Hôn Nhân Thất Bại
Chương 1
Nếu nói chính thức ngoại tình, thì chỉ là thân thể của anh ta ngoại tình. Hơn nữa lại còn trong thời gian tôi mang thai đi ngoại tình, tôi cẩn thận đếm trên đầu ngón tay, lập tức cảm thấy mình như bị một thùng sơn xanh đổ ập xuống, tí tách nhỏ giọt, xanh từ đầu đến tận ngón chân.
Mẹ nó chứ.
Sau này hồi tưởng lại, tôi mới giật mình thấy kỳ thật Đổng Thừa Nghiệp khi ngoại tình đều biểu hiện vô cùng rõ ràng, còn thiếu nước lập hẳn một tấm bảng, trên đó ghi “Tôi đang ngoại tình” đi qua đi lại nhảy nhót trước mặt tôi nữa thôi.
Đáng tiếc tại thời điểm đó tôi lại chẳng mảy may chú ý.
Đối với sự việc này, tôi luôn tự an ủi bản thân, chắc tại lúc sinh con tôi bị thuốc tê làm ảnh hưởng đến thần kinh não, là tình huống đặc biệt, không liên quan gì đến chỉ số thông minh.
Mà sau khi nghe câu nói tự an ủi của tôi xong, cô bạn thân Thái Thái lại thản nhiên quẳng sang ánh mắt khinh bỉ: “Bạn thân mến, mày đừng nhắc đến thuốc tê được không? Mày trước hay sau khi chích thuốc tê đều như thế cả.”
Có một câu nói vô cùng chính xác—— “Vợ luôn là người cuối cùng biết chồng ngoại tình” . Có khi lúc ấy đến con chó chúng tôi nuôi trong nhà cũng biết rõ Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình, còn tôi thì vẫn chẳng hay biết gì.
Sau này tôi lại tự mình an ủi bản thân, toàn thế giới không tin anh ta, chỉ có một mình tôi tin. Điều đó chứng minh cái gì? Chứng minh tôi đối với anh ta chính là tình yêu đích thực đó!
Mà nghe tôi tự an ủi xong, Thái Thái lại liếc đôi mắt nhỏ đầy khinh bỉ: “Bạn thân mến, đừng nói đến tình yêu đích thực được không? Tình yêu đích thực thật không chịu nổi bọn mày giằng co thế đâu.”
Thái Thái là bạn học thời đại học của tôi, là bạn thân tốt nhất của tôi, là người truyền đạt triết lí cuộc sống cho tôi, cũng là ngọn đèn đường của tôi.
Tôi yêu cô ấy vô cùng, yêu thói cay độc của cô ấy, yêu sự nghĩa khí của cô ấy, cũng yêu cách cô ấy mắng tôi hết sức thô tục.
Vẫn nên quay lại vấn đề chính, đế tôi nói mình làm sao phát hiện ra Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình.
Dĩ nhiên, để trở về vấn đề chính, trước tiên phải nói rõ chúng tôi quen nhau trong hoàn cảnh như thế nào đã.
Nhà tôi ở thành phố C, học đại học sư phạm, sau khi tốt nghiệp liền thông qua thông báo tuyển dụng giáo viên, đến thành phố F cách thành phố C hai tiếng đồng hồ ngồi xe.
Bởi vì suy xét đến vấn đề công ăn việc làm ổn định, cũng không tiện di chuyển, cha mẹ dứt khoát cho tôi vay tiền để mua một căn phòng nhỏ.
Vì phòng mua là phòng giao theo hạn, mà hạn giao phòng còn một năm rưỡi, cho nên tôi mướn tạm trước một gian phòng đơn giản.
Lại bởi dì chủ nhà là chị của mẹ kế Đổng Thừa Nghiệp, nên dẫn đến mối quan hệ quen biết giữa tôi với anh ta.
Ban đầu chủ nhà đưa QQ của tôi cho anh ta, chúng tôi ở trên mạng hàn huyên một thời gian ngắn, anh ta bèn đưa ra đề nghị gặp mặt. Lần đầu tiên gặp mặt là tại một quán lẩu, tôi đến tương đối sớm, ngồi trên ghế chơi di động. Đang chơi, bỗng nhiên có người gọi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một người con trai mặc quần bò áo phông đứng trước mặt. Anh ta không tính là đẹp trai, nhưng lại có nét, da màu mạch nha, vóc dáng cao ráo, bên khóe mắt phải có giọt lệ màu nâu, khi cười rộ lên hai bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền thật sâu.
Anh ta rất biết cách ăn nói, có anh ta bên cạnh, bạn sẽ không bao giờ thấy nhàm chán. Đang giữa bữa ăn, tay tôi không biết sao vung lên, chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ rơi xuống trước mặt anh ta, anh ta nhặt lên, đưa cho tôi, giống y như đang cầu hôn, tôi sợ tới mức giật mình. Trí tưởng tượng của tôi hết sức phong phú, lúc ấy âm thầm nghĩ: chẳng lẽ là điềm báo trước tôi sẽ kết hôn với anh ta ư?
Sau này anh ta bắt đầu theo đuổi tôi, tôi không đồng ý. Bởi vì lúc đó tôi đang thích kiểu thúc thúc như Trần Hạo Minh, Cha In Pyo, vẫn cảm thấy ít ra lấy một người đàn ông lớn hơn mình cỡ 20 tuổi trở lên mới có cảm giác an toàn. Mà Đổng Thừa Nghiệp so với tôi kém non nửa tuổi, con trai luôn trưởng thành muộn hơn con gái, tôi thấy việc này không ổn lắm.
Tôi từ chối anh ta, anh ta nói: “Chúng ta kết nghĩa chị em vậy, lần trước chị mời tôi ăn cơm, lần này tôi mời chị ăn khuya.”
Tôi nhớ đến cái đĩa cứng lần trước mượn vẫn chưa trả, bèn muốn nhân dịp này trả lại cho anh ta, về sau hai người cũng không cần dây dưa nữa.
Chỉ số cảm xúc của tôi không cao, cảm thấy cái gì mà anh trai nuôi em kết nghĩa rồi chị nuôi em nuôi, thứ quan hệ ái muội này không thích hợp với mình, chi bằng chặt đứt sạch sẽ.
Khi đó là vào mùa hè, tôm hùm bán đầy đường. Anh ta đưa tôi đến một quán ăn ven đường, có món tôm hùm cay xé lưỡi. Tôm khó bóc, anh ta cẩn thận lột sạch vỏ tôm, bỏ thịt tôm trắng nõn hồng hồng vào trong bát của tôi. Anh ta hơi hơi cúi đầu, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt vừa ẩn vừa hiện, chậm rãi kể về bản thân: khi anh ta còn chưa đến một tuổi đã chịu cảnh cha mẹ ly hôn, anh ta theo cha mình, mà trái tim đàn ông vốn thô ráp, trong cuộc sống bình thường cũng không thể đối xử chăm sóc anh ta chu đáo. Chưa đến ba tuổi anh ta đã phải đến trường mầm non, trong trường không ai muốn chơi cùng anh ta, bởi vì quần áo anh ta ngày nào cũng cực kỳ bẩn thỉu. Cha anh ta công tác bận rộn, mỗi ngày anh ta đều phải ngồi đợi trong trường đến tối muộn mới có người đến đón về. Sau này đến khoảng bảy tám tuổi, cha lấy mẹ kế, sau đó đưa anh ta về quê nội ở cùng bà nội. Anh ta nói anh ta chưa từng cảm nhận được qua sự ấm áp của gia đình, cho nên luôn mong muốn được kết hôn sớm.
Nghe anh ta nói, lòng tôi tựa như vại dưa chua ngâm ba ngày ba đêm, vừa chua vừa chát .
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi mỉm cười: “Tôi đã thề, sau khi yêu đương lâu dài nhất định phải kết hôn. Tôi muốn hàng ngày tan tầm được cùng vợ mình nấu cơm, rửa chén, rồi đi tản bộ, nếu muốn thì cùng nhau tới nơi này ăn tôm.”
Ánh mắt anh ta khi ấy tựa như ánh dương ngày hè, sáng trong lấp lánh như ngọc.
Lời của anh ta làm nội tâm tôi xúc động vô cùng.
Tôi ở thành phố F không có người thân, cuối tuần mới về nhà một lần, mỗi lần mở cánh cửa phòng thuê tôi đều cảm thấy như thể nỗi cô đơn trống vắng đang chờ đón mình. Tôi cũng rất mong ngóng có một gia đình, một người bạn ở chốn này.
Khi Đổng Thừa Nghiệp đưa tôi đến cửa nhà, đột nhiên nhéo mặt tôi, dịu dàng nói: “Tôi thật sự thích chị, thật sự rất thích.”
Sau này, anh ta nói tôi khi đó cúi đầu thẹn thùng thật sự rất đáng yêu. Kỳ thật mẹ nó, hoàn toàn không phải như vậy, tôi lúc ấy cúi đầu là bởi vì anh ta nhéo không hề nhẹ tay, quá sức đau, tôi khi đó đang dùng bả vai lau nước mắt chảy ra vì đau có được không?
Tuy rằng anh ta làm tôi đau, nhưng sau đêm đó, tôi liền quên mất nào là Trần Hạo Minh, Cha In Pyo, ông chú lớn tuổi, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý làm bạn gái anh ta.
Anh ta sau này thường nói đùa với bạn bè, nói rằng tôi tham ăn, anh ta dùng đồ ăn khuya lừa được tôi tới cửa. Tôi nghe xong chỉ cười cười, không phản bác, nhưng trong lòng lại nói vô cùng rõ ràng: tôi đồng ý qua lại với anh ta, trên cơ bản không liên quan gì tới ăn uống, chỉ vì khi đó chúng tôi giống nhau, đều cô độc mà thôi.
Cứ như vậy, chúng tôi ở bên nhau, yêu đương hai năm trời.
Anh ta là mối tình đầu của tôi, chúng tôi đã có khoảng thời gian bên nhau vô cùng vui vẻ.
Chúng tôi ngồi xe lửa đi Phụng Hoàng, nửa đêm anh ta từ giường bên cạnh chui sang giúp tôi dém lại góc chăn. Trung thu khi anh ta ra ngoài, tôi gửi tin nhắn nói muốn gặp, anh ta lập tức đón xe trở về. Tôi vì anh ta đồng ý đi gặp bạn bè, vì muốn giữ thể diện đi giày cao gót, làm đau gót chân sau, anh ta xoa bóp chân giúp tôi, nhíu mày nói cái anh ta thích chính là tính cách, chứ không phải thích trang điểm, ăn diện.
Mà tôi, đứa con gái trước giờ chỉ biết đổ mì gói, lại vì anh ta học làm món thịt hầm anh ta ưa thích, vì anh ta dẹp bỏ tính lười nhác mà bắt đầu lau dọn phòng, vì anh ta học làm mẹ hiền vợ đảm.
Trong hai năm đó, chúng tôi cùng nhau trải qua ngọt ngào, đôi khi cũng có xích mích, nhưng cuối cùng vẫn tiến tới hôn nhân.
Sau khi kết hôn tôi liền có tin vui, mà anh ta cũng thăng chức, nhưng lại bởi vì thăng chức mà bị điều đến thành phố D.
Nghe đến thành phố D, tôi thậm chí còn vui vẻ, bởi vì chỗ đó cách thành phố F chỉ có một nửa giờ đường xe, hơn nữa cha mẹ Đổng Thừa Nghiệp cũng ở đó, có thể chăm sóc anh ta thật tốt.
Đến thành phố D, anh ta nói bởi vì chỉ có một mình nên quá cô đơn, muốn nuôi một con chó, tôi đồng ý. Chúng tôi cùng đi chọn một chú chó lông trắng, đặt tên là Đậu Phộng.
Đổng Thừa Nghiệp là loại người thích giao thiệp, sau khi đến thành phố D nuôi Đậu Phộng liền lập một Hội nuôi chó, quen biết rất nhiều bạn bè. Tôi thấy anh ta quen nhiều người, trong lòng cũng không thích lắm, bởi vì những người đó tính cách quá nặng nề, về phương diện sinh hoạt cá nhân cũng quá loạn.
Nhưng bởi trong quá trình mang thai nảy sinh nhiều vấn đề, tỷ như thời kì mang thai tâm trạng không bình thường, tỷ như giữa thời kỳ lại giảm nội tiết tố cùng với việc da mẫn cảm dị ứng nghiêm trọng, toàn bộ tâm tư đều đặt vào đứa nhỏ, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến chuyện sinh hoạt của Đổng Thừa Nghiệp.
Kỳ thật sau này cẩn thận nhớ lại, sau khi đến thành phố D tình hình của anh ta có vẻ không thích hợp, cụ thể thái độ của anh ta đối với hai mẹ con tôi chỉ tương đối có lệ, chỉ nói bằng miệng, trên thực tế lại chẳng làm gì.
Bởi vì cha mẹ tôi ở thành phố C còn đang đi làm, mà Đổng Thừa Nghiệp và gia đình anh ta phần lớn ở thành phố D, cho nên từ thứ hai tới thứ sáu trên cơ bản chỉ có một mình tôi ở thành phố F. Mỗi ngày tôi bụng mang dạ chửa lên lớp cùng học sinh xong, lại đi siêu thị mua thức ăn về nhà nấu cơm, buổi tối ở trong phòng dưỡng thai xem phim truyền hình. Đương nhiên, mỗi đêm cũng sẽ gọi điện cho Đổng Thừa Nghiệp, anh ta luôn nói mình và Đậu Phộng đang đi dạo, bởi vì có người bên ngoài, cũng không tiện nói thêm nhiều, trò chuyện không được vài phút liền tắt máy.
Trong quãng thời gian khó khăn, điều duy nhất tôi chờ đợi là Đổng Thừa Nghiệp cuối tuần sẽ về nhà. Nhưng anh ta sau khi trở về luôn trưng ra bộ dáng mệt mỏi ỉu xìu, nói mình ở thành phố D ngày nào cũng làm việc nhiều nên rất mệt mỏi. Tôi nghe xong cũng chẳng nghĩ gì nhiều, dịu dàng ôm bụng bầu đi nấu cơm cho anh ta.
Lúc ấy tôi cũng tự an ủi bản thân, nói rằng chồng mình ở nơi đất khách nỗ lực làm việc kiếm tiền, mình ở nhà cần phải biết điều, cũng không nên oán giận, cần phải hiểu cho chồng.
Ngoài ra khi ấy còn có xuất hiện một người nữa, bởi vì Đổng Thừa Nghiệp mỗi tuần đều phải trở về, nên chỉ có thể nhờ người ta chăm sóc Đậu Phộng. Mỗi lần về nhà không lâu anh ta liền nhận được điện thoại từ người kia, mà anh ta cũng trả lời hết sức dịu dàng: “Cám ơn đã giúp tôi chăm sóc Đậu Phộng.”
Lúc ấy tôi còn nói với Đổng Thừa Nghiệp: “Anh nhớ báo đáp người ta cho tốt.”
Anh ta cười nói: “Được thôi.”
Tôi cảm thấy nếu có bảng xếp hạng những người ngu ngốc nhất, nếu có ai dám tranh hạng nhất với tôi, tôi sẽ rút dao liều chết với kẻ đó !
Bởi vì cái người chăm sóc Đậu Phộng ở đầu dây bên kia chính là kẻ thứ ba đã xuất hiện !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!