Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 62: Anh Không Có Lý Do Gì Để Mọi Thứ Của Anh Chuyển Giao Cho Người Khác
Đông Phương Mặc đang ngồi trên xe lăn, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai vẫn được ấn xuống rất thấp, không ai thực sự có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, kể cả chú Liễu đang đẩy xe lăn của anh.
Nghĩ đến tình huống hiện tại của Tịch Viễn Trình, khóe miệng anh nở một nụ cười tàn nhẫn vô tình.
Tịch Viễn Trình dám thách thức anh, dám chơi với anh, dám dùng cầy hương đổi lấy công chúa, có phải là quá kiêu ngạo rồi không, Đông Phương Mặc anh có tật thì sao?
Anh thành tâm đề cập đến chuyện kết hôn với nhà họ Tịch, thật lòng muốn kết hôn với Tịch Mộ Tuyết, điều này không chỉ bởi vì Tịch Mộ Tuyết đã từng dùng khăn tay để băng bó bắp chân đang chảy máu của anh vào sáu năm trước, mà còn bởi vì một năm trước anh bị thương và nằm viện, cô đến bệnh viện thăm anh mỗi ngày, mang canh cho anh mỗi ngày, đọc sách cho anh nghe mỗi ngày.
Vốn dĩ anh cho rằng cuộc hôn nhân này nên suôn sẻ, thậm chí anh còn tổ chức một đám cưới hoành tráng cho cô, nghĩ đến mối quan hệ giữa Đông Phương gia và nhà họ Tịch, anh muốn làm cho bố vợ nở mặt nở mài.
Nhưng, với lòng tốt và sự suy xét thấu đáo của mình dành cho nhà họ Tịch, cuối cùng anh đã nhận được gì?
Là một âm mưu nhầm lừa gạt anh, họ chính là coi Đông Phương Mặc như một tên đại ngốc dùng một ngôi sao chổi đổi lấy công chúa của anh, nghĩ rằng Đông Phương Mặc anh dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng dần dần tắt, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, Tịch Viễn Trình anh nhất đinh sẽ không buông tha, đương nhiên Nam Cung Tần, anh cũng sẽ không để cậu ta có được thứ mình muốn.
Tịch Mộ Như đã là vợ của anh, đây là sự thật không thể chối cãi, cho dù Đông Phương Mặc anh không thích chúng nữa, cho dù anh đặt chúng sang một bên thì cũng không có lý do gì để chunhs cho người khác.
Chỉ là, người mà anh muốn ban đầu, anh vẫn sẽ để nhà họ Tịch ngoan ngoãn trả về Đông Phương gia, người phụ nữ đó không phải là thích bề ngoài sao? Vậy thì, anh sẽ thỏa mãn cô ta một lần!
Mộ Như về tới nhà họ Tịch thì trời đã xế chiều, cô trấn tĩnh một lúc ở cổng rồi mới bước vào sân một cách tự nhiên như mọi ngày.
Má Vương đang giặt quần áo ngoài sân, người nhà họ Tịch rất cầu kỳ, có máy giặt nhưng chức năng của máy giặt chỉ phù hợp với việc khử nước, quần áo phải giặt bằng tay, khi chưa lấy chồng, cô thường giặt quần áo giúp má Vương
Má Vương nhìn thấy cô bước vào, sắc mặt lập tức thay đổi, không để ý tới bọt trắng trong tay, ba hai bước chạy tới, trực tiếp dùng tay đẩy cô ra khỏi sân: “Tiểu Như, con sẽ trở về lúc này làm cái gì? Nhanh lên? Đây không phải là nơi con nên trở về, đi nhanh lên? “
“Má Vương, con không đi được,” Mộ Như dùng tay nắm lấy khung cửa phía sau, nhìn Má Vương lo lắng đến mức nước mắt rơi xuống, hơi khó hiểu nói: “Mẹ con gọi điện thoại cho con nói rằng nhà họ Tịch sắp xong rồi, hãy để con trở về, von không thể để mẹ con một mình, đúng không? Dù sao bà ấy cũng sinh ra con, nhưng đến cuối cùng, bà ấy cũng không thực sự ném con xuống sông chết đuối? “
Nghe vậy, má Vương không khỏi thán phục cô, chỉ lấy tay lau nước mắt, buồn bực nói: “Tiểu Như, bọn họ lúc trước giống như dã thú, hận con thì liền vứt bỏ con, khiến co như con hoang. Bọn họ thật sự không đáng…… “
“Má Vương, má đang đứng ở cửa làm gì vậy?” Đỗ Tâm Duyệt bước ra khỏi nhà, má Vương chưa kịp trả lời thì ngay lập tức đã nhìn thấy Mộ Như, mừng rỡ hét lên: “Môn Như, con đã trở về rồi sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!