Vào một buổi chiều nắng đẹp, Sơ Hạnh và các bạn cùng phòng cùng nhau đến lớp ở tòa sinh hoạt chung.
Cô đang đi dưới bóng cây, giẫm lên ánh nắng loang lổ, nghe Ninh Đồng Đồng phía bên cạnh nói: “Mình nghe mấy anh chị khóa trên nói học yoga với võ thuật là được nhất, chỉ cần cuối cùng bài kiểm tra cuối năm đừng có sơ sài quá thì giáo viên sẽ cho đạt điểm, xem ra chúng ta chọn đúng rồi!”
“Nửa học kỳ sau tốt hơn hết là chúng ta nên đổi cặp. Mình và Âm Âm sẽ đi học võ thuật, còn cậu Hạnh Hạnh với Thiển Thiển đăng ký yoga.”
Cả ba đều cảm thấy đề nghị của Ninh Đồng Đồng rất hay.
Cứ như vậy, bốn người trong ký túc xá đã sắp xếp xong những môn học cho giáo dục thể chất vào nửa sau của học kỳ.
Sau khi một vài cô gái vào lớp, bọn họ ngồi xuống bốn chiếc ghế trống liền kề nhau.
Sơ Hạnh đang lấy sách vở và bút từ trong cặp sách của cô ra ngoài, Ninh Đồng Đồng ngồi bên trái cô đang lướt diễn đàn trường học thì bỗng nhiên vỗ bàn.
“Kết quả cuối cùng của Nam vương trường đã được đưa ra!” Ninh Đồng Đồng hưng phấn nói với các cô: “Thật sự là Cận Ngôn Châu! ”
“Xem ra suy đoán của mình khá chính xác!” Cô ấy mỉm cười đắc ý.
Nhắc tới Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh nghĩ đến mình còn phải tìm một nhà hàng rồi chọn thời gian mời cậu ăn cơm.
Tối mai câu lạc bộ sẽ cùng nhau ăn cơm, tối ngày mốt lại có tiết thể dục, hơn nữa mọi người trong câu lạc bộ đều muốn xem phim vào buổi tối thứ năm.
Có vẻ như sớm nhất cũng chỉ có thể chắc chắn vào tối thứ Sáu.
Sơ Hạnh lấy điện thoại di động cô để trên bàn, tìm những quán ăn ở gần trường.
Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy một nhà hàng lẩu.
Sau khi xem xét thời gian và địa điểm, Sơ Hạnh liền quyết định tối mai trong bữa cơm cùng với câu lạc bộ sẽ nói chuyện mời ăn lẩu với Cận Ngôn Châu.
Nhưng mà, Sơ Hạnh thế nào cũng không nghĩ tới, buổi tối cô sẽ gặp Cận Ngôn Châu.
Trong phòng học của lớp học võ.
Vả lại….
Tại sao dường như… chỉ có mỗi cậu là nam sinh duy nhất thế?
Đôi mắt nai của Sơ Hạnh ngơ ngác đảo quanh lớp học.
Thực sự không có con trai nào khác!
Vẫn còn vài phút nữa trước khi lớp học chính thức bắt đầu, các cô gái cô gái trong lớp học rộng lớn đang tụm ba tụm ba nói chuyện vui vẻ.
Chỉ có Cận Ngôn Châu đứng đó một mình, cúi đầu bấm điện thoại, sắc mặt ngày càng khó coi.
Không ít nữ sinh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Cận Ngôn Châu, không biết là đang nói chuyện cậu được chọn làm Nam vương, hay là tò mò tại sao chỉ có một mình cậu trong lớp.
Giây tiếp theo, Cận Ngôn Châu mặt lạnh lùng sải bước ra khỏi lớp, đứng dựa vào bức tường cạnh cửa.
Lớp học chưa bắt đầu, mọi người vẫn chưa đến, có lẽ các bạn nam khác sẽ đến sớm thôi.
Cậu tự an ủi trong lòng mình như vậy, mở Q.Q ra, tìm Thu Trình, một sinh viên năm hai mà cậu có mối quan hệ rất thân thiết.
Cận Ngôn Châu hỏi:【Anh Trình, có rất ít nam sinh chọn võ thuật trong môn thể dục phải không ạ?】
Thu Trình nhanh chóng trả lời cậu:【Ừm, rất hiếm. Ít nhất là không có con trai, nhiều nhất chỉ có hai người. 】
Cận Ngôn Châu: “…”
Thật là thái quá mà.
Mặc dù như vậy nhưng trong lòng Cận Ngôn Châu vẫn có một tia mong đợi, hy vọng rằng một nam sinh khác sẽ xuất hiện.
Nhưng ông trời không đáp ứng mong ước của cậu.
Cho đến khi lớp học bắt đầu cũng chẳng thấy nam sinh nào xuất hiện thêm cả.
Chỉ có một thầy giáo dạy võ bước vào lớp.
Cận Ngôn Châu tâm như tro tàn bước vào lớp học, thậm chí trong đầu còn nghĩ đến việc trốn học chọn lại môn.
Muốn cậu cùng một đám nữ sinh luyện võ trong một học kỳ, không bằng giết cậu luôn cho rồi.
Võ sư vỗ tay, “Đứng trước mặt tôi xếp hàng, mỗi hàng ba người.”
Cuối cùng, Cận Ngôn Châu đã thành lập đội hình của riêng mình ở phía bên trái.
Người bên tay phải cậu chính là Sơ Hạnh, phía sau Sơ Hạnh là Dụ Thiển, phía sau Dụ Thiển còn có một nữ sinh nữa.
Thầy giáo nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào Cận Ngôn Châu đang cứng ngắc đứng tại chỗ, vẻ mặt ủ rũ.
Thầy cười nói: “Ấy, cuối cùng cũng có nam sinh chọn võ thuật rồi, đã một năm qua tôi chưa từng thấy nam sinh nào học võ thuật.”
Các nữ sinh nhao nhao nghiêng người, duỗi đầu rướn cổ nhìn về phía Cận Ngôn Châu, thậm chí còn có không ít người nở nụ cười.
Nếu không phải trong giờ học không được phép lấy điện thoại di động ra, có lẽ sẽ có rất nhiều nữ sinh điên cuồng trực tiếp chụp ảnh Cận Ngôn Châu.
Hotboy của trường mới ra lò!
Lại cùng bọn họ đi học võ thuật!
Mấu chốt là, trong lớp chỉ có một mình cậu là nam sinh.
Cận Ngôn Châu nghe xong lời võ sư nói, khóe miệng nhếch lên, đường quai hàm càng ngày càng sắc bén.
Cậu thực sự chẳng muốn làm người duy nhất ở đây.
Sơ Hạnh cũng giống như các cô gái khác quay mặt lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhưng cô chỉ nhìn cậu rồi suy nghĩ nghiêm túc, vì cô đã gặp cậu ở đây nên sau giờ học cô có thể nói cho cậu biết thời gian và địa điểm ăn cơm.
“Chúng ta cần học trong võ thuật chính là Thái Cực quyền.”
Lời này của thầy võ thuật vừa nói ra, tất cả mọi người phòng khó tin mà lên tiếng.
“Hả? Đánh Thái Cực quyền?”
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng học võ thực sự là tập Thái Cực quyền.”
“Tôi còn tưởng rằng đó là kiểu đẹp trai và ngầu nữa cơ…”
Nghe được suy nghĩ của mọi người, võ sư nhẹ nhàng cười nói: “Làm sao? Vừa nghe đến Thái Cực quyền liền thất vọng thế? Thái Cực quyền vừa mạnh mẽ vừa ngầu.”
“Được rồi được rồi, trước hết tôi chia các em thành từng nhóm, sau này, nếu tôi yêu cầu hai bạn mặt đối mặt với nhau, hai người bên cạnh sẽ quay đầu lại rồi đối mặt với nhau, rõ chưa? Ví dụ, cột đầu tiên rẽ trái, cột thứ hai rẽ phải. ”
Chia đến cuối cùng, vừa lúc nhiều hơn một hàng của Sơ Hạnh, cộng thêm một Cận Ngôn Châu.
Giáo viên võ thuật liền nói với Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu: “Hai người một tổ.”
Sau đó hướng mắt về Dụ Thiển và nữ sinh phía sau nói: “Hai em một tổ.”
Sơ Hạnh chớp nhìn Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu chống cự không quay đầu, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ bị gió đêm lay động, mím môi không nói chuyện.
Khi lớp học kết thúc, thời gian đã gần chín giờ.
Cận Ngôn Châu chuẩn bị rời khỏi lớp học
Sơ Hạnh vội vàng gọi cậu lại: “Cận Ngôn Châu!”
Chàng trai bỗng dừng lại, rủ mắt nhìn cô.
Giọng nói của Sơ Hạnh ấm áp mềm mại, cô chân thật nói: “Mình chọn xong rồi, chúng ta hãy đến nhà hàng lẩu ‘Tinh Trụ’ ở gần cổng phía tây của trường học vào lúc 7 giờ tối thứ Sáu nhé?”
Cận Ngôn Châu chỉ khẽ “Ừ” một tiếng liền xoay người rời đi.
Sau đó Sơ Hạnh và Dụ Thiển đi đến giá để lấy chiếc túi treo trên tường xuống rồi cùng nhau rời đi.
Đang ra khỏi sân thể dục, Sơ Hạnh nhắn tin Q.Q cho Kỷ An:【Thời gian và địa điểm mời Cận Ngôn Châu ăn tối chị đã đặt rồi, thứ Sáu 7 giờ tối, chúng ta đến tiệm lẩu Tinh Trụ ăn lẩu nha!】
Sau đó thêm một câu:【Em đừng quên.】
Kỷ An cũng vừa bước ra khỏi sân cầu lông, cậu thản nhiên trả lời: 【Biết rồi, sẽ không quên đâu.】
Khoảng mười phút sau, Sơ Hạnh và Dụ Thiển trở lại ký túc xá.
Vừa mới mở cửa phòng ra, Ninh Đồng Đồng đã ở trong phòng ký túc xá lập tức thao thao bất tuyệt hỏi hai người bọn họ: “Trên diễn đàn nói Cận Ngôn Châu học lớp võ thuật có đúng không?!”
Dụ Thiển cười lên, giọng lười biếng nói: “Thật đó, chỉ cậu ấy là nam sinh trong lớp thôi.”
“Hơn nữa các cậu chắc chắn sẽ không ngờ tới, bọn mình lại học Thái Cực quyền.”
Hứa Âm đang tẩy trang kinh ngạc quay đầu lại, “Thái Cực quyền?”
Ninh Đồng Đồng ngã xuống giường, phá lên cười.
“Hotboy của trường lộn lẫn với một nhóm nữ sinh có tập Thái cực quyền một cách nghiêm túc không?”
Một lúc sau, Ninh Đồng Đồng cầm điện thoại di động tiếp tục lướt diễn đàn, đột nhiên kinh ngạc không thể tin được: “Cô gái trong ảnh là Hạnh Hạnh sao?”
Sơ Hạnh, người đang lấy quần áo muốn đi tắm, ngơ ngác ngẩng mặt lên.
Cô nhìn Ninh Đồng Đồng, khó hiểu hỏi: “Ảnh gì?”
Ninh Đồng Đồng cho cô xem điện thoại: “Hình chụp cậu nói chuyện với Cận Ngôn Châu!”
“Chắc là từ một cô gái nào đó trong lớp học thể dục cùng cậu.”
Sơ Hạnh tiến lại gần xem kỹ hơn.
Là sau khi tiết thể dục kết thúc, cô gọi Cận Ngôn Châu thì bị chụp lại.
Vì góc chụp nên chỉ có thể nhìn thấy lưng của cô, nhưng Cận Ngôn Châu ngược lại, đã để lộ khuôn mặt của cậu.
Mặc dù ảnh không rõ ràng, ngay cả đường nét của cậu cũng có chút mờ mờ, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được vẻ đẹp trai đã khắc vào xương tủy.
Đây có lẽ là cái gọi là nét đẹp hoàn hảo từ trong xương.
Ninh Đồng Đồng mỉm cười tò mò hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, hai cậu đang nói chuyện gì vậy?”
Sơ Hạnh chớp mắt, thành thật trả lời: “Mình đã nói với cậu ấy thời gian và địa điểm để mời cậu ấy ăn tối.”
Cô chưa đề cập đến vụ mời Cận Ngôn Châu ăn cơm với các bạn cùng phòng, cho nên Ninh Đồng Đồng cũng không biết.
Nghe Sơ Hạnh nói như vậy, cô ấy ngạc nhiên trợn tròn mắt, giọng điệu cũng rất kinh ngạc: “Cậu ấy đồng ý?”
“Đồng ý rồi.” Sơ Hạnh khó hiểu, “Sao thế?”
Dụ Thiển và Hứa Âm đều nghe thấy giọng nói vô cùng kinh ngạc của Ninh Đồng Đồng, cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Ninh Đồng Đồng.
“À quên, hai cậu vẫn chưa biết,” Ninh Đồng Đồng nghiêm túc nói với hai cô, “Lúc Cận Ngôn Châu còn học ở trường cấp Ba với mình nổi tiếng với biệt danh là sát thủ từ chối, siêu lạnh lùng tàn nhẫn.”
“Theo mình được biết, các cô gái muốn mời cậu ấy đi ăn tối đều bị cậu ấy từ chối. Trước cậu, không có trường hợp ngoại lệ.”
Nói đến đây, Ninh Đồng Đồng nhìn về phía Sơ Hạnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, gằn từng chữ nói: “Hạnh Hạnh cậu là nữ sinh đầu tiên hẹn được cậu ấy ăn cơm riêng với nhau đấy.”
Sơ Hạnh giải thích: “Không phải một mình, mà còn có Kỷ An đi cùng nữa.”
Ninh Đồng Đồng đột nhiên hiểu ra: “Thảo nào, cái này cũng có lý.”
Phòng ký túc xá nam bên kia.
Ba người bạn cùng phòng của Cận Ngôn Châu cũng bởi vì bài viết hot trên diễn đàn đều đã biết Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu học cùng lớp võ thuật.
Hơn nữa, trong số hơn 30 học sinh trong lớp võ thuật, chỉ có một nam sinh là Cận Ngôn Châu.
Kỷ An đang chơi game còn không ngừng cười Cận Ngôn Châu: “Anh Châu, cảm giác rơi vào ‘Nữ Nhi Quốc’ như thế nào?”
Nghiêm Thành ngay sau đó cũng trêu chọc: “Vậy còn phải nói nữa sao, anh Châu chính là Đường Tăng đang bị nhiều người ngấp nghé đó!”
Tiết Thần cũng vui vẻ, cười nói: “Anh Châu của chúng ta vừa được bầu chọn làm Nam vương mới của Thẩm Đại, số nữ sinh phải lòng cậu ấy có ước tính đi chăng nữa cũng không thể đếm xuể, mà cậu ấy thì sao, hết lần này tới lần khác đều thanh tâm quả dục*, lại còn nghiêm túc, thế nên gọi cậu ấy là Thẩm Đại Đường Tăng cũng chả sai.”
*清心寡欲: Lòng thanh thản, tâm hồn trong trắng. ng (H. quả: ít; dục: h4m muốn) Lòng trong trắng và không h4m muốn nhiều.
Cận Ngôn Châu vốn đã lạnh lùng nay còn lạnh hơn.
Cậu nói với giọng trầm trầm như một đứa trẻ mẫu giáo hay gây gổ không chịu đi học, “Tôi không lên lớp nữa, kỳ sau chọn môn khác.”
HẾT CHƯƠNG 6.