Hồn Ma Kia!Em Yêu Anh
Cuộc Gặp Mặt Tình Cờ
Có vẻ như sự xuất hiện bất ngờ của cậu bạn tên Kang này khiến Hà Mi vui hơn thì phải. Cô đi bên cạnh hai người họ,nghe họ luyên thuyên về những việc đã xảy ra,những chuyện trên trời dưới đất.
-HaLy, Nhất Phong tỉnh lại rồi.
-Cái người lúc trước cậu nói với tớ đấy à?
-Đúng rồi.
– May thật, đúng là trong rủi có may. Ông trời không phụ lòng người.
– May là cậu ấy đồng ý quay về Trung Quốc nếu không thì tớ sẽ không về Việt Nam kịp.
– Hết tháng này, tớ và Mỹ Linh sẽ sang Trung Quốc.
-Thật sao?
-Thật.
-Hai cậu định học ngành gì?
-Tớ sẽ học Y còn Mỹ Linh thì theo học khoa Kinh Tế Đại Học Bắc Kinh.
-Vậy à?Tại sao lại đợi hết tháng này?
– Tớ phải đợi lấy Visa.
– Tớ sẽ giúp cậu. Tuần sau đi cùng tớ.
-Vậy được.Tuần sau chúng ta sẽ khởi hành.Nhé Mỹ Linh.-Hà Mi xoay người lại hỏi
-Ừ… Cũng được.-cô hơi bất ngờ.
Sau khi về đến nhà, cô tạm biệt hai người họ rồi đi vào bên trong. Cô đi đến tủ lấy ra một cái đầu heo bằng gỗ và một tờ giấy ” Đến lúc tôi phải tìm anh để đòi nợ rồi. “
—————-
Một tuần sau…
20h30p Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở Trùng Khánh Trung Quốc.Trong gần 2 năm qua,cô luôn muốn tìm lại hắn.
Trung Quốc ,đất nước này không chỉ khiến cô nhớ lại cái quá khứ bất hạnh của mình mà còn khiến cô đặt cả niềm tin và một niềm hi vọng có người thừa nhận cô đã được sinh ra tại nơi này.
-Đến nơi rồi.Tớ sẽ đưa hai cậu về nhà tớ một thời gian.
– Không cần, tớ có nhà riêng mà. Tớ và Hà Mi có thể ở cùng nhau. Cảm ơn cậu.- Mỹ Linh lên tiếng
– Ừm. – Hà Mi gật đầu.
-Thôi được, để tớ đưa hai cậu về.
-Được,đi thôi. – Mỹ Linh kéo vali đi trước.
Sau đó Kang đưa hai người họ về nhà mới. Ngôi nhà được bà cô chuẩn bị khi nghe tin cô sẽ sang Trung Quốc.
Đến nơi, cả hai mệt lã người.Sau khi chào tạm biệt Kang,cô vào phòng nằm ườn ra giường mặt cho Hà Mi lôi kéo.
-Này!Mầy không đi tắm à?
-Tao mệt lắm,sáng mai đi được không? -Cô úp mặt vào gối
-Mầy ở dơ quá.Vào phòng tắm nhanh lên.-Hà Mi lôi cô xuống giường.
-Thôi,không đi đâu.Tao mệt lắm.-cô nằm lì dưới đất.
– Hết nói nỗi. – Hà Mi bất lực.
– Tao ngủ trước đây , nhớ tắt đèn đó.
– Được rồi, ngủ đi con heo.
Vậy là kết thúc một ngày vật vã.Sáng mai cô còn phải đi tìm việc làm thêm để kiếm tiền trả học phí khi bước vào Đại học.Cô nghĩ mình không thể dựa mãi vào bà, số tiền học bỗng cũng giúp cô trãi qua một kỳ học phí, cô vốn có lợi thế về Tiếng Anh và Tiếng Việt,có thể xin vào làm phiên dịch cho một công ty nào đó, chắc sẽ có người cần đến.Không thì xin đi phát tờ rơi,dù gì cũng đang là kỳ nghỉ hè tìm tí công việc làm cũng đâu có mất mát gì.Hà Mi thì không đi làm thêm vì gia đình cô ấy đã tài trợ 100% tiền học lẫn sinh hoạt.
—————————
Sáng hôm sau…
Theo kế hoạch,cô bắt tay vào tìm kiếm trên mạng những công ty cần tìm người phiên dịch,ban đầu có rất nhiều nhưng lần lượt bị lược bỏ hoàn toàn vì lí do” Không nhận sinh viên” .Xin vào công ty không được tôi tìm đến 1 công ty lớn có tên là AJ để phát tờ rơi giới thiệu sản phẩm mới,mức lương cũng khá ổn 50 tệ/1h, công ty này khá gần nhà nên không cần phải đi xe buýt hay taxi ,giảm bớt được một khoảng chi phí.
Khoác lên người bộ đồ gấu Teddy màu nâu tung tăng làm những trò mèo để phát tờ rơi và chụp ảnh với mọi người.Đến tối,cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, Mỹ Linh vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua nước uống và một ít bánh để ăn.Đang tung tăng về thì lỡ đụng phải ai đó.
Cô cúi đầu xin lỗi.
-Không sao.-Rồi người đó bước đi.
Cô chưa kịp nhìn thấy mặt thì người đó đã bỏ đi rồi.Nhưng nghe giọng rất đặc biệt,một giọng nói trầm ấm.
Cô nhanh chóng gạt phắt ra cái suy nghĩ vớ vẫn đó,thả đầu gấu xuống cô bắt đầu ăn cặm cụi không thèm để ý đến những người xung quanh.
Xong hết công việc,cô đến tìm quản lý để nhận tiền.Nhận được tiền lương do chính bàn tay của mình làm ra thật sự quá sung sướng 250 tệ/5 giờ làm việc ,nó thật sự rất quý giá.Lăng tăng trên con đường nhỏ về nhà trên người vẫn giữ nguyên bộ đồ gấu.Bỗng nhiên có một người chạy lại nắm tay cô kéo vào trong một ngôi nhà bỏ hoang đang được sửa chữa.Bên ngoài có 1 nhóm người áo đen đuổi theo.
Cô đứng lại, giật tay ra.
-Suỵt!Im lặng,không sẽ mất mạng đó.
Cô hơi bất ngờ vì câu nói của hắn, cứ thế cô im lặng nép ra sau.
– Cậu có biết bọn họ là ai không?
Lắc đầu ~
-Vậy tại sao bọn họ lại nhắm súng về phía cậu?
Cô thắc mắc, chẳng lẻ là đám người do ba cô phái đến? Để xác thực, cô chạy ra bên ngoài nhưng bị hắn kéo lại.
-Này!Cậu bị điên à?
-Anh yên tâm,tôi có cách giải quyết.
– Ơ? Là con gái sao? – hắn đứng hình.
Lát sau,đám người áo đen đó chạy vào,họ bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
-Đúng là lạ, tao rõ ràng đã thấy thằng nào đó kéo nó vào trong đây.Vừa rồi còn thấy thấp thoáng,tại sao vào đây lại không có.Tụi bây mau tìm kĩ hơn đi,nếu tìm không xong thì chết với lão Trần.
Vậy đã rõ,cô chẳng thấy bất ngờ với sự thật đó.
-Này,anh muốn xem kịch hay không?
-Cô muốn làm gì?
-Thì anh cứ việc ngồi yên đây xem kịch.Tôi sẽ biên soạn nó.Anh có điện thoại đó không?
-Có,để làm gì?
-Anh điện cho cảnh sát giúp tôi,còn chuyện ở đây tôi sẽ xử lý,tóm gọn bọn chúng vào đồn cảnh sát uống trà chứ nhỉ?.
-Cô … to gan thật.
Cô nhếc mép rồi bỏ bộ đồ gấu xuống để lộ gương mặt xinh đẹp.
– Anh nghĩ xem tôi sẽ làm gì bọn họ.
– Tôi sẽ ra cùng cô.
– Không, cứ ở đây gọi cho cảnh sát. Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết.
Cô bước ra.
– Đại ca, có người. – Tên cầm đầu xoay lại.
– Ơ? Một cô gái sao? Xinh đẹp đấy chứ.
– Ông còn nhớ tôi không?
Hắn bất ngờ sựng người lại.
– A, thì ra là cô. Xém chút thì không nhận ra. Cô còn nhớ tôi à?
-Làm sao tôi quên được.Một Con chó tầm thường chỉ biết nghe lời chủ, suốt cả cuộc đời đều dựa vào miếng ăn mà chủ đem lại thì đến bao giờ mới trở thành một con chó có ích.
-Mầy…! Mầy hay lắm, lần trước sơ xuất để mầy chạy mất nhưng lần này thì không. – hắn đưa khẩu súng ra.
-Đại ca, không xong rồi cảnh sát đến.
– Chết tiệt, nhưng lần này không được thất bại. Nếu không lão Trần nhất định sẽ giết chúng ta.
ĐÙNGGGG
Phát súng vang lên chói tai, Nhanh như chớp cô tránh kịp rồi chụp lấy khẩu súng ném ra xa, cậu ta cũng ra trợ giúp, lát sau từng tên,từng tên nằm gục xuống, kịp lúc cảnh sát vừa đến đưa họ đi, một số người hỏi cô vài chuyện và cũng rời đi sau đó.
– Thật không thể ngờ cô lại tài giỏi như vậy.
– Cũng không đáng nói, chỉ là vài tên rác rưỡi không tống bọn chúng vào tù thì sẽ còn nhiều người bị chúng hại.Mà anh tên gì?
-Tôi là Tống Hoàng Thừa. Cứ gọi tôi là Thừa Thừa.
Cô gật đầu
– Thừa Thừa à, cảm ơn anh. Nếu không có anh thì tôi đang nằm trong bệnh viện, có khi xuống gặp Lão Vương rồi.
-Cô đã đụng phải tôi ở trước cửa công ty. Tôi làm rơi thẻ ghi hình nên quay lại nhặt tình cờ thấy nên tiện tay giúp cô.
-À,Thì ra là anh.
-Cô làm việc gì ở đó?
-À, tôi phát tờ rơi.
-Tại sao cô không xin vào công ty làm nhân viên?
-Tôi sợ họ sẽ không nhận vì tôi còn là sinh viên.
-Không sao, Tôi sẽ giới thiệu cho cô vào công ty.
-Thật sao?Nhưng mà sao anh làm được điều đó.Đó là công ty lớn,có danh tiếng trên thị trường thì làm sao tôi có thể vào được.
-Công ty đang cần 2 nhân viên nữ và thư ký cho Tổng Giám Đốc.
-Sao anh biết được?
-À tôi… Tôi có quen với người của công ty.
-Thật sao?Tôi có thể xin vào sao?
-Tất nhiên!Sáng mai tôi sẽ đưa cô vào phòng Tổng Giám Đốc ,tôi sẽ nói với anh họ ký hợp đồng với cô.
-Anh họ?
-À…Không. Anh họ tôi nằm bên bộ phận nhân sự của Tổng giám đốc.
-Được vậy thì tốt quá!Tôi cảm ơn anh trước nhé.
– Cũng trể rồi, tôi còn phải trở lại công ty. Hẹn gặp cô vào ngày mai.
-Tạm biệt -cô vẫy tay
-Tạm biệt.
———-Hết chap————
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!