Gia đình bốn người dự định đi biển từ ngày 2 đến ngày 4, rồi ngày 5 đến ngày 7 đến ngôi chùa trên núi ở Nam Thành để cầu phúc.
Còn thêm mấy ngày nghỉ Lễ, Sơ Hạnh muốn cùng Kỷ An trở về nhà bà ngoại ở lại một thời gian ngắn.
Cận Ngôn Châu không đi du lịch thì cũng ở nhà chơi game, hoặc là ra ngoài chơi đá bóng với bạn bè.
Còn Hướng Noãn, người sống cùng một mái nhà với cậu hoặc là nằm trong phòng ngủ, hoặc là cầm máy ảnh ra chụp hình.
Ngoài những lúc ăn cơm cùng nhau, hai người họ thường không làm phiền đến nhau.
Cận Triều Văn và Hướng Lâm trở về nhà vào tối ngày 4.
Buổi tối Hướng Lâm tự mình xuống bếp, nấu những món mà hai đứa trẻ muốn ăn.
Lúc ăn cơm tối, Cận Triều Văn nói với Hướng Noãn và Cận Ngôn Châu: “Gia đình chúng ta vẫn chưa đi du lịch cùng nhau, trước khi kỳ nghỉ này kết thúc, bố với A Lâm định đưa hai con đến Nam Thành chơi vài ngày.”
“Nam Thành?” Hướng Noãn hỏi: “Bây giờ mua vé máy bay kịp không ạ?”
Hướng Lâm cười dịu dàng nói: “Vé máy bay đã đặt trước rồi, sáng sớm ngày mai.”
Cận Triều Văn sau đó nói: “Ăn tối xong thì về phòng thu dọn đồ đạc, tối nay đi ngủ sớm, ngày mai dậy sớm.”
Ông vừa dứt lời, Cận Ngôn Châu luôn im lặng ăn cơm, nhàn nhạt nói: “Con không đi.”
Hướng Lâm muốn nhẹ nhàng thuyết phục cậu đi du lịch cùng với gia đình thì Cận Triều Văn đã dẫn đầu tức giận nói: “Một mình con ở nhà làm gì? Cơm cũng không biết nấu!”
Cận Ngôn Châu đặt đũa xuống, nâng mắt nhìn Cận Triều Văn, giọng điệu châm chọc: “Những năm nay con sống một mình cũng không có chết đói.”
Trước khi bố mẹ ly hôn, Cận Triều Văn bận rộn với công việc xã giao, thường xuyên dậy sớm về khuya, ông thường rời khỏi nhà lúc Cận Ngôn Châu còn chưa tỉnh ngủ, khi ông quay lại thì thấy Cận Ngôn Châu đã ngủ, hơn nữa Cận Triều Văn lúc nào cũng đi công tác nên cơ hội để hai bố con gặp mặt nói chuyện rất ít.
Mấy năm đó Cận Ngôn Châu cơ bản do một mình mẹ Tân Đồng chăm sóc, mỗi lần giáo viên mẫu giáo yêu cầu bố mẹ đến chơi trò chơi với con cái cũng chỉ có Tân Đồng đi.
Nhưng những đứa trẻ khác đều có bố mẹ đi cùng.
Sau đó bố mẹ ly hôn, mẹ cậu rời khỏi ngôi nhà này, bố cậu thì vẫn bận rộn với sự nghiệp của mình, từ ấy Cận Ngôn Châu đã sống một mình.
Mỗi ngày sẽ có dì giúp việc mà bố cậu đã trả lương theo giờ đến để nấu cơm cho cậu, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, và sau đó rời đi.
Cũng kể từ khi bố mẹ ly hôn, mỗi lần nhà trường họp phụ huynh, phụ huynh của Cận Ngôn Châu đều luôn vắng mặt.
Khi cậu cần bố mình bầu bạn, Cận Triều Văn không có ở đó.
Bây giờ cậu đã trưởng thành, cảm thấy không cần thiết thì Cận Triều Văn lại bắt đầu nói chuyện với cậu về một gia đình đoàn tụ.
Không đợi Cận Triều Văn tức giận nói gì thêm nữa, Cận Ngôn Châu lạnh nhạt bỏ lại một câu “Con ăn no rồi”, sau đó đứng dậy lên lầu, trở về phòng.
Cận Ngôn Châu ngồi xuống ghế, tiện tay cầm điện thoại di động lên, mở Q.Q, buồn chán lướt dòng thời gian.
Mấy giây sau, cậu nhìn chằm chằm vào bài đăng gần nhất của Sơ Hạnh, sững sờ.
Có bốn bức ảnh động, đó là cảnh bình minh bên bờ biển hùng vĩ, ngoài khơi sóng lỡn mạnh mẽ, đồ ăn ngon miệng, còn có ảnh gia đình bốn người họ đang chơi bóng chuyền ở bãi biển.
Cận Ngôn Châu nhấp vào tấm hình cuối cùng.
Cô gái trong bức ảnh buộc tóc đuôi ngựa thấp tinh nghịch, mặc chiếc váy bơi một mảnh họa tiết hoa cổ điển, làn da trắng như tuyết bừng sáng dưới trời nắng.
Với thân hình mảnh mai, đứng bên Kỷ An, cô càng trông nhỏ nhắn, đáng yêu hơn.
Sau khi thoát khỏi bức tranh toàn cảnh, tầm mắt Cận Ngôn Châu lại nhìn vào bài đăng của cô.
CC: “Đánh dấu chuyến du lịch biển Hoài Thành, tôi sắp đến điểm dừng thứ hai tại Nam Thành, ngày mai sẽ đi đến chùa trong núi để cầu phúc!”
Nam Thành.
Chùa trong núi.
Ngày mai cô ấy sẽ đến chùa ở Nam Thành.
Cận Ngôn Châu mím môi.
Vừa rồi cậu cứng rắn từ chối Cận Triều Văn, đột nhiên giờ có chút hối hận.
Thật ra thì…. Cùng bọn họ đi Nam Thành cũng không phải là không được.
Cận Ngôn Châu lần này không thả lượt thích cho Sơ Hạnh, chỉ giả vờ mình không nhìn thấy trạng thái này, trực tiếp rời dòng thời gian trên Q.Q.
Cậu suy nghĩ trong phòng một lúc lâu, giả vờ như không có gì xảy ra đi xuống dưới lầu rót nước uống.
Phòng khách đã không còn ai, chỉ có Hướng Lâm đang cắt trái cây trong nhà bếp.
Cận Ngôn Châu ho nhẹ một tiếng, đồng thời liếc nhìn về phía phòng bếp, dường như chẳng có động tĩnh gì.
Cậu không còn cách nào khác đành quay người đi lên lầu, bồn chồn lấy quần áo rồi đi tắm.
Sau khoảng hai mươi phút, Cận Ngôn Châu bước ra khỏi phòng tắm.
Giống như là không cam lòng vậy, cậu lại bước ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu uống nước.
Hướng Lâm và Hướng Noãn đang ngồi ăn trái cây ở bàn ăn.
Cận Ngôn Châu nghe Hướng Lâm nhẹ nhàng nói với Hướng Noãn: “Noãn Noãn, mối quan hệ con với anh trai khá tốt, hay là lát nữa con thử thuyết phục thằng bé xem sao?”
Cận Ngôn Châu đang định xoay người đi lên lầu, một giây sau giọng nói dịu dàng của Hướng Noãn vang lên: “Tính tình của anh ấy chả lẽ mẹ không biết, con nói cũng vô dụng thôi.”
Cận Ngôn Châu: “…”
Động tác muốn lên lầu dừng lại.
Hướng Lâm thở dài, giọng điệu nuối tiếc: “Châu Châu không đi chắc chắn chú Cận của con sẽ rất buồn.”
Trong lòng Cận Ngôn Châu lặng lẽ hừ một tiếng.
Cậu giả vờ không nghe thấy gì, bước xuống cầu thang, mắt nhìn thẳng hai mẹ con bên này, sau đó lặng lẽ rót cho mình một ly nước.
Ngay khi cậu cầm ly nước quay trở lại phòng, Hướng Lâm bỗng nhiên gọi cậu.
“Châu Châu,” Hướng Lâm đứng dậy, bưng đĩa trái cây chưa động vào ở bên cạnh đưa cho Cận Ngôn Châu, thanh âm nhu hòa nói: “Lấy chút hoa quả trở về phòng ăn.”
Cận Ngôn Châu vốn tưởng rằng bà sẽ rủ cậu đi du lịch, cậu cảm thấy trống rỗng khó tả, nhận lấy đĩa trái cây, mặt không biểu cảm gì, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn dì Hướng.”
Hướng Lâm mỉm cười, sau đó nói: “Chuyện đi Nam Thành chơi một chuyến, con có muốn suy nghĩ thêm không?”
Cận Ngôn Châu làm như có thật nghiêm túc nói: “Con sẽ suy nghĩ.”
Hướng Lâm thấy cậu buông lỏng, biết chuyện này có thể chuyển biến.
Bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm trả lời: “Được, không vội, dì Hướng sẽ giữ vé cho con.”
Cận Ngôn Châu không nói gì nữa, sải một bước dài về phía cầu thang.
Nhưng mà, cậu vừa bước lên một bậc thang, đột nhiên dừng lại, quay đầu dùng tốc độ nhanh nhất nói với Hướng Lâm: “Dạ được, cháu đi.”
Hướng Lâm không ngờ cậu lại cân nhắc nhanh như vậy, ngay cả Hướng Noãn cũng ngạc nhiên nhìn cậu.
Sau khi Cận Ngôn Châu giả vờ bình tĩnh nói xong liền một bước hai bậc thang quay trở lại phòng.
Hướng Lâm cảm thấy quá đỗi không chân thật, thắc mắc hỏi: “Đây là…. đồng ý rồi?”
Hướng Noãn khẽ cau mày, lẩm bẩm nói: “Cận Ngôn Chậu kỳ lạ quá đi, cách hành xử càng khó hiểu so với ngày thường nữa.”
——-
Ngày hôm sau, gần tới trưa.
Sau khi Cận Ngôn Châu đến phòng khách sạn ở Nam Thành, đặt hành lý xong liền đội mũ bóng chày, đeo ba lô một vai bước ra khỏi cửa.
Hướng Noãn đang muốn gọi bọn họ đi ăn trưa, kết quả gặp được Cận Ngôn Châu đang ra ngoài.
Cô nhìn thấy bộ trang phục này của cậu, còn chưa mở miệng hỏi cậu, Cận Ngôn Châu đã lạnh lùng nói: “Tôi không đi dạo với mọi người, khỏi cần chờ tôi.”
“Cũng đừng theo tôi.”
Nói xong, cậu nhanh chóng sải chân rời khỏi khách sạn.
Hướng Noãn khẽ nhíu mày, không hiểu Cận Ngôn Châu đang làm bày trò gì.
—-
Sáng sớm Sơ Hạnh cùng bố mẹ và Kỷ An ăn sáng ở khách sạn, sau đó một nhà bốn người bắt xe đến chân núi, bắt đầu leo núi.
Bốn người đi lên rồi dừng lại một chút, cho đến giữa trưa, bọn họ cuối cùng đã leo đến chùa.
Trước tiên Sơ Hạnh theo gia đình tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, tiếp theo lại ăn chút đồ ăn đã mang theo.
Chốc lát, cô đi dạo một mình.
Sơ Hạnh vừa đi vừa chụp ảnh, gặp phải quà tặng hoặc đồ lưu niệm đều ghé vào xem một chút, mua một số món đồ nhỏ có hình dáng độc đáo.
Bất tri bất giác, Sơ Hạnh đến một nơi đầy khách du lịch.
Mọi người đang xếp hàng để thắp hương cầu nguyện.
Sơ Hạnh cũng tham gia xếp hàng để cầu phúc cho gia đình và ông bà của cô.
Hồi lâu, cuối cùng cũng tới lượt cô.
Sơ Hạnh thành kính dâng hương, quỳ trên chiếu cầu nguyện, chắp tay nhắm mắt, thành tâm cầu mong Đức Phật phù hộ cho bố mẹ, em trai, ông bà nội ngoại được bình an, mạnh khỏe, vạn sự như ý.
Từ nơi này đi ra ngoài, có một nơi thỉnh bùa ở gần đó.
Sơ Hạnh đi tới, xin hai lá bùa bình an, định vài ngày nữa sẽ mang đến cho ông bà.
Vừa quay người định trở về với gia đình, cô chợt sững sờ nhìn dòng người bên cạnh.
Nam sinh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần đen, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày màu đen.
Có lẽ lên núi không lâu, trên mặt cậu lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.
Một giọt mồ hôi theo đường nét sắc bén của cậu chậm rãi chảy đến cằm, ngưng tụ thành hạt rồi bất ngờ nhỏ xuống.
Giống như vừa mới rửa mặt mà chưa lau khô vậy.
Sơ Hạnh kinh ngạc cất giọng nói: “Cận Ngôn Châu?!”
Nghe thấy giọng nói của cô, Cận Ngôn Châu quay mặt, rủ mắt nhìn sang, vẻ mặt vẫn luôn lãnh đạm.
Sơ Hạnh cười nói: “Thật là trùng hợp nha! Ở chỗ này còn có thể gặp được cậu!”
Cận Ngôn Châu hơi nhướng mày, bình tĩnh trả lời: “Thật trùng hợp.”
Như thể cuộc gặp gỡ của họ thực sự chỉ là một sự tình cờ.
Lúm đồng tiền trên mặt Sơ Hạnh nhàn nhạt, cười hỏi: “Cậu cũng tới xin bùa hộ mệnh sao?”
Cậu “Ừ” một tiếng.
Đôi mắt Sơ Hạnh cong cong nói: “Mình vừa mới xin hai lá bùa bình an, cậu tới xin lá bùa gì thế?”
Cận Ngôn Châu trả lời cô: “Bùa học tập.”
“Hả?” Sơ Hạnh ngạc nhiên, “Thành tích của cậu đã tốt lắm rồi.”
“Kỷ An nói cậu là người dành hạng nhất của Khoa.”
Cận Ngôn Châu không biết phải trả lời như nào, chỉ “Ừm”.
Cậu đổi chủ đề, hỏi Sơ Hạnh: “Kỷ An đâu?”
Sơ Hạnh chỉ tay: “Ở bên kia, đang ngồi nghỉ ngơi với bố mẹ mình.”
Cận Ngôn Châu gật đầu, ngay khi đến lượt mình mua bùa hộ mệnh, giọng chàng trai lãnh đạm nói: “Cầu nguyện cho việc học.”
Sơ Hạnh còn phải về tìm người nhà, bố mẹ và em trai vẫn đang chờ cô, cô nói: “Mình đi trước!”
“Bye bye!” Sơ Hạnh vẫy tay với cậu.
Cận Ngôn Châu nhìn bóng dáng cô bước nhanh về phía trước, hai từ “Tạm biệt” rốt cuộc không thể nói ra miệng.
Đợi Sơ Hạnh rẽ xong, cậu mới thu hồi tầm mắt.
Cận Ngôn Châu nhận lấy bùa học tập, giọng điệu có chút không được tự nhiên nói: “Cháu muốn thỉnh thêm cái nữa.”
“Loại này.” Cậu giơ tay lên, chỉ vào túi bùa màu hồng.
Cái cậu muốn, đó là bùa cầu duyên.
Túi bùa tình duyên bảo hộ cho tình yêu và nhân duyên.
Mua bùa xong, Cận Ngôn Châu liền xoay người xuống núi trở về.
Mấy phút sau, điện thoại di động của cậu đổ chuông.
Cận Ngôn Châu lấy điện thoại di động ra, người gọi là Kỷ An.
Cậu kết nối, vừa “Alô” một tiếng, Kỷ An ở đầu kia hô to hỏi: “Anh Châu, cậu đâu rồi? Sơ Hạnh nói đã nhìn thấy cậu ở chỗ thỉnh phù, tôi tới đây sao lại không tìm được cậu?”
Cận Ngôn Châu trả lời cậu: “Tôi đã xuống núi rồi.”
“Gì?!” Kỷ An hoài nghi nói: “Chúng ta có duyên đến cùng một nơi khi đi du lịch, không chụp ảnh check in làm kỷ niệm thì quả thật đáng tiếc!”
Cận Ngôn Châu hừ một tiếng, “Ai có duyên với cậu.”
Kỷ An đề nghị: “Nếu không bây giờ tôi tăng tốc đi tìm cậu, cậu chờ tôi một chút được không?”
Cận Ngôn Châu hờ hững từ chối: “Đợi lần sau đi, tôi còn có việc, không có thời giờ chờ cậu.”
Kỷ An: “…”
Cậu thở dài, tiếc nuối nói: “Thôi vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, Cận Ngôn Châu nhét điện thoại vào túi.
Ngón tay của cậu không tránh khỏi chạm vào lá bùa mà cậu xin khi nãy.
Cậu lấy chiếc túi bùa màu hồng ra, rủ mắt nhìn nó mấy giây.
Trong đầu vang lên những lời cậu hỏi đại sư.
“Lá bùa này chỉ có thể đặt trong túi bùa ạ?”
“Không cần, miễn là thí chủ mang theo bên người, thành tâm sẽ linh nghiệm.”
Cận Ngôn Châu thực sự không thể chịu đựng được việc mang theo một chiếc túi bùa màu hồng dịu dàng quanh năm suốt tháng cả.
Thứ nhất sợ bị người khác phát hiện, thứ hai lỡ như bùa cầu duyên giống như USB, vô ý làm rơi xuống….
Cậu mở túi bùa, lấy tờ giấy bùa bên trong ra, cẩn thận gấp đôi lại, sau đó tháo ốp lưng điện thoại xuống, giấu bùa cầu duyên vào lớp ngăn giữa ốp và mặt sau của điện thoại.