Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh! - 26.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!


26.


Lý Cẩm bước đến, khoanh tay trước ngực, giọng điệu cao ngạo \”Cũng tạm được, nhưng bấy nhiêu còn chưa đủ.\” Bà ta nói như thể rất già đời vậy, à vốn bà khi xưa muốn làm diễn viên nhưng lại ko có tài này, cuối cùng phải dựa hơi chồng mới tạm coi là 1 diễn viên hạng 3. Khi thấy đoạn diễn của Dạ và Thư, bà ta nổi máu ghen ghét trong lòng. Nếu khi xưa mà có tài năng như thế này thì giờ bà ta đã nổi tiếng rồi. Ông trời bất công! (au: kami-sama chỉ công bằng với những người tốt thôi nhé!)
Lý Cẩm nói tiếp \”Muốn vào giới nghệ thuật phải cạnh tranh khốc liệt. Chỉ có chút kỹ thuật diễn đó thì chả làm  ăn được gì!\” Hừ, có tài mà ko có quyền thế thì còn lăn lộn thảm hơn ta nhiều.

Có gì đó……..sai sai. Tập thể B1 nhìn nhau, mặt đứa nào đứa náy ngu ko thể tả. Chỉ có cô Lan và Dạ, Thư đoán được chút gì đó. Cô Lan nhỏ nhẹ nói \”Bọn em đang tập kịch văn nghệ chị à, ko có……..đi xa quá như chị nói đâu.\”
Lý Cẩm bất ngờ, sau đó xấu hổ lên. Xem ra cô Lan đoán đúng rồi, người phụ nữ này tưởng Dạ và Thư là học sinh lớp 12 có ý định thi vào trường đại học nghệ thuật. Đúng là xớn xa xớn xác mà!

Lý Cẩm tức tối, một phần vì mình bị hớ, một phần vì ganh ghét, tài năng như vậy mà chỉ diễn kịch văn nghệ, vậy chả phải nói bà ta còn thảm hại hơn, chả ra gì cả. Tất cả là tại 2 cái đứa này hết!!
Tự dưng bị cái bà điên này nhắm tới, tội nghiệp Nhị thiếu và Nhị thiếu phu nhân, nhưng bọn này là ai chứ, sợ gì một bà điên!
Vân Vy từ nãy giờ đều nhìn chằm chằm Nhật Dạ. Người cao ráo, đẹp trai luôn dễ dàng thu được sự chú ý, huống chi Dạ  nhị thiếu vừa phô ra tài diễn sâu của mình.
Nhưng cậu thèm quan tâm chắc, tâm lí đàn ông đã kết hôn rất chín chắn a, chỉ có vợ mà thôi, lạng quạng là tối sô pha thẳng tiến. Cậu đã quen có vợ mềm mềm, ấm ấm, thơm thơm ôm ngủ mỗi tối rồi, thiếu vợ một phát là sáng hôm sau mắt gấu trúc liền.

An Thư rất hài lòng với biểu hiện của chồng, yêu chồng nhất! Cô thử đánh giá Vân Vy, hừm, nếu xét về gương mặt thì xinh hơn mình, nhưng có gì đó………ko hợp tuổi lắm, cái mặt này nhìn già sao ấy, có hơi mất tự nhiên nữa, cao hơn mình một chút, nhưng bo đì thì có ngồi trên xe đua f1 cũng đuổi ko kịp chụy nhé cưng. Cái danh bò sữa ko phải để trưng thôi đâu!

Nhưng vì 2 chữ \’bò sữa\’ ấy mà Nhật Dạ đang rất khó chịu đây. Sao cái tên này cứ nhìn ngực Thư Thư của mình!!?? Đcmn! Ông đây ko móc mắt mày ra thì ông ko phải Dạ Nhị thiếu!! 
Trần Văn Vỹ cũng đang nhìn An Thư, với 1 người nam bình thường, khi nhìn 1 cô gái đa số sẽ nhìn vào mặt hay thân hình của họ, và xin chia buồn với anh, Nhị thiếu nóng máu rồi! Lần sau nhớ lựa đối tượng mà dòm nhé!
Sẵn tiện thấy trái bóng rổ, Dạ ôm lấy, nhắm lực càng lớn càng tốt ném tới bảng rổ gần đó. Trái bóng đâm vào bảng, bật ngược lại bẻ góc hoàn mỹ và…..\”BANG!!!!!!\”, \”AHHHH!!!\” Tiếng kêu thảm thiết của Trần Văn Vỹ khiến mọi người dồn hết ánh mắt lại. Vân Vy nhìn từ đầu tới cuối đương nhiên biết là cậu cố ý, cô ta la to \”Cậu làm cái gì!!?? Sao lại đánh anh họ tôi!!??\”

Nhật Dạ cũng chẳng thèm chống chế gì \”Anh họ cô? Tôi ko biết đấy! Tôi nghĩ mình vừa đập một con trư bát giới cơ.\”
\”Hì!\” An Thư che miệng cười, hình dung quá chuẩn, chồng mình có khác. Nhưng mà……..anh cũng có  khác gì đâu!!!!
Nhị thiếu à, ko nên chửi người ta trong cậu đang công khai sờ mó tay vợ giữa công chúng a!

\”Thằng này! Mày nói gì!!\” Lý Cẩm lập tức lao lên nháo nhào. Văn Vỹ là cháu đích tôn của nhà họ Trần, nếu biết nó bị người đánh như vậy thì mình sẽ ko yên ổn.
Cô Lan lập tức đứng ra \”Xin chị hãy tôn trọng người khác một chút. Dù cho thằng bé có làm sai thì người lớn cũng ko đc nói như vậy.\” Cô mới ra trường được 1 năm thôi, tinh thần còn rất nhiệt huyết chứ không thực dụng như một số người bây giờ. Tuy quen biết chưa lâu nhưng Nhật Dạ ko phải đứa trẻ hay gây sự, chắc chắn phải có lí do gì đó.

\”Cô ơi!\” An Thư bỗng nhiên ngấn nước mắt, chạy đến núp đằng sau cô Lan \”Hức….hức….. cái cậu đó…….hức……cứ nhìn chằm chằm…..vào con……..đáng sợ lắm cô……..huhuhu…….\”
Cô giáo chợt hiểu ra. Hừ, lại là mấy thứ đàn ông con trai dê cụ. An Thư đáng yêu, thân hình phát triển hơn bạn cùng lứa là đối tượng dễ lọt vào tầm ngắm của mấy thằng cha này nhất. Diệt trừ! Phải diệt trừ!!
ĐIÊU! QUÁ ĐIÊU! Tập thể B1 thầm la hét trong lòng. Tụi nó cảm thấy Nhật Dạ ra tay quá nhẹ so với mụ bò sữa này. Nhỏ mà lên cơn thì triệt sản kẻ thù, ko cho nó mầm móng đẻ trứng luôn đấy chứ. Đằng này……….khóc? Có bà cô chủ nhiệm ngây thơ tin chứ ai mà tin!!

Cô Lan không khách khí nữa \”Mời chị ra khỏi khu vực của lớp tôi ngay. Tôi ko chào đón những người như gia đình chị!\”
Trần gia tức tối nhưng ko thể nói gì, đây là địa bàn của người ta, với lại chuyện quan trọng là phải đưa Trần Văn Vỹ đi kiểm tra thương thế đã. Lý Cẩm để lại một câu \”Hãy đợi đấy!\” rồi ko cam lòng rời đi.
Cô Lan an ủi trấn an Thư \”Không sao, không sao đâu mà. Cô đã đuổi mấy người đó đi rồi. Thư đừng khóc nữa nhé.\”
\”Hức hức!\” An Thư gật đầu trong tiếng nấc nghẹn. Tuy Nhật Dạ biết cô giả vờ nhưng thấy nước mắt của vợ, cậu vẫn không chịu nổi a. Cậu ôm lấy vai Thư, vỗ vỗ lưng cô, trong lòng nhớ mặt mấy người vừa rồi. Tống Nhật Dạ này cũng chả phải ăn chay! Tàn nhẫn? Là gien của Tống gia rồi! Anh đây chỉ thừa hưởng và \’phát huy\’ thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN