Hỗn Nguyên Võ Tôn
Chương 61: Dung binh vây bắt
Từ từ đi trong rừng, nhìn những thân cây cổ thụ mỗi lúc một thưa thớt nhưng to dần quanh mình, mục quang Diệp Phong nóng lên theo. Giờ gã đã sắp vào sâu trong Ninh Tĩnh sâm lâm, đi thêm chút nữa là tiến vào yêu thú khu.
“Con người, chỉ khi được sinh tử khảo nghiệm, máu và lửa gột rửa, thực lực mới tăng nhanh. Nơi càng nguy hiểm thì càng nên thách thức.” Gã hạ quyết tâm đến yêu thú khu trong Ninh Tĩnh sâm lâm rèn luyện. Theo các dung binh thường ra vào nơi đó giới thiệu, Ninh Tĩnh sâm lâm trừ cực ít tam giai yêu thú ra, đại đa số là nhất giai và nhị giai.
Thực lực gã hiện tại dù gặp nhị giai yêu thú cũng có thể đấu một trận, nếu đối thủ là tam giai yêu thú, e rằng chỉ còn nước cắm đầu bỏ chạy.
Yêu thú phân từ nhất giai đến thất giai, thực lực tương đương võ đồ đến võ thánh của nhân loại.
Nhị giai yêu thú như gã biết tương đương với đẳng cấp võ sĩ của nhân loại. Tuy thực lực của yêu thú không phân chia tỉ mỉ nhưng thông thường được cho rằng, ở mỗi cấp, thực lực của yêu thú đều cao hơn nhân loại cùng đẳng cấp. Nên nhị giai yêu thú ngang với võ sĩ ngũ giai đến thất giai.
Yêu thú sở hữu trí tuệ, đẳng cấp càng cao, trí tuệ cũng tương xứng. Đạt đến ngũ giai, lục giai, yêu thú có thể nói tiếng người, đến thất giai lại càng siêu phàm nhập thánh, có thể hóa thành hình người, không khác gì võ thánh của nhân loại.
Hơn nữa yêu thú còn có ưu thế tu luyện riêng được trời cao ban tặng: không cần học tập võ kỹ, theo thuộc tính của nguyên lực trong khí hải mà có các kỹ năng chủng tộc để phát huy uy lực của nguyên lực. Thông thường, yêu thú đẳng cấp càng cao, kỹ năng chiến đấu càng lợi hại.
Nhị giai yêu thú đủ khiến gã vất vả rồi.
Hơn nữa thổ nguyên lực và nguyên nguyên lực trong nguyên trạc đã bão hòa, nếu tiếp tục tìm kiếm nguyên khí của dã thú e rằng không cần thiết nữa. Yêu thú có thực lực cao hơn mới là mục tiêu thích hợp.
Ngẩng nhìn vầng dương trên không, gã nghĩ đến việc dựa vào đó định hướng, chợt phát hiện có khói bốc lên.
Có người? Gã hơi sững lại, từ từ đi về phía ngọn khói. Yêu thú khu quanh năm có dấu chân dung binh đội đến săn bắt yêu thú hoặc hái thảo dược đổi lấy tài phú. Nếu có thể lấy được tin tức về yêu thú khu thì càng có lợi cho tu luyện.
Đến gần, gã loáng thoáng nghe thấy tiếng đối thoại mơ mơ hồ hồ. Chỉ vì cây cối che lấp nên không trông rõ đối phương.
“Bạch Thủy gia lần này dốc túi rồi, dùng cả tinh tệ treo thưởng.” Một giọng nam tử thô tháp vang lên, chui vào tai gã.
À… gã chợt dừng bước, nín thởi ép sát vào bóng cây, từng bước tiến tới. Nghe thấy sự tình liên quan đến Bạch Thủy gia, gã buộc phải đề cao cảnh giác.
“Năm mươi tinh tệ hả? Tiểu đội dung binh bọn ta kiếm trong năm năm cũng chưa được.” Giọng nói trẻ trung nối tiếp, gã chỉ còn cách đối phương chừng mười thước, thanh âm nghe rõ mồn một.
“Không biết kẻ may mắn nào gặp được tiểu tử họ Diệp đó. Bắt được hắn là phát tài.” Vẫn giọng nam tử ban nãy, ngữ khí không giấu được nét ghanh tỵ.
Diệp Phong giật thột, hiểu ngay nguyên cớ sự tình.
Lần trước gã tập kích thú liệp đội của Bạch Thủy gia, Bạch Thủy Nham nhất định đã nghĩ ra sách lược để bắt gã, nhưng vì gã một lòng tu luyện, ẩn mình đi suốt thời gian vừa rồi nên mưu đồ của lão công cốc.
Không bắt được gã, Bạch Thủy Nham quyết không dừng tay. Không ít hộ vệ có thực lực của Bạch Thủy gia đã bị gã giết, lão không muốn tự tổn thực lực nữa nên dùng tinh tệ treo thưởng để các dung binh tự do ở Ngọa Lăng thành bán mạng.
Năm mươi tinh tệ đủ khiến một võ sĩ điên cuồng, dù là với một võ sư cũng không phải một món nhỏ. Đáng tiếc… Ngọa Lăng thành gần như không có dung binh cấp võ sư, nhưng dung binh cường giả này đều ở những thành thị giàu có hơn. Yêu thú trong Ninh Tĩnh sâm lâm chỉ đủ hấp dẫn tiểu đội dung binh do võ đồ và võ sĩ tổ thành.
Nhưng dám bước vào yêu thú khu thì tiểu độ dung binh đó ít nhất cũng có thực lực tru sát nhị giai yêu thú, nếu họ đối phó gã chưa hẳn là không thể.
“Nghe nói tiểu tử đó đẳng cấp chỉ là võ đồ nhưng thực lực không kém hơn võ sĩ, nếu gặp hắn, phải cẩn thận đối phó.” Lại một giọng lạ vang lên, ngữ khí đầy uy nghiêm, xem ra là lão đại của tiểu đội.
“Một tên nhóc lông còn chưa mọc dài thì lợi hại đến đâu.” Nam tử thô tháp cất giọng khinh miệt: “Hộ vệ Bạch Thủy gia an nhàn quen rồi nên mới bị tiểu tử đó liên tục đắc thủ. Với những người thường xuyên sống trong nguy hiểm như chúng ta, sức chiến đấu hơn đứt những hộ vệ gia tộc chỉ biết hưởng thụ đó.”
Ha ha! Chúng nhân bật cười, cực lực tán đồng lời nam tử thô thiển.
“Tóm lại cẩn thận vẫn hơn, nếu thật sự chạm mặt tiểu tử đó, không thể để hắn thoát.” Lão đại tiểu đội cười lạnh.
Nét mặt Diệp Phong chợt sầm xuống, muốn lấy mạng gã tức là địch nhân. Các ngươi muốn dùng đầu ta đổi lấy tiền thưởng thì ta không cần khách khí nữa, đang thiếu mục tiêu luyện thủ, lấy luôn tiểu đội dung binh này ra khai đao.
Gã lợi dụng Viên thế linh xảo leo lên một gốc cổ thụ, mượn cành lá che chắn, vừa hay thấy sáu người đang vây quanh đống lửa nướng thịt.
Một hôi y trung niên nam tử đeo hậu bối đại đao, ngồi trên một tảng đá thấp, xem chừng là lão đại của đội. Bên phải hắn là một nam tử thô tháp, tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn, râu quai nón đày mặt, tóc dựng lên tua tủa. Trước ngực cả hai đều đeo huy chương khắc một ngôi sao.
Nhất tinh dung binh, đẳng cấp thấp nhất trong hàng ngũ dung binh, thực lực cũng phải đạt đến võ sĩ mới đủ điều kiện.
Bốn người còn lại không có huy chương, chứng tỏ thực lực chỉ đạt đến võ đồ, đang là dung binh kiến tập. Hình thức phối hợp này tương đối phổ biến với các tiểu đội dung binh ở Ngọa Lăng thành, thực lực miễn cưỡng sánh được với nhị giai yêu thú.
Trầm ngâm một chốc, Diệp Phong đã định xong chủ ý.
Chụp lên hư không, Huyền thiết bổng xuất hiện trong tay, gã giậm mạnh chân, thân cây cổ thụ rung loạt xoạt, thân thể gã như tảng đá từ trên trời rơi xuống. Huyền thiết bổng chỉ vào mục tiêu là nam tử thô tháp.
“Ai đó?” Lão đại phản ứng đầu tiên, giơ đại đao ngang ngực, khi thấy gương mặt còn non nớt của do, mắt không khỏi ánh lên nét kinh ngạc.
Bốn dung binh kiến tập vội vàng rút vũ khí ra, khẽ lùi một bước, vây kín vị trí Diệp Phong đáp xuống.
Nam tử bị gã tấn công cảm thấy khí áp nặng nề dồn tới, lòng chợt cảnh giác, thậm chí dấy lên đôi chút hoảng sợ. Hắn cầm lang nha bổng lên, quát vang trầm trầm, hắc sắc thổ nguyên lực dồn vào vũ khí, nghênh đón thế giáng xuống của Diệp Phong.
Chát! Huyền thiết bổng và lang nha bổng giao kích, phát ra tiếng sấm nổ ì ùng, hai luồng thổ nguyên lực quấn lấy nhau, không khí cơ hồ rung lên kịch liệt, phát ra từng làn sóng nhìn thấy bằng mắt thường, dấy lên khí lưu hung hãn. Đống lửa dưới đất bị thổi bay, tia lửa rải tứ tán.
Thịch, thịch. Đại hán thô tháp lùi liên hai bước, hai tay run lên, lang nha bổng gần như tuột khỏi tay, mắt ánh lên kinh hãi, thổ nguyên lực của đối phương rõ ràng kém hơn hắn nhưng vì sao sức mạnh lại đến mức ấy?
Diệp Phong nở nụ cười lạnh, chẳng qua là nhất giai võ sĩ thôi mà.
Lão đại dung binh đội hơi nheo mắt, ánh lên sát ý hung hãn, múa tít đại đa, hỏa nguyên lực rực rỡ chém vào lưng Diệp Phong.
Gã vung Huyền thiết bổng, mượn đà thân thể uốn đi, vạch ra một vòng cung đen ngòm, hung hãn đập vào thanh đại đao chém vào mình.
Choang! Tiếng kim loại va nhau lanh lảnh trong rừng, phiêu đãng hồi lâu. Thành viên tiểu đội đứng ngoài trừng trừng nhìn vào trong trường, hòng nhìn rõ ai chiếm thượng phong.
Hai món binh khí dính vào nhau. Lập tức thân thể lão đại của họ chìm xuống, ngập vào bùn đất đến mắt cá, đủ thấy lực đạo từ thiết bổng dồn xuống cỡ nào.
Diệp Phong vẫn giữ nụ cười ôn hòa bình đạm, thần sắc ung dung, cơ hồ không phải đang tiến hành sinh tử chiến đấu với đối phương mà đơn giản chỉ là luyện tập.
“Muốn lấy mạng ta, các ngươi để mạng lại trước đi.” Gã quát vang, nguyên lực lại dồn vào Huyền thiết bổng.
Cạch một tiếng, cây đao sống dày đúc bằng thép gãy đôi, Huyền thiết bổng mang theo lực đạo hồn hậu đập vào óc hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lão đại dung binh đội kinh hãi, lòng lạnh buốt, hơi điều chỉnh thân thể, hai chân hơi cong lại đột nhiên thẳng ra, hỏa nguyên lực mãnh liệt khoét thành hai cái hỗ sâu dưới chân, thân thể vút lên không, nhanh chóng giật lùi.
Ầm! Huyền thiết bổng đập xuống đất, bùn bắn tung tóe, mặt đất dày nhấp nhô như gợn sóng, khuếch tán tứ phía.
“Diệp Phong!”
“Diệp Phong!”
Tiếng hô kinh hãi vang lên tứ bề.
Qua những lời ban nãy, tiểu đội dung binh nay hiểu rằng thiếu niên bình thường này là mục tiêu Bạch Thủy gia bỏ ra năm mươi tinh tệ treo thưởng, là mục tiêu đàm luận của tiểu đội.
“Quả nhiên bất phàm, chả trách lại một mình quấy cho Bạch Thủy gia gà bay chó chạy…” Lão đại tiểu đội mắt lóe lên, giọng nói khàn đi.
“Các hạ thực lực không tệ, có trách thì trách các vị định nhầm chủ ý.” Diệp Phong nhướng mí mắt lên, con người hàm chứa sát ý lạnh băng. Chắc còn không ít tiểu đội dung binh thèm muốn số tiền treo thưởng, gã mà không dùng thế lôi đình đánh tan tham niệm của họ, e rằng sau này ở trong rừng cũng không yên.
Thực lực của lão đại dung binh đội này tựa hồ là tam giai võ sĩ, đem ra lập uy là hợp nhất.
“Cùng xông lên, lấy đầu hắn là chúng ta phát đạt.” Năm mươi tinh tệ, e rằng một đội dung binh kiếm trong mấy năm không ra. Tham lam át lý trí, chúng nhân mắt rực hung quang, cầm vũ khí xông tới.
Hai dung binh thực lực võ sĩ vận đủ nguyên lực lên vũ khí, một cây lang nha bổng, một cây đao sống dày gãy nửa nối nhau công tới.
“Chỉ sợ các ngươi không xông lên!” Diệp Phong khẽ lẩm bẩm, thân ảnh bị bao vây nhảy vụt tới, nghênh đón lão đại. Cơ nhục toàn thân căng lên, phát ra khí thế hùng hậu.
Hùng thổ chi ảo nghĩa! Lục điệp chấn!
Choang! Nửa thanh hậu bối đao bị hất bắn lên cao, lão đại run người, sắc mặt biến thành trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như hồ lô lăn cả chục thước mới nằm mềm nhũn dưới đất.
Mượn hỏa nguyên lực đạo phản lại từ đối phương, Diệp Phong dừng sững người xoay lại, Huyền thiết bổng múa tít, đập mạnh vào nam tử thô tháp tấn công phía sau lưng.
Thấy thảm trạng của lão đại, nam tử có vẻ thô hào lanh buốt trong lòng, lực đạo giảm mất ba phần, bị Diệp Phong đập bay vũ khí. Tiếp đó, thân thể gã xoay nửa vòng, chân phải thẳng đứng mang theo thổ nguyên lực trầm trọng, đạp vào ngực đối phương.
Cách! Phụt!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, hán tử phun máu, ngã ngửa xuống, lồng ngực cường tráng đĩnh bạt lõm sâu, nhìn vào là rùng mình.
Bốn dung binh kiến tập vốn định xông lên đồng thời hít một hơi khí lạnh, dừng sững lại. Hai người mạnh nhất phe mình bị Diệp Phong trọng thương trong khoảnh khắc, cùng xông lên cũng chỉ tổ chết uổng.
Ban nãy gã đánh lén, chiếm được ưu thế, họ đều cho rằng nếu đấu chính diện, hai võ sĩ tất bắt được hã. Ai ngờ chỉ chớp mắt, tình huống đã nghịch chuyển, hiện tại họ hiểu rằng thực lực của gã còn trên hai người, ban đầu gã không để lộ vì sợ chúng nhân bỏ chạy, mình gã không tiện truy kích.
“Ai dám nhắm đến ta, hai người này là tấm gương!” Diệp Phong lắc tay thu Huyền thiết bổng vào nguyên trạc, lạnh nhạt nhìn bốn người, xoay người buông lại một câu: “Nhớ chuyển lời ta về Ngọa Lăng thành.”
Mấy võ đồ dung binh không tạo thành uy hiếp, gã không thích giết chóc nhiều. Giải trừ uy hiếp, thuận tiện lập uy, mục đích đạt thành là được rồi.
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên gầy gò khuất vào rừng cây, bốn dung binh kiến tập đồng thời thở phào, thân thể gục xuống như thoát lực, nhìn nhau kinh hãi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!