Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 72-3
Editor: Xám
Cho dù Diêu Hữu Thiên không bằng lòng bao nhiêu, cũng mặc kệ cô muốn xông tới nhà họ Cố đánh cho Cố Thừa Diệu một trận để khiến anh thay đổi chủ ý đến mức nào.
Đều không thay đổi được sự thật Diêu Hữu Thiên sắp lấy anh.
Sự thật chính là, ngày thứ hai Cố Thừa Diệu tuyên bố kết hôn với Diêu Hữu Thiên, cổ phiếu của Cố thị tăng liên tục đến mức cao nhất trong ngày. Mà một số xí nghiệp chưa từng hợp tác với Cố thị hay GC cũng muốn hợp tác tới tấp với nhà họ Cố.
Ngay đến giá cổ phiếu của xí nghiệp Chính Phát cũng tăng lên không ít.
Một vài đề án hợp tác vốn đang được thảo luận cũng bởi vậy mà vô cùng thuận lợi. Lợi ích trực tiếp mà rõ ràng như thế khiến Diêu Đại Phát cười không khép miệng được.
,
Có thông gia tốt đúng là rất tuyệt mà.
Thúc giục con trai dùng tốc độ nhanh nhất để liên lạc với vợ chồng nhà họ Cố. Diêu Đại Phát vô cùng hào phóng đặt địa điểm gặp mặt tại khách sạn năm sao cao cấp có chi phí đắt nhất Bắc Đô.
Cũng không sợ người khác nói ông là nhà giàu thích khoe mẽ, vừa đến đã gọi hết cả ba món tổ yến, vây cá và bào ngư.
Món trước đắt hơn món sau. Cứ như chỉ sợ người khác không biết ông có tiền vậy.
,
Trong phòng bao trang hoàng nguy nga lộng lẫy, lúc Diêu Hữu Thiên nhìn người ba cao to lực lưỡng của mình ngồi bên cạnh Cố Học Vũ, không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác vô cùng mất cân đối.
Trong lòng mơ hồ hy vọng Cố Học Vũ có thể để lộ ra chút không thích đối với giọng nói sang sảng của ba, hoặc là những cảm xúc tiêu cực khác, cho dù là chút xíu thôi cũng được.
Nói vậy thì, cô có thể tìm được lý do khiến cuộc hôn nhân này không được tính.
Nhưng điều vô cùng kỳ lạ là, nhìn Cố Học Vũ bình tĩnh thận trọng, cùng với Diêu Đại Phát cao lớn thô kệch, vậy mà vừa gặp đã thích nhau…
Hai người trò chuyện về chuyện gia đình, đất nước. Vậy mà lại vô cùng hòa hợp.
,
Không chỉ Diêu Hữu Thiên, Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đều kinh ngạc đến tột cùng.
Dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi cuộc họp phụ huynh của hai nhà Cố – Diêu lại hòa hợp đến thế.
Không chỉ vậy. Nhìn phu nhân Kiều Tâm Uyển thanh tao trang nhã trò chuyện với Tuyên Tĩnh Ngôn cũng rất vui vẻ.
Hai người phụ nữ từng người nói về quá trình nuôi dưỡng con cái của mình, rốt cuộc tình cảnh rối tung có cảm giác hài hòa này là thế nào?
,
Nếu như lúc mới bắt đầu Diêu Đại Phát vừa nhìn thấy Cố Học Vũ thì vẫn chỉ gọi là Cố tiên sinh, Cố phu nhân.
Vậy thì sau khi người hai nhà ăn xong một bữa cơm, cách xưng hô đã biến thành ông thông gia, bà thông gia rồi.
Bầu không khí cực kỳ hài hòa, cực kỳ hòa hợp này khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy rối bời một lần nữa.
Mà người tới hôm nay còn có Uông Tú Nga, ánh mắt của cụ bà không hề rời khỏi người mình.
,
Chẳng những liên tục nhìn cô, còn liên tục bắt chuyện với cô, hỏi này hỏi nọ.
Lúc còn bé Diêu Hữu Thiên rất thân với bà ngoại của cô, vậy nên bây giờ thấy một cụ già tuổi tác xấp xỉ bà ngoại, cũng không cảm thấy mất tự nhiên chút nào.
Uông Tú Nga kéo cô nói chuyện phiếm, nói rất nhiều chuyện.
Phần lớn thời gian đều là Uông Tú Nga nói, còn cô nghe.
Chuyện Uông Tú Nga nói đều là một số chuyện hồi còn nhỏ của Cố Thừa Diệu, thao thao bất tuyệt, có khi một chuyện lại lặp lại hai ba lần.
,
Diêu Hữu Thiên chỉ nghe, thỉnh thoảng gặp câu hỏi của Uông Tú Nga, mới trả lời mấy câu.
Bản thân cô không hề nhận ra, ánh mắt Uông Tú Nga nhìn cô càng lúc càng hài lòng hơn.
Vì vậy cảnh tượng trong phòng bao lại đổi thành, từng người Cố Học Vũ và Diêu Đại Phát, Kiều Tâm Uyển và Tuyên Tĩnh Ngôn, Diêu Hữu Thiên và Uông Tú Nga trò chuyện rất vui vẻ.
Mà Diêu Hữu Quốc, Diêu Hữu Gia lại nói chuyện với Cố Thừa Kỳ.
Tại sao hôm nay Cố Thừa Kỳ xuất hiện, thật ra là sợ Cố Thừa Diệu đổi ý nửa đường. Vậy thì ít nhiều gì anh có thể nói giúp một hai điều cho nó trước mặt trưởng bối.
,
Nhưng không ngờ từ lúc bắt đầu cho tới giờ Cố Thừa Diệu vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện.
Khiến hai anh em nhà họ Diêu dùng ánh mắt quan sát để nhìn anh.
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không cảm nhận được, tâm tư chẳng hề ở đây.
Diêu Hữu Thiên có thể cảm nhận được, thật ra Cố Thừa Diệu không bằng lòng với cuộc hôn nhân này.
Vậy thì tốt rồi, cô gửi gắm hi vọng lên người Cố Thừa Diệu.
,
Chỉ cần Cố Thừa Diệu không muốn lấy cô, sự việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Mặc dù từ đầu đến cuối anh không hề nói chuyện.
Nhưng càng như vậy thì càng tỏ rõ thái độ của anh.
Khi Cố Thừa Diệu nghe thấy Diêu Hữu Phát mở miệng gọi một tiếng thông gia, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Chỉ đến khi nghe thấy Uông Tú Nga không ngừng kể mấy chuyện hồi nhỏ của mình, cuối cùng vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt mới hiện ra một chút thả lỏng.
“Lúc Thừa Diệu còn bé đã bướng bỉnh rồi. Nó thường xuyên ——”
Không muốn nghe tiếp nữa, anh cầm điện thoại trên bàn lên rồi đứng dậy: “Bà nội, ba, mẹ. Con vào toilet.”
Ra khỏi phòng bao, nhìn hành lang cũng vô cùng nguy nga lộng lẫy, lòng anh càng thêm buồn bực mà không có lý do.
,
Vừa rồi mặc dù Diêu Đại Phát không cố ý lấy lòng ba mẹ mình, nhưng lời nói gần nói xa kia lại để lộ ra sự vô cùng hài lòng, vô cùng vui mừng với cuộc hôn nhân này.
Điều đó khiến anh cực kỳ khó chịu. Vô cùng khó chịu.
Vui mừng của bọn họ hình thành dựa trên sự không cam lòng và nỗi đau khổ của anh. Tại sao không có ai tôn trọng mong muốn của mình một chút?
Chuông điện thoại di động vang lên, dãy số kia khiến anh nhanh chóng nhận điện thoại: “Thế nào rồi, có tin tức của Yên Nhiên chưa?”
Giọng nói của anh lộ ra sự vội vàng. Từ hôm đó cho đến giờ, Yên Nhiên đã mất tích gần một tháng rồi.
Anh thật sự rất lo lắng. Điều anh lo lắng hơn là, nếu như Yên Nhiên thấy được tức tin anh sắp kết hôn thì có nghĩ quẩn hay không?
Có nằm khóc trong góc tối hay không?
,
Tính cách của cô ấy mẫn cảm tinh tế như vậy. Xem mình như tất cả chỗ dựa của cô ấy, nếu như mất đi mình, anh nhất định không dám tưởng tượng cô ấy sẽ ra sao.
Nhưng tin tức từ đầu bên kia điện thoại truyền tới đã khiến Cố Thừa Diệu thất vọng.
Cơ thể anh vô lực dựa lên tường. Vẫn chưa có tin tức của Bạch Yên Nhiên.
Chẳng ai biết cô đã đi đâu, cũng không ai biết tại sao cô lại rời đi ——
Trên mặt Cố Thừa Diệu hiện lên một chút đau khổ. Không biết cũng tốt, anh thà rằng Bạch Yên Nhiên đã đi ẩn náu ở đâu đó.
Có lẽ cô ấy đã rời khỏi Bắc Đô, vậy thì cô ấy sẽ không thấy được tin tức mình sắp kết hôn. Cũng sẽ không đau lòng vì mình.
,
Yên Nhiên, Yên Nhiên. Anh có lỗi với em……
Hốc mắt hơi nóng lên, Cố Thừa Diệu cực kỳ hận mình.
Tại sao không thể mạnh mẽ hơn một chút? Tại sao không thể tùy ý hơn một chút? Nhưng vừa nghĩ đến Uông Tú Nga cười dịu dàng thoải mái đến vậy ở trong phòng bao.
Trong lòng anh rất rõ, anh không có lựa chọn thứ hai.
Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Khắp người Cố Thừa Diệu đầy cảm giác mệt mỏi.
Khi Diêu Hữu Thiên vừa đi qua chỗ rẽ ở hành lang, đã thấy trước mặt chính là cảnh tượng như vậy.
,
Cố Thừa Diệu đã quen bỡn cợt, mồm miệng vô cùng cay độc trước mặt cô đang dựa lên tường, khắp người cho người ta cảm giác vô cùng chán chường và bất đắc dĩ ——
Động tác muốn tiến lên nói chuyện với anh lúc đầu của cô ngừng lại một chút.
Suy nghĩ giây lát, vẫn đi lên phía trước.
Cảm giác có người đến gần khiến Cố Thừa Diệu nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Khi thấy người xuất hiện trước mặt là Diêu Hữu Thiên, sắc mặt anh bỗng lạnh xuống.
,
Cũng không nhìn Diêu Hữu Thiên, lướt qua cô rồi muốn đi về phía phòng bao. Diêu Hữu Thiên lại chắn ở trước mặt anh.
“Này. Cố Thừa Diệu?”
Diêu Hữu Thiên vẫn đang suy nghĩ, phải nói thế nào mới có thể khiến Cố Thừa Diệu thay đổi chú ý.
Ánh mắt lạnh như băng kia của Cố Thừa Diệu khiến cô cảm thấy sau lưng hơi phát lạnh mà không biết tại sao.
Lúc này đã là tiết trời đầu xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, trên hành lang không có máy sưởi.
Cô đi từ phòng bao ra ngoài, cũng không mặc áo khoác. Trên người mặc một chiếc áo len trùm đầu mỏng manh. Bị Cố Thừa Diệu nhìn như vậy, cô cảm thấy càng lạnh hơn.
,
Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng muốn trao đổi thật tốt với anh một lần.
“Cố Thừa Diệu, có thể phiền anh đi nói với ba mẹ tôi, và cả người nhà anh một chút, rằng anh không muốn lấy tôi. Hôn sự giữa chúng ta không tính, được không?”
Nếu để cô đi nói chuyện này, cuối cùng nhất định sẽ không có kết quả.
Nhìn dáng vẻ của Cố Thừa Diệu cũng biết anh ta rất không muốn lấy mình. Cô cần gì phải tự làm mất mặt mình?
Xem như anh ta thật sự có lỗi với mình, để anh ta giúp mình giải quyết phiền phức, cũng tính là hòa nhau rồi.
Giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất ôn hòa, thái độ cũng rất bình tĩnh.
,
Nhưng không ngờ Cố Thừa Diệu nghe thấy câu này lại giống như sư tử xù lông vậy.
Anh đột nhiên vươn tay ra, kéo thật mạnh cơ thể Diêu Hữu Thiên, sau đó ép cô lên tường.
Tay của anh nắm vai cô rất chặt. Nhìn chằm chằm gương mặt của Diêu Hữu Thiên, gần như sắp phun ra lửa.
“Người phụ nữ này, cô tưởng cô là ai? Cô tưởng tôi là ai?”
Tính cách của Diêu Hữu Thiên cũng được xem là điềm đạm, nhưng bất ngờ bị Cố Thừa Diệu bóp vai như vậy, cô bị đau thì không nói, còn hơi bị dọa sợ.
Người đàn ông này lại nổi điên gì vậy?
,
Cô đâu biết rằng, người duy nhất Cố Thừa Diệu để ý, cũng duy nhất được gọi là điểm yếu của anh, chính là Uông Tú Nga.
Vừa rồi cho dù anh không đặt tâm tư ở trong phòng bao, cũng đã cảm nhận được sự yêu thích của Uông Tú Nga đối với Diêu Hữu Thiên.
Người phụ nữ trước mặt thật sự rất có tâm cơ. Lại biết lấy lòng bà nội.
Ấn tượng ban đầu của anh đã đóng vai trò chủ đạo, căm hận Diêu Hữu Thiên rồi. Đương nhiên sẽ không quan tâm thực ra vừa rồi là Uông Tú Nga bắt chuyện với Diêu Hữu Thiên.
Mà Diêu Hữu Thiên cũng chỉ phối hợp thôi.
,
Những điều này đều không quan trọng. Cố Thừa Diệu sẽ không thèm quan tâm cảm giác của Diêu Hữu Thiên như thế nào.
Nếu như anh đã quyết định, vậy thì có một số chuyện, nhất định phải nói rõ ràng với người phụ nữ trước mặt.
“Người phụ nữ này, điều cô lúc nào cũng mong mỏi chỉ là lấy tôi. Tôi sẽ cho cô vị trí Tam thiếu phu nhân của nhà họ Cố, cũng mong cô chú ý thân phận của mình. Nếu như cô dám nói năng vớ vẩn trước mặt bà nội, có tin tôi thật sự bóp chết cô hay không?”
,
Bả vai Diêu Hữu Thiên bị bóp sinh ra đau đớn, cô không nhịn được nhíu mi tâm lại.
Cố Thừa Diệu không hề quan tâm tới vẻ đau đớn trên khuôn mặt cô, ánh mắt cảnh cáo chưa hề rời khỏi mặt cô: “Cố gắng giữ bổn phận của cô cho tốt, chúng ta còn có thể bình an vô sự. Nếu không ——”
Câu nói kế tiếp, anh không thèm nói nữa, Diêu Hữu Thiên đã làm cho sắc mặt mình ôn hòa lại.
,
Cho dù bả vai sắp bị bóp nát, cô cũng không chịu có một chút yếu thế nào trước mặt Cố Thừa Diệu.
Thật sự không muốn lấy cô, tại sao trước đó muốn làm ầm lên một màn thế kia trước cổng tòa án?
Thật sự không bằng lòng như thế, tại sao vừa rồi ở trong phòng bao không nói ra?
Ngẩng mặt lên, vẻ mặt hiện ra vài phần khiêu khích: “Nếu không thì sao?”
,
Trên bả vai truyền đến cơn đau kịch liệt, Cố Thừa Diệu siết chặt vai cô, lúc này trên khuôn mặt anh tuấn đầy sương lạnh.
“Nếu không, tôi nhất định sẽ cho cô biết thế nào là hối hận.”
Ném lại câu này, căm hận thu tay lại. Quay lại phòng bao.
,
Diêu Hữu Thiên xoa bờ vai của mình, nhìn bóng lưng Cố Thừa Diệu rời đi.
Bước chân của anh không tính là chậm, cất vài bước dài, rất nhanh đã biến mất ở cuối hành lang.
Bàn tay xoa vai của Diêu Hữu Thiên buông xuống. Mắt hạnh trong trẻo hơi nheo lại, khiến người ta khó mà nhìn trộm được tâm tư của cô.
Quay người tiếp tục đi về phía toilet, nhưng khi thấy bóng người phía sau thì ngẩn ra một lát.
Người đàn ông này, nhìn mặt rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Nhất thời Diêu Hữu Thiên nhớ không ra. Cũng không suy nghĩ nữa, lướt qua đối phương tiếp tục đi theo con đường ban đầu.
Không nhìn thấy ánh mắt đối phương vẫn luôn dừng ở trên người cô, trong mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!