Hỗn Nguyên Võ Tôn - Chương 12: Muội không cần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Hỗn Nguyên Võ Tôn


Chương 12: Muội không cần


Trong Ngọa Lăng thành đang yên tĩnh, một tin tức đột nhiên xuất hiện khiến tất cả xáo động.

Phong chủ Ngọc Nữ phong của Bích Thủy cung định đến Ngọa Lăng thành tự thu đồ đệ, tin tức này như mọc cánh, lan khắp các thế lực.

Bích Thủy cung tuy không phải là thế lực ở Vân Châu nhưng sức ảnh hưởng lan khắp Võ Nguyên đại lục. Đương nhiên nó là thánh địa trong mắt mỗi thiếu nữ đại lục. Là môn nhân Bích Thủy cung không chỉ có thực lực ngạo thị đại lục, hơn nữa còn khiến vô số thanh niên tuấn tài tư chất siêu tuyệt, đệ tử môn nhân của các thế lực lớn say mê.

Nam nhân thích chinh phục các dạng mỹ nữ, còn nữ nhân thích tranh đoạt nam nhân ưu tú. Thân là nữ tử, còn gì thỏa mãn lòng hư vinh của họ hơn?

Đại lục tuy có thất tông, nhưng trong lòng mỗi thiếu nữ, duy có Bích Thủy cung là tông phái danh vọng cao nhất, xứng đáng nhất… không gì hơn được.

Hơn nữa lần này một trong ba phong chủ đến tự thu đồ đệ, thân phận địa vị này so với môn nhân bình thường của Bích Thủy cung thì tôn quý hơn nhiều.

Các thế lực trong thành, thậm chí tiểu thành tiểu trấn phụ cận Ngọa Lăng thành đều tích cực chuẩn bị.

Diệp gia và Bạch Thủy gia dĩ nhiên không ngoại lệ, mọi thiếu nữ phù hợp điều kiện tuổi tác trong tộc đều được chọn ra, mặc cho cha mẹ là bình dân hay võ giả, chỉ cần có hi vọng được Bích Thủy cung chọn là đều được gọi.

Vì Bích Thủy cung đến, mọi phường sản xuất trong Ngọa Lăng thành đều dừng một ngày. Hiếm có cơ hội nghỉ ngơi, Diệp Phong vốn định đưa Thẩm Lan đi bát phố, không ngờ trên đường toàn là người đến xem, gần như mọi đường phố đều đông nghịt, khó lòng đi qua, tất thảy tiệm bán hàng đều đóng cửa đi xem náo nhiệt.

Người Bích Thủy cung là sinh vật hiếm thấy với cư dân Ngọa Lăng thành, ai chẳng hi vọng có cơ hội được thỏa nhãn phúc, ngắm nhìn đệ tử Bích Thủy cung nổi danh dung mạo và thực lực đều tuyệt vời.

“Chẳng qua cũng là hai mắt, hai tai, một cái mồm mà thôi, có gì lạ đâu?” Diệp Phong bất mãn lầm bầm. Hiếm có cơ hội cùng Thẩm Lan ra ngoài đi chơi, không ngờ lại là tình huống này.

“Nghe nói nữ tử Bích Thủy cung đều là nhân gian tuyệt sắc, lẽ nào huynh không muốn gặp?” Nhăn mũi mỉm cười, Thẩm Lan mím môi hỏi.

“Họ mà tuyệt sắc, Thẩm Lan nhà ta chắc là tiên nữ.” Diệp Phong mỉm cười vuốt trán mấy sợi tóc xanh xòa xuống trán cô, đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt thiếu nữ đang ghé sát mình.

Gương mặt trắng ngần, sống mũi đẹp đẽ, làn môi anh đào hồng tươi, đôi mắt biết cười trong như nước hồ thu ẩn chứa cái nhìn lấp lánh linh động, tuy còn vương nét trẻ con nhưng phần nào thể hiện nhan sắc khuynh thành khiến lòng gã xáo động.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của gã, Thẩm Lan nhất thời đỏ mặt: “Phong, huynh đừng nói bừa…”

“Ta đều nói thật mà.” Diệp Phong cười hăng hắc, đoạn bĩu môi: “Trừ cái danh Bích Thủy cung trên đầu họ đi thì không đến nỗi được chú ý thế đâu.”

“Bất quá đến rồi thì di xem cũng được, thật ra họ kém Thẩm Lan nhà ta thế nào?” Diệp Phong trêu chọc, kéo tay Thẩm Lan định chen vào đám đông.

Mấy phút sau, qua đôi lần thử, gã thở dài bó tay. Đám đông này điên cuồng hơn gã tưởng tượng nhiều.

“Phong ca ca!” Tiếng gọi lanh lảnh như chuông bạc vang lên bên tai, đã lâu không nge thấy giọng nói này, những Diệp Phong vẫn nhanh chóng tìm được chủ nhân, con gái duy nhất của Diệp Thừa Thiên – – Diệp Thi Nhi.

Gã ghé sang nhìn, cô bé con ngày nào giờ đã lớn, đôi mắt sáng ngời, mày liễu cong cong, làn da trắng nõn toát lên ánh hồng hào, gương mặt còn hiện rõ nét vui mừng đi đến chỗ gã.

Bên cạnh cô bé là bạn thanh mai trúc mã Diệp Lam, tuổi tác cả hai ngang nhau. Thiếu niên mặt mũi thanh tú, chỉ thêm mấy tuổi nữa tất sẽ là một thanh niên anh tuấn, thấy Diệp Phong, cậu bé cũng nở nụ cười vui vẻ.

Cùng lứa với Diệp Phong, chỉ có hai vị kim đồng ngọc nữ này ít hơn vài tuổi, lúc gã phong quang, lúc nào cũng bao bọc cả hai như đệ đệ muội muội. Cả hai đều sùng bái gã, thường theo sau cả ngày.

Có thể vì còn nhỏ, cũng có thể vì trẻ con ngây thơ, trong mắt cả hai, không có những ý nghĩ phức tạp về thân phận như Diệp Phong là bình dân gì đó, chỉ là một đại ca ca luôn yêu thương che chở. Lúc gã gục ngã, cả hai không lập tức chuyển thành khinh miệt như những thiếu niên cùng lứa trong tộc, chỉ đồng tình vô hạn với gã…

Đó là niềm an ủi duy nhất khi đó với gã, nên đến giờ gã vấn có hảo cảm với cả hai.

“Tiểu thi nhi, hai năm không gặp, càng lớn càng xinh.” Diệp Phong mỉm cười véo gương mặt bầu bĩnh của Diệp Thi Nhi, trêu chọc thân mật theo kiểu huynh muội thuần túy.

“Diệp Phong ca ca! Hư quá. Lâu rồi không gặp mà lại trêu người ta.” Diệp Thi Nhi thoáng đỏ mặt, mười phần khả ái.

“Kỳ thật trong lòng muội vui lắm nhỉ!” Diệp Lam chợt buông ra một câu khiến thiếu nữ nhe nanh múa vuốt uy hiếp.

Hai tiểu oa nhi này vẫn chành chọe nhau, gặp mặt là cãi vã, nhưng cảm tình rất tốt, được người trong tộc cho là một đôi trời sinh.

“Ha ha!” Diệp Phong vui vẻ quay lại hỏi Diệp Lam: “Hai năm nay Tiểu Lam có tiến bộ không? Đến mức nào rồi?”

“Tháng trước đệ vừa tấn nhập ngũ giai!” Ngữ khí bình đạm của Diệp Lam thoáng nét kiêu ngạo. Cậu bé mới mười hai tuổi, đích xác đáng để kiêu ngạo. Trong cùng trang lứa, có thể xếp trên chỉ có Diệp Phong đạt tới võ đồ khi mười bốn tuổi mà thôi. Sau khi Diệp Phong lụn bại, cậu bé được Diệp gia coi là hậu bối đệ nhất nhân để bồi dưỡng.

“Không tệ, cố gắng thêm nữa, có lẽ sẽ phá được kỷ lục của huynh năm xưa.” Diệp Phong cười cười cổ vũ.

“Thư thư xinh đẹp này là ai?” Diệp Thi Nhi đảo mắt, mục quanh dừng lại trên mình Thẩm Lan, bất ngờ nở nụ cười.

Diệp Phong kéo Thẩm Lan đến giới thiệu. Hai tiểu hài tử thuần chân vô tà, Thẩm Lan lại hòa ái dễ gần, cộng thêm quan hệ với Diệp Phong, song phương nhanh chóng thân thiết với nhau.

“Phong ca ca, có cần Thi nhi đưa huynh vào không?” Diệp Thi Nhi nháy mắt, cười hi hi hỏi. Hiển nhiên, ban nãy cô bé nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của gã chen trong đám đông.

“Tức là Tiểu thi nhi có cách?” Diệp Phong sáng mắt, lần này Bích Thủy cung giá lâm, hoàn toàn do Diệp gia và Bạch Thủy gia liên hợp tiếp đãi. Thi nhi là con gái Diệp gia tộc trưởng, tất nhiên có đặc quyền.

“Theo muội, dù sao muội cũng tham gia tuyển chọn của Bích Thủy cung.” Diệp Thi Nhi đắc ý hếch mũi lên, đi trước dẫn đường.

“Huynh nhớ là Thi nhi đã qua mười hai tuổi rồi mà, thế nào, còn tham gia tuyển chọn được hả?” Diệp Phong nghi hoặc. Bích Thủy cung không đời nào nể mặt Diệp gia mà để Diệp Thi Nhi phá lệ.

“Lần này Ngọc Nữ phong chủ tự thân thu đồ, tuổi chọn rộng rãi hơn, chỉ cần mười lăm trở xuống là đủ điều kiện.” Diệp Lam giải thích.

“Thẩm Lan thư thư xinh đẹp như thế, nếu tuổi phù hợp tin rằng có thể tham gia tuyển chọn.” Diệp Thi Nhi cầm tay Thẩm Lan, nói đầy thân mật.

“À,” Diệp Phong máy động, đây là cơ hội. Thiên phú tu luyện của Thẩm Lan cực cao, nếu có thể trở thành môn hạ Bích Thủy cung, tất nhiên sẽ đạt thành tựu. “Vậy thế nào thì tham gia được?”

“Mé nam đường có lập một chỗ báo danh. Bất quá Thẩm Lan thư thư đi cùng muội thì không cần những thủ tục phức tạp đó.” Hai đại gia tộc tiếp đãi Bích Thủy cung tất nhiên không thể khiến quý khách ưu ái quá đáng nhưng đủ để cho tộc nhân được ưu tiên chọn trước.

“Vậy phải nhờ vào Tiểu thi nhi.” Diệp Phong cười ha hả, vỗ vỗ lên vầng trán Diệp Thi Nhi đang ngẩng lên vì đắc ý.

Bốn người xuyên qua một đường phố lớn, vào một ngôi nhà thuộc Diệp gia, rồi theo cửa hậu đến quảng trường Bích Thủy cung tạm thời nghỉ chân.

Bất ngờ là Diệp Phong nhận ra nơi này không hề ồn ào như bên ngoài. Các đó không xa là một hàng dài các tiểu nữ hài và thiếu nữ đầy hưng phấn xen lẫn khẩn trương, hiển nhiên đó đều là những người đủ tư cách dự tuyển, ai đó được chọn tất sẽ thành thiên chi kiêu nữ được hâm mộ.

Tại trường còn có mười mấy nữ đệ tử Bích Thủy cung cùng nữ tộc nhân được Diệp gia và Bạch Thủy gia phái đến giúp sức. Hoàn toàn không có nửa bóng nam nhân, ngay cả tộc tưởng của hai gia tộc, Diệp Thừa Thiên và Bạch Thủy Nham cũng không có mặt.

“Đứng lại!” Một nữ đệ tử Bích Thủy cung ngăn Diệp Phong lại.

“Dao thư thư! Họ đều là tộc nhân của muội, thư thư bỏ qua đi.” Diệp Thi Nhi nũng nịu, vẻ mặt quả khiến người khác thương mến.

Nữ đệ tử Bích Thủy cung được gọi là Dao thư thư mỉm cười dịu dàng, giải thích với vẻ xin lỗi: “Muội và vị cô nương này có thể vào, nhưng cậu bé này… Tỷ có thể vào báo, nhưng sư phụ không thích gặp nam nhân lạ mặt, nên…”

Nàng ta liếc Diệp Phong, hàm ý rất rõ, tuy gã chưa thành niên nhưng dung mạo đã gần như một nam tử trưởng thành.

Diệp Phong nhún vai ngạc nhiên, không nói gì, mỉm cười với Diệp Thi Nhi đang tỏ vẻ ăn năn, rồi dừng chân. Cả lưỡng đại tộc trưởng đều không được ở trong quảng trường thì một tộc nhân nhỏ xíu có là gì?

“Phong không được vào thì muội cũng không.” Thẩm Lan dừng bước, đi theo Diệp Phong đang định quay về.

“Ngốc quá, cơ hội tốt thế này, sao muội lại dễ dàng bỏ qua.” Diệp Phong cười khổ, “ta ở ngoài đợi một chốc, không lâu đâu.” Nguồn truyện: Truyện FULL

Thẩm Lan kiên định lắc đầu, mặt hơi ửng hồng. Bích Thủy cung tọa lạc tại Đông Thắng Thần Châu xa xôi, hơn nữa là tông phái thuần nữ tử, không hề có nam nhân. Nên nếu như cô được chọn e rằng sẽ triệt để xa Diệp Phong. Nếu bảo cô phải xa gã để đổi lại thân phận và địa vị tôn sùng thì cô nguyện ở cạnh gã, mãi mãi vô danh.

Nhưng cô không tiện nói ra.

“Đó là cơ hội ngàn năm khó gặp. Muội nhất định phải nghĩ cho kỹ.” Diệp Phong hiển nhiên không hiểu tâm tư thiếu nữ, tiếp tục khuyên.

“Muội không cần.” Thẩm Lan đáp chém đinh chặt sắt, khiến chúng nhân đều kinh ngạc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN