Hôn Nhân Thất Bại
Chương 22
Vậy mà trong một đêm đông thăm thẳm thế này, tôi nhìn thấy vết thương lòng ấy của Vu Viễn.
Đau đớn ấy, dù cho người khác có an ủi thế nào đều không thể xoa dịu.
Tôi chỉ đành nhìn về phía anh ta, lấy sự chăm chú lắng nghe làm câu trả lời.
Vu Viễn là một người đàn ông giỏi che dấu tâm sự, chỉ trong chốc lát anh đã thu lại miệng vết thương cùng sự yếu đuối của mình, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt anh ta chỉ còn lại sự bình tĩnh, tựa như chiếc thuyền đi đến mặt sông lặng sóng: “Sau đó tôi cũng từng nghĩ, nếu mẹ của đứa bé chưa chuẩn bị tốt, vậy thì không sinh nó ra có lẽ cũng là một loại trách nhiệm.”
Dù Vu Viễn nói như thế, nhưng trong con ngươi đen tuyền kia vẫn hàm chưa một sự tiếc nuối.
Tùng chiếc taxi đang dừng phía trước lăn bánh, đèn xe sáng chói, còn những người xếp hàng đợi xe lại bị bóng đêm bao trùm.
Tôi đắn đo một chút, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực tình mẫu tử không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành, chỉ khi đứa bé ra đời, thì tình mẫu tử ấy mới bộc phát. Nói ra mà thấy hổ thẹn, lần đầu tiên cảm nhận được cái thai động đậy, tôi hoàn toàn không cảm thấy niềm ấm áp lan tỏa, trái lại còn có cảm giác như có một thứ gì đó đang làm loạn trong bụng mình.”
Vu Viễn bật cười: “Kinh khủng như thế à?”
“Anh nghĩ xem, tự nhiên có một cái gì đó động đậy trong bụng mình, giây phút ấy nào có nghĩ đến tình mẫu tử, phản ứng đầu tiên chính là kinh hoàng, sợ hãi” Tôi nghĩ lại tình cảnh khi ấy, cũng không kìm được mà abatj cười.
Trải qua đoạn hội thoại này, bầu không khí vắng lặng khi nãy cũng hết sạch.
Vu Viễn nhìn rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Gần đây cô thế nào? Trong khí sắc tốt hơn trước khá nhiều.”
“Rất tốt.” Tôi nói: “Khi con lớn lên từng ngày, nó sẽ tập tễnh học đi, rồi lại ê a học nói. Đôi chân mập mạp của nó sẽ tập tễnh bước bên toi cất tiếng gọi mẹ trong trẻo, non nớt, vì thế một ngày mệt nhọc của tôi cũng tan biến. Tôi từng hối hận rất nhiều chuyện, nhưng duy nhất không hối hận khi sinh nó ra.”
Vu Viễn gật đầu, nói một câu từ tận đáy lòng: “Đến cả một người đàn ông như tôi cũng khâm phục sự kiên cường của cô.”
Tôi cười khổ: “Nào có kiên cường gì chứ, chẳng qua là do không thể không chịu đựng. Vui cũng hết một ngày, không vui cũng hết một ngày, nếu như đã cùng kết quả, vậy không bằng chọn lựa cái thứ hai. Dẫu sao những ngày tháng gian khổ nhất đã qua rồi, những ngày còn lại coi như là sống qua ngày vậy.”
Vu Viễn nở nụ cười tươi với tôi: “Có việc gì tôi có thể giúp cô, cô cứ nói thoải mái.”
Tôi chớp mắt: “Ở đài truyền hình tôi đã giả danh họ hàng xa của anh mà lừa bịp mọi người, thu được không ít lơi, chỉ cần anh nghe được không phủ nhận là ok.”
“Ồ. Mọi người đều cho chúng ta là họ hàng xa sao?” Hai con ngươi của Vu Viễn lóe sáng, tựa như ngôi sao băng sáng chói trên bầu trời: “Lẽ nào không suy đoán thành quan hệ khác?”
Biểu cảm này của anh ta, giọng nói này của anh ta khi nói ra những lời nói này, hai má tôi trong chốc lát đỏ bừng.
Đã làm mẹ rồi, da mặt vẫn còn mỏng thế này, quả thật mất mặt.
Bước ra ngoài xã hội làm việc, giữa đồng nghiệp nam và nữ thường trêu đùa những trò vô hại, đây cũng là điều bình thường, thế nên tôi không hề thấy những câu nói này của Vu Viễn có hàm ý gì, chỉ có thể an ủi chính mình, chủ yếu là do lực sát thương của đồng chí Vu Viễn quá lớn, khuôn mặt già nua này của tôi không kháng cự được.
Nói xong, một giây sau Vu Viễn lại khôi phục trạng thái bình htuowngf, còn hai má của tôi vẫn đang đỏ rực.
Bản lĩnh thay đổi phong cách nhanh như chớp này càng ngày càng cao rồi.
Sau đó chúng tôi ai về nhà đấy, ai tìm “mẹ” người đấy.
Đời người lúc lên lúc xuống, bấp bênh không ngừng. Trước đây tôi rơi xuống vực sâu, còn gần đây dần dần yên ổn. Công việc cũng coi như đã đi vào quỹ đạo, về công việc họa sĩ minh họa cũng ngày càng thuận lợi, nhà xuất bản nói phản ứng của độc giả rất tốt, liên tục tìm tôi để vẽ bài.
Mặc dù ngoài chăm con và đi làm tôi cơ bản không có thời gian rãnh rỗi, nhưng ít nhất kinh tế cũng dần khá giả.
Kỳ thực, chỉ cần chúng ta chịu khó, cần mẫn, không đời nào chết đói.
Mỗi ngày sau khi tan ca, chơi đùa với Khỉ Con, dỗ Khỉ Con đi ngủ cũng đã hơn chín giờ, lại tranh thủ vẽ bài hai ba tiếng, mỗi ngày gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Cũng có lúc mệt đến mức bỏ cuộc giữa chừng, song nghĩ đến tương lai của Khỉ Con, tôi đành phải cắn chặt răng tiếp tục kiên trì.
Chỉ cần bạn nhẫn tâm với chính mình, thì không có gì là không thể vượt qua.
Đợi đến khi tình hình kinh tế khá khẩm hơn chút, tôi quyết định sẽ đi học lái xe, chuẩn bị mua một chiếc xe re rẻ.
Mua xe rồi, sau này Khỉ Con bị ốm hoặc là muốn ra ngoài chơi thì quá thuận tiện.
Tôi chính là người nói là làm, trog thời gian ngắn nhất thi xong môn viết, bắt đầu đến sân tập lái. Do không có nhiều thời gian, tôi chỉ đành đưa phong bì cho người hướng dẫn, mỗi ngày năm, sáu giờ dậy, đến sân tập tập vài vòng rồi lại vội vã đi làm.
Trước giờ tôi rất thích ngủ nướng, ngày xưa mỗi hướng đông tây nam bắc đều để một cái đồng hồ báo thức, rồi nhất định phải đợi đến khi đồng hồ báo thức kêu hết một lượt mới gian nan bò dậy. Thế mà hiện tại, đồng hồ báo thức vừa mới kêu, tôi đã ngồi bật dậy, rời giường, chạy đến phòng tắm dùng nước lạnh hất lên mặt để cho hết ngái ngủ.
Khi xưa tôi sợ nhất hai loại người: Một là người giảm báo thành công, hai là người dậy đúng giờ, không ngủ nướng.
Tôi cho rằng kiểu người có thể ra tay độc ác với chính mình như thế, tương lai nhất định sẽ thành công.
Không ngờ rằng thời thế thay đổi, ngày hôm nay bản thân cũng có triển vọng, xem ra cách thành công không xa nữa rồi.
Mỗi lần mệt đến hoảng sợ, đều nghĩ đến ngày tháng trước đây. Khi còn làm việc ở thành phố F, thời gian rảnh rỗi mỗi ngày rất nhiều, lúc ấy nhàm chán đến mức xem phim “Chân hoàn truyện” đến mấy trăm lần, cũng chẳng có ý định thi bằng lái xe.
Nói đi nói lại, vẫn là tính dựa dẫm quá lớn.
Đời người giống như thi cử, lúc trước lười chảy thây, sau này bắt buộc dùng máu và mồ hôi để phấn đấu.
Do nơi học lái xe cách nhà khá gần, thầy Hoàng hướng dẫn lại ở cùng một khu với tôi, cho nên cũng biết chút ít về tình cảnh của tôi. Thỉnh thoảng cũng lấy việc li hôn của tôi ra đùa, tôi đều ngoảnh mặt làm ngơ, lâu dần anh ta tự cảm thấy vô vị, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngập.
Học liên tiếp hai tháng, chuẩn bị bắt đầu cuộc thi thứ hai. Mấy năm gần đây thi bằng lái xe ngày càng khó, dù cho người luyện tập đều đặn cũng phải thi lại, cho nên kì thi này tôi rất hồi hộp. Mà hôm nay, lúc tập lái xe, thầy Hoàng đột nhiên bảo tôi buổi tối đến đường vành đai trên núi học thêm.
Trước khi thi thực hành, rất nhiều thầy hướng dẫn đều dạy thêm cho học viên để kiếm thêm thu nhập, vì thế tôi cũng không thấy làm lạ với đề nghị này của thầy. Tôi nghĩ một lát, cho rằng hay là cứ luyện tập nhiều chút cho an toàn, bèn vẫy một chiếc xe, đi lên núi.
Đường vành đa núi nằm ở lưng chừng núi, tương đối hẻo lánh, người xe qua lại không nhiều, lúc tôi đến không có nhiều người, thầy Hoàng đã lái xe đến rồi.
Lúc ngồi vào xe tôi mới phát hiện ra, hai học viên khác mà anh ta nói nào có đến. Anh ta giải thích rằng hai học viên đó có việc nên hủy buổi học thêm.
Tôi không để ý gì, ai ngờ thầy Hoàng lại lái xe đến một nơi vắng vẻ không người, đột nhiên dừng xe rồi khóa cửa lại, tiếp đó quay người sang muốn quấy rói tôi.
Tôi vừa tức vừa sợ, đợi đến khi ý thức được liền liều mạng phản kháng, chân tay quẩy đạp loạn xạ, móng tay cào loạn trên mặt anh ta, chảy cả máu.
Anh ta bị đau ré lên mấy tiếng, ngã xuống chỗ ngồi, áp chế cơn điên mà nhẹ giọng: “Ninh Chân, anh rất thích em, đôi bên đều có tình cảm với nhau không phải rất tốt sao.”
“Ai có tình cảm với anh? Mau mở cửa! Nếu không tôi báo cảnh sát đấy!” Cơn điên của tôi bùng phát, thật sự không ngờ sẽ gặp phải loại chuyện này.
Anh ta thấy dáng vẻ hùng hổ của tôi cũng có phần sợ hãi, không tình nguyện mà mở cửa ra.
Tôi lập tức nhảy ra khỏi xe, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng hừng hực lửa, không muốn ở gần loại người này thêm giây phút nào nữa. Khi đóng cửa lại, thầy Hoàng đó thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng nói với tôi: “Có cái quái gì mà kiêu căng, không phải cũng là một phụ nữ li hôn đèo bòng thêm đứa con sao? Có người muốn cô đã tốt lắm rồi, còn giữ cái khỉ gì?”
Nghe mấy lời này, tôi tức đến ngứa cả răng, toàn thân run lên, chỉ thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên đầu, nghĩ cũng chẳng nghĩ, nhặt một hòn đá ven đường ném mạnh vào cửa kính xe anh ta.
Chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào rú, phút chốc tôi bật cười, cười mãi nước mắt lại chảy ra.
Tôi ngồi xổm bên đường, khóc đến không kìm lại được.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, tôi cứ nghĩ là mẹ gọi đến, sợ bà ấy lo lắng nên vội vã kìm nước mắt lại.
Tuy nhiên sau khi kết nối, phía đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo mà hơi trầm của Vu Viễn: “Ninh Chân, bạn tôi quyết định di dân, đồ đạc quá nhiều không thể mang đi hết, chỉ có thể tặng cho người khác. Đứa bé nhà họ có rất nhiều đồ chơi và quần áo, toi thấy vẫn còn rất mới, muốn hỏi cô có cần không.”
Không biết tại sao, nghe thấy giọng nói của Vu Viễn, nước mắt vừa mới kìm lại trào ra.
Vu Viễn thông qua những lời thuật lại trong tiếng nghẹn ngào của tôi nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra, bình tĩnh hỏi vị trí của tôi, sau đó anh ta nói sẽ lập tức đến nhay.
Lúc này, đường núi đã không còn người qua lại, chỉ còn lại ngọn đèn đường mờ nhạt, dưới bóng đèn từng con thiêu thân đang lượn vòng. Phía xa xa thấp thoáng ngọn núi xanh, nhìn trong bóng đêm tựa như một con quái vật khổng lồ. Đêm xuống từng cơn gió lạnh thổi về, mơ hồ như nghe thấy tiếng gào rú thê lương của cơn gió.
Tôi ngồi xổm dưới ngọn đèn, hai tay ôm lấy cơ thể, cả người không kìm được mà run lên.
Sau khi trở thành bà mẹ đơn thân, tôi vẫn luôn gồng mình chịu đựng. Một mình nuôi con, một mình chăm con, áp lực kinh tế, những nhỏ nhặt trong cuộc sống, phải cố kiềm chế sự mệt mỏi, chán chường trong lòng. Điều vừa gặp phải tựa như cọng rơm cuối cùng trên lưng lạc đà, mọi ấm ức, mệt nhọc trong tôi phút chốc giống như con đê vỡ bờ, trào ra, khiến tôi ngột thở.
Tôi không ngừng nói với người khác, nói với chính mình, cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn. Có điều những ngày tháng tươi đẹp ấy, tôi nắm giữ quá nhiều rồi, nhiều đến mức nó trở thành gánh nặng.
Tôi mệt nhoài.
Đúng lúc này, một chiếc xe từ phía trước lao tới, hai chùm sáng giống như ngọn hải đăng giữa đêm đen, dẫn lối tâm hồn đang phiêu dạt của tôi quay trở về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!