Hồn Ma Theo Dâm Phụ
Chương 2: chương 2
Còn trường hợp ông Luận thì không phải thế. Ông ta ở gần đây và
những ngày bận rộn tang lễ, chính một tay ông chu toàn cho gia đình nàng rất nhiều. Cũng vì vậy mà Hoa dám quả quyết là ông ta cũng đã yêu nàng
thực sự rồi.
Buổi trưa hôm ấy, mọi người ra về hết. Nhưng ông Luận vẫn ở lại
và dùng cơm trưa với Hoa và mẹ nàng. Hoa nhận thấy ông rất quan tâm tới
mẹ. Ông nói những câu chuyện vui vuí để làm mẹ Hoa bớt buồn. Ông có vẻ
rất tế nhị và khéo ăn nói. Mỗi lần mẹ nàng nhắc tới cha thì ông lại lái
câu chuyện qua một ngá khác thật khéo léo.
Hoa chú ý từng cử chỉ, lời nói của ông ta. Trong lúc trò chuyện
cũng có lúc ông bắt chợt nhìn thấy ánh mắt quyến luyến của Hoa làm nàng e thẹn. Những lúc ấy, Hoa thấy ông mỉm cười với nàng lại càng làm Hoa mê
mẩn và con tim rung động như những đợt sóng tình yêu trào tới.
Sau bữa cơm trưa, ông Luận ở lại dùng cơm tối vì có một sốbạn bè thân vừa tới. Ông tiếp mọi người nhưvai trò chủ nhà vì những người bạn
ấy đều là những người bạn thân thuộc với ông nữa.
Sau bữa cơm, nhân lúc mọi người đang nói chuyện. Hoa lẻn ra vườn sau. Nàng ngồi dưới một gốt cây trông chờ. Hoa nghĩ; nếu quả thực ông
Luận đã để ý tới nàng thì thế nào cũng tìm cách ra đây gặp Hoa, vì từ
sáng tới giờ, mẹ nàng cứ quấn quýt bên ông nên ông không có cơ hội nào
gần gủi riêng rẽ với nàng được. Hoa hy vọng là ông sẽ xuất hiện nhưtối
hôm qua. Hoa nóng lòng ngồi trên ghếđá dưới gốc cây. Nàng nhìn về phía
căn nhà. Ánh đèn vàng từ trong nhà tỏa ra, nàng nhìn ánh đèn hằn lên
bóng dáng ông Luận đang ngồi nói chuyện với mọi người trong nhà.
Hoa tự nghĩ, không biết ông ta có cảm thấy nàng đang nóng lòng
muốn nói chuyện riêng tư với ông chăng. Không lý ông ta không có một
chút cảm tình nào đối với nàng hay sao? Hoa cố xua đuổi những ý nghĩ vớ
vẩn đó đi, vì nàng chắc chắn là ông Luận phải yêu mình, không lý một
người đàn ông ở tuổi ấy, đã tán tụng sắc đẹp nàng như vậy lại không có
một chút cảm tình với nàng sao được.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, một bóng người đã ngồi
xuống bên cạnh nàng tự hồi nào. Khi nàng ngước mặt nhìn lên bắt gặp ngay ánh mắt đam mê của người đàn ông này. Hoa lúng túng, vừa mừng, vừa sợ,
pha lẫn sự ngạc nhiên hớn hở. Mắt ông Luận sóng sánh như mặt nước hồ thu thực ướt át.
– Chú không thấy cháu ở trong nhà. Chú đoán ra ngay là thế nào cháu cũng ra đây.
Lòng Hoa rộn lên sự vui mừng vì nàng vừa chợt thấy được sự quan
tâm của người nàng thầm yêu. Hoa mỉm cười cố khỏa lấp nỗi lòng của mình:
– Cháu muốn nói lại với chú một điều.
– Điều gì đó?
Hoa cố thản nhiên nói:
– Chú nói đúng. Ba cháu qua đời. Cháu không thấy đau buồn gì mấy.
Ông Luận mỉm cười, âu yếm nhìn Hoa.
– Cuối cùng cháu đã nói thực rồi. Lúc đầu chú còn tưởng cháu chỉ là một loài hoa không biết rơi lệ.
– Cháu thú thực với chú, vì chú hiểu được tâm trạng của cháu.
Không hiểu tại sao chỉ có một mình chú thấy được mà ngay cả mẹ cháu cũng không hiểu được điều đó !
– Trong lúc này, má cháu quá đau thương nên không để ý đến cháu thôi.
Hoa lắc đầu, nói:
– Tại sao chú lại thấy được lòng cháu?
Ông Luận nhún vai cười.
– Có lẽ chú là người ngoài cuộc.
Hoa tự nghĩ:
“Đúng vậy, với cái đám tang này, ông là người ngoài cuộc nên có thì giờ và tâm trí để ý tới nàng.”
– Cháu có thể cho chú biết tại sao ba cháu mất mà cháu không cảm thấy đau buồn được không?
Hoa không do dự, nói ngay:
– Vì ba cháu chưa hề để ý tới cháu. Ba cũng không quan tâm nhiều tới mẹ cháu. Ba cháu cho cháu vô nội trú trong trường ở San Francisco.
Cho cháu đủ mọi tiện nghi học hành. ổng tưởng rằng đã làm trọn bổn phận
người cha. Còn đối với mẹ cháu, ba cháu sắm cho mẹ cháu căn nhà nguy nga này, sống theo kiểu Mỹ. ở trên ngọn đồi xa khuất hẳn mọi người chung
quanh. Trong nhà tuy thật đầy đủ tiện nghi. Tưởng nhưvậy là đã tạo được
hạnh phúc cho mẹ cháu rồi. Nhưng ổng có biết đâu, những việc làm này
chẳng có ý nghĩa gì cả. ổng đã hoàn toàn sai lầm với cách cưxử với vợ
con như vậy rồi!
Lúc ấy An cũng vừa trong nhà đi ra. Chàng đã nhàm chán với những lời phân ưu giả tạo của một số bạn bè. Chúng tới đám tang và nhà chàng
cũng như những lời cáo phó tiếc thương rặt những mùi tâng bốc nhau lên.
Chàng có cảm tưởng nhưcái chết của chàng là một dịp để cho bạn bè nhân
đó mà ló mặt ra với Đờí. Trườn tên tuổi mình trên mặt báo. Khoe khoang
những mảnh bằng, sự nghiệp cho người đời biết tới.
Trong những người bạn đó, An đã đặc biệt chú ý tới Luận. Một
thằng bạn thân cùng chung nghề nghiệp. Phải nói trong nghề bán bảo hiểm
này ở đây, chỉ có y và chàng là những đứa thành công nhất. Mấy hôm nay,
chàng thấy Luận chạy lên chạy xuống. Lo trong lo ngoài, săn sóc vợ con
chàng một cách thực đặc biệt. Vừa rồi Luận đang ăn uống, nói chuyện với
mọi người trong nhà, tự nhiên lẩn ra sau vườn nên làm An chú ý. Chàng
lần lũi theo sau và vô tình nghe được câu chuyện của Luận và đứa con gái cưng duy nhất của chàng. An không ngờ Hoa lại thốt ra những lời bất
hiếu như vậy!
Lòng chàng quặn đau, nhưng bây giờ phải làm sao đây cho Hoa hiểu nổi sự lo âu và yêu thương của chàng cho nó. An chỉ còn biếtđứng nhìn
và lầng nghe. Hoa nói xong, Luận có vẻ ngạc nhiên hỏi tới:
– Sai hoàn toàn?
Hoa vẫn thản nhiên nói:
– Vâng, ba cháu cả ngày chỉ biết làm giàu. Kiếm tiền là điều ba
cháu thích thú nhất. Rút cục ba cháu đã phải mất cả mạng sống của mình.
Luận hỏi:
– Cháu không cảm thấy có hạnh phúc, nên cháu biết luôn cả má
cháu cũng không có hạnh phúc hay sao? Hoa buông một câu thực phũ phàng.
– Cháu và má cháu đều là đàn bà, cả hai đều là những người bị bỏ rơi.
-Cháu Hoa à, có lẽ quả thực ba cháu không đủ thì giờ ở bên cạnh cháu và má cháu.
– Vậy chú có tới thăm gia đình cháu thường xuyên không?
– Dĩ nhiên là chú phâi tới thăm cháu khi tới thăm má cháu.
Hoa thấy lòng mình nhưấm lại, nàng mê mẩn với giọng nói ngọt
ngào và cử chỉ săn đón của ông Luận hơn bao giờ hết. Nàng liếc nhìn ông
một cái thực mau và tự nghĩ; giá được ôm lấy ông, hôn lên bờ môi kia thì sung sướng biết chừng nào.
Có lẽ hiểu con không ai hơn cha mẹ. An đã nhìn thấy những cử chỉ và lời nói của Hoa. Chàng sợ hãi la lên:
– Hoa, con lầm rồi. Thằng Luận không phải là một người đứng đắn
đâu. Ba sẽ cho con biết những mánh mung đểu cáng trong cuộc đời lừa gạt
của nó.
Nhưng dù cho An nói gì, có ai nghe thấy tiếng chàng đâu Ngay cả
thân thể chàng cũng chỉ là một cái bóng vô hình trong một thế giới khác
biệt với loài người.
Chàng hoảng hốt khi thấy Luận nắm lấy tay con gái mình và Hoa run run gục đầu lên vai hắn.
Chưa bao giờ An điên lên nhưlúc này, vì Luận tới thăm vợ con
chàng ngày một. Trong khi đó, những bạn bè khác của chàng dần dần giảm
bớt đi. Luận còn mang cho vợ chàng những thứnàng ưa thích nhưhoa lan, ô
mai cam thảo. Chàng đã biết rõ ý định của Luận hơn ai hết. Cái thằng sở
khanh nổi tiếng trong giới bán bảo hiểm này ai còn lạ gì y. Chỉ có vợ
con chàng là ngây thơ. An bắt đầu hối hận vì từ trước tới nay không muốn cho vợ con tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Bây giờ đây, cả hai mẹ con
như con cừu non trước miệng chó sói. Thế nào rồi Luận cũng tiến tới
những bước hoang đàng lừa lọc để chiếm đoạt tất cả tình yêu, thân thể cả vợ lẫn con chàng và gia tài của An để lại.
Bây giờ phải làm thế nào để ngăn cản âm mưu đen tối của một
thằng bạn đểu cáng này đây. Trong khi đó, Hoa như sống những ngày mơ
mộng nhất của cuộc đời con gái mới lớn lên. Nàng như một đóa hoa đang
trộ nở, còn Luận như một người biết thưởng thức cái hương thơm tinh tiết của một bông hoa lạ.
Quả thực, sau đám tang, Luận đã mang lại một sinh khí trong gia
đình nàng. Sắc mặt mẹ Hoa đã càng ngày càng giảm đi những nét u buồn. Nụ cười cũng đã thấp thoáng trên môi bà. Hoa thực cảm động vì Luận đã mang lại hạnh phúc cho gia đình nàng. Hoa không ngờ đã gặp được người đàn
ông này, và ông ta đã dẫn dắt nàng vào tình yêu.
Hoa như người nằm trong mộng. Đáng lẽ những ngày tháng trở về
nhà đưa đám ma cha là những ngày u buồn nhất đời nàng thì ngược lại.
Những ngày này lại là những ngày hạnh phúc và vui sướng nhất trong cuộc
đời nàng.
Khi một người con gái yêu một người đàn ông, cả bầu trời chung
quanh trở nên hồng thắm. Tất cả những lời nói của thần tượng nàng là
những điệu du ngọt ngào và hạnh phúc. Tình cảm này rất là kỳ diệu.
Nhưng ngày vui ấy qua mau. Mẹ Hoa đã bắt đầu thôi thúc nàng trở về nhà trường tiếp tục học như cũ. Hoa đã phụng phịu nói với mẹ:
– Má, con muốn ở lại đây với má. Con không muốn ở trong nội trú nữa đâu.
Cúc ngạc nhiên hỏi con:
– Tại sao lại muốn bỏ học. Con muốn làm cái gì đây?
– Ba mất rồi, để lại căn nhà to như thế này, có một mình má ở đây. Con muốn ở bên cạnh má.
Đó chỉ là cái cớ, Hoa biết mình đang nói dối, vì nếu trở lại
trường, có nghĩa là sẽ phải xa ông. Và không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại được người yêu đây.
Mẹ Hoa nghiêm nét mặt, nói thực cương quyết.
– Lúc còn sống, ba con tìm đủ mọi cách để cho con lên San
Prancisco nội trú trong truởng này. Con đừng tưởng việc đó dễ dàng lắm
đâu. Mộng ước của ba con là khi lớn lên, con phải đỗ đạt, thành tài. Con mà bỏ học ngang như thế, thử hỏi hồn ba con có được yên hay không? Con
phải ở lại đó khi nào tốt nghiệp xong mới được về.
Như vậy là xong. Hoa biết rằng không thế nào thuyết phục được mẹ cho ở lại nhà nữa. Ngày mai nàng bắt buộc phải lên đường.
Để đưa nàng trở lại trường học. Tới tối, ông Luận dắt mẹ con Hoa đi ăn nhà hàng. Trong bàn ăn, tự nhiên Hoa cảm thấy giá không có mặt mẹ mình thì tình tứ biết chừng nào. Trong suốt bữa cơm, Hoa nhìn ông Luận
đăm đăm. Nàng cảm thấy biết bao nhiên điều âu yếm muốn thổ lộ với người
yêu, nhưng làm sao nói lên lời khi có sựhiện diện của mẹ nàng trong bàn
ăn này.
Cho tới khi ăn xong, nhân cơ hội mẹ Hoa đi rửa tay. Nàng vội vàrlg nói:
– Cháu đi rồi, chú có nhớ cháu không?
Ông Luận mỉm cười.
– Dĩ nhiên chú sẽ nhớ cháu. Cháu là mộtthiếu nữ xinh đẹp nhất mà chú đã gặp. Hoa mừng như muốn phát điên lên.
Chú nói thực đó ư?.
– Dĩ nhiên là thực. Cháu đã thấy có bao giờ chú nói dối cháll điều gì đâu.
Hoa gần như muốn nhẩy vô lòng ông mà thốt lên lời yêu thương ân
ái nhất của lòng nàng. Dù cho Hoa vừa mất đi người cha, nhưag nàng gần
như thấy dửng dưng, vì thực sự cha con Hoa có được gần gủi nhau bao
nhiêu đâu. Ba nàng chỉ biết lo tới kiếm tiền. Làm giầu là phương châm
trong cuộc sống của đời ông?
Bây giờ chỉ có ông Luận là người đàn ông có thể lấp đi được khoảng trống vắng tìnhcảmcủa cuộc đời con gái trong Hoa:
– Chú có dịp nào lên San Francisco thăm cháu không?
– Lẽ dĩ nhiên là chú sẽ lên thăm cháu thường xuyên rồi. Từđây
lái xe lên San Francisco chỉ có hơn mộtgiờ đồng hồ thôi, chứ có xa cách
gì bao nhiêu đâu.
Hoa nghẹn ngào, nàng muốn thố lộ tất cả nỗi lòng yêu thương thầm kín bấy lâu nay. Nhưng ngay khi ấy, mẹ Hoa đã trở lại nên nàng đành im
lặng. Mẹ nàng nói:
– Có lẽ chúng ta nên về là vừa. Em cảm thấy hơi mệt rồi.
Ông Luận gật đầu. Thế là hết, dù ông Luận có hứa đi San
Francisco thăm nàng, nhưng đó cũng vẫn chỉ là một lời hứa. Hơn thế nữa,
kỷ luật nhà trường này, dễ gì cho một người đàn ông xa lạ tới thăm nữ
sinh nội trú như vậy hay sao. Buổi chia tay người yêu thực buồn. Hoa
muốn kéo dài thời gian để được gần gủi người tình nàng thầm yêu trộm nhớ này cho tới muôn thủa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!