Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng - Chương 318: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng


Chương 318: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Chuyện của Bạch Yên Nhiên, mặc dù chưa giải quyết, nhưng cũng xem như cứ bỏ qua như vậy rồi.

Cố Thừa Diệu không nhắc tới, Diêu Hữu Thiên cũng không muốn nói nữa.

Mỗi người có lựa chọn riêng, người khác vĩnh viễn không thể thay bạn, sống cuộc đời của bạn.

Tốt hay xấu, lúc lựa chọn, sẽ phải nhận kết quả tương ứng.

Cuộc sống chính là như thế.

,

Diêu Hữu Thiên thả lỏng tâm trạng, không nghĩ đến chuyện này nữa.

Cô và Cố Thừa Diệu hiện giờ chính là lúc tốt đến mức vô cùng thân mật hòa hợp.

Ngày mai chính là Trung thu, trường học cho nghỉ ba ngày.

Diêu Hữu Thiên đã đồng ý với Cố Dịch Phàm hôm nay đi đón bé.

Vừa khéo là, ảnh chụp đại hội thể thao cho người thân trong trường hai ngày trước đã được trường học rửa xong.

Những gia đình nhận được giải gia đình giỏi nhất và gia đình ăn ý nhất, trường học tặng cho mỗi gia đình một đĩa CD.

,

Cố Dịch Phàm không chỉ có CD, cô giáo còn đặc biệt tặng bé album đã rửa xong.

Không vì điều gì khác, chính là để tuyên truyền cho trường học.

Đứa trẻ đáng yêu xinh đẹp dáng dấp giống như thiên sứ như vậy, khiến người ta yêu thích đến mức nào đây.

Vậy nên hôm đó về nhà, Diêu Hữu Thiên ngoài đĩa CD kia, còn mang theo một cuốn album ảnh to đùng của Cố Dịch Phàm, cộng thêm đồ lưu niệm.

Nhìn những tấm hình đó Diêu Hữu Thiên lại nghĩ đến Triệu Bách Xuyên.

Mấy ngày nay liên lạc với anh, điện thoại đều là người đại diện của anh nhận, nói là nếu như có chuyện, đối phương có thể chuyển lời.

,

Cùng lúc Diêu Hữu Thiên có chút nghi ngờ, lại thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần anh không sao, cho dù là đang bận làm việc, chờ qua khoảng thời gian này, thì sẽ liên lạc với cô.

Cố Dịch Phàm tuổi nhỏ, mới ba tuổi, tâm lý vẫn là hưng phấn không che giấu được.

Vừa cầm được album, cũng không để ý đến mẹ, đã chạy thẳng đi khoe bà nội và cô.

Hôm đó quay về, cũng không nói đến tình hình lúc thi đấu ngày hôm đó, bây giờ cầm hình, nói đến mức khoa tay múa chân.

“Chú và mẹ rất lợi hại, ôm con chạy, đều chạy rất nhanh, bọn con đã lấy được giải nhất.”

,

“Còn nữa, lúc chân chú và con cột vào nhau cùng đi đường, chú không căng thẳng một chút nào. Dẫn theo con, đi rất tốt. Chúng con lại lấy giải nhất.”

“Chúng con còn chơi vận chuyển bóng bay, mỗi lần đều cần hai người kề sát, mỗi lần chỉ có thể vận chuyển một quả, nhưng con nhỏ như vậy, chú cao như vậy, liên tục không cho bóng rớt xuống.”

“Bà nội bà nội, bà nói chú có lợi hại không.”

“Lợi hại, lợi hại.” Kiều Tâm Uyển nói như vậy.

“Đúng vậy. Chú của Phàm Phàm thật lợi hại.” Cố Tĩnh Đình tán thành.

Hai mẹ con đều rất phối hợp với Cố Dịch Phàm. Chỉ là ánh mắt kia, lại có phần không có ý như vậy.

,

Giải thưởng gia đình ăn ý nhất này ——

Chú rất lợi hại?

Hình như ba của Cố Dịch Phàm là Cố Thừa Diệu mà?

Tại sao người tham gia là Triệu Bách Xuyên chứ? Đây là chuyện gì?

Là Triệu Bách Xuyên tham gia thì cũng thôi đi, còn lấy giải nhất.

Sự ăn ý này tốt đến mức nào chứ?

Giành giải nhất cũng bỏ qua, còn chụp nhiều hình như vậy, đây là khoe khoang, hay là khoe khang, chính là khoe

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN