Sơ Hạnh rất không quen các bạn học có mối liên hệ bình thường bỗng nhiên cư xử khác lạ, cực kỳ nhiệt tình và quan tâm đến cô.
Chẳng hạn như lúc này, Tôn Vi đột nhiên nắm tay cô tình cảm không buông.
Cô rút tay ra khỏi tay Tôn Vi trước, sau đó không hiểu hỏi lại: “Tại sao cậu không tự mình đưa? Chẳng phải cậu có Q.Q của cậu ấy sao? Trực tiếp hẹn cậu ấy ra rồi tặng cho cậu ấy là được thôi.”
Trên mặt Tôn Vi thoáng qua một tia mất tự nhiên, sau đó cô ấy cười để che đi sự xấu hổ của mình: “Thật ra cậu ấy không thêm ID Q.Q của mình, cho nên mình sợ tặng quà cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ không chịu nhận…”
Cận Ngôn Châu không thêm Tôn Vi.
Nhưng rõ ràng cậu ấy đã đồng ý cô đưa số Q.Q của cậu cho Tôn Vi rồi mà.
Đồng ý cho ID Q.Q, cũng không có nghĩa là đồng ý kết bạn với Tôn Vi.
Cho nên lúc ấy cậu đã đồng ý đưa Tôn Vi số Q.Q, là… Không muốn cô bị lớp phó làm khó dễ sao?
Tựa như bây giờ.
“Hạnh Hạnh,” Tôn Vi dùng ngón tay túm lấy ống tay áo Sơ Hạnh khẽ lay động, giọng điệu thỉnh cầu: “Làm ơn mà, giúp mình một chút được không?”
Sơ Hạnh lắc đầu, lời nói hàm chứa sự xin lỗi, nghiêm túc: “Xin lỗi lớp phó, mình không giúp cậu được rồi.”
“Cậu đã đoán được nếu tự mình đưa sẽ bị cậu ấy từ chối, lỡ như mình thay cậu tặng khẳng định cũng sẽ bị cậu ấy từ chối luôn.”
Tôn Vi vội vàng nói: “Không đâu! Quan hệ của cậu với cậu ấy khá tốt, cậu giúp mình, chắc chắn cậu ấy sẽ nhận nó.”
Sơ Hạnh vẫn kiên quyết không nên, trả lời Tôn Vi: “Chính vì mình và cậu ấy có quan hệ không tồi, mới càng không thể tùy tiện đồng ý yêu cầu của cậu.”
Sơ Hạnh nói xong liền mở cửa ban công đi về phía ký túc xá.
Tôn Vi vẫn ở trên ban công, cô quay mặt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh của Sơ Hạnh, mất mác thở dài.
Sau đó, Tôn Vi mới nhận ra rằng Sơ Hạnh là người có tính cách dịu dàng dễ thương, ngày thường trông có vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng sâu thẳm bên trong ấy lại vô cùng nguyên tắc và chân thành.
Thỉnh thoảng, mọi người cảm thấy rằng cô thực sự rất thông minh.
Sơ Hạnh vừa bước vào, Ninh Đồng Đồng đã nhanh chóng chạy tới khóa cửa lại, cực kỳ tò mò hỏi chuyện: “Hạnh Hạnh, lớp phó tìm cậu nói gì vậy?”
Dụ Thiển đoán: “Sẽ không liên quan đến Cận Ngôn Châu chứ?”
Sơ Hạnh cau mày gật đầu, thành thật nói với bạn cùng phòng: “Lớp phó nhờ mình giúp cô ấy tặng quà cho Cận Ngôn Châu.”
Ninh Đồng Đồng thốt lên: “Ơ sao cậu ta không tự mình đưa, phải nhờ cậu tặng giùm?”
Hứa Âm như có điều suy nghĩ nói: “Hẳn là Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu có mối quan hệ tốt, nếu Hạnh Hạnh đưa đồ giúp, biết đâu Cận Ngôn Châu sẽ nhận?”
Sơ Hạnh bò lên giường, một bên vừa xếp quần áo vừa nói: “Cậu ấy cũng nói thế.”
“Nhưng mà mình không đồng ý.”
Đôi lông mày cau có trước đó của Dụ Thiển lập tức giãn ra.
Cô ấy chỉ thích Hạnh Hạnh mà thôi, tính cách mềm mại, nhưng không dễ tin người.
Ninh Đồng Đồng hiếu kỳ hỏi: “Hạnh Hạnh tại sao cậu lại từ chối lớp phó?”
Sơ Hạnh nghiêng đầu trầm ngâm một lát, nghiêm túc trả lời: “Mình cảm thấy theo đuổi tặng quà cho người ta, vẫn là nên tự mình tặng càng có thành ý hơn.”
“Với lại,” Cô dừng một chút, tiếp tục: “Mình vừa mới biết, lúc trước Cận Ngôn Châu đã cho phép mình đưa số Q.Q của cậu ấy cho lớp phó, nhưng cậu ấy không kết bạn lớp phó.”
“Hình như cậu ấy không muốn mình khó xử mới tự mình trở thành một kẻ xấu xa.”
Dụ Thiển nhướng mày, Hứa Âm cũng khẽ cười.
Hạnh Hạnh cuối cùng cũng biết được lý do Cận Ngôn Châu đồng ý cho Tôn Vi số Q.Q của mình.
Sơ Hạnh tỉ mỉ gấp từng bộ quần áo, bỏ vào trong tủ, lời nói nhẹ nhàng: “Lần trước cậu ấy không để mình bối rối, lần này mình cũng không thể làm cậu ấy khó xử.”
Cận Ngôn Châu không thêm Q.Q của Tôn Vi, chứng tỏ cậu không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tôn Vi.
Nếu như cô đáp ứng lớp phó, giúp lớp phó tặng quà cho Cận Ngôn Châu, đến lúc đó Cận Ngôn Châu sẽ cục kỳ khó xử.
Nếu như cậu nhận quà vì giữ thể diện cho cô, chắc chắn cậu sẽ chẳng hề thoải mái.
Nhưng nếu không nhận, sẽ để cho cô bị mắc kẹt ở giữa thì không được tốt lắm.
Chuyện này không thể giúp đỡ.
Ninh Đồng Đồng phản ứng trong chốc lát mới rốt cục làm rõ ẩn tình bên trong.
Cô lập tức gật đầu đồng ý, ủng hộ cách làm của Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh cậu từ chối là đúng, không thể giúp ai đó theo đuổi một người, để cậu ta tự mình theo đuổi, kéo theo cậu làm gì?”
“May mắn là đầu óc cậu tỉnh táo không đồng ý cậu ta, nếu không đến lúc đó sẽ bảo cậu là người tồi tệ tham lam*.”
*Gốc là 里外不是人(trong ngoài không phải người) trong trường hợp này nói đến một hành vi sai trái (vốn để tả Trư Bát Giới, cả bề ngoài lẫn nội tâm đều tham lam xấu xí không giống người, về sau dùng làm thành ngữ để chỉ những người tương tự).
Sau khi Cận Ngôn Châu trở về ký túc xá nhanh chóng nhắn tin Đổng Tư Gia trên Q.Q.
[JYZ: Đàn anh, sinh hoạt chung câu lạc bộ vào thứ Năm có được cân nhắc đến rạp chiếu phim để xem “Kẻ đánh cắp giấc mơ” không?]
Đổng Tư Gia nhanh chóng trả lời cậu: [Ý tưởng hay đấy! Tôi sẽ bàn bạc với Minh Hồng.]
Cận Ngôn Châu đáp: [Vâng.]
Lúc ăn cơm nghe Dương Thích hẹn Sơ Hạnh đi xem phim, ngay tức khắc Cận Ngôn Châu kích động muốn cùng cô đến rạp chiếu phim xem phim.
Cho nên cậu mới bất chợt đề nghị Đổng Tư Gia đến rạp chiếu phim xem phim vào tối thứ Năm.
Sở dĩ Cận Ngôn Châu chọn tên phim “Kẻ đánh cắp giấc mơ” mà cô đã xem qua, không chỉ bởi vì cậu biết Sơ Hạnh rất thích bộ phim này, càng bởi vì, cậu hoàn toàn chắc chắn cô sẽ không từ chối hoạt động chung cùng câu lạc bộ.
Một lát sau, Đổng Tư Gia quả nhiên gửi tin nhắn cho toàn thể thành viên trong nhóm.
