Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Truyện chỉ đăng trên truyenwk.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.
___
“Nhanh lên!”
Mặt tôi lại bắt đầu nóng lên.
Trước khi mặt trở nên đỏ bừng, tôi che kín mắt cậu ấy, sau đó hôn lên
Tuy rằng chúng tôi đã hôn môi rất nhiều lần, chuyện thân mật hơn cũng không phải chưa từng làm.
Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi gấp gáp muốn dâng hiến trái tim mình ra, dâng hết toàn bộ tình yêu đang dâng trào này, nói cho người ở trước mặt tôi, tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi trân trọng cậu biết nhường nào.
So với trước kia luôn phải cẩn thận dè chừng, tôi sợ hãi mình sẽ bị bỏ rơi mà làm bộ mình không yêu cậu ấy bao nhiêu, vẫn luôn chờ cậu ấu tới gần tôi, giấu hết tất cả cảm xúc vui buồn giận dữ đau khổ chỉ để lộ những mặt tốt, bởi vì tôi không biết cậu ấy thích tôi bao nhiêu, liệu có đủ để chấp nhận một bản thân hoàn toàn không giấu giếm gì hay không?
Giây phút ấy, tôi chẳng còn nghĩ đến điều này nữa.
Thích một người, là muốn giấu người đó làm của riêng. Để trong thâm tâm người đó toàn bộ ý nghĩ đều là mình.
Mà hiện tại, tôi đã mất đi dũng khí dâng hiến trái tim mình.
Thành phố M có rất nhiều kiến trúc do các nhà thiết kế nước ngoài cận đại để lại, một số đã được chuyển đổi thành tòa nhà ngân hàng, một số trở thành văn phòng chính phủ, và một số trở thành bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật. Phòng trưng bày này nghe nói là do một người Hà Lan thiết kế, hoành tráng và đầy tính thẩm mỹ của thế kỷ 18.
Xe đậu ngay ngắn, khi chúng tôi bước vào, bên trong đã có tốp ba tốp năm người.
Đần ông mặc vest và đi giày da, phụ nữ mặc váy lịch lãm, còn có giới truyền thông và nhϊếp ảnh gia túc trực bên cạnh.
Chúng tôi đi vào sảnh chính thì một người phụ nữ mặc đồ âu đang nói chuyện với hai người nước ngoài.
Người phụ nữ cao, gầy với mái tóc đen dài xoăn để gọn sang một bên, khuôn mặt sắc sảo, cả người toả ra khí chất của người đứng đầu
Sau khi người phụ nữ tiếp đãi hai người nước ngoài xong, cô ấy đi về phía bên này, khi ánh mắt của cô ta nhìn đến đây, ánh mắt bỗng sáng rực như một ngọn đèn được thắp lên trong đêm tối.
Cô ấy mỉm cười và gọi, “Adrian.”
Người phụ nữ chủ động ôm lấy Phó Dư Dã, sau đó buông ra nói: “Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới.”
Phó Dư Dã khẽ cau mày.
“Chú Hạ có khoẻ không?”
Cô gái nghe xong, oán trách nói: “Em đang ở trước mặt anh mà, anh hỏi thăm em không được sao, hỏi thăm cậu em làm gì? Cậu cũng có nhớ anh đâu, chỉ có em……”
Cô ấy nói xong, lại điều chỉnh hành vi nhìn tôi cùng trợ lý Ngu Trợ mà mỉm cười. Cô ấy hẳn cảm thấy cả hai chúng tôi đều là trợ lý của Phó Dư Dã.
Cô ấy tự nhiên khoác tay Phó Dư Dã, bước vào trong.
Trợ lý Ngu không theo sau, cô ấy giải thích với tôi: “Hạ An và Boss là bạn, cô ấy hẳn là không mong chúng ta quấy rầy hai người họ.”
Ở xa xa, tôi nhìn theo bóng lưng của Phó Dư Dã và cô ấy, dọc đường đi có rất nhiều người đến bắt chuyện với bọ họ, Phó Dư Dã lãnh đạm, đoan chính, Hạ An năng động, phóng khoáng.
Nhìn qua, thật chói mắt làm sao.
Trợ lý Ngu Trợ và tôi cùng đi thưởng thức triển lãm thiết kế trang sức. Phía dưới mỗi tác phẩm đều có chữ ký của tác giả.
Đại đa số là chữ ký của Hạ An, số ít còn lại là của các nhà hợp tác.
Ở trên một vách tường có treo một bức ảnh trắng đen, trong ảnh, Hạ An để tóc dài che lưng, đeo dây chuyền và nhẫn do cô thiết kế trên cổ và ngón tay.
Vẻ mặt của cô ấy mông lung lại khao khát, như thể cô ấy đang nhìn chằm chằm vào màn sương mờ mịt trong bóng tối hư vô, những cảm xúc sâu thẳm không thể diễn tả được trong đôi mắt của cô ấy.
Mà bộ vòng cổ và nhẫn cô ấy đang đeo, còn được đặt tên là “trái đắng”.
Tình yêu và chia ly, muốn mà không được, đó chính là đau khổ.
Cô ấy còn rất trẻ, có lẽ là xêm xêm với Phó Dư Dã, trước đây tôi luôn cho rằng người trẻ không nên có cảm tình quá sâu, bởi vì tuổi đời và trải nghiệm vẫn chưa đủ để có thể hiểu rõ về bản thân mình. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy mình đã sai, đúng là trong tim tràn đầy nhiệt huyết có đủ nghị lực để trải nghiệm những vui buồn đau khổ hạnh phúc của thế gian, có thể yêu ghét đến tột cùng.
Trang sức của cô thật giống con người cô, rạng rỡ bắt mắt, yêu ghét rõ ràng.
Nhưng người có thể hiểu, đại khái đều sẽ cảm nhận được, trong thâm tâm cô ấy có chấp nhất với một người, chỉ là dù có muốn cũng không được.
Khao khát nhưng không thể chạm đến, chính là thống khổ.
Mà cội nguồn của các tác phẩm nghệ thuật ở đây chính là biển khổ vô biên này.
Trợ lý Ngu gặp người quen, liền qua đi chào hỏi.
Tôi đi qua chỗ rẽ, chỉ cảm thấy đại sảnh trống rỗng và lạnh lẽo này khiến tôi như chẳng biết đi đâu.
Từng đợt từng đợt hành hành, từng nhóm người tụ tập.
Có người có thể quang minh chính đại trưng bày tất cả tình yêu của mình ra.
Không chút hổ thẹn, không chút tiếc nuối.
Thật ganh tỵ với dũng khí của cô ấy.
“Đặng Lăng?”
Có người đó khẽ vỗ vai tôi, nhìn lại thì thấy Trần Hâm đội một chiếc mũ phớt lớn, mỉm cười với tôi với hàm răng trắng đều tăm tắp.
Anh ấy cười tủm tỉm nhìn tôi một lượt, nói: “Cậu ăn mặc thế này, tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm người.”
Nghe mấy lời của anh, tôi để ý rằng anh ấy chỉ mặc một chiếc áo khoác nhung màu nâu, áo thì đóng thùng một vạt, quần jean rộng thùng thình buộc nửa vào đôi ủng, thật giống một người đang đi dã ngoại, chẳng có chút nào giống một người sẽ tham dự triễn lãm trang sức cả.
Không biết anh ấy đã vào bằng cách nào.
Đại khái là ánh mắt tôi tràn đầy sự ghét bỏ.
“Này, ánh mắt này của cậu là sao? Nghi ngờ gu thẩm mỹ của tôi thì tôi giận đó.”
Anh cao ngạo mà lườm tôi, thật sự rất buồn cười.
May mà anh ấy có dáng người cao, khuôn mặt cũng đoan chính, nếu không thì thật giống một người vô gia cư dưới gầm cầu vượt.
Tôi nhịn không được mà cười thành tiếng.
Nói: “Xin lỗi, là tôi có mắt mà không tròng.”
Anh ấy nghe ra sự chọc ghẹo trong lời nói của tôi, hỏi: “Một mình cậu đến đây?”
“Không phải.”
Anh nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Cậu có thấy Hạ An không? Tôi muốn chụp vài tấm.”
“Cô ấy hẳn là ở bên kia ……”
Ngón tay tôi chỉ chỉ về một phía
Anh nhìn qua, còn nói thêm: “Tôi cũng không biết cô ấy trông như thế nào, không bằng cậu đi với tôi một chút đi?”
Tôi bỗng cảm giác đây không phải là chuyện gì tốt.
Nhưng Trần Hâm đã túm lấy tôi, đi về phía tôi vừa chỉ.
Cái kiểu nói chuyện ồn ào của anh ta ở hội trường thôi cũng đủ mất mặt. Huống chi còn là một người ăn mặc kỳ cục như vậy.
Tôi bảo anh buông tôi ra, tôi đi cùng là được.
Trần Hâm lập tức buông tôi ra, sau đó mang mũ lên, cà lơ phất phơ mà đi tới.
Anh ấy không giống tôi, lúc nào cũng muốn hạ thấp bản thân, hận không thể ẩn thân ở trong đám người, Khi đi ngang qua một người phụ nữ, người này còn học cái kiểu lưu manh nhìn người ta mà huýt sáo, thuận tiện lấy một miếng bánh từ trên bàn. Tôi còn nghĩ bảo vệ sẽ chạy vào lôi ổng đi, nhưng mà tôi lại sai rồi.
Tôi nhìn anh ta trao đổi phương thức liên lạc với cô gái xinh hoa nào đó rồi rời đi như một thiếu gia phong lưu luyến một nhành hoa thắm.
Sao tôi không biết anh ấy được hoan nghênh đến thể nhỉ. Chẳng lẽ tôi thật sự nên rút khỏi giới thời trang rồi sao.
Anh nhìn vẻ nghẹn họng trân trối của tôi, cầm lấy máy ảnh chụp một bức, sau đó nói: “Có gì kỳ lạ sao?”
Tôi không gật đầu cũng không lắc đầu.
Trần Hâm lén lút cười, hếch hếch cằm về phía trước.
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang ôm một cô gái cao ráo, trò chuyện vui vẻ với người đối diện, nếu như bỏ qua việc anh ta liên tục xoa tấm lưng trần của cô gái.
“Xuất hiện ở chỗ này, đơn giản là có tư bản hoặc người muốn lên tới tư bản. Vũ khí tốt nhất của phụ nữ là sắc đẹp của họ, cậu nhìn xem người ở đây mang trên mình bộ dạng như bậc quân tử thanh cao, chẳng qua là để che giấu những cái giao dịch bè lũ xu nịnh sau lưng, đúng là không sạch sẽ, nhưng dù sao hai bên cũng đã thoả thuận êm xuôi, không lừa già dối trẻ.”
“Cậu nhìn tôi ăn mặc chẳng ra gì cả, nhưng có người lại biết bộ quần áo tôi đang mặc giá trị bao nhiêu. Cậu cho rằng vì sao người ta lại săn lùng trang sức, vốn chẳng phải là vì yêu thích kim cương, mà là tâm ham hư vinh của con người.”