Ở Tùy Thị một hai tháng, Chử Khanh còn học được nhiều thứ hơn hai ba năm qua, đông đi xuân tới, thành phố Lâm cũng nóng hơn.
Thành phố Lâm ở phía Nam, mùa đông khá ngắn, mặt trời vừa ló dạng, trên đường tràn ngập các kiểu váy ngắn, mùa xuân tươi đẹp tràn đầy sức sống lại trở về.
Vốn dĩ tâm trạng vào mùa xuân khá tốt nhưng Chử Khanh lại thấy hơi mệt, làm cái gì cũng không có tinh thần, còn hơi mơ màng, còn ngủ nhiều hơn trước kia.
Xuân đến buồn ngủ, thu đến mệt mỏi, Chử Khanh cho rằng bản thân bị vậy là vì thời tiết, nhưng mãi đến khi Chử Khanh đem một phần hồ sơ của Tùy Chiêu Thành cho vào máy hủy giấy thì cô mới thấy bản thân mình không ổn.
Chử Khanh tìm người in lại tài liệu, sau đó ngơ ngác ngồi ở trên sofa, cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy mình có gì đó không đúng, rất mệt mỏi, cứ muốn ngủ gật, mặt mày ủ đột, không muốn ăn gì hết.
Điều đầu tiên Chử Khanh nghĩ đến là liệu có phải mình mắc bệnh gì không, nếu không sao cô lại như vậy? Chử Khanh không thể ngồi yên, muốn đi bệnh viện kiểm tra, nếu thật sự có bệnh gì thì sẽ rất phiền phức.
Chử Khanh nói với Tùy Chiêu Thành buổi chiều muốn đi bệnh viện.
“Em bị bệnh sao?”
Tùy Chiêu Thành sờ trán Chử Khanh, anh cũng phát hiện gần đây Chử Khanh có chút lơ đãng.
“Em không biết nên muốn đi bệnh viện kiểm tra.”
Chử Khanh lắc đầu, thật sự không biết trong người bị bệnh gì, chỉ là rất uể oải.
“Được, anh đi cùng em.”
Tùy Chiêu Thành bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Không cần đâu, buổi chiều anh còn có cuộc họp quan trọng, em tự đi được rồi.”
Chử Khanh giữ tay Tùy Chiêu Thành lại. Cuộc họp chiều nay rất quan trọng, Chử Khanh không muốn Tùy Chiêu Thành bị thất tín với cấp dưới.
“Một mình em đi được không?”
Tùy Chiêu Thành cau mày, mặc dù anh biết cuộc họp buổi chiều rất quan trọng.
“Không sao đâu, em nói chú Trần đưa em đi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Được, nếu có vấn đề gì thì lập tức gọi điện cho anh.”
Tùy Chiêu Thành nắm chặt tay Chử Khanh.
“Em biết rồi.”
Chử Khanh cầm túi xách, gọi cho chú Trần đưa cô đến bệnh viện, nếu không, Tùy Chiêu Thành lại phải lo lắng.
Khi đến bệnh viện, vì mới hơn hai giờ nên người đến gặp bác sĩ phụ khoa khá ít, Chử Khanh lấy số, cô nghĩ mình bị mất cân bằng nội tiết tố.
Đợi mấy phút đã tới lượt Chử Khanh, một nữ bác sĩ hơn 40 tuổi, Chử Khanh nói ra mấy triệu chứng của mình.
“Kết hôn chưa? Gần đây có quan hệ không?”
Nữ bác sĩ đẩy gọng kính lên.
“Kết hôn rồi, có.”
Mặt Chử Khanh đỏ bừng vì ngại ngùng, đây là lời của bác sĩ nên Chử Khanh không thể phản kháng.
“Vậy chúng ta thử máu xem cô có thai hay không.”
Nữ bác sĩ bắt đầu viết chỉ định xét nghiệm máu.
“Hả?”
Chử Khanh bối rối, tuyệt đối không ngờ lại có thể mang thai.
“Trước tiên cô đi xét nghiệm máu, có kết quả thì sẽ biết có thai hay không.”
Nữ bác sĩ không để ý đến vẻ ngạc nhiên của Chử Khanh, bà đã quen với những phản ứng bất ngờ này, cho dù là hồi hộp hay ngơ ngác thì cũng từng thấy rồi.
“Dạ, cảm ơn bác sĩ.”
Chử Khanh cầm lấy hóa đơn đi ra ngoài thanh toán tiền thử máu, trong lòng cô hơi mơ màng, là mang thai sao?
Quả thật gần đây cô và Tùy Chiêu Thành có quan hệ, hơn nữa còn thường xuyên, nhưng anh luôn mang bao, ngoại trừ…Ngoại trừ lần đầu tiên hôm Tết Nguyên Tiêu, chỉ một lần thôi sao?
Chử Khanh hơi bực bội, sau khi lấy máu, cô đang ngồi trên ghế chờ kết quả xét nghiệm, tay phải áp vào tay trái, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lỡ như cô thật sự có thai thì sao?
Cô vẫn còn trẻ như vậy, liệu Tùy Chiêu Thành có chịu để cô sinh đứa con này không? Mặc dù Tùy Chiêu Thành đối xử với Chử Khanh rất tốt, nhưng Chử Khanh cũng không chắc Tùy Chiêu Thành có thật sự thích mình hay không, có lẽ cô chỉ như một món đồ yêu thích của anh thôi.
Nếu có thêm đứa bé, Tùy Chiêu Thành có đối xử tốt với bé hay không?
Chử Khanh nghĩ đến có đứa con đầu lòng, đương nhiên không muốn mất đứa bé này, đứa bé cũng là sinh mạng, Chử Khanh không muốn giết hại sinh mạng, đã đến thì chính là duyên phận, phải quý trọng.
Chử Khanh sờ bụng mình, bên trong thật sự có một đứa bé sao?
Chử Khanh đợi hơn nửa tiếng, cũng suy nghĩ lung tung nửa tiếng mới lấy được phiếu xét nghiệm, cẩn thận đi lại chỗ bác sĩ vì sợ đụng phải đứa nhỏ.
“Đến đây, đưa phiếu xét nghiệm cho tôi.”
Nữ bác sĩ nhận lấy phiếu xét nghiệm và mỉm cười, “Chúc mừng, cô đang mang thai, được khoảng 8 tuần rồi, nếu muốn chính xác hơn có thể làm kiểm tra thai sản.”
” Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Chử Khanh mở to mắt, cô thật sự có thai rồi.
Chử Khanh từ phòng khám đi ra, ngồi một lúc trên chiếc ghế cách đó không xa, cầm tờ xét nghiệm. Anh không thể tin được có rất nhiều người muốn có con nhưng lại không thể, vậy mà bây giờ anh đã có một đứa con. dễ dàng như vậy, chính là lúc hắn và Tùy Chiêu Thành cảm thấy khó xử.
Chử Khanh biết rằng dạo này Tùy Chiêu Thành rất hiểu cô, ngoại trừ chuyện công việc của cô, Tùy Chiêu Thành là một người chồng hoàn hảo về mọi mặt, nhưng anh có phải là người ba tốt không?
Trong lòng Chử Khanh rất rối loạn, Tùy Chiêu Thành gọi điện đến, Chử Khanh nhìn điện thoại, đã bốn giờ rồi, mình đã ở bệnh viện lâu vậy rồi à.
“Alo.”
Chử Khanh nghe máy.
“Khanh Khanh, sao rồi? Sao còn chưa quay về?”
Tùy Chiêu Thành vừa mới họp xong, thấy Chử Khanh vẫn chưa về, cũng không thấy tin nhắn WeChat nên rất lo lắng.
“Không sao, bây giờ em về, em sẽ về nhà luôn, tối nay về nhà rồi nói.”
Chử Khanh đứng dậy, đợi ở bệnh viện cũng không phải cách.
“Được, chú ý an toàn.”
Tùy Chử Khanh cau mày, luôn cảm thấy Chử Khanh có chuyện gì đó, nhưng cô nói về nhà, Tùy Chiêu Thành cũng không ép cô.
Chử Khanh cất điện thoại rồi nói chú Trần đưa cô về nhà, về đến nhà, cô cũng không nói gì, trực tiếp lên lầu, bây giờ Chử Khanh hơi bực bội, không thể không nói với Tùy Chiêu Thành, không biết Tùy Chiêu Thành có muốn đứa bé này không, nếu anh không cần đứa bé này, nhất định cô sẽ không bảo vệ nó được, thật là phiền!
Hôm nay Tùy Chiêu Thành tan làm sớm, muốn về nhà xem Chử Khanh giấu mình chuyện gì, về đến nhà, liền hỏi dì Lưu, bà ấy nói Chử Khanh về nhà liền ở trong phòng, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lên lầu đi vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Chử Khanh đang ngồi ở bên bệ cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi trên người cô, lúc này, anh cảm thấy Chử Khanh có vẻ rất buồn bã.
Tùy Chiêu Thành bước ba đến gần Chử Khanh: “Khanh Khanh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Khi Chử Khanh nghe thấy giọng nói của Tùy Chiêu Thành thì quay đầu lại, thấy Tùy Chiêu Thành thì trong lòng càng khó chịu hơn.
“Chiêu Thành, em…”
Chử Khanh muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Nói cho anh biết, đừng sợ.”
Tùy Chiêu Thành ngồi bên cạnh Chử Khanh, ôm cô vào lòng.
“Chiêu Thành, em, em có thai.”
Chử Khanh cắn môi, nói ra.
“Cái gì? Có thai?”
Tùy Chiêu Thành buông Chử Khanh ra, không thể tin nhìn cô.