Cả cái hộp tràn đầy không khí sinh nhật, điều này khiến cho Hướng Vãn Vãn đang muốn âm thầm để chuẩn bị quà cũng có chút lo lắng bị phát hiện.
Không còn cách nào khác, cô bỏ tất cả những quyển sách ở trong cặp ra, miễn cưỡng nhét toàn bộ đồ vật ở trong hộp vào cặp. Cái cặp xẹp lép ban đầu đột nhiên đựng nhiều đồ như vậy trở nên phồng to ra.
Xử lý mọi chuyện xong xuôi thì cũng đã hơn 8 giờ.
Cửa hàng này ở vùng ngoại ô, mà trường của cô lại ở trung tâm thành phố A, từ đây về trường mất tầm hơn nửa tiếng.
Hướng Vãn Vãn nhanh chóng gọi một chiếc taxi đi thẳng về trường.
Cận Tập Ngôn mỗi ngày đều đúng 8 giờ 40 đợi cô ở cổng trường. Để anh không phát hiện ra cô trốn học tiết tự học này, Hướng Vãn Vãn để taxi đỗ xe ở cửa sau trường, sau đó đi từ cửa sau ra cửa trước.
Cận Tập Ngôn đón được cô là đã hơn 9 giờ rồi, so với thời gian tan học bình thường muộn hơn hai mươi phút.
Ban đầu Hướng Vãn Vãn còn có chút lo lắng, nhưng nhìn lên thì không thấy người đàn ông này có dấu hiệu sốt ruột hay tức giận nào.
Cận Tập Ngôn ngữ khí bình tĩnh nói: “ Cô dạy thêm giờ?”
Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Vâng, cô giáo đang giảng câu cuối cùng của đề thi thì chuông reo, cô giảng xong mới cho tan lớp.”
“Ừm.”
Nhìn thấy chiếc cặp sách cô gái nhỏ mang hôm nay to hơn bình thường, trên tay còn ôm theo hai quyển sách toán, Cận Tập Ngôn vươn tay giúp cô mở cửa ghế phụ.
Cả hai lên xe xong, Hướng Vãn Vãn khó khăn cởi cặp sách xuống, ném nó xuống băng ghế phía sau, sau đó mới thắt dây an toàn.
Bình thường dù ngày nào cô cũng mang cặp sách đi học nhưng chiếc cặp lúc nào cũng nhăn nhúm, xẹp lép. Cận Tập Ngôn đã mở ra hai lần, bên trong có những quyển sách liên quan đến môn Toán mà anh thường xuyên giảng cho cô.
Mà hôm nay chiếc cặp lại to bất thường, mà nhìn phồng phồng, mềm mềm, không giống như đựng sách lắm. Rõ ràng sáng nay đi học cặp sách dường như không mang theo gì nhiều mà.
Cận Tập Ngôn: “Cặp sách đựng gì thế?”
“Đựng những thứ gần đây không cần dùng ở trường nữa.”
Vẻ mặt Cận Tập Ngôn như không tin, nhưng cũng không hỏi gì nhiều.
*
Khi hai người trở về Cận gia, khi đi từ nhà để xe đến toàn phía Tây, toàn bộ bên ngoài tòa nhà tràn ngập một mùi thơm thoang thoảng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Thật là thơm nha.” Hướng Vãn Vãn nhìn ngó xung quanh.
Trong sân đang bày những chậu hoa nhài được đặt một cách ngay hàng thẳng lối bên cạnh những món đồ thủ công mỹ nghệ đắt tiền được chạm khắc tinh xảo.
Thật là bất ngờ, rõ ràng sáng nay lúc cô đi học không hề nhìn thấy nó.
Ngửi thấy mùi thơm này, Hướng Vãn Vãn chợt thấy đói, cô nhớ tới món bánh hoa nhài hằng năm chỉ có vào mùa hoa nở này.
Trước đây, ban công nhà cô trồng rất nhiều hoa nhài, cứ đến mùa là cô hái về làm bánh, nhưng năm nay ngoài ý muốn nên đã dọn ra khỏi nhà, cô cũng quên mất luôn chuyện này.
Cận gia không phải là không trồng hoa, mà hầu như toàn trồng những giống hoa quý hiếm, đắt tiền. Mà loài hoa bình thường như hoa nhài này trồng giữa những loài hoa kia, có chút không hài hòa.
Hướng Vãn Vãn đột nhiên nói: “Anh trai, anh thích hoa nhài à? Em không nhìn ra anh có tâm hồn thiếu nữ như vậy nha.”
Cận Tập Ngôn giật khóe miệng, “hừ” một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Có lẽ là dì Khang làm.”
“Dì Khang không nói cho anh?”
Cận Tập Ngôn nhìn cô một cái, không trả lời vấn đề này.
Khang Phương Bội có thể coi là quản gia của tòa phía Tây này, mặc dù bình thường bà thường quản lý tất cả những vấn đề lớn nhỏ ở đây, nhưng Hướng Vãn Vãn luôn biết rõ một điều rằng, bất kể Khang Phương Bội làm điều gì, đều phải nhận được sự đồng ý của Cận Tập Ngôn chứ bà sẽ không tự đưa ra quyết định.
Nhìn vẻ mặt “tôi không biết gì” của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn nhún vai, cũng không quá để ý. Điều duy nhất cô quan tâm bây giờ là bánh hoa nhài.
Nghĩ tới đây, Hướng Vãn Vãn thăm dò hỏi anh: “Anh trai, em có thể hái một ít hoa nhài để làm bánh được không?”
Nói xong, cô lại cảm thấy lời nói của mình có chút quá đáng. Dù sao, những chậu hoa này là Khang Phương Bội trồng cho Cận Tập Ngôn, điều này chứng tỏ rằng anh rất thích nó. Mà trong đầu cô lại toàn chỉ muốn ăn nó.
Để hái được hoa, Hướng Vãn Vãn còn nói thêm: “Anh trai, quan trọng nhất là bánh hoa nhài em làm rất ngon, em muốn làm một ít cho anh nếm thử, anh thấy có được không?”
“Cho tôi nếm thử?”
“Vâng, vừa nhìn thấy những bông hoa nhài xinh đẹp này, em liền nghĩ ngay đến những chiếc bánh hoa nhài thơm ngon, mà điều đầu tiên em nghĩ đến là làm cho anh ăn, dù sao anh đã dạy thêm cho em cực khổ như vậy cơ mà, mỗi ngày còn đón em tan học nữa.”
“Em nghĩ như vậy?”
“Vâng ạ, em thấy anh trai gầy rồi, cần phải bồi bổ nha~”
“Ừm.”
Cận Tập Ngôn miễn cưỡng hất cằm về phía những bông hoa nhài kia.
Thấy anh đồng ý, để ngăn anh nuốt lời, Hướng Vãn Vãn đưa quyển sách trên tay cho anh.
“Anh trai, anh cầm giúp em, em đi hái hoa.”
Để làm bánh hoa nhài cần rất nhiều hoa nhài tươi, sau khi hái được vài bông, Hướng Vãn Vãn phát hiện mình không có gì để dựng. Cô ủ rũ vài giây, sau đó cởi cặp sách ra lại đưa cho Cận Tập Ngôn.
“Anh ơi, anh lại cầm cặp sách giúp em.”
Sau khi cất cặp sách, Hướng Vãn Vãn cởi áo khoác đồng phục ra, cô túm lấy cổ áo và vạt áo, tạo thành một cái giỏ, đựng hoa đã hái vào trong đó.
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc cặp sách của cô trong tay với ánh mắt đầy sự tò mò.
Hướng Vãn Vãn vô tình nhìn thấy, có ảo giác rằng anh muốn mở cặp sách của cô ra, nên cô quay đầu nói: “Anh trai, cặp sách của em đựng toàn đồ cá nhân của con gái, anh đừng có mở ra đó.”
Nói xong lại cảm thấy người như anh làm sao có thể tự ý mở cặp sách của cô được.
Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hái hoa.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Cận Tập Ngôn lại rơi vào cặp sách. Một cái cặp to phồng mềm mại như vậy, không giống chứa vật đựng cá nhân gì cả.
Nghĩ đến ngày hôm qua cô gái nhỏ đã hứa tặng quà sinh nhật cho anh, ánh mắt Cận Tập Ngôn âm trầm nhìn chằm chằm vào chiếc cặp. Lại rời tầm mắt nhìn sang cô gái nhỏ xa xa kia, đang vui vẻ hái hoa đến không muốn quay đầu lại.
Cận Tập Ngôn hoàn toàn không chút tôn trọng tới sự riêng tư của cô, một tay anh cầm cặp sách, ngón tay thon dài mở khóa kéo.
Dải ruy băng vàng lộ ra, trên dải ruy băng có dòng chữ “ Sâm Hải Na, món quà dành tặng cho nửa kia yêu thương” được thêu bằng chỉ bạc.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ này, Cận Tập Ngôn lập tức kéo khóa lại. Khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, so với ánh trắng còn chói mắt hơn.
Sau khi Hướng Vãn Vãn hái hoa nhài xong, cô quay lại thì nhìn thấy Cận Tập Ngôn cười như vậy nhìn cô. Có chút lạnh gáy nha.
Giờ phút này không có tâm trạng đâu mà thưởng thức cái đẹp, cô tò mò bước về phía anh.
“Anh trai, anh uống thuốc rồi à?”
Không biết tại sao cô gái nhỏ lại hỏi vấn đề này, Cận Tập Ngôn dừng một chút: “Cái gì?”
Hướng Vãn Vãn cầm cặp đeo lên lưng: “Nếu chưa uống thuốc, sao anh lại bày vẻ mặt cau có như vừa phải uống thuốc vậy??”
“…”
Khóe miệng Cận Tập Ngôn cứng đờ, ngay lập tức lạnh mặt xuống.
Hướng Vãn Vãn nhìn anh, ngay lập tức nghĩ đến phiên bản búp bê của anh đã vẽ trong cửa hàng Sâm Hải Na chiều nay, cô không nhịn được lại muốn cười.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô: “Em cười cái gì?”
“Không có gì ạ.” Hướng Vãn Vãn ôm bụng cười.
“Em chỉ cảm thấy anh trai có chút dễ thương.”
Cận Tập Ngôn: “….”
Hai người, một người đang cười ngặt nghẽo, còn người kia thì đang im lặng nhìn, có một sự hài hòa khó hiểu trong khu vườn nhỏ có ánh trăng chiếu rọi này.
Mã Dao và Khang Phương Bội vừa bước vào vườn hoa nhỏ, đã nghe thấy tiếng cười của Hướng Vãn Vãn.
“Tập Ngôn, Vãn Vãn, hai đứa về rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của Mã Dao, Hướng Vãn Vãn quay lại nhìn thì thấy mẹ và Khang Phương Bội. Cô đi tới trước mặt hai người, ngoan ngoãn chào: “Mẹ, dì Khang, chào buổi tối.”
“Sao hôm nay con về muộn thế?”
“Cô giáo dạy thêm giờ ạ.”
“Vậy anh Tập Ngôn xong việc đã đợi con rất lâu sao?” Mã Dao xoa đầu cô.
“Đã nói cảm ơn anh trai chưa?”
Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Dạ rồi ạ.”
“Ồ, sao tôi không nghe thấy điều đó nhỉ?” Cận Tập Ngôn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, nhếch miệng nói.
Hướng Vãn Vãn sửng sốt, không phải trước đây anh không nói lời nào sao, đột nhiên lại vạch trần lời nói của cô rồi.
Mã Dao nói có chút trách cứ: “Sao lại không nói lời cảm ơn anh?”
Hướng Vãn Vãn nháy mắt với Cận Tập Ngôn, dũng cảm nói: “Con nói rồi, nhưng lúc đó anh trai đang khởi động xe nên không nghe thấy thôi ạ.”
Cận Tập Ngôn: “….”
Anh hôm nay đến trường cô lúc 8 giờ 30, đợi hơn 40 phút mới thấy cô thong dong bước ra. Khi cô gái nhỏ ngồi lên xe, ngoại trừ trả lời câu hỏi của anh, thì vẫn luôn ngủ gật, không hề có một lời cảm ơn nào. Thật không có lương tâm.
Mã Dao nhìn thấy hoa nhài trong lòng Hướng Vãn Vãn, như nghĩ tới điều gì đó, bà nói với Cận Tập Ngôn: “Tập Ngôn, cảm ơn cháu.”
Cận Tập Ngôn nghe thấy lời cảm ơn của bà, nhướng mày không nói gì, quay người rời đi.
Biết tính nghịch ngợm của con gái, Mã Dao nhéo nhéo mặt cô.
“Quỷ tham lam, Tập Ngôn đã qua đón con, còn mua hoa nhài cho con, còn không biết đường cảm ơn người ta.”
Hướng Vãn Vãn có chút hoang mang: “Sao anh ấy lại đột nhiên mua hoa nhài cho con?”
“Không phải mỗi năm cứ đến mùa là con thích làm bánh hoa nhài sao? Cho nên hôm qua mẹ đã hỏi cậu ấy, mẹ có thể mua cho con hai chậu hoa nhài để ở trong vườn này không.” Mã Dao vẻ mặt nhẹ nhõm nói tiếp.
“Không qua cậu ấy không có nói gì, mẹ tưởng cậu ấy không cho mua, nhưng hôm nay đã thấy cậu ấy giúp mẹ gọi người ta mang đến rồi.”
KBP ở bên cạnh cười đồng ý nói: “Đúng vậy đó, sáng sớm ra đã thấy cậu chủ bảo dì đi mua rồi, còn đặc biệt bảo mua nhiều một chút.”
Nhìn thấy gần 20 chậu hoa nhài trong vườn, nghĩ đến việc người đàn ông vừa mới không phủ nhận câu hỏi của cô, trái tim Hướng Vãn Vãn không tự chủ được đập nhanh hơn.
“…” Thật là khẩu thị tâm phi nha.
“Mẹ, dì Khang, hai người từ từ đi dạo nhé, hoa còn đang tươi, con đi vào làm chút bánh đây ạ.”
Hướng Vãn Vãn lon ton chạy theo theo Cận Tập Ngôn.
Anh có lẽ đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, khuôn mặt có chút cứng ngắc.
Hướng Vãn Vãn nheo mắt cười với anh: “Anh trai~~”
“Cái gì?”
“Cảm ơn anh ạ.”
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô, Cận Tập Ngôn theo bản năng giải thích: “Bác sĩ Mã nói bánh hoa nhài em làm rất ngon.”
Ngụ ý là, mẹ em nói rằng bánh hoa nhài em làm ngon, tôi chỉ là muốn ăn nên mới mua, chứ không phải vì em mới mua đâu.
Nghe lời giải thích của anh, nụ cười trên mặt Hướng Vãn Vãn càng tươi hơn, cô gật đầu: “Vâng ạ.”
“Em không cần suy nghĩ quá nhiều.”
“Vâng vâng.”
Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, sự bất an trong lòng Cận Tập Ngôn càng dâng lên nhiều hơn, nhưng anh vẫn lạnh lùng cầm cặp sách trên vai của Hướng Vãn Vãn đeo lên vai mình.
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, em làm bánh hoa nhài cho anh nhé, lại kết hợp với trà hoa nhài nữa, anh cảm thấy thế nào?”
“Ừm.”