Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh! - 4. Gặp gỡ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!


4. Gặp gỡ.


Trường Chuyên K, sân bóng rổ KTX.
Tiếng bóng chạm đất rồi tiếng lọt rổ liên tục phát ra. Nhật Dạ liên tục chạy, ném bóng, chả biết cậu đã ở đây bao lâu nữa, chỉ thấy người cậu mồ hôi nhễ nhại, rơi xuống thấm ướt vào nền sân. Lúc này cậu mặc áo ba lỗ màu đen hơi rộng, mồ hôi ướt hết áo dính sát vào người lộ ra thân hình cường tráng hơn hẳn bạn cùng tuổi. Làn da hơi ngăm đen, cơ bắp rõ ràng, hữu lực phối hợp với gương mặt anh tuấn, cương nghị, lạnh lùng thì quả là…chuẩn men!
Ngày thường Nhật Dạ hay mặc đồ rộng và đeo kính cận (mặc dù cậu ko bị), lại thêm cái mọt sách, nên trông cậu cũng thường thường như bao thiếu niên khác thôi. Nói là mọt sách nhưng gien vận động của Tống gia thì max bá, bằng chứng là cậu biết chơi hầu hết các môn thể thao từ bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền đến bi-a, bóng bàn,… Thực ra Dạ đã ở đây được 3 tiếng đồng hồ rồi, ngoài việc hơi khát nước do đổ mồ hôi nhiều thì cậu vẫn ko thấy mệt mỏi, cậu cứ ném bóng như đang muốn phát tiết tâm tình vậy.

Hôn ước! Hôn ước! Hôn ước! Thời đại nào rồi mà còn tồn tại cái giống ni! Đừng hòng con đồng ý!!!! Nghĩ đến chuyện đó Dạ bất tri bất giác tăng lực tay, bóng va chạm vào bảng rổ rồi bật ngược ra bay qua khu trường học.
\”A Nyaaaa!!!\” Một tiếng kêu mềm mại nhưng đủ làm Dạ thấy run. Chết mịa tiêu rồi! Cậu biết lực hồi nãy mình ném, tuy đã bị bảng rổ cản lại bật ra nhưng vẫn còn mạnh a. Đụng trúng người ta thì đau phải biết!
Rón rén qua khu trường học, cậu thấy trái bóng lăn lăn dưới đất, gần đó là…một cục gì đó…à không phải, là một người đang ôm đầu ngồi xổm xuống. Trúng đầu hả trời?? Lần đầu tiên cậu mong mình ko ném bóng chuẩn như vậy!

\”À…cậu này…cậu có sao không??\” Dạ dè dặt lại gần hỏi han. Cậu thầm đánh giá người này, tóc dài, nhỏ nhắn, là con gái a.
\”Ổ…Ổn…CHẾT LIỀN Á!!!\” Cô bé quay phắt lại, hai tay ôm trán sưng đỏ, mắt ngấn nước nhìn thấy thương \”Cậu ném kiểu gì mà từ đó sang đây z hả?\” Nó mới ko tin cậu ta lỡ tay đâu, từ KTX qua đây là bờ tường cao gần 5m, chỗ nó đứng lại khá xa nữa, chỉ có cố ý mới ném qua thôi, chứ ai khi không lỡ tay cho được. Nhưng cô bé à, gien của tên này ko bình thường nha!

Nhật Dạ chợt giật mình hồi phục lại, lần đầu tiên cậu nhìn một cô gái lâu như vậy đấy, ko biết tại sao nhỉ? Trông cô ấy không phải xinh đẹp lắm, chỉ thuộc loại đáng yêu thôi.
Chờ mãi ko thấy ai đó nói gì, nó phủi mông ngồi dậy liếc cậu một cái rồi bước lẹ rời đi. Hừ, đúng là đồ không lễ phép, chả một lời xin lỗi gì cả.
\”Ha….chờ đã…\” Dạ nắm lấy tay cô bé kéo lại, nó mất đà ngã ngửa ra sau nhưng cậu kịp đỡ lấy. Mùi hương nhàn nhạt trên người nó làm cậu lại một lần nữa thất thần, thông cảm chứ với 1 đứa con trai mới lớn thì phản ứng này là bình thường, huống chi một đứa mọt sách ít tiếp xúc với bạn nữ cùng tuổi như cậu.
\”Này tên kia, tôi với cậu ko có đóng phim đâu đấy.\” Nó mất kiên nhẫn lôi cậu về thực tại \”Làm ơn thả tôi ra giùm đi.\”
\”Hả? Xin lỗi!\” Nhật Dạ nhận ra tình thế xấu hổ lúc này vội bỏ ra, nhưng tay vẫn còn lưu luyến cảm giác mềm mại đó. Cậu thành khẩn nói \”Vụ hồi nãy cho tôi xin lỗi, do tâm tình tôi ko tốt nên trút giận lên quả bóng, ai dè lại trúng cậu. Thành thực xin lỗi!\”
Xem ra cũng ko đáng ghét lắm, tạm tha vậy, nhưng vẫn còn đau nha. Cô bé thầm nghĩ.
Thấy nó xoa trán, cậu nhớ ra gì nắm lấy tay nó kéo đi \”Tôi có mang hộp sơ cứu, đi theo tôi.\”
\”Uây…uây…nghe tôi….\” Định từ chối nhưng có vẻ ai kia ko thèm nghe rồi. Ơ cái tên bá đạo này!

\”Đau, đau, đau…\” Nó tránh né miếng bông sát trùng cậu đang cầm, nhất quyết ko chịu.
Nhật Dạ vẫn kiên quyết làm tới cùng, 1 người né 1 người cứng đầu như vầy thì tới mai mới xong. Cậu đành ra chiêu độc thôi \”Nè cậu!\”
\”Hử?\” Nó nghiêng đầu nghe.
\”Cậu thực sự rất dễ thương đó!\” Chợt đột ngột nói như vậy, nó sững sờ một hồi, Dạ bắt được cơ hội lau miếng bông sát trùng lên, lúc này cô bé mới ý thức được mình bị lừa. Giận sôi trong lòng, nó gắn cho cậu ta một cái mác \”Đồ trăng hoa!\”. Hừ, nói ngọt như vậy, gương mặt cũng ko tệ, đảm bảo tán gái nhiều lắm cho coi. Oan uổng cho cậu Hai Tống gia a, đây là lần đầu cậu ở gần con gái như vậy đó!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN