Hỗn Nguyên Võ Tôn - Chương 7: Ấm áp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Hỗn Nguyên Võ Tôn


Chương 7: Ấm áp


Lần đầu tiên vận dụng Ngũ Cầm quyền, thân thể Diệp Phong dâng tràn cảm giác dễ chịu không nói thành lời, tinh thần tựa hồ phơi phới hơn hẳn. Làn da ngăm đen như được phủ một lớp ánh sáng ôn ngọc, lấp lánh dưới ánh nắng.

“Thân thể ta còn mạnh hơn được nữa.” Gút mắc nhục thể tan biến, gã cảm giác rõ ràng được thể nội đang khát vọng sức mạnh, phảng phất chỉ cần hơi huấn luyện thêm, thân thể sẽ tăng tiến với tốc độ phi mã.

Ai dám nói luyện thể không có tiền đồ!

“A….” Diệp Phong ngửa mặt gầm vang, ấm ức tích tụ bấy lâu dốc hết ra, hào khí từ đáy lòng trào lên, con ngươi vì buồn rầu đọng lại lâu nay mà mất đi ánh sáng giờ tỏa rạng tự tin… Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Gầm hét hồi lâu, gương mặt thiếu niên từ từ cúi xuống, khóe môi treo nụ cười thanh thản, nét mặt đầy tự tin phơi phới, cuốn hút lòng người.

Nụ cười hoan hỉ mới thoáng hiện trên nét mặt lập tức tan biết, khóe mắt lão giả lại tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi trào phúng: “Một pho Ngũ Cầm quyền đã khiến con vui thế này rồi, đến khi truyền thụ công pháp tu luyện thực thụ, chả lẽ con phát điên? Đáng thương cho lão đầu này, vất vả lắm mới thu được một đồ đệ thì hắn lại nhanh chóng đi gặp diêm vương.”

“Pho… pho Ngũ Cầm quyền này lẽ nào không phải là công pháp tu luyện?” Diệp Phong ngẩn người trước lời lão giả nói, Ngũ Cầm quyền không chỉ có thể tu luyện nguyên nguyên lực mà tốc độ tăng trưởng cũng hơn xa tốc độ hút nguyên lực lúc gã còn tu luyện bằng khí hải. Theo tốc độ này, gã sẽ nhanh chóng vượt qua thực lực từng có trước đây.

“Con cho rằng chỉ dựa vào Ngũ Cầm quyền là đủ để bước lên đỉnh cao của các cường giả đại lục ư?” Lão giả nhìn xéo, tỏ vẻ coi thường.

À… Đích xác không ổn.

Tốc độ hút linh khí của Ngũ Cầm quyền nhanh bởi đối tượng tham chiếu của gã chỉ là võ đồ nhất giai trước kia. Nên biết khí hải mở rộng chút nào thì tốc độ hấp thu năng lượng tăng thêm phân ấy, một võ giả tu luyện khí hải đạt đến trình độ võ sư, võ tôn thì khí hải có thể chuyển hóa số lượng nguyên lực kinh nhân.

Thứ bản thân gã tu luyện đích thị nguyên nguyên lực, tốc độ hút lấy linh khí tựa hồ có liên quan đến Ngũ Cầm quyền, mà không liên quan gì đến cường độ thân thể, dù thân thể tu luyện đến trình độ võ sư, võ tôn vị tất đã đề cao được mảy may tốc độ tu luyện.

“Sư phụ, không còn sớm nữa, có gì muốn truyền đạt thì lão nhân gia mau dạy con. Lão nhân gia chỉ có mình con là đệ tử, không thể để con sống dở chết dở thế này chứ? Thế tất sẽ ảnh hưởng đến danh dự của lão nhân gia.” Diệp Phong tươi tỉnh lấy lòng.

“Hừ, đã thu còn làm đồ đệ tất nhiên sẽ không giấu nghề.” Tuy lão giả tỏ vẻ giận giữ nhưng trong đáy lòng đang cười thầm, tiểu tử này có mấy phần khiến người ta thích mến.

“Nên nhớ sau này không được đề cập đến nguyên nguyên lực, cũng không được để ai biết đã bái ta làm sư phụ.” Lão già thò tay như chớp, ấn lên trán Diệp Phong, tạo thành một vòi máu.

Hai mắt lão giả chợt ánh lên hai đạo thanh quang quỷ dị, một dải năng lượng xanh lục từ trán ông ta từ từ phát ra, lớn bằng nắm tay thì chui luôn vào cái lỗ trên trán Diệp Phong.

“Ngũ Cầm quyền là trúc cơ thể thuật của Nguyên Thần quyết, con nên chăm chỉ tập luyện. Cách tu luyện Nguyên Thần quyết đã được vi sư đưa vào óc con, khi thực lực của con đạt yêu cầu sẽ tự hiểu.” Diệp Phong nghe thấy câu nói sau cùng của lão giả, tiếp đó đầu óc gã nhói lên, hôn mê bất tỉnh.

oOo

Đợi khi Diệp Phong tỉnh lại, lão giả đã khuất bóng. Sờ lên trán, hốc máy đã không còn dấu vết gì, ngay cả vết sẹo cũng không thấy.

Sư phụ bảo là để lại một bộ công pháp Nguyên Thần quyết trong óc ta… Kỳ quái thật. Bất quá lão nhân gia vẫn thần thần bí bí, ngay cả thân phận vẫn là một câu đố, dù thế nào, người cũng mang lại cho ta hy vọng đứng lên lần nữa.

Từ đáy lòng, gã phi thường cảm kích ông ta, nên tiếng sư phụ này, gã tâm cam tình nguyện.

“Phong… hình như huynh…” Lúc mặt trời lặn, Thẩm Lan về đến nhà, ánh mắt chạm vào thiếu niên đứng thẳng thớm ở cửa, bất giác chấn động vì nụ cười mỉm say lòng của gã.

Cảm giác này thân thuộc vô cùng. Nụ cười ấy, vẫn khiến người ta say đắm như xưa. Phong của hai năm trước hình như đã trở lại.

“Huynh sao cơ?” Diệp Phong tiêu sái nhướng mày, khóe môi vẫn giữ nụ cười thấp thoáng, đi về phía thiếu nữ.

“Phong của hai năm trước… hình như đã trở lại.” Nheo đôi mắt to tròn, Thẩm Lan đáp trả lại gã nụ cười ngọt ngào vô kể.

Mặt đối mặt, hai người đến gần nhau. Thẩm Lan hơi ngượng với ánh mắt Diệp Phong nhìn chằm chằm, mặt cô ửng hồng.

Giang hai tay ra, Diệp Phong cực kỳ tự nhiên kéo cô vào lòng, ghé miệng sát tai cô lẩm nhẩm: “Thẩm Lan… đa tạ muội…”

Không hề có tạp niệm, không hề có ý nghĩ lòng hươu dạ vượn nào, gã chỉ đơn thuần nói theo cảm xúc. Nếu không có Thẩm Lan, gã khi xưa dù không chết đói ngoài đường cũng sẽ gục ngã. Không có cô, vĩnh viên gã cũng không đứng lên được.

Tim như có luồng điện chạy qua, Thẩm Lan ngẩn ngơ trước động tác vô cùng thân mật của gã, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. Đến khi tay phải gã hơi lỏng ra, cô mới giật mình, hai bàn tay mền mại từ từ quấn lấy eo gã, mắt hơi ươn ướt.

Chà… vốn Diệp Phong không cả nghĩ, giờ cũng ngạc nhiên. Ngửi mùi hương thiếu nữ, cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, thân thể chưa trưởng thành hoàn toàn của Thẩm Lan cũng khiến gã nảy sinh cảm giác lạ lùng.

Định thần lại, gã thầm trách mình vô sỉ, tuy ở cùng cô đã hai năm nhưng đây là lần đầu tiên hai người thân mật như thế. Quan hệ song phương vẫn hoàn toàn thuần khiết…chí ít… chí ít đến giờ Thẩm Lan vẫn là một thiếu nữ mới lớn.

“Tiểu ny tử! Ôm huynh có cần chặt thế không? Còn sợ huynh chạy mất sao?” Tỏ vẻ cố tình trấn định, Diệp Phong lên tiếng, hàm ý trêu chọc.

Khẽ lau mắt, Thẩm Lan buông hai tay Diệp Phong ra như con thỏ bị dọa nạt, lùi liền hai bước, sắc mặt đỏ lên vì xấu hổ, thì thầm bằng giọng cơ hồ không nghe rõ: “Rõ ràng huynh làm chuyện xấu trước…”

Cười ngượng ngùng, Diệp Phong dịu dàng vuốt tóc cô, mái tóc mềm mại trơn bóng, mười phần thoải mái.

“Cho muội biết một tin tốt lành, từ hôm nay trở đi, không còn ai dám gọi huynh là phế vật nữa.” Chuyển chủ đề, tâm tình vui vẻ này, gã muốn chia sẻ với Thẩm Lan đầu tiên.

“Xưa nay Phong chưa bao giờ là phế vật.” Thẩm Lan gật đầu thực thà, nhớ lại lão giả kỳ quái lúc sáng, lẽ nào thay đổi của Diệp Phong có liên quan đến ông ta?

“Dù không còn khí hải, Diệp Phong ta cũng phải chứng minh cho tất cả thấy rằng mình vẫn là thiên tài của hai năm trước.” Nắm chặt tay lại, gã ngẩng đầu nhìn về chân trời, tịch dương rủ bóng, một vầng mây đỏ đang từ từ lan rộng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN