Hôn Nhân Thất Bại - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Hôn Nhân Thất Bại


Chương 32


Những lời Vu Viễn nói, thoạt đầu nghe thì như không có gì đáng để trách mắng. Nhưng tôi là người đã từng nếm trải qua sự phản bội, tôi có thể tỉnh táo mà “chộp” được thói hư tật xấu đã thâm căn cố đế của đàn ông.

Nếu như Vu Viễn thật sự quyết tâm ly hôn thì đã ly hôn từ lâu rồi. Dùng dằng một quãng thời gian dài như thế, chẳng qua là do dự mà thôi. Anh ấy không nỡ bỏ vợ mình, cũng không nỡ bỏ người tình có thể bù đắp về mặt tinh thần cho anh ấy. Anh ấy muốn có đồng thời cả hai chúng tôi.

Tuy nhiên hiện thực lại bức anh ấy phải đưa ra quyết định.

Cái gọi là ngả bài của cánh đàn ông, nhiều nhất cũng chỉ là nói với vợ mình tình cảm hai bên không hợp, tuyệt đối không có sự xuất hiện của kẻ thứ ba. Còn Mộ Dung Nhã biết đến sự tồn tại của tôi có lẽ là nghe được từ chỗ Hồ Hiểu, hoặc là từ bạn bè xung quanh. Suy cho cùng chẳng có bức tường nào không lọt gió.

Tôi có thể nhìn rõ bản tính của con người đến mức này, chính bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng tôi vẫn hỏi câu hỏi đã cất giấu trong lòng lâu nay: “Vậy thì, tiếp theo anh định làm thế nào?”

Vu Viễn thận trọng trả lời: “Ninh Chân, hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lí ổn thỏa mọi chuyện.”

Nghe câu trả lời này, tim tôi lạnh ngắt như vùi trong băng tuyết. Từ lúc chúng tôi mới bắt đầu qua lại cho đến bây giờ, cũng được mấy tháng rồi, thời gian đó quá đủ để giải quyết. Trước đó không giải quyết được, sau lại càng không.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy nực cười.

“Cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lí ổn thỏa mọi chuyện.” Hầu như tất cả đàn ông khi ngoại tình đều nói với kẻ thứ ba câu nói này. Cứ kéo dài mãi như thế này, tiếp tục hưởng thụ thú vui thê thiếp đầy đàn.

Nói không chừng, Đổng Thừa Nghiệp cũng nói như thế với Quyển Quyển. Mà hôm nay, tôi lại được nghe câu nói này từ miệng của một người đàn ông khác.

Tôi kìm nén cảm giác đau đớn tựa dao đâm trong tim, tiếp tục hỏi: “Cô ấy đến công ty tìm tôi, nhắc nhở tôi đừng tiếp tục bên anh. Xem ra cô ấy đích thực muốn cứu vãn cuộc hôn nhân giữa anh và cô ấy, vậy thì cô ấy có hứa sẽ tình nguyện từ bỏ sự nghiệp, ở nhà nuôi con dạy cái chăm sóc gia đình không?”

Ánh mắt Vu Viễn toát lên vẻ tịch mịch, im lặng một hồi lâu mới gật đầu: “Cô ấy có ý như thế.”

Tôi khép đôi mắt, thấy mình như đi vào đường cùng.

Luận về tình cảm nông sâu, luận về điều kiện của bản thân, tôi đều không bằng Mộ Dung Nhã. Thứ duy nhất thắng cô ấy, cũng chỉ là tình mẹ mãnh liệt, cũng chỉ là khát vọng về một gia đình êm ấm. Mà đến nay, Mộ Dung Nhã cũng bắt đầu quay về bên mái ấm gia đình. Vậy thì thắng thua giữa hai chúng tôi chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.

Tôi nhìn về phía Vu Viễn, rõ ràng cách nhau gần như thế, nhưng lại cảm giác như xa cách nghìn sông vạn núi. Tôi và Vu Viễn, đã không còn khả năng nữa rồi.

Khi ấy Mộ Dung Nhã ích kỷ phá bỏ đứa con mà anh ấy mong chờ đã lâu, anh ấy dù có tức giận đến mức nào cũng không muốn ly hôn với cô ấy, là do tình cảm giữa hai người họ quá sâu đậm.

Còn hôm nay, tình cảm giữa hai chúng tôi đang trong thời kỳ nồng nhiệt nhất, cho dù bức anh ấy phải đưa ra quyết định ly hôn, thì đợi đến một năm, hai năm hay ba năm sau, “chất xúc tác” để tình yêu trở nên cuồng nhiệt trong não không còn tiết ra nữa, tình cảm có xu hướng nhạt dần, anh ấy khó mà có thể đảm bảo không hối hận về quyết định khi xưa, bỏ Mộ Dung Nhã mà lựa chọn tôi.

Đúng thế, lựa chọn ở bên tôi, phải từ bỏ quá nhiều thứ, danh lợi tiền tài và cả tình cảm, quả là một mối làm ăn lỗ vốn. Trận chiến này, tôi sao có thể thắng nổi.

Tôi lựa chọn giải thoát khỏi cuộc hôn nhân thứ nhất là do tôi không muốn một thứ tình cảm “bẩn thỉu” không thuần khiết nữa. Mà đến nay tình cảm của tôi và Vu Viễn bị bàn tay của hiện thực “vạch trần”, chân tướng lộ rõ, đó cũng là một đoạn tình cảm không thuần khiết sạch sẽ. Trong lòng anh ấy từ đầu đến cuối đều tồn tại bóng hình Mộ Dung Nhã, còn thân phận đặc biệt của tôi có lẽ sẽ phải nghe những lời ra tiếng vào.

Tình cảm không thuần khiết, tôi không cần.

Đối với sự lựa chọn về tình cảm, tôi không hề yêu cầu đến phú quý, cũng không yêu cầu lãng mạn, tôi chỉ mong muốn sự đơn giản. Tôi chỉ muốn đơn giản mà thôi, không muốn có quá nhiều mối quan hệ nam nữ phức tạp như thế, yêu một người, không yêu nữa thì thẳng thắn nói ra, chia tay trong hòa bình rồi lại yêu một người khác. Chỉ có thế mà thôi.

Tôi biết suy nghĩ ấy của mình trong xã hội tranh đua này có chút khờ dại, bởi vì đại đa phần mọi người khi yêu đều có ý nghĩ người hiện tại chỉ là tạm bợ, sau sẽ tìm một người tốt hơn. Vậy thì một kẻ ngốc như tôi cuối cùng chỉ có thể thân đơn bóng chiếc một mình. Nhưng tôi không muốn ngừng tìm kiếm, tôi không muốn chịu thua những người thích “tranh đua” kia.

Tôi hiểu rõ, tình cảm giữa mình và Vu Viễn ngay từ đầu đã sai. Nếu như một đoạn tình cảm sai ngay từ đầu thì sau này sẽ sai càng thêm sai.

Tôi thở dài một hơi, thời tiết vào đêm có chút lạnh, hơi lạnh qua mũi xông vào trong não, khiến cho thần trí con người ta thêm tỉnh táo.

Vu Viễn là một người tình lý tưởng, anh ấy phù hợp giấc mộng của tôi đối với đàn ông, tôi yêu anh ấy. Nhưng, anh ấy lại là chồng của người khác.

Dưới ánh đèn mập mờ, đôi gò má anh trông càng hấp dẫn, đôi gò má của những người có số phú quý. Tôi thầm suy nghĩ, đúng là một người đàn ông lý tưởng, đáng tiếc không phải của tôi. Thứ không phải của mình, thì dù có tốt đến mấy cũng không thể muốn.

Trong bóng đêm mờ mịt, tôi mở miệng, giọng nói rõ ràng: “Không cần phải rối rắm vấn đề này nữa, tình cảm giữa hai chúng ta vốn dĩ không nên có, vậy thì kết thúc ở đây đi. Nghe nói tính đến năm nay là bảy năm từ khi hai người kết hôn, bảy năm từ tình yêu trở thành tình thân, thế thì hãy coi tôi như một vết muỗi cắn, ngày hôm sau tỉnh lại vết đốt sẽ tan đi.”

Trong mắt Vu Viễn ánh lên tình cảm mãnh liệt, tựa như ném hòn đá vào mặt hồ lặng sóng. Anh đứng dậy muốn ôm lấy tôi: “Ninh Chân, xin hãy tin anh…”

Tôi duỗi tay ra, ngăn anh lại trước khi anh chỉ còn cách tôi một bước.

“Xin đừng chạm vào tôi.” Tôi nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Tôi không quen chồng người khác ôm mình.”

Nghe thấy tôi nói thế, anh ngây người ra, một lúc sau bỗng dưng nở nụ cười, cười đến vô cùng khó coi, giống như bị người ta đâm một dao thật mạnh.

Tôi dời ánh mắt, không muốn nhìn thấy nụ cười đó của anh, chỉ nhàn nhạt nói: “Chắc hẳn anh biết vì sao tôi lại ly hôn, anh cho rằng tôi rất kiên cường, thực ra không phải. Khi xưa gặp phải tình cảnh đó, tôi suýt chút nữa đã nhảy từ tầng bốn xuống, cái mạng này của tôi coi như là được nhặt về. Cho nên cả đời này, tôi ghét cay ghét đắng kẻ thứ ba và kẻ phản bội. Vậy mà anh đã vô hình biến tôi thành nhân vật mà mình căm ghét nhất. Vu Viễn, tôi hận anh.”

Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của tôi có chút run run. Dù cho có hiểu biết thế nào, tôi vẫn là một người phụ nữ, vẫn là một người phụ nữ mang trên mình vết thương tình cảm.

Vu Viễn khép hàng mi, dưới ánh đèn, mặt anh trông vô cùng nhợt nhạt.

Anh ấy cũng không hẳn là người xấu, nhưng anh ấy lại làm ra chuyện tôi không thể nào tha thứ.

Chúng tôi chỉ còn cách chia tay.

Sau khi Vu Viễn rời đi, tôi chạy đến ban công trộm nhìn anh. Anh vẫn có bóng lưng cao lớn thẳng tắp như thế, nhưng lúc này, trong bóng đêm, bóng lưng đó lại thêm chút lạc lõng, cô đơn.

Giây phút đó, nước mắt tôi lăn dài trên gò má.

Tôi mở miệng, rất muốn mặc kệ tất cả mà gọi anh một tiếng. ‘Đừng đi, em không dễ dàng gì mới có bờ vai để dựa vào, không dễ dàng gì mới có được sự yên ổn trong xã hội phức tạp này, không dễ dàng gì mới tìm được anh trong hàng vạn người, xin anh đừng đi.’

“Vu Viễn…” Tôi gọi thành tiếng, nhưng tiếng gọi ấy lại yếu ớt đến mức ngay chính tôi cũng không nghe thấy.

Cuối cùng, bóng hình anh biến mất ở góc ngoặt, tôi cũng như mất đi sức lực, trượt dần xuống đất. Tôi bịt chặt miệng, khóc trong nghẹn ngào. Tiếng khóc hay chính là tiếng của trái tim đang vỡ vụn.

Tình cảm giữa tôi và anh, giống như pháo hoa bên bờ sông đêm hôm ấy, nhìn thì rực rỡ lộng lẫy nhưng lại dập tắt trong phút chốc, thứ còn lại, chỉ còn mảnh tro tàn.

Không thể ở lại đài truyền hình nữa, ngày hôm sau tôi liền nộp đơn xin từ chức, tôi tin chỉ cần có Mộ Dung Nhã ở đó, lá đơn từ chức này nhất định sẽ được phê chuẩn.

Tôi không phải là người giỏi nhẫn nhịn, cho nên trong lúc đợi đơn xin từ chức được phê chuẩn tôi bèn xin nghỉ ốm dài ngày. Tôi không có cách nào nhìn nổi cảnh Vu Viễn và Mộ Dung Nhã ở bên nhau, điều đó đối với tôi là một sự dày vò.

May mắn là lần bị thương này tôi chỉ khóc hai ngày rồi quay về lại trạng thái cũ, chứ không chán chường đến mức muốn tự tử như lần trước. Điều này không phải do tình cảm của tôi dành cho Vu Viễn không sâu đậm, mà vì chuyện ly hôn đã cho tôi hiểu rõ, dù cho vết thương có nặng đến mức nào cũng sẽ có ngày lành lại.

Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất, chúng ta đều có thể được cứu vớt.

Mặc dù thế nhưng trong lòng vẫn thấy nghẹn ngào, vừa khéo lúc này Thái Thái gọi điện thoại đến, thông báo tin kết hôn.

Cô ấy và ông chú kia, sắp kết hôn rồi.

Tôi vội vã đến Vân Nam dự lễ thành hôn của họ. Đến sân bay, chồng Thái Thái ra đón tôi. Chồng Thái Thái tướng mạo đoan chính, dáng người cao lớn, người làm ăn nên rất khéo đưa đẩy. Nhưng nhìn dáng vẻ có lẽ là người phù hợp để chung sống.

Chồng Thái Thái đưa tôi đến nhà mới của bọn họ, nhìn thấy tôi, Thái Thái nắm chặt lấy tay tôi, Thái Thái nắm chặt lấy tay tôi, trong mắt như có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng xung quanh quá nhiều người, người trang điểm, người thân, bạn bè, chúng tôi căn bản không có cơ hội được nói chuyện riêng với nhau.

Tôi lại nắm tay cô ấy, véo nhẹ một cái nói: “Tao rất tốt.”

Tôi rất tốt, không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ qua đi, mọi điều sẽ trở nên tốt đẹp.

Hôm nay là ngày vui của mày, mày là nhân vật chính, phải tươi cười vui vẻ.

Thái Thái gật đầu, tạm thời để mặt tôi ở đó, đi trang điểm thay quần áo để tiếp đãi khách khứa.

Tôi đi loanh quanh trong phòng tân hôn của Thái Thái, nhìn những bức ảnh cưới treo đầy trên tường trong lòng vẫn thấy hâm mộ. Đã từng, tôi cũng có một gia đình như thế, cũng có ảnh cưới treo đầy tường như thế.

Còn nhớ khi phát hiện Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình, tôi quẳng hết ảnh cưới vào thùng rác, thế nhưng nhân viên dọn vệ sinh lại mang đến cổng khu chung cư. Khi mẹ tôi nhìn thấy, không ít các cô các bác vây quanh ảnh cưới chỉ chỉ trỏ trỏ, mẹ tôi cũng là người giỏi đóng kịch, vờ như không biết gì mà nói một câu “Ý, sao lại ở đây nhỉ, làm tôi phải đi tìm khắp nơi” rồi vội vã mang về nhà.

Mang về đến nhà, mẹ tôi khuyên tôi cứ tạm thời giữ ảnh cưới lại, nói rằng có lẽ Đổng Thừa Nghiệp sẽ biết thu hồi thói trăng hoa mà quay về với gia đình.

Tôi không nghe theo mà cầm con dao gọt hoa quả, rạch vào khuôn mặt của tôi và Đổng Thừa Nghiệp trong bức ảnh. Mọi bức ảnh đều có chằng chịt vết dao, giống như cuộc hôn nhân rách nát của chúng tôi vậy.

Lần này vứt đi thì không thể nào tìm lại được nữa rồi. Thứ đã rách nát nên vứt đi.

Bất cứ tình cảm sai trái nào tôi đều không hối hận mà vứt bỏ.

Hôn lễ ở chỗ Thái Thái không giống với chỗ chúng tôi, chỉ tổ chức tiệc tối, xế chiều trời sẩm tối là bắt đầu tiệc rượu.

Thái Thái khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đẹp đến mức tưởng chừng như không phải người phàm, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy rạng ngời đẹp đẽ, ai nhìn có thể nhận ra hương vị hạnh phúc phảng phất quanh người cô ấy.

Nhưng không ai biết, xương sườn trước ngực cô ấy từng bị người bạn trai mà cô ấy yêu nhất đánh gãy. Cũng không ai biết, cô ấy từng trải qua cuộc sống đau khổ không khác gì địa ngục.

Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn kiên cường. Cô ấy đã trải qua cuộc sống đó, giành được hạnh phúc, thu hoạch được một cuộc sống mới. Những gì cô ấy có hiện tại đều là xứng đáng.

Rất nhiều phụ nữ bị trói buộc trong thứ tình cảm đầy rắc rối nhưng lại không tình nguyện bước ra. Bởi vì họ sợ nếu chọn rời đi, họ chỉ còn lại một mình, cô độc, mất đi chỗ dựa. Họ thiếu dũng khí để rời đi, cho nên chỉ đành tiếp tục lún sâu vào mối tình tối tăm không ánh mặt trời với ngàn vạn lỗ rách. Vứt đi mới có được, họ không nỡ từ bỏ sự ấm áp sứt mẻ mà mình đang sở hữu, chính bởi thế họ lỡ mất cơ hội có được hạnh phúc.

Chúng tôi đều từng trải qua vết thương tình cảm, nhưng chỉ cần có dũng khí tiếp tục tìm kiếm, nhất định sẽ tìm thấy được ánh mặt trời.

Trong tiệc rượu huyên náo, một người đàn ông ngồi cạnh tôi giúp tôi rót đồ uống.

Tôi nói câu cảm ơn, anh ta liền bắt đầu tự giới thiệu bản thân: “Tôi là bạn bên nhà trai, cô là thân thích bên nhà gái sao?”

“Tôi là bạn của cô dâu.” Tôi nói.

Anh ta nói một lúc, rồi xin số Wechat của tôi, tôi bèn nói dối, bảo rằng mình không dùng Wechat. Người đàn ông đó cũng không có ý gây khó dễ, hiểu ý của tôi, chỉ cười cười nói thế thì thôi vậy.

Người đàn ông đó không hề khiến cho con người ta thấy chán ghét, nhưng tôi hiểu, trạng thái của bản thân hiện tại không phù hợp để yêu đương.

Hai lần thất bại liên tiếp trong tình cảm khiến tôi tuyệt vọng, và tôi hiểu rõ mình cần một quãng thời gian để bình tĩnh. Tôi cần biến bản thân trở nên tốt hơn, như thế mới có tư cách gặp được người đàn ông tốt.

Tiệc cưới kết thúc, đợi tiễn hết khách khứa, tôi và Thái Thái ngồi xuống bậc thềm trong hội trường hôn lễ, uống cốc bia.

Tôi bỗng dưng nghĩ về trước kia, lúc tôi và Thái Thái trở thành bạn trong một dịp đi học quân sự ở doanh trại quân đội trên núi. Có hôm buổi trưa tôi và cô ấy sánh vai nhau ngồi trên con dốc đối diện ký túc xá. Cô ấy kể cho tôi thứ tình cảm ngây ngô non nớt của mình với Viên Chấn, tôi cũng kể cho cô ấy chuyện tôi yêu thầm một đàn anh khóa trên hồi cấp ba.

Tôi nhớ trưa hôm ấy ánh mặt trời ấm áp, bóng cây đung đưa trước gió, cả doanh trại tràn ngập sức sống thanh xuân. Khi ấy chúng tôi đều tràn ngập những mơ mộng về tương lai, dù cho thế nào cũng không ngờ rằng sẽ trải qua những chuyện này.

Tôi không nói với Thái Thái, hôm nay tôi nhìn thấy Viên Chấn. Anh ta đứng ở phía đối diện khách sạn phía xa, khuôn mặt mơ hồ nhợt nhạt. Anh ta đứng một lúc lâu, sau đó rời đi.

Tôi không nói cho Thái Thái, bởi vì Viên Chấn đã trở thành quá khứ trong sinh mệnh của cô ấy.

Những sự việc, những người đã vứt bỏ, tuyệt đối không thể nhặt lại. Thứ tôi nói đó chính là Viên Chấn, là Đổng Thừa Nghiệp, là Vu Viễn.

“Ninh Chân, sẽ ổn thôi.” Trong bóng đêm mịt mờ, giọng nói của Thái Thái vô cùng kiên định.

“Sẽ ổn thôi.” Tôi lặp lại.

Cuối cùng sẽ ổn, tôi nhìn lên bầu trời, nghĩ tới câu nói mình thích nhất trong cuốn “Tiểu Vương Tử”: “Nếu như bạn yêu một đóa hoa giống như ngôi sao trên bầu trời, vậy thì, chỉ cần vào lúc trời đêm ngước nhìn lên bầu trời, bạn sẽ cảm thấy bầu trời đầy sao giống như những đóa hoa đang nở rộ.”

Tôi tin rằng, thế giới rộng lớn như thế, tôi nhất định sẽ tìm được đóa hoa thuộc về mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN