Hôn Nội Mưu Ái
Chương 9: Thứ Không Thuộc Về Cô Tốt Nhất Đừng Động Vào
Còn chưa nói đến câu kế tiếp, người đàn ông liền mang một luồng khí lạnh lẽo đi tới. Mạc Tâm Nhan lập tức đứng im, nhìn anh ta châm chọc cười nói: “Thế nào, đúng là anh sợ Lị Lị suy nghĩ lung tung hả…”
Dịch Dương căm ghét liếc cô một cái, ngang qua vai cô đi ra ngoài. Ngay khi anh ta vừa đi ra khỏi phòng bếp, Mạc Tâm Nhan liền đi vào. Dịch Dương một mực ngăn cô lại, giọng điệu không tốt hỏi: “Cô đi vào làm cái gì?”
Mạc Tâm Nhan giễu cợt một tiếng: “Nơi này là nhà tôi, thế nào, ngay cả nhà bếp tôi cũng không được vào sao, hay là …” Cô liếc qua chiếc bánh gatô tinh xảo kia, có chút khinh thường khẽ nói: “Anh sợ tôi động vào sẽ phá cái bánh gatô kia sao?”
Ánh mắt Dịch Dương nham hiểm nhìn cô, một câu một câu hỏi lại lần nữa: “Tôi hỏi cô muốn vào làm gì?”
“Rót nước uống.”
“Phòng khách cũng không phải không có nước.”
“Thời tiết này nóng, hỏa khí vượng, người ta muốn uống nước đá không được à.”
Dịch Dương nhíu nhíu mày, nửa ngày, vẫn là có chút không yên lòng, trừng mắt nhìn cô lạnh giọng cảnh cáo: “Mạc Tâm Nhan, tôi cho cô biết, thứ không thuộc về cô tốt nhất đừng đụng vào.”
“Ha …” Mạc Tâm Nhan cực kỳ châm chọc hừ một tiếng, sau đó cười nhạo nói, “Tôi thích đồ lạ sao? Bánh gatô kia làm khó coi như vậy, đưa tôi tôi cũng không cần.”
“Cô …”Nghe lời trào phúng của cô, trong một chốc khuôn mặt tuấn tú của Dịch Dương âm trầm đến doạ người: “Cô tốt nhất đừng đụng, không thì đừng trách tôi đối với cô không khách khí.”
“Ha!”
Lại là loại giọng giễu cợt này, Dịch Dương giận dữ, lạnh lùng đẩy cô ra, quay người liền đi đến hướng chỗ bàn trà.
Đợi hắn đi rồi, Mạc Tâm Nhan cuống quít lách vào phòng bếp, nhìn xem cái bánh gatô kia, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh như băng. Cô ghét nhất loại người làm ra vẻ ấy, cái gọi là không làm sẽ không phải chết.
Cho anh bình thường làm ra vẻ, nhìn buồn nôn đến chết anh.
Trong lòng tức giận nghĩ, cô cuống quít dùng hộp cái chứa vật gì đang cầm trong tay trút xuống bên trên bánh gatô, sau đó trên cái bánh kia nhô lên hai đóa hoa.
Mới vừa làm xong việc kia, Dịch Dương mặt mũi tràn đầy âm trầm lao đến.
“Mạc Tâm Nhan, cô bệnh tâm thần à, tôi có điện thoại chưa nhận lúc nào?” Anh ta cầm điện thoại của mình, mắt tàn ác nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Mạc Tâm Nhan nhún vai, nhẹ như mây gió cười nói: “A, chắc là tôi nghe lầm rồi.”
Dịch Dương chán ghét nhìn cô một cái, sau đó bước nhanh đến phía trước bánh gatô, nhìn xem bánh gatô tự mình làm có bị người phụ nữ kia động tay động chân gì hay không.
Nhìn dáng vẻ anh ta khẩn trương nhìn bánh gatô như vậy, Mạc Tâm Nhan trong nháy mắt hừ hừ khinh bỉ, sau đó điềm nhiên như không có việc gì đi ra ngoài phòng bếp, nhưng khi cô mới vừa đi tới cửa phòng bếp, sau lưng liền truyền đến một tiếng giống như là từ trong hàm răng phát ra âm trầm quát khẽ.
“Mạc! Tâm! Nhan!”
“Làm sao?” Mạc Tâm Nhan vừa đáp một tiếng, còn chưa kịp quay người, cánh tay đã bị một bàn tay lớn hung hăng kéo lại, kéo cô đến đau nhức.
Người đàn ông kia đối xử với cô xưa nay đều khiến người khác không thể nghĩ đến từ thương hoa tiếc ngọc, có chăng chỉ là thô bạo cùng lạnh lùng hà khắc.
Dịch Dương đem bánh gatô để trước mặt cô, nhìn hai đóa hoa kia, giọng điệu dị thường lạnh lẽo mở miệng: “Đây là cái gì? Tôi không phải không cho cô đụng vào đồ của tôi sao?”
“Anh không cảm thấy hai đóa hoa càng nhìn càng đẹp sao?” Mạc Tâm Nhan nhìn con ngươi âm trầm của anh ta, không mặn không nhạt nói: “Tin tưởng tôi, Lị Lị anh yêu sẽ thích. Đương nhiên, anh cũng có thể làm lại một lần nữa, bất quá chỉ là không biết Lị Lị anh yêu có chờ được anh đến hay không.”
“Mạc Tâm Nhan, cô cố ý đúng không?” Ánh mắt Dịch Dương như là nhiễm một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn cô chầm chầm. Kỳ thật, sau khi anh ta biết mình bị cô lừa vào cuộc hôn nhân này, liền không còn có sắc mặt tốt nào cho cô nhìn nữa.
Mạc Tâm Nhan nhẹ vỗ về gò má lạnh lẽo của mình, cười hì hì nói: “Không sai, tôi đúng là cố ý, nhưng tôi cũng là vì tốt cho anh, Lị Lị của anh thế nhưng thích nhất là bông hoa tầm thường, càng tầm thường càng thích, vừa vặn hợp với cô ta.”
Ngụ ý chính là, Lị Lị của anh ta chính là một người vô cùng tầm thường.
Trong giây lát, cánh tay cô đang bị Dịch Dương nắm càng chặt hơn, sức mạnh lớn đến mức như muốn đem tay cô bẻ gãy. Mạc Tâm Nhan nhe răng trợn mắt nhìn anh ta chằm chằm, trên mặt lại hiện lên một nụ cười gằn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!