Hỗn Nguyên Võ Tôn
Chương 10: Chấn nhiếp
Bầu không khí trong sân khẩn trương lên, ba thiếu niên họ Diệp ở bên ngoài cũng bước đến sau lưng Diệp Bất Quần, bốn đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phong đứng ở cửa.
Diệp Phong lười nhác nhướng mắt lên, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt, nhạt nhẽo thốt: “Các ngươi chuẩn bị lên một thể hay từng người?” Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
“Một phế vật luyện thể cũng xứng nói ra những lời to tát đó sao?” Đối diện với dáng vẻ bình thản của Diệp Phong, lửa giận trong lòng Diệp Bất Quần phừng phừng, “ngươi tưởng mình còn là thiên tài như hai năm trước hả?”
“Ta có phải thiên tài hay không, khó nói lắm, bất quá… ít nhất thì ngươi không phải.” Diệp Phong nhếch môi trào phúng. “Hai năm rồi mà Diệp Bất Quần ngươi vẫn dừng ở lục giải, cái danh phế vật dành cho ngươi mới xứng.”
Sắc đỏ xấu hổ lan khắp mặt Diệp Bất Quần, lời Diệp Phong như tảng đá đè lên ngực hắn, khó chịu vô cùng. Quyền đầu càng nắm chặt hơn, hắn hít sâu một hơi, cất giọng đầy lạnh lẽo: “Hôm nay ai thua thì sẽ vái đối phương ba cái, ngươi dám không?”
“Muốn đánh cược thì cược cho lớn một chút…” Diệp Phong vuốt mũi, nhạt nhẽo thốt: “Ai thua thì từ rày dù ở đâu, thấy đối phương là vái ba cái, thế nào?”
Bốn kẻ đối diện đồng thời hít một hơi khí lạnh, Diệp Phong này dựa vào đâu mà tự tin như thế?
Sắc mặt Diệp Bất Quần âm tình bất định, thầm suy tính. Luyện thể kém xa tu luyện nguyên lực, tuy luyện thể giả và nguyên lực tu luyện giả đồng cấp có sức mạnh tương đương nhưng nguyên lực là năng lượng đặc thù hàm chứa đặc tính chiến đấu.
Kim nguyên lực: Sắc bén!
Thủy nguyên lực: Cương nhu!
Hỏa nguyên lực: Bạo phát!
Thổ nguyên lực: Trầm trọng!
Mộc nguyên lực: Linh mẫn!
Ngũ hành nguyên lực kinh qua vô số tiền bối nghiên cứu, đã phát triển đến đỉnh cao, để phát huy đặc tính của các loại nguyên lực cũng đạt đến cực điểm, những kỹ xảo chiến đấu diễn sinh từ đó được gọi là võ kỹ.
Võ kỹ là kỹ năng chiến đấu, hiệu quả nhằm lợi dụng đặc điểm của ngũ hành nguyên lực để tiến hành chiến đấu. Võ kỹ cũng phân thành ngũ hành, tu luyện loại nguyên lực nào chỉ có thể học tập võ kỹ thuộc nguyên lực đó, ví như Diệp Phong trước kia tu luyện thổ nguyên lực khí hải thì gã chỉ học được thổ hệ võ kỹ.
Luện thể giả không có nguyên lực, tất nhiên không thể tu luyện võ kỹ. Không có sức mạnh, không có kỹ xảo chiến đấu, đương nhiên không thể đấu với đối thủ đồng cấp.
Tuy võ kỹ chỉ khi tu luyện nguyên lực đạt đến võ đồ mới có thể tu tập nhưng các loại đặc tính chiến đấu của ngũ hành nguyên lực thì ở giai đoạn nguyên khí cũng óc thể phát huy phần nào. Diệp Bất Quần tự nhủ mình tấn nhập lục giai đã hai năm, tương đối hiểu rõ mộc nguyên khí trong thể nội, tất nhiên hơn hẳn Diệp Phong vừa mới luyện thể đạt được lục giai.
“Được, ngươi muốn rước nhục thì ta vui lòng thành toàn.” Lòng tự tin của Diệp Bất Quần dâng cao, nhìn sang Thẩm Lan với vẻ khoe khoang. Ta sẽ cho cô biết ngay Diệp Phong chỉ là loại hoa hòe hoa sói, còn ta mạnh hơn hắn nhiều.
Cước bộ khẽ vạch, thân thể Diệp Bất Quần hơi nghiêng về phía trước, cơ nhục căng ra, từng tia mộc nguyên khí nhanh chóng lưu chuyển, cảm nhận được đặc tính linh động lan khắp toàn thân, hắn nở nụ cười đắc ý.
Diệp Phong hừ lạnh coi thường, thân thể phát ra khí thế lăng lệ, tư thế chuyển thành Hạc thế. Tuy luyện thể không thể tu tập võ kỹ nhưng Ngũ Cầm quyền cho gã biết thân thể cũng có thể thi triển đặc tính chiến đấu, hơn nữa còn không bị ngũ hành nguyên lực trói buộc.
Hạc – kim! Hùng – thổ! Viên – mộc! Lộc – thủy! Hổ – hỏa!
Ngũ Cầm quyền lấy cơ sở là lợi dụng thân thể mô phỏng đặc điểm của dã thú để phát huy đặc tính chiến đấu, Diệp Phong gọi là thể kỹ.
oOo
Diệp Bất Quần điểm hai chân xuống đất, thân thể cử động, hữu quyền mang theo tiếng xé không khí đập vào mặt Diệp Phong.
Mộc nguyên lực, chú trọng tại linh hoạt đa biến, trong hư có thực, nếu Diệp Phong tránh né hoặc đón đỡ, Diệp Bất Quần khả dĩ đổi hướng quyền đầu trong tích tắc, dồn kình lực vào khe hở phòng ngự của Diệp Phong.
Gã không hề động tĩnh, ung dung đợi Diệp Bất Quần đến gần, cự ly chỉ còn không đầy nửa thước mới hơi xòe tay chém nhanh vào ngực đối phương.
Nhanh thật. Diệp Bất Quần cả kinh, hắn ở gần trong gang tấc nhưng biến hóa quyền kình thế ào cũng bị Diệp Phong đánh trúng trước. Không ngờ Diệp Phong vừa tấn nhập lục giai lại không hề kém hơn hắn.
Diệp Bất Quần đổi quyền thành đón đỡ, giơ cẳng tay chặn trước mặt.
“Chát” một tiếng khô khan, bàn tay vào lòng tay giao nhau, thân thể Diệp Bất Quần đang lao tới liên tục lùi năm bước mới đứng vững được, cẳng tay bị Diệp Phong bổ trúng đau nhói, hiển nhiên uy lực một đòn vừa rồi không tệ.
“Đấy là chiêu thức gì?” Nhìn Diệp Phong vừa ngạnh tiếp với mình mà vẫn bất động, Diệp Bất Quần hơi biến sắc, hắn có nguyên lực bảo vệ, sao lại chỉ có hắn chịu thiệt thòi.
“Là Phi điểu trác mộc!” Diệp Phong đùa cợt. Hạc hàm chứa đặc tính của Kim. Kim có thể khắc mộc, gã mô phỏng chim hạc, vừa hay khắc chế đặc tính chiến đấu của mộc nguyên.
Diệp Phong tuy nói loạn xạ nhưng cũng có mấy phần đạo lý. Diệp Bất Quần không hiểu, sắc mặt nhợt đi, mộc nguyên khí lại phủ khắp thân thể, phát ra cùng cơn giận, lao bổ vào Diệp Phong, chân phải hắn giơ thẳng, mũi chân lắc lư khiến ai nhìn vào cũng hoa mắt.
Nhất giai mộc nguyên võ kỹ: Ảo phi thoái! Khí hải của Diệp Bất Quần vẫn còn giai đoan nguyên khí, nên không luyện đến nơi đến chốn được, nhưng uy lực không tệ.
Hạc chi…… dực phác!
Đó là một tư thế trong Ngũ Cầm quyền mô phỏng chim hạc, Diệp Phong đem ra chiến đấu lần đầu nhưng khá giống. Thân thể gã nhảy lên không nghênh đón Diệp Bất Quần, hai tay xòe rộng tựa đôi cánh vút trên mây, tay phải vạch thành tàn ảnh đẹp đẽ, hung hãn vô tỷ bổ vào cẳng chân đối phương.
“Rốp”, ở điểm tay và chân va nhau vang tiếng xương gãy, Diệp Phong nhẹ nhàng lướt ra hai thước đáp xuống, vẫy vẫy bàn tay hơi tê tê, vẫn giữ nụ cười nhạo báng.
Diệp Bất Quần lăn dưới đất, ôm lấy cẳng chân đã biến hình, kêu lên thống khổ.
“Tiếc là phải cho ngươi biết… ba ngày trước, ta đã đạt đến thất giai.”
Lời gã như gió thoáng qua tai, ba người còn lại đang kinh ngạc vì Diệp Bất Quần thất bại quá nhanh, lập tức sắc mặt đều chấn động.
Luyện thể, lúc đầu tiến bộ khá nhanh nhưng từ ngũ giai trở đi là chướng ngại, bởi đó là cực hạn nhục thể của nhân loại. Tấn nhập ngũ giai rồi, chỉ còn cách liều mạng rèn luyện thân thể mới có hi vọng khiến thể nội sinh ra một luồng nguyên nguyên lực để nâng cao cực hạn.
Tuy các thiếu niên này đều không biết về sự tồn tại của nguyên nguyên lực nhưng trải nghiệm của vô số luyện thể chi sĩ cho biết từ ngũ giai, tiến độ của người luyện thể cực chậm. Quy luật này hoàn toàn không có tác dụng với Diệp Phong.
Nếu bảo gã đột phá lục giai còn có thể coi là may mắn, còn tấn nhập thất giai nhanh như vậy… thì vận khí không đủ để hình dung.
Thành quả này, Võ Nguyên đại lục chưa từng có.
Thẩm Lan đứng sau lưng gã mở to mắt, nét hoan hỉ không che giấu được. Phong… thật sự đã đứng lên.
“Nể tình ngươi hôm nay gãy chân, vái một cái là xong. Nếu lần tới gặp mặt thì không dễ dàng thế đâu.” Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn Diệp Bất Quần lăn lộn dưới đất, không hề thấy thương hại. Nếu thực lực của gã kém tất đối phương hạ thủ còn độc ác hơn, dù gì quan hệ của hai bên không tốt, để hắn nếm chút giáo huấn hôm nay, ngày sau không còn phải chịu cảnh bị làm phiền nữa.
Theo giao hẹn, thấy Diệp Phong là phải lạy ba cái, tin rằng Diệp Bất Quần sau này chỉ còn nước ngoan ngoãn cúp đuôi mỗi lần thấy gã.
Ba người cùng đến kinh hãi nhìn Diệp Phong, đỡ Diệp Bất Quần cun cút đi mất.
Việc tộc trưởng muốn gặp… thôi vậy. Diệp Phong ngẫm nghĩ, dù gì gã cũng hai năm liền không liên quan đến Diệp gia, chắc không có việc gì quan trọng. Chỉ qua hành động phái mấy tiểu tử bất thành khí này đến là biết ông ta không trọng thị gì việc này.
oOo
“Cái gì? Ngươi bảo Diệp Phong đã tấn cấp đến thất giai?” Diệp gia tộc trưởng – – Diệp Thừa Thiên lòng rúng động nhìn Diệp Bất Quần được khiêng đến đang kêu rên, mười sáu tuổi bình dân thất giai, tuy không bằng kỳ tích Diệp Phong sáng tạo ra hai năm trước nhưng hiện tại Diệp gia không có ai đồng lứa hơn được gã.
“Chắc… chắc không sai… Bằng không sao chỉ một đòn mà Diệp Bất Quần đã thụ thương thế này.” Ba thiếu niên đồng hành ấp úng.
“Khốn kiếp.” Diệp Thừa Thiên quát to, bốn người còn lại đều kinh hãi, ngay cả Diệp Bất Quần đang khóc lóc cũng lặng người, quên cả kêu gào.
“Ta sai các ngươi đi mời Diệp Phong là hi vọng với quan hệ bạn bè trước đây, các ngươi sẽ hòa hoãn bớt quan hệ. Nhưng vì sao các ngươi lại tự tiện phát sinh xung đột với y.” Diệp Thừa Thiên sầm mặt, tựa hồ phi thường bất mãn.
“Việc này…” Cơ nhục trên mặt Diệp Bất Quần co rút, mắt đảo lia lịa, cướp lời: “Bọn tiểu điệt đã truyền đạt lời tộc trưởng dặn, nhưng Diệp Phong cậy thực lực, thái độ kiêu ngạo, bọn tiểu điệt nhất thời không nhịn được, tranh đấu với hắn.”
Nếu để tộc trưởng biết vì hắn vì mỹ sắc mà chọc giận Diệp Phong thì không biết sẽ xử phạt thế nào. Thành thử hắn nháy mắt ra hiệu cho đồng bạn, cả ba lập tức gật đầu lia lịa.
Nhưng chút trò vặt của hắn không qua được mắt Diệp Thừa Thiên. Ông ta phất tay, Diệp Bất Quần bị khí lưu đẩu lùi về phía sau, đoạn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người còn lại, gằn giọng: “Thật ra là thế nào!”
Run run rẩy rẩy, ấp úng một hồi, cả ba sau cùng không chịu nổi áp lực của Diệp Thừa Thiên, khai sạch mọi sự. Càng nghe sắc mặt ông ta càng sầm xuống.
“Ngươi quả thật lớn mật.” Diệp Thừa Thiên xách Diệp Bất Quần lên, mặc kệ tay phải hắn đau đến độ đô mồ hôi lạnh, quát to: “Hiện tại Diệp Phong vẫn là đệ nhất nhân trong lớp hậu bối Diệp gia, nếu vì việc này mà y mâu thuẫn với gia tộc thì cả đời ngươi sẽ phải đi rửa nhà xí.”
Diệp Thừa Thiên ném mạnh Diệp Bất Quần xuống đất, nổi giận bừng bừng đi ra.
Bốn người còn lại nhìn nhau, nét mặt đầy khó xử.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!