Bởi vì Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm muốn ăn một bữa thành ba bữa, cho nên đi cùng bọn họ chỉ có Dụ Thiển, còn có cả Cận Ngôn Châu.
Bốn người mỗi người mua xong bữa trưa, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Sơ Hạnh và Kỷ An ngồi cùng một bên, Cận Ngôn Châu và Dụ Thiển đối mặt hai người bọn họ.
Sơ Hạnh mua một phần cà chua xào trứng gà và một phần cơm.
Kỷ An đã chén hết phần thịt bò hầm khoai tây miếng đùi gà lớn, liếc nhìn sang bữa trưa đến mức không thể ăn chay hơn được nữa của Sơ Hạnh, hỏi cô: “Chị chỉ ăn như này thôi à?”
“À,” Sơ Hạnh gật đầu, ngay sau đó cô nói với Kỷ An: “Cà chua xào trứng rất ngon! Chua chua ngọt ngọt, ngay cả nước sốt cũng đậm đà.”
Kỷ An dùng đũa xẻ một miếng thịt từ chiếc đùi gà to mà cậu đã mua, đặt nó vào đĩa của Sơ Hạnh.
Sau đó rất tự nhiên gắp một miếng trứng vàng từ phần ăn của cô cho vào miệng.
Sơ Hạnh háo hức nhìn cậu, mong đợi hỏi: “Ngon không?”
Kỷ An nếm thử, đáp: “Tạm được, nhưng em vẫn thích thịt hơn.”
Sơ Hạnh phồng miệng, gắp miếng đùi gà cậu đã đưa cho cô, cắn từng miếng nhỏ.
Cận Ngôn Châu im lặng nãy giờ đang dùng đũa tách thịt và rau trên đĩa.
Sơ Hạnh vô tình nâng mí mắt lên phát hiện cậu đang lấy những miếng thịt vụn có hương vị cá đặt chúng lại với nhau.
Sau đó từ từ ăn.
Đến nỗi cà rốt bào sợi, nấm và thậm chí cả ớt xanh trong món ăn, Cận Ngôn Châu sẽ không động đũa một miếng nào.
Một lần nữa Sơ Hạnh thấy được Cận Ngôn Châu kén chọn như thế nào.
Kén ăn như thế mà sao cậu ấy lại cao lớn quá vậy?
Dựa vào vận động thể thao à? Chắc là phải tập thể dục rồi nhỉ.
Sơ Hạnh rất nghiêm túc yên lặng suy nghĩ.
Ngay tại lúc này, chân Sơ Hạnh bị người ta đụng vào.
Cô ngỡ ngàng ngẩng mặt lên, nhìn về phía Cận Ngôn Châu đang ngồi trước mặt cô.
Cận Ngôn Châu chỉ hơi di chuyển chân về phía trước, không nghĩ tới sẽ đá vào mũi chân cô.
Trong lúc cuống quýt, cậu đã nhanh chóng rút chân về.
Nhận thấy tầm mắt cô nhìn qua, Cận Ngôn Châu khẽ mím môi.
Nét mặt cậu bình tĩnh, nhưng bàn tay trái đặt trên đùi căng thẳng cuộn chặt thành một nắm đấm.
Sơ Hạnh không để ý nhiều, chỉ nhìn cậu một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cận Ngôn Châu lại bởi vì tình tiết không mấy quan trọng này, vì ánh mắt cô dành cho cậu, khiến cho trái tim không ngừng đập điên cuồng.
Ngay cả vị giác cũng dường như sắp mất đi.
Ăn cơm trưa xong, Sơ Hạnh và Dụ Thiển cùng nhau đi đến ký túc xá.
Ngay khi hai người đi tới dưới lầu ký túc xá, bỗng nhiên âm thanh từ phía sau truyền đến: “Sơ Hạnh?”
Giọng của câu hỏi mang chút một chút không chắc chắn.
Sơ Hạnh nghe có ai đó gọi mình, dừng bước lên bậc thang.
Cô quay đầu lại thấy một nam sinh đang đứng bên kia đường phía trước tòa nhà.
Đối phương cũng đang nhìn cô.
Chốc lát, nam sinh cười lên.
Anh nhanh chóng sải bước đi tới bên cô, trong giọng nói không che giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ: “Thật sự là em rồi.”
Sơ Hạnh thoáng sững sờ, kinh ngạc gọi người: “Anh Dương Thích?”
Khóe miệng Dương Thích khẽ nhếch lên: “Còn nhớ rõ anh à?”
Sơ Hạnh cười yếu ớt trả lời: “Mới hai ba năm không gặp, vì sao lại không nhớ được?”
Sau đó, cô tò mò hỏi: “Sao anh tới Thẩm Đại thế?”
Dương Thích nói: “Có một người bạn tới tìm bạn gái, nhất định phải bắt anh đi cùng, ngày Lễ Quốc Khánh anh trở về quê nghe bà ngoại Dư nói em với Tiểu An đang học ở Thẩm Đại, cho nên muốn tới đây thử vận may, xem có thể gặp các em hay không.”
Nói đến đây, anh khẽ cười: “Bây giờ xem ra, anh rất may mắn.”
Không đợi Sơ Hạnh nói gì, Dương Thích liền hỏi: “Có thời gian cùng anh tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút được không?”
Sơ Hạnh xin lỗi lắc đầu, lời nói nghiêm túc lại thành khẩn: “Xin lỗi anh Dương Thích, hôm nay em kiểm tra thể chất, buổi sáng vừa chạy xong tám trăm mét, hiện tại cả người đau nhức, buổi chiều còn có mục khác kiểm tra tiếp, em phải về ký túc xá nằm một lát.”
Dương Thích dường như không ngờ Sơ Hạnh sẽ không chút do dự từ chối mình, anh dừng một chút, chợt hiểu ý cười nói: “Không sao, em nghỉ ngơi đi, anh tự đi dạo trước, buổi chiều đến xem em kiểm tra thể chất.”
Sơ Hạnh mệt mỏi đến mức ngay cả tay cũng không muốn nâng lên, chỉ nhẹ nhàng lễ phép nói với Dương Thích một câu: “Bye bye.”
Dụ Thiển đứng bên cạnh Sơ Hạnh, toàn bộ hành trình đều không nói gì, một mực quan sát nam sinh đột nhiên xuất hiện này.
Chờ khi vào ký túc xá, Dụ Thiển mới mở miệng hỏi Sơ Hạnh: “Anh chàng này là ai vậy Hạnh Hạnh?”
Sơ Hạnh thành thật trả lời: “Cháu nội nhà bà hàng xóm.”
“Cậu và Kỷ An quen biết anh ấy đã lâu chưa?” Dụ Thiển hơi khó hiểu hỏi.
Nhưng có vẻ như Hạnh Hạnh và anh ấy cũng không thân thiết cho lắm…..
Sơ Hạnh nghiêng đầu nhớ lại, sau đó mới nói: “Dường như quen biết đã lâu, lần đầu tiên mình gặp anh ấy lúc mới năm tuổi.”
“Kỷ An quen anh ấy muộn hơn một chút, cậu ấy mười một tuổi mới biết anh Dương Thích.”
Năm Sơ Hạnh và Kỷ An năm tuổi, bố mẹ ly hôn, cô theo mẹ trở về thị trấn nhỏ phía Bắc, Kỷ An với bố ở lại miền Nam sinh sống.
Bởi vì mẹ đến môi trường mới rồi phải thay đổi công việc mới, mỗi ngày đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, không thể chăm sóc cho cô chu toàn, vì vậy cô từ thị trấn đến nhà bà ngoại ở nông thôn.
Cũng trong ngày vào nhà bà ngoại, Sơ Hạnh quen biết cháu nội của bà Chu hàng xóm là Dương Thích, đối phương lớn hơn cô hai tuổi, bà Chu và bà ngoại nói với cô, phải gọi Dương Thích là “anh trai”.
Vì vậy, từ nay về sau, mỗi lần Sơ Hạnh gặp Dương Thích đều ngoan ngoãn gọi anh một tiếng là “Anh Dương Thích”
Khi cô và Kỷ An 11 tuổi, bố mẹ cô tái hôn.
Ngày Kỷ An theo bố đến nhà bà ngoại đón cô và mẹ về nhà, lần đầu tiên gặp Dương Thích lúc đó đã mười ba tuổi.
Dụ Thiển mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cô không hỏi sâu nữa, mà là chuyển đề tài nói: “Hạnh Hạnh cậu nói chuyện có mang theo chút giọng mũi.”
Sơ Hạnh bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Mỗi lần chạy xong tám trăm mét đều sẽ như vậy, uống thuốc cảm vài ngày là khỏe liền thôi.”
Sau khi trở lại ký túc xá, Sở Hạnh vào phòng tắm, sau đó leo lên giường đắp chăn bắt đầu chợp mắt.
Mà bên kia, khi Kỷ An và Cận Ngôn Châu trở lại ký túc xá, Cận Ngôn Châu đã hỏi cậu: “Cậu rất phòng bị với người theo đuổi chị gái mình phải không?”
Như chó sói đang cảnh giác vậy.
Kỷ An có chút kinh ngạc hỏi Cận Ngôn Châu: “Anh Châu cậu không nhìn ra sao?”
Cận Ngôn Châu còn chưa nói gì, Kỷ An ngữ khí chắc chắn nói: “Hình như lớp trưởng của chị ấy thích chị ấy đó!”
Cận Ngôn Châu có chút bất ngờ xoay mặt nhìn Kỷ An.
Cậu không nghĩ tới Kỷ An là người tình cảm không thông suốt này lại có thể nhìn ra lớp trưởng Sơ Hạnh thích Sơ Hạnh.
Kỷ An thấy Cận Ngôn Châu lộ vẻ kinh ngạc, cho rằng Cận Ngôn Châu căn bản không nhận ra điểm này, liền nói: “Anh Châu thật sự là một tấm gương tốt đẹp ‘hai tai không nghe những việc bên ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền’, trách không được Tiết Thần và Nghiêm Thành nói cậu là Thẩm Đại Đường Tăng, quả nhiên thành tâm quả dục mà.”
Cận Ngôn Châu: “?”
Cậu không cảm xúc cười hừ, lười vì chuyện này mà so đo với Kỷ An, nhưng lại hứng thú hỏi Kỷ An: “Làm sao cậu biết lớp trưởng của cô ấy thích cô ấy?”
Trong giọng nói Kỷ An có chút kiêu ngạo nhỏ: “Chuyện này không dễ dàng, cả lớp nữ sinh đều chạy tám trăm mét, cậu ta chỉ đưa nước cho Sơ Hạnh, ý đồ cũng quá rõ ràng rồi còn gì.”
Nói xong, Kỷ An hừ một tiếng, giọng nói chắc nịch hùng hồn: “Tôi sẽ không để cho cậu ta đạt được ước nguyện!”
Cận Ngôn Châu: “…”
“Cậu không thích cậu ta?” Cậu thăm dò hỏi.
Kỷ An gãi gãi đầu, cười ha ha nói: “Thật ra là bố tôi bảo tôi âm thầm để ý một chút, đừng để đám nhóc thúi khó lường bắt cóc Sơ Hạnh.”
“Bố tôi nói chị ấy còn nhỏ không được yêu sớm, nhưng thực ra cũng chưa lớn lắm đâu, chị ấy còn chưa đến 18 tuổi nữa.”
Hóa ra trong gia đình có một người bố cưng chiều con gái hết mực, còn có một đứa em trai ngốc nghếch phải bảo vệ mình.
Chậc.
Cận Ngôn Châu bình tĩnh nói: “Sinh nhật của chị cậu và cậu là vào ngày nào?
Mặc dù lúc khai giảng đã nói cho nhau biết năm sinh, tháng sinh để biết thứ tự xếp lớn xếp nhỏ, nhưng chỉ chính xác đến tháng, ngày sinh cụ thể, bốn người đều không nói.
Kỷ An không chút do dự nói với Cận Ngôn Châu: “Ngày 26 tháng Giêng Âm lịch.”
Cận Ngôn Châu sửng sốt một lúc, sau đó nói với giọng hơi ngạc nhiên: “Đây cũng là sinh nhật Âm lịch của tôi.”
Dương lịch là ngày 29 tháng 2.
Chỉ có năm nhuận tháng 2 mới có 29 ngày.
Kỷ An kinh ngạc vui mừng ôm cổ Cận Ngôn Châu: “Anh Châu chúng ta thật là hữu duyên! Sinh nhật lại cùng một ngày!”
Cận Ngôn Châu gỡ tay cậu ra, giọng điệu chán ghét: “Ai có duyên cùng với cậu.”
Nói xong, cậu miễn cưỡng nhếch khóe môi.
“Bố cậu không cho phép chị cậu yêu đương, thế có cho phép cậu không?” Cận Ngôn Châu chuyển chủ đề trở lại.
Kỷ An nói: “Cho chứ, ông ấy luôn đối xử phóng khoáng với tôi, ít bao giờ quản thúc đến chuyện của tôi cả.”
“Vậy sao cậu không yêu đi?” Cận Ngôn Châu hỏi.
Kỷ An trả lời: “Tôi nghĩ yêu đương rắc rối lắm. Nếu đang chơi game mà bạn gái đột nhiên nhờ tôi làm việc gì đó, tôi sẽ rất đau khổ”.
Cận Ngôn Châu cười trêu cậu: “Bạn gái hay game, cậu chọn cái nào?”
Kỷ An không ngần ngại đưa ra câu trả lời: “Đương nhiên là trò chơi rồi!”
“Cho nên nếu tôi không có bạn gái, tôi sẽ không gặp phải vấn đề như thế này.” Kỷ An cảm thấy mình thật thông minh.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác trở về ký túc xá.
Kỷ An ngồi xuống bàn học, bật máy tính vào game.
Ở ký túc xá, Tiết Thần và Nghiêm Thành đang nằm trên giường, một người đang ngủ, một người đang chơi điện thoại.
Cận Ngôn Châu tìm thuốc dự phòng mà cậu đã mang theo khi bắt đầu nhập học, một hộp dùng để trị nghẹt mũi và sổ mũi, hộp còn lại là viên nang để trị ho.
Trên hộp thuốc có ghi cách dùng và liều lượng, nhưng cậu vẫn lấy cây bút từ trong ống đựng bút ra.
Cận Ngôn Châu vặn nắp bút, viết vài từ lên hai hộp thuốc.
“Sáng và tối, mỗi lần một viên.”
“Ngày ba lần, mỗi lần bốn viên.”
Sau khi viết xong, cậu đặt bút trở lại ống đựng bút, xoay người đi phòng tắm, chờ đến lúc cậu ra ngoài, lau khô tay, bây giờ mới đưa tay ra nhẹ nhàng dán lên chữ cậu đã viết.
Không dính bút mực, chữ viết tay đã khô.
Cận Ngôn Châu cầm lấy hai hộp thuốc này, tiện tay đặt ở trên bàn sách của Kỷ An, nói: “Thuốc cho chị cậu.”
Kỷ An đang chơi trò chơi đáp: “Ồ, được. Cảm ơn anh Châu!”
====
Khoảng 2 giờ chiều, kiểm tra thể chất chính thức bắt đầu.
Số lượng người trong lớp học của Sơ Hạnh đến khá muộn, khi họ đi vào, lớp học của Cận Ngôn Châu và Kỷ An đang chuẩn bị bắt đầu kiểm tra.
Các bạn nam lần lượt thực hiện môn xà đơn và các bạn nữ làm động tác gập bụng.
Giáo viên thể dục gọi người theo số học sinh trong danh sách, Kỷ An đứng trước Cận Ngôn Châu.
Tất cả nữ sinh khoa Tiếng Trung vẫn đang chờ đợi đứng xem các bài kiểm tra thể chất của khoa CNTT.
Sơ Hạnh và bạn cùng phòng đứng gần hàng rào sắt, tình cờ đối diện với Kỷ An đang tập hít đất.
Dáng người Kỷ An cao cao hơi gầy, cậu dễ dàng nắm lấy thanh ngang bằng tay.
Sau đó, tác dụng lực lên cánh tay và cơ thể nâng lên cho đến khi cằm vượt qua thanh, tiếp theo lực được giải phóng và cơ thể ngã ra sau.
Tới tới lui lui mấy lần, mạch máu trên cánh tay Kỷ An ngày càng nổi rõ, cổ cũng bắt đầu đỏ lên.
Điểm đạt qua đối với động tác kéo xà ngang nam là 10, điểm tối đa là 20.
Kỷ An ngay lập tức nhảy xuống sau khi hoàn thành mười cái.
Cậu đến bên cạnh Sơ Hạnh, lười biếng dựa vào lưới sắt, hít một hơi thật sâu.
Sơ Hạnh ngẩng mặt lên hỏi anh: “Tại sao em không tiếp tục làm?”
Rõ ràng vẫn còn sức.
Kỷ An cười: “Đạt tiêu chuẩn là được rồi, làm thêm vài cái cũng là đạt.”
Dụ Thiển bên cạnh Sơ Hạnh nghe thấy lời cậu nói, không khỏi cúi đầu cười thầm.
Đúng là người khôn lỏi mà.
Cận Ngôn Châu đã đi đến xà ngang.
Cậu đứng yên, nhìn lên rồi dễ dàng nắm lấy xà ngang bằng cả hai tay.
Bắt đầu thực hiện động tác kéo xà.
Sơ Hạnh đã tận mắt chứng kiến các động tác Cận Ngôn Châu tiêu chuẩn như thế nào, hơn nữa cậu thực hiện một cách dễ dàng, dường như chẳng tốn sức tẹo nào.
Chỉ có gân xanh trên cánh tay là nổi lên, giống như mạch máu như căng phồng vậy, đường nét đặc biệt rõ ràng.
Làm xong mười cái, cậu vẫn còn tiếp tục làm thêm.
Các bạn học bên sân đều bắt đầu đồng thanh đếm giúp cậu: “Mười ba, mười bốn…”
Sơ Hạnh mở to đôi mắt nai tròn, ngơ ngác nhìn Cận Ngôn Châu đang mím môi thực hiện động tác kéo xà.
Giây tiếp theo, Sở Hạnh không khỏi ho khan hai tiếng.
Dụ Thiển sau đó nhẹ nhàng nói với Sơ Hạnh: “Cận Ngôn Châu đang muốn được điểm tối đa.”
Sơ Hạnh cũng cảm thấy như vậy.
Cậu khỏe thật đấy.
Sơ Hạnh không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng.
Ngay lúc này, có người ở phía sau đụng nhẹ bả vai Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh quay mặt, Dương Thích đang đứng ngoài hàng rào sắt, mỉm cười với cô.
“Anh Dương Thích?” Sơ Hạnh gọi một tiếng.
Kỷ An cũng xoay lại.
Sau khi nhìn thấy Dương Thích, cậu đã rất ngạc nhiên nói: “Anh Dương Thích? Sao anh lại ở đây?”
Dương Thích trả lời Kỷ An đơn giản: “Đến chơi với bạn.”
Kỷ An mơ hồ hỏi: “Bạn anh đâu ạ?”
Dương Thích cười nói: “Đang ở cùng với bạn gái rồi.”
“Nghe Hạnh Hạnh nói các em có buổi kiểm tra, anh tới xem một chút.”
Nhưng vì bài kiểm tra thể chất mà sân thể dục Đông Nam ngày nay không mở cửa cho người ngoài vào.
Vì vậy, Dương Thích không thể vào được, chỉ có thể đứng ngoài lưới sắt nhìn xem.
“Ôi vãi, đậu xanh! Anh Châu, sao cậu làm càng lúc càng nhanh vậy? Cậu không mệt hả?!” Nghiêm Thành kinh ngạc hỏi.
Bởi vì những lời này, Sơ Hạnh lại nhìn về phía Cận Ngôn Châu, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào cậu.
Dương Thích không có thời gian để nói chuyện với Sơ Hạnh, chỉ có thể im lặng đứng phía sau cô, tìm kiếm một cơ hội khác.
Cận Ngôn Châu mím môi, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhanh chóng hoàn thành vài cái cuối cùng.
Khi mọi người đếm đến “hai mươi”, cậu nhảy xuống, cau mày lắc lắc cánh tay mỏi nhừ.
Sau đó, cậu bước đến bên cạnh Kỷ An.
Sơ Hạnh hơi ngả người về phía trước, nghiêng đầu nhìn cậu cười nói: “Cận Ngôn Châu, cậu lại được điểm tối đa rồi! Lợi quá quá!”
Những cảm xúc khó chịu của Cận Ngôn Châu vì nam sinh xa lạ bên ngoài lưới sắt ngay lập tức được xoa dịu.
Chẳng qua là, âm thanh của cô… Giọng mũi nặng quá, cảm lạnh sớm thế sao?
Cậu cúi đầu nhìn cô, còn chưa kịp nói gì, giáo viên thể dục phụ trách động tác gập mình của nữ đã lên tiếng: “Nữ sinh lớp 1 khoa Tiếng Trung chuẩn bị!”
“Tổ thứ nhất Thích An Đình, Bạch Vân, Sơ Hạnh…”
Sơ Hạnh nhanh chóng chạy bước nhỏ đến tấm đệm bên kia.”
Dụ Thiển sau đó cũng đi tới.
Cô ấy phải giữ chân Sơ Hạnh.
Cận Ngôn Châu nhìn Sơ Hạnh nằm trên tấm đệm, hai tay bắt chéo sau đầu, chợt khẽ lăn yết hầu, chỉ có đem câu nói “cậu cũng cố gắng lên” vừa đến miệng nuốt trở về trong bụng.
Đúng lúc này, Dương Thích ở bên ngoài lưới sắt đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Hạnh Hạnh, cố lên!”
Giọng anh không lớn lắm nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe rõ.
Hạnh Hạnh.
Kêu thân mật như vậy ư.
Cận Ngôn Châu nhất thời nghẹn một hơi trong lồng ngực, khó chịu.
Cậu liếc nhìn đối phương, rồi đột ngột di chuyển, từ bên trái Kỷ An sang bên phải Kỷ An- vị trí mà Sơ Hạnh vừa đứng.
Vừa vặn đứng ngay trước mặt Dương Thích.
Cận Ngôn Châu lấy lợi thế về chiều cao ngăn cản tầm nhìn của Dương Thích.
Cậu đút hai tay vào túi, chăm chú nhìn Sơ Hạnh đang bắt đầu ngồi dậy, trong lòng đếm nhẩm cho cô.
Cô gái nhắm mắt, mím chặt môi dùng hết sức thực hiện từng động tác ngồi dậy.
Sau khi làm được ba mươi cái, thể lực của cô dần cạn kiệt, động tác ngày càng khó khăn.
Kỷ An không kìm được nói với Sơ Hạnh: “Còn 25 giây nữa, Sơ Hạnh, cố lên.”
Mệt quá, mệt quá.
Sơ Hạnh không còn sức, thực sự rất muốn bỏ cuộc.
Nhưng cô không cam lòng nằm bẹp như thế này.
Cho nên, mỗi lần nằm xuống, cô lại cố gắng đấu tranh ngồi dậy.
Dù cơ thể run rẩy không kiểm soát nhưng cô cũng không đầu hàng trước.
Cuối cùng, giáo viên thể dục nói rằng còn một phần nữa, Sơ Hạnh lập tức nằm xuống đệm.
Cô chưa kịp đứng dậy thì trên đầu đã xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú.
Đứng trước tấm đệm, Cận Ngôn Châu cúi đầu ngắm nhìn cô, cuối cùng lấy hết dũng khí đáp lại cô một cách tự nhiên: “Cậu cũng… không tồi.”
Cậu cũng rất giỏi.
Giữa chừng mất sức nhưng vẫn kiên trì đến giây cuối cùng.
Kết quả 39 lần gập bụng tuy không phải là điểm cao nhưng đó là thành quả tốt nhất mà cô đã đạt được sau bao nỗ lực của mình.
Sơ Hạnh nhìn cậu với đôi mắt trong veo, khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho nhóm học sinh tiếp theo.
Các phần kiểm tra thể chất cuối cùng cũng đã hoàn thành, Sơ Hạnh chỉ muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, bởi vì ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi.
Đặc biệt là khi cô vẫn đang tới ngày dâu.
Nhưng Dương Thích đã chủ động hỏi cô và Kỷ An: “Hạnh Hạnh, Tiểu An, các em cùng anh tham quan Đại học Thẩm Dương được không?”
Sơ Hạnh chưa kịp nói thì Kỷ An đã thay mặt cô từ chối: “Sơ Hạnh mệt lắm rồi, để chị ấy về ký túc xá nghỉ ngơi đã, anh Duông Thích, em đưa anh đi tham quan trường.”
Sơ Hạnh sau đó nói: “Thật xin lỗi, anh Dương Thích, em thực sự không được khỏe, để Tiểu An đi với anh, lần sau em và Kỷ An mời anh ăn tối.”
Anh Dương Thích.
Anh ta gọi cô là “Hạnh Hạnh”, cô ấy gọi anh ta là “Anh Dương Thích”.
Cận Ngôn Châu không khống chế được cảm xúc, nhất thời trong lòng cảm thấy buồn rầu chán nản.
Dương Thích cười: “Anh mời hai đứa mời phải, làm sao có thể chị em em mời anh được.”
Chợt anh nhẹ nhàng nói với Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, em về nghỉ đi.”
Trước khi dẫn Dương Thích đi, Kỷ An nghe thấy Sơ Hạnh lại ho, chợt nhớ ra thuốc cảm còn chưa đưa cho cô, phải làm phiền Cận Ngôn Châu, nói: “Anh Châu, nhờ cậu đưa Sơ Hạnh về dưới lầu ký túc xá một chuyến, cậu giúp tôi lấy thuốc cảm cho chị ấy.”
Cận Ngôn Châu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Vì vậy, Sơ Hạnh đi theo Cận Ngôn Châu đến ký túc xá nam.
Trên đường đi, cả hai đều không nói gì.
Sơ Hạnh quá mệt mỏi để mở miệng nói chuyện, Cận Ngôn Châu vốn đã ít nói, vừa rồi cậu bị câu nói “Anh Dương Thích” khiêu khích, đang hờn dỗi với chính mình.
Đến trước ký túc xá nam, Cận Ngôn Châu nhẹ nhàng nói với Sơ Hạnh: “Chờ một chút, tôi đi lấy thuốc.”
” Được.” Sơ Hạnh ngoan ngoãn gật trả lời.
Không lâu sau, Cận Ngôn Châu bước ra khỏi tòa nhà
Cậu đưa hai hộp thuốc cho Sơ Hạnh.
Sơ Hạnh cầm trên tay nhìn xuống, phát hiện trên hộp thuốc có ghi cách dùng và liều lượng.
Chữ viết tay đẹp có khí chất rất rõ ràng và dễ thấy.
Cô ngạc nhiên trước sự chu đáo của cậu, nói: “Cậu còn viết cách sử dụng và liều lượng nữa à… “
Lời còn chưa dứt, Cận Ngôn Châu lập tức phản bác: “Không phải tôi viết!”
Nói xong đành phải cắn răng lắm mồm giải thích một câu: “Là nhân viên nhà thuốc ghi lúc trước mua thuốc.”
Sơ Hạnh chớp mắt gật đầu, “Thì ra là thế.”
Chợt cô mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện lên nhạt nhạt nói: “Mình còn đang suy nghĩ, nếu như là cậu viết, vậy cậu cũng quá thân thiện rồi!”
Tai của Cận Ngôn Châu lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.
“Cảm ơn cậu đã lấy thuốc cho mình nha!” Sơ Hạnh vẫy tay với cậu cười nói: “Mình đi về đây!”
Cận Ngôn Châu hơi gật đầu, đứng tại chỗ nhìn Sơ Hạnh sải bước dần dần đi xa.
Lát sau, cậu mới xoay người trở về ký túc xá.
Khoảnh khắc bước chân vào tòa ký túc xá, Cận Ngôn Châu có chút hối hận lấy tay vỗ vào miệng một chút.
Nếu như vừa rồi miệng không nhanh như vậy, không vội vàng phủ nhận, có lẽ cậu có thể lợi dụng điều này để ra hiệu cho cô.
Mặc dù với tính cách của cô, rất có thể “Cậu thích cô” sẽ không bao giờ nghĩ đến.
Bằng cách nào đó, Sơ Hạnh gọi Dương Thích là “Anh Dương Thích” lại xuất hiện.
Nó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu nhất thời không khỏi cau mày.
Trong lòng cũng buồn rầu, giống như cả người bị nhét đầy bông vậy.
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Ngôn Châu sinh ngày 29 tháng 2 năm 1992 Dương Lịch, trùng với ngày 26 tháng Giêng âm lịch.
Sơ Hạnh sinh ngày 26 tháng Giêng Âm Lịch năm 1993.