Phát súng thứ 8 đạt 5 điểm, phát thứ 9 cũng 5 điểm.
– 10 điểm nữa sao? Ây, tôi nhất định phải lấy được 30 ngàn tệ.
Dứt câu, cô cầm chặc khẩu súng hướng về tâm bắn. Gương mặt nghiêm túc đến lạ thường, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước.
ĐÙNGGG!!! Viên đạn thứ 10 cũng là viên cuối cùng bay thẳng về phía hồng tâm. Cô nhắm mắt chờ đón thành quả của mình.
Vài giây sau, Từ đằng xa tiếng vỗ tay vang lên, hắn từ từ tiến đến.
– Hay lắm! Thật sự rất có tiến bộ.
Cô mở mắt nhìn về tâm bắn. Viên đạn xuyên thẳng qua hồng tâm ,sức công phá kinh khủng đến nổi vỡ mất một mãng tường đối diện. Cô buông khẩu súng xuống, không tin vào mắt mình.
– Woa… đỉnh vậy sao?
– Chưa xong đâu, tạm thời kết thúc ở đây, hôm sau sẽ tiếp tục tăng độ khó.
– Hơ? Vẫn còn tiếp tục à?
Hắn nhếc môi, bỏ tay vào túi bước đi.
– Này, vậy là tôi được 30 ngàn rồi phải không? – cô cởi bỏ trang bị, chạy theo hắn.
Hắn vẫn im lặng, bước ra khỏi biệt thự. Cô rón rén theo sau, bước vào xe, chiếc xe phóng thẳng ra khỏi khu rừng. Không khí bên trong xe im ắn đến lạnh người. Cảm nhận được sự không thoải mái, cô lên tiếng:
– Ừm Hưmm…! Hàn Tổng,Tại sao… anh lại dạy tôi thứ đó?
Hắn im lặng.
-Ơ? Hay là anh muốn cắt chức tôi? Rồi cho tôi làm vệ sĩ của anh? Làm bia đở đạn cho anh à?
– Không hứng thú. – ba từ ngắn gọn.
Cô chau mày,tức tối.
– Tiết kiệm lời nói, Nói ít làm anh nghèo đi được thì chắc giờ này anh phải đợi trợ cấp nhà nước rồi. Con người khó hiểu.- cô lườm hắn.
Cô vừa dứt câu, giọng nói trầm ấm của hắn vang lên.
– Tôi muốn cô phải tự bảo vệ được mình. Thân phận của cô từ nay đã thay đổi, chắc chắn sắp tới cô sẽ không được sống những ngày yên bình như trước nữa.
– Sao? Thay đổi? – cô ngơ ngác.
Khóe môi hắn cong lên khiến Cô chợt nhận ra điều gì đó bất thường. Cô vội lấy điện thoại lên trang tin mới nhất, mở tin ra một hàng chữ đập thẳng vào mắt khiến cô suýt làm rơi cả điện thoại. Nội Dung tin : ” RỘ TIN HÀN TỔNG HẸN HÒ VỚI TIỂU THƯ TRẦN GIA”
” HÀN TỔNG CÔNG KHAI BẠN GÁI NHÂN NGÀY HỢP TÁC GIỮA HAI TẬP ĐOÀN HÀN – TRƯƠNG, ĐÁNH TAN TIN ĐỒN HÔN ƯỚC VỚI TRƯƠNG THỊ ”
Một số cộng đồng mạng lên tiếng:
Bông Bông: ” Hàn Tổng ngàn năm mới công khai bạn gái, đi ăn mừng thôi. ”
Tích Tắt: ” Không biết ai phước lớn đến nỗi lọt vào mắt xanh của Hàn Tổng, một người vốn nổi tiếng chưa từng yêu đương. Hay … chỉ để che mắt thiên hạ?.”
Hắc Xì: ” Ô, Tích Tắt. Ngươi không sợ Hàn Tổng cho ngươi ra đảo à?”
– Tích Tắt : ” Ây, Tôi chỉ lo một ngày nào đó Hàn Tổng phải đội mũ xanh xuất hiện trên báo chí thôi.”
Đỉnh Đình:” Tôi nghĩ mục đích quyến rũ Hàn Tổng của cô ta chắc chỉ để đào mỏ thôi. AJ và Lâm thị ăn 7 đời còn không hết.”
Cô tròn mắt, ” Chẳng phải nói mình sao? Đào mỏ?”
Cô tức đến không nói thành lời tạo hẳn một nick tên ” Dư Luận ” phản pháo:
– “Muốn ở nhà cao phải lo canh cửa, không thì có xuống đất nằm lúc nào không hay. Trần gia gia giáo lễ nghi, không phải nghèo khó gì mà tiểu thư họ phải đi đào mỏ người khác.”
Ấn đăng bình luận xong, cô tắt điện thoại lườm sang hắn.
“Mọi chuyện rắc rối lúc nào cũng xuất phát từ anh. Không biết gặp anh là tôi may mắn hay xui xẻo nữa.” – cô thầm nghĩ.
– Để không phải chịu thêm rắc rối thì cô nên an phận. – Giọng hắn vẫn lạnh lùng.
– An phận? Hàn Tổng à, Tôi còn yêu bản thân mình lắm, tôi không muốn đâm đầu vào chổ chết. Lỡ sau này thân phận bại lộ thì phải làm sao? Hàn Gia gây không biết bao nhiêu thù oán, tôi vẫn còn thiết tha cuộc đời này lắm, xin anh…
-Có tôi, Cô còn sợ à?
– Hơ? Sao lại không? Có anh thì sao? Thân anh còn lo chưa xong còn nghĩ đến người khác. Anh bảo vệ tôi một lần ,có bảo vệ tôi cả đời không?
Hắn im lặng, rồi nói.
– Nếu cô muốn giao cả đời cho tôi.
Cô đứng hình,tròn mắt nhìn hắn. Rồi đột nhiên đỏ mặt quay đi, Sau khi trấn tỉnh bản thân cô nói.
-Tôi…tôi giúp anh rồi đấy. Giờ tôi có thể về nhà rồi chứ? anh chỉ cần chạy thẳng 200m rẽ trái sau đó chạy thẳng khoảng 2km là đến nhà tôi. Cảm ơn…
Hắn vẫn im lặng tiếp tục láy xe. Xe chạy thẳng khoảng 200m, đến ngã 3 đường hắn không rẽ trái mà… rẽ phải.
Sau đó phóng xe đi thẳng về phía trước, Cô bất ngờ xoay mặt nhìn hắn, chau mày.
– Rẽ trái cơ mà? Anh lại định đưa tôi đi đâu?
– Nhà tôi.
Cô đứng hình.
– Nhà… nhà anh? Tại sao? Tôi không muốn!
– Đó là nơi an toàn duy nhất cho cô.
– An toàn? Nhà tôi giờ nguy hiểm lắm à?
– Nếu cô không muốn thấy tên mình và địa chỉ nhà nằm trên báo.
Cô nuốt nước bọt. Im lặng, xoay người ngồi nghiêm chỉnh.
” Lần này,Coi như anh trả nợ cho tôi ” – cô nghĩ thầm.
Hết chap
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!