Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường
Chương 61: Sự thật được tiết lộ
Quả nhiên, giống như Nhan Thư đoán, chuyện này thật sự không đơn giản như vậy.
Việc thanh minh của mẹ Nhạc Nhạc là vô ích, thậm chí còn gây ra sóng to gió lớn nhiều hơn.
Không có anh, thân phận quản lý quỹ xã hội Ái Đức của Nhan Thư đã bị lộ.
[Người trong cuộc thì thào nói nhỏ, Nhan nào đó không chỉ là phóng viên, còn là quản lý của quỹ xã hội Ái Đức, chịu trách nhiệm về dự án hỗ trợ bệnh hiếm gặp, Nhạc Nhạc là đứa bé được quỹ nọ tài trợ, mọi người có cảm thấy mẹ Nhạc Nhạc đây là đang đứng ra tẩy trắng cho cô ta không? (mỉm cười)]
[Mẹ Nhạc Nhạc có ý gì? Muốn ám chỉ Nhu nhi của chúng ta mới là người chiếu đèn vào Nhạc Nhạc sao?]
[Chuyện này lầu trên còn không hiểu à? Dấu vết của việc bị đe dọa bởi một tổ chức không rõ ràng, còn Nhu Nhi quái gở á, tôi cười ẻ]
[Chỉ là một tổ chức từ thiện thôi mà, có thể lật lọng lừa đảo sao?]
[Phổ cập kiến thức một chút, quỹ xã hội Ái Đức do những nhân vật nổi tiếng ở Lan Thành đồng sáng lập, phu nhân chủ tịch Tập đoàn Ngôn Ngọ là Tổng Giám đốc, Trương X và Cù X là Phó Giám đốc, có thể đặt chân vào quỹ hội cũng không đơn giản, Nhan S còn là quản lý, có thể hình dung được thân phận và địa vị của cô ấy, mù quáng đoán rằng Thư Nhu Nhi cũng bị dọa…]
[…]
Ngay khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Thư Nhu Nhi đột nhiên xoá tin Weibo gốc mà không nói một lời, rồi lại đăng một tin khác.
MIX – Thư Nhu Nhi V: [Mọi người vui lòng không bàn thêm nữa, làm ơn làm ơn (mặt khóc) (mặt khóc)]
[Giọng điệu này, là thực sự bị dọa?]
[Người qua đường cảm thấy tiếc cho Thư Nhu Nhi, tai bay vạ gió mà…]
[Trời ạ, loại thế lực xấu xa nào, còn biết trời cao đất dày hay không!]
[Không thấy rằng cho đến nay, tất cả các tài khoản tiếp thị truyền thông đều đã mất đi tiếng nói? Sức mạnh của tư bản, hâiz]
Theo tình hình chuyển biến, một số cư dân mạng vẫn giữ thái độ trung lập cũng giận dữ, chỉ trích sự hỗn loạn hiện tại.
Cuối cùng, dưới chi phối của sự tức giận, toàn bộ thông tin cá nhân của Nhan Thư bị lộ ra, hoà cùng với một loạt tin nóng thật giả lẫn lộn:
[Sinh viên cùng trường thì thào nói nhỏ, đây không phải lần đầu tiên cô ta làm ra loại chuyện này, trước đây trên trường cô ta có xích mích với một đàn chị, ban đầu chị ấy được Tòa soạn Quang Huy nhận vào, nhưng hai ngày sau lại bị sa thải, chính là do cô ta làm.]
[Không chỉ có thế! Cô ta còn kêu gọi mọi người đàn áp chị Lâm, làm chị ấy không dám đến trường.]
[Cô ta mới là sinh viên năm hai, mà lại có thể làm phóng viên ở đài truyền hình Lan Thành, không có gì mờ ám trong đây mới là lạ!]
[Thứ người như Nhan S mà vẫn được chiêu mộ, chắc hẳn Tổ chương trình đã thu được không ít lợi ích phải không? Quả nhiên, có quyền có thế thì muốn làm gì mà chẳng được, đến đài truyền hình cũng có thể tùy tiện bước vào cơ mà.]
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, các loại yêu ma quỷ quái nhảy ra dồn dập khuấy nước đục ngầu, tất cả những người đứng lên bênh vực Nhan Thư đều được cho là bị mua chuộc, hoặc bị uy hiếp, dù sao cũng không phải dựa trên sự thật khách quan.
–
Hai nữ sinh dắt tay nhau đi trên đường vườn cây bạch quả ở Lan Đại, vô tình đi ngang qua một cô gái xinh đẹp, cả hai đều quay đầu liếc nhìn cô.
Rồi sau đó che miệng, nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Nhan Thư giơ điện thoại di động lên, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trên màn hình được phóng to, anh hơi nhíu mày: “Ở trường à?”
Nhan Thư ừ một tiếng: “Đang chuẩn bị về nhà.”
Âm thanh ở đầu dây bên kia khá ồn ào, có một người tiến đến chào anh, anh chỉ vào màn hình rồi nói gì đó, người nọ cười nói xin lỗi rồi rời đi.
Hứa Bùi quay đầu: “Trợ lý Lâm ở cổng Nam chờ em, sau khi ra khỏi cổng thì lên xe luôn, ba mẹ ở nhà cũ cũng đang về đây, hai ngày nay họ sẽ ở nhà chăm sóc em.”
Anh dừng lại, gằn từng chữ, “Anh sẽ về sớm thôi.”
Nhan Thư luôn là người có trái tim lớn, không quá quan tâm đến những lời đàm tiếu bên ngoài, cũng không thật sự coi trọng nó quá mức, nhưng khi nghe những lời này của Hứa Bùi, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Cô vui vẻ nhìn màn hình điện thoại: “Vâng, chờ anh về.”
“Kiểm tra camera giám sát ở bệnh viện chưa?” Ngay sau lễ khai mạc, dòng người không ngớt, Hứa Bùi bước ra khỏi hội trường, tìm một nơi không người, thấp giọng hỏi cô.
“Đã kiểm tra. Nhưng…” Nhan Thư nhún vai: “Vị trí đó là góc chết, có thể đoán được là bọn họ đã sớm có chuẩn bị.”
Hứa Bùi nhìn cô: “Cần anh giúp một tay không?”
Là cần anh giúp một tay không, chứ không phải là anh giúp em.
Mặc dù đôi mắt người đàn ông lộ ra vẻ lo lắng xen lẫn sốt ruột, nhưng đồng thời, anh vừa bình tĩnh vừa lịch thiệp.
Anh tôn trọng ý kiến của cô.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ năng lực giải quyết vấn đề của cô.
Và anh hoàn toàn tin tưởng vô điều kiện vào lựa chọn của cô.
Nhan Thư cười: “Tạm thời thì không cần.”
Hứa Bùi nhướng mày: “Xem ra là đã có cách?”
Nhan Thư phủi phủi một bông tuyết trong veo trên má cô, quấn chiếc khăn quàng cổ, nháy mắt với anh: “Vốn là không có, nhưng em vừa nhớ ra một chuyện.”
“Ừ?”
“Hình như ngày đó em…” Nhan Thư nghiêng đầu một chút: “Đã ghi hình.”
Khi ấy cô và đồng nghiệp mang máy quay phim, chuẩn bị ghi lại một số cảnh quay bổ sung, đã bật chế độ quay ngay khi đến bệnh viện, nào biết rằng nhóm Thư Nhu Nhi đang tạo dáng trong bệnh viện, vô tình ghi lại toàn bộ quá trình.
Tất cả đều được ghi lại, cũng như cuộc trò chuyện của Thư Nhu Nhi với Ada.
Hứa Bùi bật cười: “Vậy cúp điện thoại rồi mau đi xử lý đi.”
Nhưng Nhan Thư lắc đầu một cái: “Không gấp, em còn muốn xem cô ta định tung chiêu cuối gì, cô ta bên đó còn có đội làm việc, lỡ như—”
“Kiều Kiều.” Người đàn ông trong màn hình trầm giọng cắt ngang lời cô.
“Vâng?”
Hứa Bùi nhìn vào mắt cô: “Có chứng cứ thì cứ mạnh dạn làm, không cần suy nghĩ quá nhiều, dù sau này có xảy ra những sự cố khác thì em vẫn còn có anh. Anh biết em không quan tâm đến những lời mắng nhiếc trên mạng, cũng không ngại chờ thêm ngày rưỡi, nhưng…”
Anh xoa ấn đường, cười bất lực: “Nhưng anh quan tâm, anh không nỡ.”
“Em bị nói nhiều thêm một câu, anh cũng không bỏ qua được.”
Tuyết dày đặc rơi trên chiếc khăn cashmere màu xám nhạt, Nhan Thư bất giác xoa xoa cằm, tuyết từ từ hóa thành giọt nước rồi tan vào lớp vải cashmere mềm mại.
Cùng hoà tan vào đó, là trái tim mềm mại bị trêu chọc không thôi.
–
Một giờ sau.
Tổ chương trình《Chân tướng bên bạn》của Đài truyền hình Lan Thành phát hành một video.
Video khá lâu, gần 18 phút.
Cảnh quay bắt đầu, phác hoạ toàn cảnh bệnh viện, người cầm máy quay đi cùng nhau, sau khi đi qua vườn hoa bệnh viện, một nhóm người bận rộn bước vào cảnh quay.
Cùng tiến vào trong cảnh quay, còn có hai ánh đèn chiếu sáng chói mắt, cạnh đèn chiếu sáng còn có người bạn nhỏ với cặp mắt đỏ bừng.
Lúc này, có một cuộc giao tiếp bằng giọng nói giữa người giữ máy quay và đạo diễn:
“Xin chào, mắt của Nhạc Nhạc sợ ánh sáng, không thể chịu được ánh sáng quá mạnh, có thể chỉnh đèn tối lại một chút được không?”
Cư dân mạng nghe đến đây, bắt đầu nghi ngờ.
[Chuyện gì xảy ra vậy? Giọng nói này, hình như là Nhan Thư?]
[Chính là cô ấy! Tôi cũng xem mấy tập《Chân tướng bên bạn》, tuyệt đối sẽ không nghe lầm.]
Tiếng đạo diễn vang lên: “… Chụp cũng không tốn bao nhiêu phút, chắc là không có chuyện gì chứ?”
[Tôi muốn mắng người! Cái gì mà không tốn bao nhiêu phút, hẳn là không sao?]
[Người này là ai vậy!]
[Người này hình như là… đạo diễn làm việc cho Thư Nhu Nhi… chụp cho cô ta ở rất nhiều thương hiệu lớn…]
[Sao có thể có loại người này! Tha cho Nhu Nhi của tôi đi, thứ người như vậy cô ấy chẳng bao giờ hợp tác cùng!]
[Đúng vậy, đừng làm bẩn mắt tiểu tiên nữ của chúng tôi.]
Người hâm mộ ùa lên, bắt đầu lên án đạo diễn kịch liệt.
Nhưng mà một phút sau, bọn họ hoàn toàn ngây ngẩn.
Trong cảnh quay, tiểu tiên nữ Nhu Nhi của bọn họ làm nũng Ada: “Chị Ada, tình trạng da của em dạo này không tốt lắm, không thể chỉnh cái đèn kia sáng hơn sao?”
Ada: “Bệnh của đứa bé kia không thể gặp ánh sáng quá mạnh…”
Thư Nhu Nhi búng móng tay một cái: “Quan tâm nó có thể thấy ánh sáng hay không làm gì, chỉ một lát thôi mà, để nó chịu đựng một chút không phải được rồi à?”
“…”
Thư Nhu Nhi ở ngoài và Thư Nhu Nhi trước màn hình tựa như hai con người khác nhau, cư dân mạng xem mà khiếp sợ đến tột đỉnh.
Sau một hồi im ắng, khu vực bình luận như núi lửa phun trào, ầm một tiếng rồi bùng nổ.
[!!!]
[Tôi đây là, bị sập nhà* rồi sao???]
(* ý chỉ thần tượng mình hâm mộ (nhà) xuất hiện tin tức tiêu cực, khiến fan hâm mộ cảm thấy bị suy sụp, sụp đổ.)
[Đây là Thư Nhu Nhi? Chúa ơi, còn tiểu tiên nữ thì sao?!]
[Xem đi xem lại video ba lần, bị tức đến hộc máu! Tại sao có thể có người ác độc đến như vậy? Dùng danh nghĩa từ thiện, làm tổn thương đứa bé, nhìn Nhạc Nhạc như vậy mà tôi đau lòng thay! Người phụ nữ này không có trái tim hả!]
[Trọng điểm chính là cô ta đổ bê bối của mình lên đầu người khác, kêu fan lên mạng quấy rối một phóng viên nhỏ, chị đây sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy người không biết xấu hổ như này, có thù oán gì mà đối xử với người ta như thế?]
[Còn lên Weibo bán thảm*, cố ý để người hâm mộ công kích Nhan S, lại còn đăng thêm bài nữa, thật là độc ác!]
(* Bán thảm: ý chỉ một người phóng đại các vấn đề cảm xúc của mình để có được sự cảm thông hoặc chú ý của người khác trên các trang web truyền thông xã hội.)
[…]
Rất nhiều người qua đường và cư dân mạng đã đổ xô đến khu vực bình luận của cô ta, yêu cầu cô ta phải công khai xin lỗi Nhan Thư và Nhạc Nhạc, đồng thời để lại lời nhắn trên Weibo chính thức của công ty, yêu cầu công ty đưa ra lời giải thích, thậm chí còn có người tag @Nhật báo Nhân dân và các phương tiện truyền thông chính thức khác, yêu cầu cải chính những hành vi xấu của nghệ sĩ.
Công ty bất đắc dĩ, hai giờ sau đăng một bài viết vô dụng của luật sư.
Mới vừa đăng được mấy phút, Tổ chương trình《Chân tướng bên bạn》như muốn battle vậy, thuận tiện đăng một bài lên Weibo.
Đó là khẩu hiệu phần đầu của chương trình:
[《Chân tướng bên bạn》 – cùng bạn vén màn ngụy tạo và khám phá sự thật.
《Chân tướng bên bạn》 – không có phán xét, chỉ có sự thật.]
Cư dân mạng vây xem:
[Ha ha ha ha ha ha ha]
[Tổ chương trình giống như nói gì đó, lại giống như không nói gì đó.]
[Tổ chương trình nào mà thú vị vậy hehe, tát vào mặt không để lại dấu vết…]
[Tôi đã xem hai tập vì đó là chương trình sinh kế của người dân, nhưng Nhan Thư đã biến nó thành phim thần tượng. Hahaha, không hổ là phóng viên xinh đẹp nhất, yêu yêu.]
[Theo thông lệ hỏi một tí, lúc nào Thư Nhu Nhi nói xin lỗi? Nhân tiện, nếu trước đây đã mắng phóng viên Nhan thì cũng nói lời xin lỗi đàng hoàng đi, đừng giả chết ok?]
[Hôm nay Thư Nhu Nhi nói xin lỗi sao? Không có, vậy ngày mai tôi lại hỏi lại.]
Vẫn có người hâm mộ mạnh miệng: [Mặc dù chuyện của Nhạc Nhạc là hiểu lầm Nhan Thư, nhưng chuyện cô ta thu mua đài truyền hình, cướp vị trí của người khác là sự thật đó chứ?]
Tổ chương trình mới đó không nói hai lời, trực tiếp đăng tải một đoạn video phỏng vấn, lần này bình luận hoàn toàn chịu phục.
[Má nó, phần ứng biến kéo dài ba phút, vừa vặn hết mấy giây cuối! Quá trâu bò!]
[Đoạn lời kết đó thật sự là ngẫu hứng phát huy sao? Đến mức tôi có thể đưa luôn vào thư viện trích đoạn của mình luôn. Mới chỉ là sinh viên năm hai đại học thật hả? Chị phóng viên nào mà lại vừa xinh đẹp vừa có thực lực thế này!]
[Hành động dọn đồ đạc cuối cùng kia thật sự làm tôi kinh hãi, sức lực rất lớn, ôi sự chú ý kỳ lạ của tôi ha ha ha ha ha ha.]
[Chỉ tiếc chị này không chơi Weibo, muốn theo dõi cũng chẳng có cách nào hiccc.]
[Fan của Thư Nhu Nhi đâu? Sao không thấy nói chuyện hử?]
[Fan đúng là cầu búa đắc búa* rồi nhỉ? Vui vẻ không? Cười muốn chết ha ha ha]
(*Cầu búa đắc búa: ý chỉ sau khi người tung tin tung ra một số vụ bê bối, fan yêu cầu dùng chứng cứ để nói chuyện, vì thế người tung tin phơi bày chứng cứ, đánh vào mặt fan, ”búa” ở đây đề cập đến bằng chứng.)
[…]
–
Tại biệt thự nhà Hứa gia, bả vai Nhan Thư kẹp điện thoại, nói với Tống Hân: “Cảm ơn, chị Tống.”
“Cảm ơn chị làm gì, đây là ý của lãnh đạo.” Tống Hân ở đầu dây bên kia cười, “Cũng đừng quá cảm động, lần này cũng không hoàn toàn là vì em, đám người đó bắt ai cắn ai, nghĩ chúng ta không có chứng cứ, không có thì không dừng lại, ngay cả đài truyền hình cũng bị bọn họ đem ra tố cáo.
Ban lãnh đạo đã xây dựng chương trình này, là một chương trình sinh kế của mọi người nhằm tìm kiếm sự thật và giải quyết các vấn đề, quyết định nhân cơ hội này để thực hiện một chủ đề tiết lộ sự hỗn loạn trong ngành công nghiệp giải trí, em lại đúng lúc gặp phải.”
Nhan Thư cũng cười: “Em thật may mắn.”
“Đúng vậy, thật may mắn. Nhóm Thư Nhu Nhi tính toán kiểu gì cũng không nghĩ đến, lúc ấy chúng ta đã bật máy quay video, nếu không thì mười cái miệng cũng không giải thích được.” Tống Hân cũng là người nói nhiều, lần này giúp Nhan Thư giải tỏa cơn giận, nói càng nhiều hơn.
Nhan Thư cười nói chuyện cùng cô ấy, nhưng suy nghĩ lại nhẹ nhàng trôi đi rất xa.
Thật ra Nhan Thư không có ý này, điều cô muốn nói là—
Thật may mắn.
Có thể được vào Tổ chương trình này.
Tống Hân không biết nhớ ra gì đó, hỏi cô: “Nhan Thư, sao em lại đến Tổ chương trình của tụi chị vậy? Vừa khổ vừa mệt, còn chẳng được bao nhiêu tiền.”
Tống Hân luôn muốn hỏi vấn đề này.
Nhan Thư có ngoại hình xinh đẹp, bối cảnh khó đoán, lại có tài chính kinh tế, lúc cô ấy chọn chương trình, hết lần này đến lần khác bằng lòng làm những việc khổ nhất và mệt mỏi nhất, chương trình sinh kế của người dân ở cấp thấp nhất của chuỗi lương thực.
… Dọn đồ đạc cũng vui vẻ mà dọn.
Thật sự không nghĩ ra.
Ở đầu điện thoại bên kia, Nhan Thư dường như khựng lại, định trả lời nhưng bị tiếng chuông cửa vội vã cắt ngang.
Nhan Thư cười cười: “Chờ chút, em đi mở cửa.”
Sau một loạt tiếng sột soạt, giọng nói kinh ngạc của Nhan Thư lại vang lên: “Sao anh đã về rồi?”
Giọng người đàn ông trầm thấp: “Nhớ em, nên về trước thời gian dự tính.”
“Úi, anh—”
Những lời còn lại đã bị cắt bỏ, chỉ còn lại tiếng sột soạt mơ hồ và đứt quãng, rõ ràng truyền đến tai Tống Hân qua đường dây điện thoại.
Người đàn ông thở gấp: “Nhớ anh không? Hửm?”
Không đợi người phụ nữ trả lời, tiếng của nụ hôn đầy quyến rũ lại vang lên…
Tống Hân nghe mà mặt đỏ tim đập, trong lòng lặng lẽ cảm thán.
Không nhìn ra đấy.
Đợt trước, vị kia của Nhan Thư đến đón cô ấy tan làm, Tống Hân thấy qua một hai lần, người đàn ông mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm, toàn thân lộ ra vẻ không vướng bận khói lửa nhân gian.
Không ngờ, âm thầm như vậy mà… nóng như lửa nha.
Chậc chậc.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động truyền đến mấy tiếng tút tút.
Đã bị ngắt máy.
–
Nhan Thư kéo lê đôi dép ra mở cửa, lập tức ngây ngẩn.
Trong bóng đêm mờ ảo, bóng dáng người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, những bông tuyết bay trên không trung, rơi trên vai áo khoác dài màu đen của anh.
Phía bên trong người đàn ông là một thân tây trang, tôn lên lợi thế chân dài vai rộng của anh, cổ áo sơ mi bẻ không tệ, khó khăn lắm mới che đi một nửa yết hầu, cà vạt màu đỏ sẫm được thắt chặt ở đường viền cổ áo, giống như sợ người ta nhìn thấy phân nửa còn lại.
Khí thế cấm dục lại lãnh đạm, như thể tuyết quấn lấy người anh, hoàn toàn bao lấy anh.
Nhan Thư kinh ngạc: “Sao anh đã về rồi?”
Tuy nhiên, cô vừa dứt lời, người đàn ông đã nhấc chân lên, bước khỏi tuyết rồi ôm cô vào lòng.
“Nhớ em, nên về trước thời gian dự tính”.
Bàn tay anh ở sau lưng cô xoa xoa hai cái, hơi ấm của lòng bàn tay xuyên qua lớp vải mỏng, sự ấm áp nóng bỏng được phóng thích trên tấm lưng thanh tú của cô.
Sau đó anh cúi đầu, nụ hôn hết sức lưu luyến kèm theo hương tuyết mát lạnh, rơi vào môi cô.
Miệng Nhan Thư tràn ngập hương vị của anh, chân cô yếu ớt một hồi, cơ hồ không chịu được nữa trượt xuống theo cửa tủ.
Người đàn ông dùng bàn tay to ôm chặt eo cô, dùng tay kia đỡ cô lên, ung dung bế cô đến bên bàn ăn.
Nhan Thư ngẩng đầu, tùy ý để anh hôn.
Đúng lúc choáng váng, cô nghĩ – cái ham muốn đáng chết này!
Đây rõ ràng là muốn đến mức không nhịn được!
Đột nhiên, cô nghĩ đến một chuyện, vội vàng đẩy anh ra: “Anh, em vẫn đang nghe điện thoại…”
Hứa Bùi mơ hồ nói: “Anh đã cúp máy rồi.”
Nhan Thư nhanh chóng cầm điện thoại lên nhìn qua, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là kịp thời cúp điện thoại, nếu không thì thật sự phải tìm một cái lỗ mà chui xuống.
–
Hai người chậm rãi yêu thương một lúc, Nhan Thư mới hỏi anh: “Hôm nay mới ngày 10, sao anh đã về rồi?”
Hứa Bùi ôm cô, dùng ngón tay xoắn tóc cô: “Ngày mai cắt băng khánh thành, anh giao cho người khác rồi.”
Nhan Thư: “Vậy không ổn lắm đâu?”
“Không sao, vốn dĩ là có mặt cũng được, không có cũng chẳng sao.” Hứa Bùi nhẹ nhàng nói: “Hồi trước anh nhân tiện đồng ý tham gia thôi.”
Nhan Thư nhớ lần trước cũng vậy, sau khi tham gia cuộc thi CUMCM, ngày hôm sau anh cũng không kịp tham gia yến tiệc, mà vội vã trở về Lan Thành.
Hứa Bùi cũng nhớ lại lần thay đổi lịch trình trước đây của mình, cười nói: “Giờ bọn họ đều chế nhạo anh rằng anh không thể xa bà xã dù chỉ một chút.”
Hơi thở của anh khiến Nhan Thư hơi nhột, cọ cọ trong lòng anh: “Vậy anh giải thích thế nào?”
Hứa Bùi nhếch môi, nói thầm: “Là sự thật, không cần giải thích.”
Khóe môi Nhan Thư không nhịn được mà cong lên, cô vùi mình trong lồng ngực anh: “Thật ra không cần trở về gấp gáp như vậy, em đã xử lý xong rồi.”
“Ừ.”
“Bây giờ sự thật rõ ràng, tất cả đã kết thúc.”
“Còn chưa xong đâu.” Hứa Bùi dán mắt vào ngọn lửa đang bập bùng cách đó không xa, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô, nhưng giọng nói lộ ra tia lạnh lùng: “Tự dưng em phải chịu nhiều uất ức như vậy, sao có thể cứ thế là xong? Không có chuyện tốt vậy đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!