Hồn Ma Che Dù - Chương 126: Cái chết một tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Hồn Ma Che Dù


Chương 126: Cái chết một tay


Tôi nhìn Trần Mặc Thu mạnh không thể nói trước mặt mình, thành thật, có một chút sợ hãi. Khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, không thể không sợ hãi được, ngay cả khi đó là đồng đội, chỉ cần có chút không đúng thì sẽ không quan tâm đến điều gì, rất có khả năng giết chết bạn.

Kỳ thực, ngay từ đầu, khi Trần Mặc Thu nói phải nghe lời cô ấy và sẽ giết tôi nếu có những hành động không đúng, tôi đã không nghiêm túc, cô ấy cũng không thực sự có suy nghĩ sẽ giết tôi. Rốt cuộc, cô ấy cũng chỉ là một cô gái. Mặc dù cô ấy mạnh hơn khi đối phó với ma, nhưng không phải là cũng mạnh khi đối phó với con người.

Nhưng sau khi thấy sức mạnh của Trần Mặc Thu hôm nay, tôi không dám nghi ngờ những gì cô ấy nói. Có khả năng một ngày nào đó nếu tôi không nghe lời, cô ấy sẽ vô tâm mà giết tôi.

Hóa ra tôi đã luôn kết bạn với những người như vậy.

Tôi chỉ nhìn thấy con quỷ xé xác trên TV, nó rất vô nghĩa và không hợp lẽ thường. Không nghĩ rằng hôm nay lại được tận mắt chứng kiến. Thật kinh ngạc.

Khi tâm trí còn đang kích động, tôi lấy ra một miếng kẹo cao su bóc và bỏ vào miệng nhai. Ngay khi nhai kẹo cao su, nhịp tim của tôi đã ổn định hơn.

Một bên nhai kẹo cao su, một bên điều chỉnh lại tâm trạng.

Lúc đó, Trần Mặc Thu cũng trở lại hình dạng bình thường, trở lại với thân hình nóng bỏng và quyến rũ.

Chỉ là tôi đã thấy cô ấy lúc chiến đấu, bây giờ thì lại thấy cô ấy quyến rũ, không thể không thừa nhận là có một chút động tâm.

Vì chiếc váy ngắn bị rách, phần trên cũng bị rách, đồ bên trong cũng lộ ra. Trần Mặc Thu trước mặt tôi có thể nói là rất khiêu gợi, với một cơ thể gợi cảm và quần áo thì xộc xệch, bộ dạng nửa kín nửa hở đó giống như cảnh xuân đập vào mắt vậy.

Trần Mặc Thu ngồi xuống phịch xuống, hai tay chống lên mặt đất, đầu rủ xuống, vẻ mặt yếu ớt.

Có thể nhận ra Kỳ Môn Độn Giáp đã hút cạn sức lực của cô ấy. Bây giờ có lẽ cũng không còn sức để nhấc một ngón tay lên nữa.

Tôi vội vã chạy tới đó, đỡ lấy cô ấy bằng một tay, cô ấy liền dựa vào vai tôi để không bị ngã.

Trần Mặc Thu còn chút ý thức, nói với tôi bằng ngữ khí đứt quãng: “Nhanh, nhanh chóng hấp thụ Cực Âm sát khí.”

Đúng rồi, tôi gõ đầu một cái, làm sao tôi có thể quên điều quan trọng như này. Tôi đến Dương Châu là để tìm Lũy Thi Kết Đỉnh và cố gắng thu phục ma nữ chỉ để thu nhập con dấu sau?

Nhưng Cực Âm sát khí này là cái gì, làm thế nào để tôi thu thập nó?

Tôi hoàn toàn không hiểu và Trần Mặc Thu đã không giải thích rõ với tôi trước đây. Tại lúc này, làm sao tôi có thể tìm ra cách thu thập con dấu?

Trần Mặc Thu nuốt từng ngụm, dùng chút sức cuối cùng, nói nhỏ: “Bên dưới chỗ tâm nhĩ trái của tôi, có một chai màu xanh. Lấy cái chai ra, mở nắp và nó sẽ tự nhiên hấp thu ma nữ và lưu lại Cực Âm sát khí. “

< Tâm nhĩ là quả tim ấy mấy ba, nhưng dịch quả tim nghe hơi ngoại khoa nên tui để tâm nhĩ nha >

“Ồ, được.” Hóa ra đơn giản như thế. Không có gì lạ khi Trần Mặc Thu không nói với tôi trước. Cũng bởi nó giản đơn như thế?

Tôi đưa tay muốn lấy cái chai màu xanh.

Nhưng vì đôi bồng đào của Trần Mặc Thu..hmm… có chút hơi quá lớn và quần áo của cô ấy bị rách, khiến tôi vô tình chạm vào nơi tôi không nên chạm vào.

Thật sự tôi không phải muốn ăn đậu hũ của cô ấy, chỉ là động tác này có khiến tôi hơi xấu hổ.

“Nhanh, nhanh lên a, bà nội nhà ngươi, nếu để lâu thì Cực Âm sát khí sẽ tản quang, chúng ta sẽ công cốc mất.” Trần Mặc Thu lo lắng, dường như còn lo lắng hơn tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã kiệt sức, không thể nổi nóng, cũng không nên nóng nảy. Một khi tức giận sẽ khiến cho nội tại bị chấn động, không tốt.

Quả nhiên, cô ấy vừa dứt lời liền phun ra một ngụm máu nóng, đỏ rực cả quần áo.

“Xin lỗi, tôi đang làm đây, cô đừng tức giận, đừng lo lắng.” Tôi thực sự vạn lần thấy có lỗi với cô ấy, cô ấy vừa cứu mạng tôi, nhưng tôi lại khiến cô ấy tức giận. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất khó chịu với bản thân bây giờ.

Không quan tâm nữa. Tôi đưa tay, luồn vào áo của Mặc Thu và cúi xuống ngực cô ấy. Vì tôi không biết vị trí chính xác của cái chai, nên chắc chắn tay tôi khó tránh chạm đông chạm tây. Hmm… có thứ gì đó rất mềm mại a!!

Lúc này, hai má của Mặc Thu đỏ ửng lên, cô ấy cắn môi, giận dữ nói: “Anh, đừng **, nhanh chóng lấy chai ra.”

“Oh ahh, đây đây.” Tôi cũng muốn lấy cái chai, cô nghĩ tôi thích chạm lắm sao. Khi tôi nghĩ về ngoại hình khủng khiếp của Trần Mặc Thu sau khi bị biến đổi, tôi nổi da gà khắp người.

Sau một lúc lục lọi, cuối cùng tôi đã tìm thấy cái gọi là chai màu xanh.

Tôi đặt Trần Mặc Thu xuống và để cô ấy nằm trên mặt đất. Sau đó, đưa chai màu xanh đến nơi con ma bị tiêu diệt và mở chai.

Tôi thấy một luồng khí màu xanh nhạt phát ra từ chai. Khí nhanh chóng bao bọc rất nhiều hạt đen, rồi quay trở lại chai với một tiếng rên rỉ.

Tôi nhanh chóng bịt kín miệng chai. Khi tôi nhìn lại, cái chai màu xanh ban đầu giờ đã trở nên đục hơn, giống như thêm bùn vào nước.

Sẽ ổn chứ?

Tôi quay lại và đi đến Trần Mặc Thu, ngồi xổm xuống, và lắc cái chai trước mắt Trần Mặc Thu, “Có được không?”

“Được.” Trần Mặc Thu vắt ra ba từ cuối cùng: “Quay về thôi.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, hai tay buông thõng. Tôi hoảng sợ, không phải cứ thế mà “đi” chứ? Nhanh chóng thăm dò hơi thở và cảm nhận nhịp tim của cô ấy.

Vẫn bình thường. Có lẽ do cạn kiệt sức lực, mệt mỏi nên ngất xỉu. Quay trở về, chăm sóc một chút có lẽ sẽ ổn hơn.

Tôi nhìn vào cái chai nhỏ một lần nữa, thấy có ba từ được viết trên nắp chai: Đại Kiếm Nhân!

Ha ha, đây là tên của một người hay công ty? Cho dù là gì, tôi chỉ muốn nói người lấy tên này thật là buồn cười quá đi. Một kiếm sĩ vĩ đại, có thể tưởng tượng rằng nhân vật của người này cũng phải khó xử lắm.

Tôi đặt cái chai đó vào người, rồi cởi áo khoác của mình ra và mặc lên cho Mặc Thu. Rồi ôm cô ấy bước ra khỏi hẻm.

Khi tôi đến gần ra khỏi con hẻm, tôi thấy Vũ Bân và Tôn Khương Kỳ đang đợi ở đó.

Này, chẳng nhẽ hai người này không vào giúp mà đứng đợi ở đây à?

Vũ Bân thấy tôi đi ra, vui mừng khôn xiết, chạy đến và túm lấy tôi, lo lắng hỏi: “Chết chưa? Tiểu tử nhà cậu làm tôi sợ muốn chết, trong đó có gì nguy hiểm không?”

Tôi thở dài và nói: “Tôi ổn, nhưng Trần Mặc Thu làm ma nữ chịu sát thương 1000 thì cũng tự ngộ thương mình 800. Cô ấy đã thu phục ma nữ, nhưng cũng bị thương nặng. Có lẽ nên đưa Trần Mặc Thu đến bệnh viện và mua vài thứ bồi bổ cho cô ấy. “

“Được!” Vũ Bân nói, quay lại dẫn đường.

Tôi hỏi Vũ Bân, “Này, tôi nói, sao anh không vào và giúp chúng tôi?”

Vũ Bân nhún vai và nói một cách ngây thơ: “Tôi muốn vào nhưng Trần Mặc Thu đe dọa rằng chừng nào tôi dám bước vào một bước thì sẽ giết tôi ngay khi cô ấy quay lại. Hơn nữa, ma nữ rất mạnh, tôi không nhất thiết phải giúp đỡ. Nếu như tôi ở trong đó cũng khiến Trần Mặc Thu có thêm một mối bận tâm nữa, vì vậy tôi đã không vào. “

Thì ra là vậy.

Thực ra, có thể hiểu Trần Mặc Thu sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ bị nhiều người nhìn thấy hơn, phải không? Rốt cuộc, đối với một cô gái, sự tự tôn đó vẫn cần được tôn trọng.

Tôi nhìn người phụ nữ trên tay mình và mỉm cười. Tôi không ngờ người phụ nữ có nhiều bí mật đến thế nhưng những bí mật này chỉ có mình tôi biết thôi, haha.

Trong Conan từng có một câu nói “Bí mật làm nên sự quyến rũ của người phụ nữ.”. Tôi nhìn Trần Mặc Thu bây giờ, thực sự cô ấy dễ thương hơn đôi chút rồi.

< Nguyên văn câu nói là “A secret makes a woman woman” ai coi truyện sẽ biết ha, chứ tui là tui nhuần mấy câu bất hủ trong bộ đó từ năm cấp 2 cấp 3 rồi >

Tuy nhiên, tôi thề, tôi không thể thích cô ấy được, chỉ cần nghĩ về sự kinh hoàng đằng sau sự biến đổi của cô ấy, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Tôi nói này Tam Hỏa, làm thế nào cô ấy đánh bại ma nữ?”

“Chà, đó là bí mật.”

“Làm thế nào mà quần áo của Trần Mặc Thu bị rách thế kia, cậu có làm gì với cô ấy không đấy?”

“Đó vẫn là một bí mật.”

“Cậu và cô ta đang trong mối quan hệ đó?”

“Như cũ. Vẫn là một bí mật.”

“Con mẹ nó, tôi phải san phẳng tiểu tử nhà cậu.”

“Hahahaha.”

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến bệnh viện. Sau khi đưa Trần Mặc Thu đến an toàn, cả người tôi đổ đầy mồ hôi và mệt mỏi.

Nằm cạnh giường của Trần Mặc Thu, tôi ngủ thiếp đi.

Không còn cách nào, thực sự là quá mệt mỏi.

Trong giấc mơ, tôi mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, cách tôi không xa, cứ như vậy, lặng lẽ nhìn tôi.

“Anh là ai?” Tôi hỏi.

Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười đó khiến tôi rùng mình.

Khi nhìn cẩn thận, tôi thấy đó người đàn ông một tay!

Nhân tiện, tôi nhớ ra. Trên chuyến tàu khi đến Dương Châu, tôi cũng có một giấc mơ tương tự. Trong giấc mơ có một người đàn ông một tay, không xa, không gần, không đi cũng không lại, chỉ giữ một khoảng cách nhất định với tôi. Nhìn tôi lặng lẽ.

Tôi cảm thấy người đàn ông này hơi quen, nhưng không thể nhớ ra mình đã thấy anh ta ở đâu.

Chết tiệt, đây là thù hay bạn?

Đột nhiên, người đàn ông đưa tay về phía tôi, chạm vào người tôi.

Anh từ từ mở lòng bàn tay ra và tôi thấy chữ “chết” được viết ở giữa lòng bàn tay!

“Ah!” Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi vẫn đang ở trong bệnh viện, trước mặt tôi là Trần Mặc Thu.

Trần Mặc Thu ngủ rất yên lặng và không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán. Có vẻ như tôi đã gặp quá nhiều điều kỳ lạ gần đây, vì vậy mới có những giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Haizz, đã đến lúc để bản thân nghỉ ngơi rồi.

Ngay khi lau mồ hôi lạnh trên trán, không biết khi nào có một thứ màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay.

Tôi mở ra xem. Không khỏi hít một hơi sâu. Một chữ “chết” lớn màu đen xuất hiện trên đó!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN