Hôn Lễ Tử Thần
Chương 10
“Việc quái gì mà tôi lại phải đột nhập vào nhà qua cửa sổ trong khi tôi có chìa khóa nhà chứ?” Joe nắm chặt tay lại, càng lúc càng bực mình hơn vì mấy viên cảnh sát cứ cố làm như anh là kẻ có tội trong khi thậm chí người phụ nữ ban đầu gọi cảnh sát bây giờ có vẻ cũng tin tưởng anh. Cô chẳng thân thiện chút nào. Chốc chốc cô lại liếc nhìn anh bằng con mắt khiến anh mất hết bình tĩnh.
Anh đưa tay lên sờ những vết xước, nghiên cứu cô qua đôi mắt cay xè. Cô lại nhìn anh lần nữa vẻ như muốn nói rằng cô chẳng thích thú phải hít thở chung bầu không khí với anh tí nào. Anh không sao hiểu được tại sao cô lại khó chịu đến thế. Chẳng phải anh mới là người đang bị xót giác mạc bởi dầu gội trị gàu, có một khối u bằng quả trứng ở đùi, lợi sưng vù và và bốn vết cào ngang cằm đấy ư?
Cô vén một tay áo len chui đầu lên quá khuỷu. Cô đã kịp mặc quần áo ngay sau khi đám cảnh sát tới và thậm chí còn mang cho anh một cái áo phông từ phòng ngủ. Hai tay khoanh trước ngực, một bên áo len của cô tuột khỏi vai và anh thoáng nhìn thấy quai áo lót màu đỏ của cô. Chỉ trong một giây, ký ức về sự khỏa thân của cô xuất hiện trong óc anh.
“Cô có chắc là cô tin cậy người đàn ông này không vậy?” viên cảnh sát nhỏ người hơn hỏi, và giọng nói của anh ta đưa Joe về với thực tại. Cũng đúng lúc đấy. Anh chẳng có việc gì mà phải nghĩ về người bạn gái khỏa thân của Katie cả.
“Tin cậy ư? Không đâu.” Rồi cô lại nhìn anh với cái nhìn biến-đi-cho-khuất-mắt một lần nữa. “Nhưng tôi không nghĩ rằng anh ta là kẻ đột nhập.”
Viên cảnh sát cao lớn hơn khoanh tay lại. “Vậy cô cho rằng có ai khác đột nhập vào nhà trong khi cô đang vật lộn với chồng chưa cưới của bạn mình, người mà cô lầm tưởng là kẻ đột nhập. Hơi võ đoán quá, phải không?”
Joe nhắm mắt lại. Điều này khó tin ngay cả với anh.
“Đúng vậy,” Les đáp. “Và cửa sau cũng mở toang.”
Joe nhớ lại khi bước vào trong nhà có cảm thấy gió lùa. “Có lẽ nó bật ra khi tôi mở cửa vào trong nhà.” Anh nói. “Tôi nhớ là mình đã bật hệ thống sưởi lên bởi vì cảm thấy lạnh.”
“Vậy là anh nghĩ rằng có kẻ nào đó đã ở đây, nghe thấy anh mở cửa nên bỏ đi.”
Joe liếc về phía mấy viên cảnh sát. “Tôi biết là nghe như thế có vẻ điên rồ.” Viên cảnh sát lớn tuổi hơi bước ra ngoài.
Bỗng một ý nghĩ khác đập vào Joe. “Ồ, cứt thật. Katie thì sao?”
“Xin lỗi, anh nói gì?” viên cảnh sát trẻ tuổi hơn hỏi.
Les và Joe nhìn nhau. Họ cùng chia sẻ cái nhìn âu lo.
“Katie đã biến mất,” Joe nói. “Vợ chưa cưới của tôi. Đáng lẽ cô ấy phải gặp chúng tôi ở nhà hàng. Lỡ như…” Anh không thể nói thành lời. Anh không muốn tưởng tượng ra bất cứ điều gì có thể xảy ra với Katie.
“Xe của cô ấy có đây không?” viên cảnh sát hỏi.
“Không. Nó không có đây,” Les đáp. “Và cũng không có túi xách và chìa khóa của cô ấy. Tôi không nghĩ là cô ấy đã về nhà.”
Joe lại đưa tay lên vuốt tóc. “Lỗi hẹn như thế không giống với bản tính của Katie chút nào.”
Viên cảnh sát cau mày. “Gần đây cô ấy có ổn không?”
“Ổn?” Joe hỏi.
Viên cảnh sát nhún vai. “Cô ấy có căng thẳng vì đám cưới không?”
“Không,” anh đáp, cùng lúc Les thốt lên, “có.”
“Cô ấy… không căng thẳng.” Joe nhấn mạnh, không muốn tin vào điều ấy. Hoặc anh không muốn tin là mình đã không đủ quan tâm đến Katie để biết cảm giác của cô ấy ra sao.
“Nhưng,” Les nói tiếp, “anh ta đúng đấy. Chuyện này chẳng giống bản tính Katie chút nào.”
Viên cảnh sát nhướn mày. “Hai người có nhớ cô dâu biến mất ở bang Georgia không? Cô ta đã tạo ra cả một câu chuyện bắt cóc. Chuẩn bị đám cưới khiến người ta có thể làm những chuyện điên rồ.”
“Katie không làm vậy đâu,” anh và Les đồng thanh nói.
Viên cảnh sát cao lớn hơn quay trở lại. Anh ta run vì rét và nói với đồng sự. “Có một cành cây bị gẫy ngay cạnh cửa sổ. Có nhiều hạt mưa đá. Chúng có thể làm vỡ kính khi chúng đập vào kính và rơi xuống.”
“Thế còn cửa sau thì sao?” Les hỏi, vẻ lo lắng.
“Có thể nó bị gió đẩy bật ra,” viên cảnh sát cao lớn hơn đáp. “Tối nay gió đã giật hơn bốn mươi dặm một giờ.”
Thậm chí Joe cũng phải thú thực rằng giả thuyết của cảnh sát có vẻ hợp lý. Điều vô lý là sự mất tích của Katie. Thậm chí nếu cô có căng thẳng về việc đám cưới, anh cũng không thể tưởng tượng được cô lại chạy trốn. Ồ không, đó là việc anh làm. Anh đã trốn tránh cả tháng nay.
Les vòng tay quanh người, làm vai áo len lại tuột xuống nữa. “Tôi nghĩ tôi đã kiểm tra cửa sau trước khi đi tắm.”
“Đôi lúc người ta quên chứ,” nhân viên công lực đáp.
Cứ theo cái lối họ nhích dần về phía của, Joe biết họ đã xong việc. “Chờ một phút đã,” Joe nói. “Các anh định làm gì về Katie?”
Viên cảnh sát nhìn anh cau có. “Gọi điện cho mọi người và hỏi thăm mấy người bạn của cô ấy xem. Có thể cô ấy đang trú bão ở đâu đó. Nếu sau hai tư giờ nữa không có tin tức gì của cô ấy, gọi cho tôi, hoặc báo với bộ phận Người Mất Tích.”
Les quay sang Joe và nhìn anh như thể anh biết những lời nói màu nhiệm có thể khiến mấy viên cảnh sát làm gì đó. Nhưng dù rất bực mình, anh cũng chẳng biết lời nói nhiệm màu nào hết.
***
“Đây là cái bánh màu trắng nhân dâu.” Katie nói với Carl và đưa cho anh ta cái đĩa xốp.
Anh ta ngồi trên sàn bên cạnh cái giường xếp. Cô đã nói với anh ta rằng anh ta có thể ngồi cạnh cô, nhưng bị từ chối, cứ như thể anh ta nghĩ rằng nó có thể dẫn đến nột điều gì khác. Dĩ nhiên, chẳng thể nào có điều gì khác. Cô chẳng đời nào để nó xảy ra. Cô chẳng đời nào lại lừa dối Joe, thậm chí cả với Antonio Bandera cũng vậy. Và đây là lần thứ năm cô tự nhủ với bản thân trong vòng năm phút vừa qua.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian im lặng khá lâu, cái bàng quang khiến cô phải đi vào phòng tắm lần nữa. Trong lúc ở đó, Katie nhìn thấy gói kẹo dẻo của Carl mà cô để quên trên kệ bồn rửa. Bụng cô réo ùng ục vì đói và đó là lúc cô nhớ ra mình đã mang cái túi cùng các mẫu bánh cưới vào đây. Vậy là bây giờ họ ngồi đó, tiệc tùng với kẹo dẻo và bánh cưới.
Anh ta lại lấy tay véo một mẩu bánh nữa. Cô nhìn anh ta nhắm mắt lại và thưởng thức hương vị bánh. “Quỷ thần, cái này ngon thế. Thậm chí ngon hơn cái lúc nãy. Cô phải chọn cái này thôi.”
Katie cau mày, nhớ lại việc Tabitha nói rằng cô không nên dùng bánh cưới của Todd. Rồi cô cau mày sâu hơn khi nhớ rằng, vì tình trạng hiện giờ của Tabitha, đã chết, bà ta không thể nào giúp Katie tổ chức đám cưới được nữa. Dạ dày của Katie lại quặn lên. Cô không biết ý nghĩ về cái chết của Tabitha hay về đám cưới đã gây ra chuyện ấy. Rồi Katie nhận thấy rằng vì tình hình như vậy, có lẽ cô và Joe nên hoãn đám cưới. Cái ý nghĩ ấy khiến cô nhẹ cả người và khiến cô rùng mình vì đã suy nghĩ như vậy. Tại sao cô lại thấy nhẹ người?
“Ăn thử cái kẹo dẻo màu đỏ đi.” Carl mỉm cười và trỏ tay.
Katie nhìn cái gói và cau mày. “Tôi ăn đủ rồi.” Sau đó cô nhớ ra điều gì đó anh ta đã nói trước khi đi vào trong nhà tắm. “Precious ấy à?” Katie cười. “Con chó của anh tên là Precious ư?” Cô lấy thêm một mẫu bánh ra khỏi túi.
“Này, tôi đâu đặt tên cho nó.” Carl giơ tay lên. “Tôi đã cố đổi tên cho nó. Tôi thậm chí còn giải thích cho nó nghe rằng, một anh chàng cún xù đáng kính không thể mang cái tên như vậy, nhưng chẳng ích gì, nó không phản ứng khi được gọi bằng những cái tên khác.”
“Và nó cũng không thích kẹo dẻo màu xanh lục ư?” cô hỏi.
“Nó chẳng động đến,” Carl giải thích, và anh ta cầm lấy cái hộp xốp mà cô đưa cho anh ta. “Cô không ăn thử à. Cô ổn không?”
“Tôi ổn.” Liếc nhìn vào trong cái túi, cô nói, “Tôi nghĩ đó là cái bánh màu trắng có lớp phủ kem bơ.”
Anh tiếp tục nhìn cô. “Cô có chắc là mình vẫn ổn không?”
“Có mà.” Cúi xuống, cô nhìn vào trong túi. “Mình còn bốn cái nữa để thử.” Cô nhìn anh ta.
Anh ta liếm môi dưới, và giơ tay lên. “Thực tình, có lẽ chúng ta nên để dành một ít.”
Cô bị thôi miên bởi cái lưỡi của anh ta, một vài tưởng tượng về Banderas lại quay về đùa cợt với sự tỉnh táo của cô. Cô không rời mắt khỏi anh ta. Anh ta không rời mắt khỏi cô. Bỗng dưng, cô thấy mừng là anh ta không ngồi ngay cạnh cô trên giường. Mừng là cha mẹ cô đã thấm nhuần cô cái lệ “Giữ vững tiết trinh”.
Lại có tiếng rên rỉ gần cửa. “Tôi nhớ là con chó của Tabitha tên là Baby.” Cô nói, hy vọng xua đi cái phút giây khó xử. “Anh nghĩ nó có đói không?”
“Tôi chẳng biết, nhưng nếu cô định cho Baby một chút bánh thì tôi sẽ bắt giữ cô đấy. Đó là bữa sáng của chúng ta.”
Cái ý nghĩ phải trải qua đêm nay với anh ta làm cô căng thẳng. “Bắt tôi ấy à? Anh không phải là cảnh sát. Quên à?”
“Tôi sẽ dùng quyền công dân để bắt giữ cô,” anh trêu cô.
Mắt họ lại gặp nhau. Cô nhìn ra chỗ khác và cố gắng nghĩ về một chủ đề an toàn. “Tôi chắc là đã có đồ ăn để sẵn cho nó ở đâu đó rồi, đúng không?”
“Đúng vậy đấy.” Anh ta chụm hai tay vào nhau và hà hơi vào đó để làm chúng ấm lên, con chó lại rên rỉ nữa.
“Nghe có vẻ như nó sợ hãi.” Katie tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cửa và thò một ngón tay qua khe cửa dưới. “Nó đang liếm ngón tay tôi này.”
“Con chó may mắn,” anh ta nói.
Cô nhìn về phía anh và nhìn thấy sức nóng trong mắt anh. Sức nóng mà cô có thể sử dụng vào lúc này. Hơi thở của anh tỏa ra từng luồng hơi. Cô co đầu gối lên ngực và quyết định lờ đi tuyên bố của anh ta. Cô ước sao mình có thể lờ đi cái lạnh thấm qua người và sự vui mừng tạo nên bởi lời tán tỉnh của anh ta.
Cô ngọ ngoạy để làm lui bớt cái lạnh. “Có phải là bây giờ lạnh hơn hay tôi tưởng tượng thôi nhỉ?”
“Lạnh hơn là cái chắc,” anh ta đáp.
Cả hai bọn họ cùng im lặng một lúc. Cô đứng dậy khỏi sàn bê tông lạnh ngắt và quay về giường.
“Sao anh thôi không làm cảnh sát nữa?” Cô cố gắng để không run.
Anh ta đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng, một người đàn ông không muốn có mặt ở đây. “Tôi nói này: nếu cô nói cho tôi biết vì sao cô không đeo nhẫn đính hôn, tôi sẽ kể cho cô nghe vì sao tôi trả lại phù hiệu cảnh sát.”
***
Ngay khi mấy nhân viên cảnh sát bước ra khỏi cửa, Les nhìn Joe. Có tới hàng nghìn cảm xúc khác nhau chạy marathon trong cô, rối tung trong suy nghĩ của cô, chơi trò trí tuệ với cô. Tức giận. Sợ hãi. Bất lực. Lo âu. Tức giận. Và đúng rồi, tức giận.
Cô hít một hơi. “Anh không định làm gì hết sao?”
“Làm gì nào?” Anh ta lùi lại như thể anh ta sợ cô.
“Bất cứ điều gì để thuyết phục họ tìm ra Katie.”
“Tôi nghĩ là họ chẳng tin tưởng tôi tí gì nữa kể từ khi cô gọi họ và nói rằng tôi là một kẻ giết người hàng loạt hay một kẻ hiếp dâm.”
“Làm như là lỗi của tôi không bằng.” Cô nhìn anh chằm chằm.
“Nếu như cô chịu lắng nghe tôi thay vì xông vào tôi như một con mèo bị bỏng đuôi, thì tôi đã có thể nói cô nghe tôi là ai.”
“Lắng nghe một gã đàn ông trần như nhộng bước vào bồn tắm với tôi ấy à? Xin thôi, chả dại!”
“Tôi cứ nghĩ cô là Katie.”
“Ở quầy bar anh đâu có nghĩ thế. Hay là anh khiếm thị?”
“Suýt nữa, vì cô đấy.” Anh ta banh đuôi mí mắt để cô nhìn thấy đôi mắt đỏ quạch của mình. “Hay là chúng chỉ đỏ như máu thôi?”
“Anh biết tôi muốn nói gì,” cô đáp. Anh ta đã tán tỉnh cô. Có lẽ đó chỉ là sự tán tỉnh rất thoáng qua thôi, nhưng…
“Ngay lúc này đây, điều duy nhất mà tôi biết là…”
Điện thoại reo, và cả hai bọn họ cùng chạy tới nhấc máy. Cô chạy đến trước và giật lấy cái điện thoại. “A lô?”
Chẳng có gì.
“A lô?” Cô ấn tai sát hơn vào ống nghe điện thoại và nghe thấy tiếng nhạc. Y như cuộc gọi ban nãy.
***
Katie nhìn Carl đi vòng vòng trong phòng. Mỗi hơi thở của anh ta là một luồng khói.
Cô chưa trả lời câu hỏi về cái nhẫn đính hôn. Không phải vì cô không muốn nói về điều đó, nhưng bởi vì hễ nghĩ về nó là dạ dày cô lại quặn lên. Sau khi đã ăn vài miếng bánh và hai cái kẹo dẻo cho bữa tối, cô không muốn nôn mất chúng.
Đeo lại cái găng tay, cô quàng chiếc khăn quanh mặt và cổ. Cô khép chặt hai chân vào nhau, tìm hơi ấm. “Dự báo thời tiết nói rằng đợt không khí lạnh này mai mới tới mà.”
“Vậy là họ nói dối rồi,” anh ta nói, vẻ khó chịu. Vì cô hay vì tình thế này, cô không biết, nhưng cô ngờ rằng vì cả hai. Sau đó, bỗng dưng, cô nhớ ra toàn bộ phần còn lại của bản tin, về bốn người bị chết cóng ở Dallas vì đợt không khí lạnh này. Chắc chắn là ở đây sẽ chẳng lạnh đến thế đâu.
Cô nhìn Carl đang lấy mấy cái thùng xuống kê làm chỗ ngồi. Hơi tiếp tục bốc ra từ môi anh ta. Mặt sàn lạnh như đá, và mông của chính cô cũng chưa ấm lên chút nào.
“Tai anh đỏ ửng lên vì lạnh kìa,” cô nói. “Anh nên quàng cái khăn này vào.” Cô nhặt nó lên từ chỗ mà cô để nó bên cạnh giường khi nãy và tung nó cho anh ta.
“Và nếu tôi gặp may thì chúng ta sẽ chết cóng ở đây và người ta sẽ tìm thấy tôi chết cóng với một cái khăn lông màu hồng óng ánh quấn quanh cổ. Thà rụng một tai vì lạnh còn hơn.”
“Chẳng lẽ anh lại thiếu tự tin về bản lĩnh đàn ông của mình đến thế?”
“Bản lĩnh đàn ông của tôi ổn hoàn toàn, cảm ơn cô,” anh ta gầm gừ.
“Thế thì quàng nó vào nào!” cô thách thức.
Cau có, anh ta giật lấy cái khăn và quàng quanh cổ. “Bằng lòng chưa?”
“Có cảm thấy khá hơn không nào?” Nếu cô không e rằng anh ta sẽ bỏ cái khăn ra hẳn là cô đã cười phá lên về cái khăn hồng trên cổ anh ta.
Rồi những lời nói của anh ta về việc chết cóng vang lên trong tai cô. “Anh không nghĩ là chúng ta thực sự có thể chết rét đấy chứ?”
***
Cái điện thoại im bặt. Les đứng đó, cố át đi cảm giác có cái gì đó không ổn.
“Có phải là Katie không?” Joe hỏi, giọng nôn nóng.
“Không. Đó là… có tiếng nhạc.”
“Chắc là nhầm số,” anh nói.
“Cũng có thể.” Một cảm giác ớn lạnh bất thường chạy dọc sống lưng cô. “Nhưng…”
“Nhưng sao?” anh gắt.
Giọng anh ta khiến tâm trạng cô xuống thấp hơn một bực nữa. Cô tính cương quyết bảo anh ta đi, nhưng nhớ ra là Katie đang mất tích. Vậy thì có thể anh ta cũng có quyền ở đây tại nhà của Katie như cô. “Đây là lần thứ hai tôi nhận được cuộc điện thoại có tiếng nhạc rồi.”
“Và cô nghĩ rằng có gì đó liên quan đến sự mất tích của Katie ư?”
“Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ là có gì đó bất thường.”
“Mọi thứ đều bất thường cả.” Anh cầm lấy điện thoại trong tay cô và bắt đầu quay số.
“Anh gọi cho ai thế?” cô hỏi.
“Tôi gọi lại vào máy di động của Katie.” Anh bấm số, nghe rồi thả cái điện thoại trở lại ổ cắm sạc.
“Có gì không?”
“Hộp thư thoại.”
“Có cái gì không ổn,” Les cố nói thành lời.
“Tôi biết.” Anh lại đi đi, lại lại trong phòng. “Cô có biết cô ấy đi đâu hôm nay không ?”
“Có. Cô ấy sẽ đến chỗ người làm bánh, người tổ chức đám cưới và sau đó…”
Les nuốt những lời cuối. Đi mua một cái nhẫn mới.
“Rồi đi đến đâu nữa?” anh hỏi
“Chẳng đi đâu cả.” Nói dối chưa bao giờ là thế mạnh của cô, nhưng lần này cô biết rằng mình nói dối vụng về.
Nghi ngờ ánh lên trong đôi mắt màu xanh da trời và đỏ ngầu máu của anh, như xác nhận rằng cô đã đúng. “Nghe không giống như chẳng sao cả.” Anh nói, bước một bước lại gần hơn. “Cô giấu tôi điều gì nào?”
***
Kẻ sát nhân buông máy điện thoại xuống và lắng nghe tiếng nhạc đám cưới. Tiếng cười vang trong óc làm đầu hắn ong ong. Ha, Ha. Hô Hô. Hắn bắt đầu lắc lư. Sau. Trước. Sau. Trước. Khi mọi việc xấu đi, chứng đau đầu của hắn càng trở nên tồi tệ.
Suýt nữa là hắn tóm được Katie Ray. Hắn đã vào trong nhà cô, trên đường đi tới phòng ngủ của cô nơi có tiếng nước chảy trong bồn tắm, khi hắn nghe thấy có ai đó ở cửa. Hắn chỉ kịp chuồn ra bằng cửa sau. Hoảng sợ, hắn lái xe đến nơi chôn các cô dâu khác của hắn và đặt hoa. Sau đó hắn trở về nhà, nhưng chẳng cảm thấy gì tốt lành cả. Chẳng cảm thấy gì đúng đắn cả. Hắn vào chỗ tủ đựng đồ, tận trong cùng và lôi ra album ảnh cưới nơi hắn lưu giữ những bức hình của các cô dâu.
Ồ, những cô dâu xinh đẹp của hắn. Bốn cô. Đôi khi, chỉ ngắm nghía những bức ảnh là đủ cho hắn. Đã hàng năm hắn chẳng cần tìm cô dâu mới. Nhưng rồi những tiếng cười trở lại. Lỗi của Tabitha. Bà ta đã van xin hắn. Hắn đã thôi phục vụ các đám cưới trong ba năm, nhưng sáu tháng trước, bà ta đã gọi điện tới. Bà ta tuyệt vọng, ai đó đã hủy hợp đồng và bà ta đã van xin.
Đầu hắn vẫn ong ong. Có cái gì đó trong óc hắn như mách bảo hắn đã quên điều gì. Khi cơn đau đầu đến, gã phải cố gắng nhiều để có thể tập trung. Để xử sự như thường. Hắn đã quên gì nhỉ?
Rồi hắn nhớ ra. Nhớ ra cô gái và gã cớm ở nhà Tabitha. Hắn đã có kế hoạch xử lý bọn họ. Kế hoạch thế nào nhỉ?
Ồ, phải rồi, hắn định đốt rụi cái nhà đó.
Hắn phải làm như vậy. Nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, gã phải làm điều ấy sớm. Nhưng sau khi mọi người đi ngủ đã. Nửa đêm.
Giá như đầu hắn đừng đau nhói nữa. Giá như người đàn ông ấy không đi vào nhà Katie và cản trở việc hắn tóm lấy cô dâu của mình. Hẵn đã có thể bổ sung ảnh cô vào với những người khác. Đặt quyển album sang một bên, hắn rút cái máy ảnh số ở trong túi áo khoác ra và để bên cạnh cái máy ghi âm. Rồi hắn đặt đồng hồ báo thức lúc nửa đêm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!