngâm, đáp lại cô: Cho.
Sơ Hạnh có chút bất ngờ, câu trả lời của cậu lại là “cho”, dù sao Đồng Đồng cũng nói cậu lạnh lùng đến mức nào.
Cô nghĩ cậu sẽ từ chối.
Vì cậu đã đồng ý nên Sơ Hạnh đưa số Q.Q của cậu cho Tôn Vi.
Sau khi Tôn Vi nhận được số Q.Q của Cận Ngôn Châu, cô ấy đỏ mặt vì vui mừng*, trong giọng điệu không giấu nổi niềm vui: “Cảm ơn Sơ Hạnh!”
*喜上眉梢(Hỉ thượng mi sao): Biểu đạt tâm tình hạnh phúc, tốt đẹp, vui tươi của con người. Diễn tả một người đang hoan hỉ, người Trung Hoa dùng thành ngữ hỉ thượng mi sao (喜上眉梢: niềm vui ở trên đỉnh lông mày) và thể hiện điều đó bằng hình ảnh những con chim hỉ thước (喜鹊: chim ác là) đậu trên ngọn cây mai (梅梢)
Sơ Hạnh nhàn nhạt mỉm cười: “Không có gì.”
Chờ Tôn Vi rời khỏi, Sơ Hạnh cũng đứng dậy cùng bạn cùng phòng bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy chung, Ninh Đồng Đồng không hiểu hỏi: “Hạnh Hạnh, tại sao cậu lại đưa số Q.Q của Cận Ngôn Châu cho cô ta?”
Sơ Hạnh chớp chớp đôi mắt trong veo, vừa ngây thơ vừa nghiêm túc giải thích: “Mình hỏi Cận Ngôn Châu, cậu ấy đã đồng ý cho rồi.”
Ninh Đồng Đồng càng thêm mơ hồ: “Hả?! Cận Ngôn Châu đồng ý sao? Không đúng…”
Dụ Thiển suy tư một chút, tựa hồ hiểu ra cái gì, khẽ cười một tiếng.
Hứa Âm nghe thấy cô cười, quay mặt nhìn cô.
Hai người hiểu ý trao đổi ánh mắt, nhìn nhau cười, ngầm hiểu không nói ra.
Một lúc sau, bốn người đi đến ngã ba.
Bởi vì đã nói tối nay ăn lẩu với Cận Ngôn Châu và Kỷ An nên Sơ Hạnh tách khỏi bạn cùng phòng ở giao lộ, đi bộ sang phía bên kia.
Con đường dẫn đến cổng phía Tây của trường cũng vừa vặn đi ngang qua ký túc xá nam.
Vừa đi cô vừa lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Kỷ An.
Kỷ An đang ở trong ký túc xá đang chơi game vui vẻ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhấn nghe máy, bật loa ngoài, sau đó nhanh chóng gõ bàn phím.
Giọng nói mềm mại của Sở Hành truyền qua ống nghe, cực kỳ ngọt ngào: “Kỷ An, chị sắp đến ký túc xá của em rồi, em với Cận Ngôn Châu xuống cùng luôn, chúng ta đi ăn lẩu.”
Trò chơi đang đến thời khắc quan trọng, Kỷ An chăm chú nhìn màn hình máy tính, cậu lơ đãng quay lại nhìn Sở Hành: “Anh Châu không ở ký túc xá, chị đi ăn trước đi, không cần đợi em.”
Sơ Hạnh khẽ nhíu mày: “Em không đi sao?”
Kỷ An nói: “Em bận chơi game, cực kỳ gay cấn, đi không được, chị và anh Châu cứ ăn.”
Sau đó lại hạ thấp tư thế, hiếm khi gọi Sơ Hạnh một tiếng: “Chị thân yêu ơi.”
Giống như đang làm nũng vậy.
Sở Hạnh chu môi, giống như một con hamster nhỏ được ăn no, lại phun ra một ngụm hơi, rất có khí thế đáp: “Được rồi.”
“Vậy em muốn ăn gì không? Chị mua về cho em?” Cô hỏi.
Kỷ An trả lời qua loa lấy lệ: “Không cần không cần.”
Cúp điện thoại, Sơ Hạnh mở Q.Q, gửi tin nhắn cho Cận Ngôn Châu.
【CC: Mình đang trên đường tới tiệm lẩu, khi nào cậu đến vậy?】
Cận Ngôn Châu nhanh chóng trả lờ:【 Sắp tới rồi.】
Sơ Hạnh mỉm cười, gõ chữ gởi đi.
【CC: Lát nữa gặp nha.】
Cận Ngôn Châu lướt ngón tay trên bàn phím hai giây, cuối cùng cậu bỏ điện thoại vào túi, đạp xe rời đi.
Khi Sơ Hạnh đến tiệm lẩu Tinh Trụ, Cận Ngôn Châu đã ngồi sẵn bên trong.
Phong cách trang trí của cửa hàng này rất giống với tên cửa hàng “Tinh Trụ”, cho dù là giấy dán tường, đồ trang trí trên bàn hay thậm chí là tên món ăn trên menu đều tràn ngập các yếu tố vũ trụ thiên hà.
Sơ Hạnh đi tới, ngồi đối diện cậu.
Cô gái mặc một áo len hồng và quần jean xanh đơn giản, mái tóc dài buông xõa ngang vai, đuôi tóc vén một bên cổ trông rất ngoan ngoãn lại còn nhanh nhẹn khéo léo.
Chiếc đồng hồ màu hồng trên cổ tay trái của cô vẫn phát sáng.
Mỗi lần cậu gặp cô, cô đều đeo chiếc đồng hồ này.
Cận Ngôn Châu thấy cô một mình đến, hỏi: “Kỷ An đâu?”
“À,” Sở Hành nhớ tới phải giải thích với Cận Ngôn Châu, bèn nói: “Cậu ấy đang bận chơi game, nói không tới được.”
Cận Ngôn Châu: “?”
Cậu mím môi, không nói gì.
Sơ Hạnh hỏi cậu: “Cậu gọi món chưa?”
“Chưa.” Cậu giản lược trả lời.
Sơ Hạnh cầm thực đơn trên bàn nhìn sơ qua, sau đó ngước mắt nhìn cậu, thân thiết hỏi: “Cậu thích ăn gì?”
Mời cậu đi ăn tối mà, Sơ Hạnh chủ yếu muốn gọi một số món cậu thích ăn.
Cận Ngôn Châu quay mặt đi, cầm điện thoại lên, tùy ý bấm, ném ra một câu: “Đều được hết.”
“Vậy thì…” Sơ Hạnh thăm dò hỏi: “Mình xem một chút?”
“Ừm.” Cậu thấp giọng nói.
Vì vậy, Sơ Hạnh vui vẻ gọi rất nhiều món ăn kèm yêu thích của cô.
Gọi một nồi lẩu uyên ương.
Người phục vụ nhanh chóng bưng nồi lên, cũng giúp bọn họ châm lửa.
Trong khi chờ đợi các món ăn, Sơ Hạnh nhàn rỗi tinh tế quan sát cửa tiệm lẩu.
Chốc lát, cô không thể không cảm thán: “Cách trang trí tiệm lẩu này thật là đẹp.”
Muốn chụp một vài bức ảnh, cô nhấp điện thoại di động của mình để mở khóa, thấy điện thoại di động chỉ còn lại hai phần trăm pin.
Sơ Hạnh khẩn trương cầm điện thoại bật tính năng chụp ảnh, giọng điệu rất thành kính nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm ơn để tôi chụp ảnh rồi tắt máy….”
Cô còn chưa nói hết câu, màn hình điện thoại trên tay đột nhiên tắt ngúm.
“Ấy…..” Sơ Hạnh thất vọng thầm thì: “Hết pin, vẫn chưa chụp được…”
Nghe thấy lời của cô, Cận Ngôn Châu nãy giờ luôn im lặng, đang định thoát khỏi giao diện Q.Q, cậu chợt phát hiện ở cột người liên lạc phía dưới có thêm một số “1”.
Cậu nhấn vào.
Là một yêu cầu kết bạn.
Đối phương ghi chú là: 【Chào cậu Cận Ngôn Châu, mình là Tôn Vi từ khoa tiếng Trung. 】
Cận Ngôn Châu nhớ tới hai mươi phút trước Sơ Hạnh nhắn tin Q.Q hỏi chuyện cậu.
Đôi mắt cậu đen nhánh không có chút gợn sóng nào, trực tiếp chọn từ chối.
Lúc này, người phục vụ lần lượt mang lên những món ăn mà Sơ Hạnh đã gọi.
Đúng lúc, lẩu trong nồi cũng bắt đầu sôi.
Sơ Hạnh đang bận bỏ các loại viên thả lẩu và thịt cuộn vào nồi, không để ý Cận Ngôn Châu nhanh chóng dùng điện thoại chụp ảnh phong cách trang trí của tiệm lẩu.
Trước khi ăn, Sơ Hạnh cột tóc bằng dây chun, tiện tay buộc thành đuôi ngựa thấp.
Cô dùng đũa gắp một củ cà rốt trong đĩa rau, cứ như vậy ăn sống.
Chợt, Sơ Hạnh thỏa mãn cong mắt, còn nói một câu: “Thật ngọt.”
Cận Ngôn Châu nhìn cô, không hiểu tại sao lại có người thích ăn cà rốt khó nuốt như vậy.
Kết quả lại bị Sơ Hạnh lầm tưởng cậu cũng muốn ăn.
Cô chỉ vào đĩa, giọng nói tỏa ra sự mềm mại tự nhiên: “Trong đĩa còn, cậu tự lấy đi.”
Dĩ nhiên Cận Ngôn Châu sẽ không gắp cà rốt lên ăn.
Cậu nhìn cô chăm chú, nhìn cô mới ăn cà rốt thôi mà đã thõa mãn rồi, không nhịn được hỏi: “Cậu là thỏ à?”
Sao lại thích cà rốt quá vậy.
Sơ Hạnh mơ màng chớp mắt, thắc mắc: “Gì cơ?”
Thế nhưng Cận Ngôn Châu chẳng đáp lại lời nào, trực tiếp đứng dậy đi lấy nước chấm.
Cứ cho là thỏ đi.
Vừa khóc đôi mắt liền đỏ bừng.
Thích những đồ vật có tai.
Còn cực kỳ thích ăn cà rốt.
Mặc dù ngoài miệng Cận Ngôn Châu nói ăn cái gì cũng đều được, nhưng chính thức ăn, Sơ Hạnh mới phát hiện, cậu không phải cái gì cũng ăn được.
Thậm chí có thể nói, cậu vô cùng kén ăn.
Trong nước chấm không cho rau mùi, không dầu ớt cũng không có đậu phộng băm nhỏ.
Chỉ có nước sốt đơn giản.
Sơ Hạnh khó hiểu hỏi cậu tại sao cậu không cho vào, lúc này cậu mới nói ra mình không thích ăn cay, càng không thể chịu được rau mùi và đậu phộng băm nhỏ.
Sơ Hạnh cảm thấy may mắn vì mình đã gọi lẩu uyên ương, chứ không phải tất cả đều là dầu cay ớt đỏ.
Đối với các món ăn trong nồi, cà rốt, ruột vịt và huyết vịt, cậu đều không nếm thử.
Sau khi ăn, có một vài miếng khoai lang trong đĩa rau củ quả.
Sơ Hạnh muốn để cho cậu bỏ vào nồi lẩu không rau, Cận Ngôn Châu liền lên tiếng ngăn cản: “Tôi không ăn.”
Thế là Sơ Hạnh bèn cho khoai lang vào nồi lẩu cay yêu thích của cô.
Sau khi ăn tối xong, Cận Ngôn Châu không tranh trả tiền với Sơ Hạnh.
Quán nước nằm ngay bên cạnh.
Cho nên, trước khi đạp xe trở lại trường học, Cận Ngôn Châu một tay vịn xe và nghiêng người nói với Sơ Hạnh: “Giúp tôi đỡ xe.”
Sơ Hạnh ngoan ngoãn vươn tay nắm lấy tay lái, đứng tại chỗ nhìn cậu sải bước đi vào quán nước.
Không lâu lắm, nam sinh cầm một ly trà trái cây trở về.
Cậu đưa trà trái cây cho cô, giọng nói trong trẻo có chút không được tự nhiên: “Này.”
Sơ Hạnh kinh ngạc nhìn ly trà trái cây mà cậu đưa cho cô.
Cô thích nhất trà trái cây quả mâm xôi.
Sơ Hạnh không từ chối, cầm ly trà, cười nói: “Cảm ơn nha.”
Ánh mắt của cô cực kỳ trong suốt, Cận Ngôn Châu mở to mắt ra, cứng rắn nói: “Huề nhau.”
Tiếp theo, cậu nhấc chân, ngồi lên xe đạp của mình, đôi chân dễ dàng chạm xuống đất, cũng không quay đầu lại nói: “Lên xe.”
“Hả?” Sơ Hạnh vừa cắm ống hút vào ly trà, không kịp phản ứng.
Cận Ngôn Châu lãnh đạm nói: “Vậy cậu tự đi về ha.”
Nói xong, chân phải của cậu bám lấy bàn đạp, sau đó đạp một cái, chiếc xe đạp tiến về phía trước.
Sơ Hạnh đứng tại chỗ hút một ngụm trà trái cây, lúc này mới hiểu được ý của cậu vừa rồi là muốn đưa cô trở lại trường học.
Đạp hai vòng, chạy dài một mét.
Cận Ngôn Châu bỗng nhiên dùng chân chống đất, dừng lại.
Cậu xoay mặt, lông mày hơi hạ thấp, giọng điệu không kiên nhẫn hỏi cô: “Rốt cuộc cậu có lên không?”
“Lên!” Ánh mắt Sơ Hạnh sáng lấp lánh, cười chạy về phía cậu.
Rõ ràng là buổi tối, Cận Ngôn Châu lại bị hai má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô làm cho lóa mắt.
Cậu nhanh chóng quay đầu lại, quay lưng với cô, chờ cô ngồi lên ghế sau xe đạp.
Một giây sau, Sơ Hạnh giơ tay nhẹ nhàng túm lấy lớp vải ở thắt lưng của cậu, giọng ngọt ngào dịu dàng mỉm cười, nói: “Mình ngồi xuống rồi!”
Trong khoảnh khắc nắm lấy quần áo của cậu, ngón tay của Sơ Hạnh vô tình lướt qua làn da cậu qua lớp vải.
Cô căn bản không chú ý tới điểm này.
Nhưng lại khiến cho Cận Ngôn Châu nhất thời căng thẳng sống lưng.
Giống như có một ngọn lửa từ thắt lưng bốc lên, nhanh chóng chảy theo dòng máu.
Làm cho cả người cậu cứng ngắc nóng bừng.
HẾT CHƯƠNG 10.