Đổng Tư Gia: [@ Tất cả các thành viên, sinh hoạt chung tối thứ Năm thay đổi thành đến rạp chiếu phim xem “Kẻ đánh cắp giấc mơ”, vé xem phim do Phó Chủ tịch Minh Hồng thống nhất mua, chi phí từ quỹ, mọi người có ý kiến gì không?]
Đổng Tư Gia: [Có ý kiến gì có thể nói, chúng ta bàn bạc giải quyết.]
Cận Ngôn Châu dẫn đầu gửi tin nhắn trả lời Đổng Tư Gia: [Không có gì.]
Sau đó, mọi người đều xuất hiện.
Tiêu Dung: [Tôi OK.]
Dương Vũ: [Tôi có thể.]
Sơ Hạnh: [Được ạ.]
Đến lượt Khâu Chanh, cô gửi: [ Chủ tịch, có thể mang theo người nhà không? Tự trả tiền! Còn bao trọn đồ ăn vặt xem phim của mọi người!]
Đổng Tư Gia lập tức trả lời: [Vậy thì tốt quá.]
Thật ra mọi người trong nhóm đã sớm coi Thu Trình cũng là một thành viên rồi.
Nếu không phải mỗi năm câu lạc bộ chỉ nạp tân sinh viên thì Đổng Tư Gia đã sớm kéo Thu Trình vào câu lạc bộ điện ảnh.
Cận Ngôn Châu căn bản không thèm để ý bọn họ sau đó lại nói chuyện gì.
Cậu chỉ thấy câu “Được ạ” của Sơ Hạnh, khóe miệng nhếch lên ý cười nhẹ nhàng.
Cô thật sự đồng ý.
Cậu cũng biết, cô sẽ không vắng mặt buổi sinh hoạt chung nào.
~~~
Ngày hôm sau khi đến tòa nhà giảng dạy, Ninh Đồng Đồng lướt diễn đàn trường tám chuyện tám chuyện với các cô: “Trường đang tuyển chọn đội viên cho giải bóng rổ của sinh viên năm nhất!”
Dụ Thiển nghi vấn: “Giải bóng rổ?”
Ánh mắt Ninh Đồng Đồng còn đang nhìn chằm chằm điện thoại di động, chỉ gật gật đầu, trả lời Dụ Thiển: “Trên diễn đàn có nói sẽ có giải đấu 8 trường vào ngày 20 và 21 tháng 11. Tuy chỉ là trận giao hữu của tân sinh viên nhưng mọi người vẫn rất chú ý.”
Hứa Âm thuận miệng hỏi: “Khoa bọn mình có người được chọn không?”
Ninh Đồng Đồng nói: “Còn chưa biết. Nhưng mình nghĩ xác suất có thể được chọn chắc cũng không nhiều đâu.”
“Nam sinh khoa Tiếng Trung cực kỳ ít đến đáng thương, vẫn là mấy chàng trai khoa CNTT, khoa Toán và khoa Vật Lý được chọn nhiều hơn một chút.”
Dụ Thiển nhớ tới Kỷ An.
Cô lấy điện thoại ra, gửi cho cậu một tin nhắn: [Nghe nói trường đang chọn thành viên bóng rổ, cậu đã đăng ký chưa?]
Kỷ An một lát sau mới nhắn lại: [Phòng túc xá bọn tôi đều đăng ký hết rồi.]
Dụ Thiển khẽ nhướng mày, gõ chữ gửi: [Cố lên ha.]
Kỷ An trả lời: [Tất nhiên.]
Ninh Đồng Đồng đề cập đến đội cổ động viên.
Cô ấy nói đùa: “Hay là chúng ta thành lập đội cổ vũ đi, ha ha ha ha ha, Hạnh Hạnh mặc váy nhỏ dành cho nhóm cổ vũ chắc chắn rất đáng yêu!”
Sơ Hạnh mày cong cong trả lời: “Đáng yêu vô dụng, phải biết nhảy mới được.”
Dụ Thiển giơ tay ôm lấy bả vai Sơ Hạnh, cũng trêu cô: “Có thể học mà.”
Sơ Hạnh vẫn lắc đầu, “Mình vẫn thích dùng thời gian rảnh rỗi để vẽ hơn.”
Nhảy ư…. Chân tay cô không dẻo dai cho lắm.
Hơn nữa cô không nhớ được động tác.
Cũng giống như học Thái Cực Quyền trong giờ Thể dục vậy, lúc sau cô sẽ quên luôn, đến bây giờ cũng không thành thạo, động tác hay quên trước quên sau.
Sơ Hạnh bỗng nhiên nghĩ tới Cận Ngôn Châu.
Động tác Thái Cực Quyền của cậu được thực hiện cực kỳ lưu loát trơn tru.
Làm sao một người có trí nhớ mạnh mẽ như vậy, chỉ nhìn duy nhất, xem qua là nhớ ngay.
Giá như cô cũng có trí nhớ tốt như cậu.
—–
Chạng vạng tối thứ Năm.
Bảy người trong câu lạc bộ cộng thêm Thu Trình, tập hợp tại biển báo trạm xe buýt ở cổng trường lên xe buýt đến rạp chiếu phim.
Đây là giờ cao điểm tan tầm, trên xe người đông như kiến.
Mấy người sau khi lên xe thì chen chúc nhau chạy tán loạn thành từng nhóm hai nhóm ba.
Sơ Hạnh sống sót trong kẽ hở, miễn cưỡng tìm được một chỗ đặt chân.
Vừa giơ tay định vịn vào lưng ghế phía trước, người cô đã bị nghiêng sang một bên vì xe buýt phanh gấp.
Những người xung quanh cũng lần lượt ngã ngược lại, tay Sơ Hạnh bị dây xích túi xách của ai đó cào xước, mu bàn tay bỗng cảm thấy đau nhói.
Ngay sau đó, một người di chuyển đến phía sau cô.
Nam sinh một tay cầm thanh ngang trên cao xe buýt, tay kia vươn ra, ấn chặt trên mặt kính.
Mà Sơ Hạnh rất nhỏ nhắn, gần như được ôm trong vòng tay.
Cậu cho cô một không gian, đủ để cô thả lỏng đứng yên.
Sơ Hạnh quay mặt, ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.
Cận Ngôn Châu đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe nhận thấy tầm mắt của cô, cả người căng thẳng cứng ngắc.
Cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng không dám nhìn lại cô, dù là một giây.
Giống như cậu làm điều này chỉ vì mình gặp khó khăn trong việc di chuyển, chứ không phải để làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn.
Sau đó, mỗi khi xe buýt quẹo cua, dừng lại, Sơ Hạnh cũng chẳng bao giờ bị ai va vào nữa.
Nhưng Cận Ngôn Châu lại bị chen chúc hết lần này đến lần khác, thậm chí có người vô tình giẫm lên chân cậu, cậu cũng cũng không nhúc nhích gì cả.
Cậu không nói một lời, gân xanh trên cánh tay ẩn giấu trong tay áo đã từ từ nổi lên.
Cho đến khi Sơ Hạnh chú ý tới mạch máu màu xanh trên mu bàn tay cậu hiện lên rõ ràng, thoạt nhìn có chút dọa người, cô vội vàng chọc chọc cánh tay cậu, nhẹ giọng nhắc nhở cậu: “Như này cậu rất khó chịu và tốn sức, nắm lấy cái này đi.”
Cô nói xong, thả bàn tay của mình trên lưng ghế xuống, nhường chỗ cho cậu.
Cô dùng lực rất nhẹ chạm vào ngón tay cậu, cũng giống như gãi ngứa, nhưng vẫn khiến cậu vỡ vụn trong tích tắc.
Cả người Cận Ngôn Châu trở nên nóng bỏng, như thể có tia lửa trên đầu ngón tay cô, vào khoảnh khắc cô chạm, tia lửa đó lập tức đốt cháy cậu như ngọn lửa trên thảo nguyên.
Trong chớp mắt, vành tai của Cận Ngôn Châu lặng lẽ đỏ thẫm.
Cậu run rẩy, không chấp nhận lòng tốt của cô, chỉ thì thầm thản nhiên nói: “Cậu tự nắm đi.”
Sơ Hạnh lại im lặng đặt tay về, nắm chặt lưng ghế.
Một lúc sau, xe buýt đột nhiên thắng gấp, tất cả những người trên xe đều ngã trái ngã phải.
Cận Ngôn Châu bị phía sau hung hăng chen lấn, người không ổn định thăng bằng, tay ấn trên cửa sổ xe trượt xuống, theo bản năng muốn nắm lấy cái gì đó.
Nhanh như chớp, tay cậu đặt trên bàn tay cô đang nắm chặt lưng ghế.
Bàn tay cô gái có chút mềm, bởi vì dùng lực để nắm chặt lưng ghế, khớp xương trên mu bàn tay của cô nổi bật lại cứng cáp.
Sơ Hạnh vừa bị dây xích túi xách của người nào đó cào vào mu bàn tay, mặc dù không chảy máu nhưng xướt da, có chút rướm máu, khi không làm gì thì cảm giác đau cũng không quá rõ ràng, lúc này đột nhiên bị nắm lấy, cô đau đến há hốc mồm, hít một hơi: “Shhhh…”
Cận Ngôn Châu như bị bỏng tay, lập tức nhấc tay ra, ấn lại lên cửa sổ xe.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên trên đỉnh đầu Sơ Hạnh: “Xin lỗi.”
Có một chút đau lòng khó nhận thấy trong lời nói xin lỗi của cậu.
Sơ Hạnh lắc đầu, mỉm cười thân thiện: “Không sao đâu.”
Sơ Hạnh hoàn toàn không quan tâm đến tình tiết này.
Nhưng đối với cô, chuyện vặt vãnh lại gây nên một cơn sóng lớn trong lòng cậu, trái tim ấy cứ bốn bề dậy sóng, hồi lâu cũng chẳng thể bình tĩnh lại.
Sau khi đến địa điểm, nhiều người lần lượt xuống xe bằng cửa sau.
Còn hơi sớm, hơn nửa tiếng nữa bộ phim mới chiếu.
Cận Ngôn Châu nhìn thấy một hiệu thuốc bên kia đường không xa nên nói với họ: “Tôi có chút việc, mọi người vào trước đi, lát nữa tôi đến rạp chiếu tìm mọi người sau.”
Sau khi cậu rời đi, bảy người còn lại cùng nhau vào trung tâm mua sắm.
Dương Vũ cũng bị Tiêu Dung kéo đến cửa hàng trang sức.
Tiếp theo, ngay cả Minh Hồng và Đổng Tư Gia cũng không biết đã đi đâu.
Lúc Cận Ngôn Châu mua xong băng cá nhân đi đến rạp chiếu phim, chỉ có Sơ Hạnh đang chơi vui vẻ trước máy gắp thú.
Cậu vừa tiến tới, Sơ Hạnh bắt được một chú thỏ trắng nhỏ đang ôm củ cà rốt.
Cô vui mừng nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, sau đó lập tức ngồi xổm xuống, từ cổng máy lấy chú thỏ ra.
Cận Ngôn Châu gọi cô: “Sơ Hạnh.”
Sơ Hạnh xoay mặt, không đợi cậu nói chuyện, lắc lắc con thỏ nhỏ trong tay, cao giọng nói: “Cận Ngôn Châu cậu xem nè! Mình gắp được rồi!!!”
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ, không chút do dự chia sẻ niềm hạnh phúc với cậu: “Đây là lần đầu tiên mình bắt được thú bông đó!”
Cận Ngôn Châu bị nụ cười rạng rỡ của cô làm lóa mắt.
Giống như đột nhiên có một mặt trời sáng ngời chiếu rọi.
Cậu nhìn cô, tim như ngừng đập nửa nhịp, hô hấp cũng ngưng trệ.
Ngay lập tức, Cận Ngôn Châu cụp mắt xuống, giọng điệu cứng ngắc có chút không tự nhiên, giống như đang ra lệnh: “Đưa tay ra.”
Sơ Hạnh không hiểu đưa tay ra, xoa xoa lòng bàn tay.
Hành động này dường như đang yêu cầu điều gì đó từ cậu.
Cô chớp mắt hỏi cậu: “Làm gì vậy?”
Cận Ngôn Châu nhìn chăm chú ngón tay và lòng bàn tay nhỏ của cô, trong giọng nói nhạt nhẽo mơ hồ lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Tay kia.”
Sơ Hạnh càng thêm ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi tay kia.
Sau đó, cô nhìn thấy Cận Ngôn Châu từ trong túi lấy ra một miếng băng cá nhân sáng tạo rất đáng yêu.
Cậu nắm lấy đầu ngón tay cô, lật xuống, để mu bàn tay cô hướng lên trên.
Cận Ngôn Châu cẩn thận dán băng cá nhân chỗ cọ rách da cho cô, động tác hết sức nhẹ nhàng.
Dường như cậu sợ mình sử dụng lực quá mạnh, sẽ đụng vào vết thương của cô.
Sơ Hạnh dán mắt nhìn con mèo trên miếng băng, cong mắt mỉm cười, lời nói dịu êm: “Đáng yêu thật sự!”
Cận Ngôn Châu lấy ra mấy miếng dán còn ở trong túi, đưa tới trước mặt cô: “Đều cho cậu, tôi giữ lại cũng vô dụng.”
Sơ Hạnh mỉm cười nhận lấy, nói cảm ơn: “Cám ơn.”
Cận Ngôn Châu không nói gì, cậu đổi một ít tiền chơi game, đi tới trước máy gắp thú, bắt đầu bắt thú bông.
Sơ Hạnh ở bên cạnh nhìn cậu gắp, cô nhịn không được chỉ cho cậu qua kính: “Cái kia, cái kia! Con cáo nhỏ màu hồng rất dễ bắt!”
“Con mèo có nét mặt kiêu kỳ kia càng đẹp hơn, nhưng quá khó gắp.”
Lúc nãy cô gắp rất nhiều lần nhưng vẫn không bắt được!
Cận Ngôn Châu không nói một lời, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào móc câu.
Phút chốc, cậu nhấn nút thả cái móc xuống.
Sơ Hạnh tận mắt chứng kiến chiếc lưỡi câu móc vào dây nơ trên cổ con mèo mà mình yêu thích.
Khi cần câu dần dần di chuyển, đôi mắt nai Sơ Hạnh chầm chậm mở to, bất giác nín thở.
Cô nhìn con mèo rơi vào cổng lấy thú với vẻ mặt kinh ngạc, cả người ngây ngẩn tại chỗ.
Cận Ngôn Châu cúi xuống lấy thú bông ra, cầm nó trên tay nhìn một chút.
Sơ Hạnh khó khăn mới bình tĩnh lại, nhìn con mèo không chớp mắt trên tay cậu.
Cô ghen tị: “Mèo Tsundere!”
Cận Ngôn Châu khẽ nhướng mày, hỏi: “Cậu thích?”
Sơ Hạnh gật đầu liên tục, “Cực kỳ thích luôn! Đáng tiếc vẫn không bắt được, cuối cùng chỉ gắp được một con thỏ nhỏ.”
Sơ Hạnh rất vui vì cuối cùng cũng bắt được một con thú bông.
Nhưng bây giờ, cô tha thiết nhìn con mèo trong tay Cận Ngôn Châu, bỗng nhiên lại cảm thấy không còn muốn con thỏ nhỏ ôm trong lòng nữa.
Cận Ngôn Châu đưa con mèo sang, “Cho cậu.”
Sơ Hạnh kinh ngạc nâng mặt nhìn cậu.
Sau đó liền nghe cậu nói: “Không thể không cho không cậu được. Đưa của cậu cho tôi, một đổi một.”
Sơ Hạnh càng bất ngờ: “Không ngờ cậu thích thỏ nhỏ!”
Đôi mắt sâu thẳm của Cận Ngôn Châu nhìn cô không chớp mắt.
Yết hầu cậu khẽ lăn xuống, âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng: “Ừm, thích.”
Cực kỳ thích con thỏ nhỏ ăn cà rốt.
Sơ Hạnh ngay lập tức đổi thú bông với cậu.
Cô vui vẻ nói: “Đúng lúc thế, mình thích mèo Tsundere, còn cậu thích thỏ nhỏ.”
Khóe miệng Cận Ngôn Châu hơi cong lên.
Rốt cuộc cô có biết không, dáng vẻ bây giờ của cô, giống như con thỏ nhỏ lấy được củ cà rốt vậy.
Thật là đáng yêu.