Ăn cơm xong, Cận Tập Ngôn đưa Hướng Vãn Vãn đến trường, nhưng khi đến cổng trường thì người đàn ông này không hề có ý định rời đi.
Hướng Vãn Vãn: “Anh mau về đi, em đến nơi rồi.”
Cận Tập Ngôn nắm tay cô, tiếp tục đi: “Lần đầu tiên em đến đại học B chưa quen đường, để anh đưa em đi.”
Đều là lần đầu tiên đến đây, không biết anh kiêu ngạo cái gì!
Hướng Vãn Vãn trợn mắt nhìn anh: “Không phải anh cũng là lần đầu đến sao, nói vậy là trước đây anh đã đến nhiều lần rồi?”
Cận Tập Ngôn nghiêm túc: “Không giống nhau.”
“Khác nhau chỗ nào?”
“Có một số việc, đàn ông sinh ra đã quen thuộc. Ví dụ như biết đường….” Ánh mắt Cận Tập Ngôn rơi trên môi cô: “Ví dụ như hôn.”
“….”
Theo cô biết về Cận Tập Ngôn, chắc chắn anh là cẩu độc thân từ trong bụng mẹ.
Nhưng sáng nay bị anh hôn như vậy, cô thật sự rất rung động.
Lúc trước cô luôn nghĩ anh sẽ cô đơn một mình đến già, nhưng kỹ thuật hôn này….
Hướng Vãn Vãn cũng không biết hình dung như thế nào.
Nhưng sau mỗi lần bị anh hôn, cô đều mụ mị đến không tìm được phương hướng, chân cũng nhũn ra không đứng vững được.
Nhìn là biết người này có kinh nghiệm dày dặn.
Vấn đề này rõ ràng rất đáng nghi.
Hướng Vãn Vãn nhéo một cái vào lòng bàn tay anh, giọng điệu tức giận nói: “Anh trai, kinh nghiệm phong phú quá nhỉ?”
Người đàn ông khẽ li3m khóe môi, ánh mắt giảo hoạt: “Ừm.”
Mặc dù biết kỹ năng của anh tốt một cách kỳ lạ, nhưng Hướng Vãn Vãn thực sự không cảm thấy anh có nhiều kinh nghiệm, hỏi anh chỉ muốn làm anh khó xử mà thôi.
Nhưng không ngờ anh còn thực sự dám thừa nhận.
Hướng Vãn Vãn nghẹn lời.
Hất tay anh ra: “Kinh nghiệm phong phú ha? Không nhìn ra trước đây anh cũng có kinh nghiệm yêu đương cơ đấy!”
Cận Tập Ngôn cau mày giữ cô lại: “Ừm, kinh nghiệm tiềm thức quả thật rất phong phú.”
Hướng Vãn Vãn nhướng mày.
Không hiểu “kinh nghiệm tiềm thức” là cái quỷ gì.
Trong lòng âm thầm oán giận anh là một kẻ lưu manh.
Cận Tập Ngôn lại nói: “Trước đây trong mơ, anh đều mơ thấy được hôn em.”
Bên cạnh có một chàng trai vừa đi qua nghe được lời nói này của anh, liền hóng hớt tò mò quay lại nhìn hai người mới ánh mắt dò xét.
Hướng Vãn Vãn không nói nên lời.
Vốn dĩ cô nghĩ anh không phải là người “ngày xem gì, đêm mơ nấy”.
Là nữ chính trong giấc mơ của anh, Hướng Vãn Vãn không biết phải nói gì.
Không biết nên nói là vinh hạnh….hay bất hạnh….
Cận Tập Ngôn nhìn cô, lại nói: “Nằm mơ càng nhiều, tự nhiên sẽ quen thôi. Em hài lòng thì anh cũng rất vui.”
Chàng trai phía trước càng nghe càng mơ hồ.
Hướng Vãn Vãn đưa tay lên bịt miệng anh: “Anh đừng nói nữa.”
Cận Tập Ngôn gật đầu, đuôi mắt anh hơi nhướng lên.
Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay trực tiếp truyền đến trái tim cô.
Hướng Vãn Vãn khuôn mặt đỏ bừng, buông tay ra, lo lắng nhìn xung quanh.
Người đàn ông này ở nơi công cộng nói năng ám muội thì thôi đi….lại còn li3m tay cô!!!
Hướng Vãn Vãn vỗ vào mu bàn tay anh, kéo anh đến một con đường nhỏ cách xa đám đông một chút: “Anh à, em nghĩ anh nên thu liễm một chút.”
Cận Tập Ngôn: “Được.”
Lúc anh nói, toàn bộ quá trình đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Hướng Vãn Vãn bị ánh mắt của anh làm cho da đầu tê dại, cô dứt khoát đi về phía trước, tránh khỏi tầm mắt của anh.
Một lúc sau liền đến phòng học.
Cả hai người đều có dung mạo xuất chúng, cho dù đi cửa sau, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mấy sinh viên ở hàng cuối.
Cận Tập Ngôn luôn thích im lặng, không thích bị theo dõi.
Đối mặt với những ánh mắt đó, sắc mặt anh lộ vẻ không kiên nhẫn.
Cứ nghĩ anh không thích bị các bạn trong lớp soi mói. Hướng Vãn Vãn đẩy anh về phía cửa lớp: “Được rồi anh, em đến rồi, anh mau về đi.”
Người đàn ông gật đầu: “Ừm.”
Dứt lời, anh quay người rời đi.
Anh bước đi rất nhanh chóng, không có chút lưu luyến nào.
Hướng Vãn Vãn có chút khó chịu, cũng không nói gì nữa.
Sau khi tiễn anh ra cửa sau, Hướng Vãn Vãn tìm một vị trí ngồi xuống, đợi giáo viên đến.
Cô vừa ngồi xuống được mấy giây thì có một tiếng gọi từ cửa trước.
“Hướng Vãn Vãn.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và từ tính, dưới tác dụng của tiếng vang trong lớp học, mọi người đều đã nghe thấy rõ ràng.
Hôm nay là sinh viên năm nhất tới báo danh, mọi người cũng không quen biết nhau nên đối với việc đột ngột bị gọi bên này cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Các học sinh đang nói chuyện với nhau cũng đều quay đầu về phía cửa trước.
Hướng Vãn Vãn cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt rơi vào trên mặt Cận Tập Ngôn, tự nhiên có một dự cảm không lành.
Người đàn ông lúc này như sắp thực hiện một hành động lớn mật nào đó.
Hướng Vãn Vãn cúi đầu, lấy tay che hai tai, giả vờ như không nghe thấy.
Không được đáp lại, Cận Tập Ngôn chậm rãi nói: “Bạn học Hướng Vãn Vãn, hàng thứ hai, ghế số ba, ra đây một chút.”
Các sinh viên vẫn còn đang thắc mắc Hướng Vãn Vãn là ai, ngay lập tức chuyển sự chú ý sang chỗ ngồi của cô.
Bị vô số ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm. Hướng Vãn Vãn chỉ muốn bản thân biến mất ngay tại chỗ.
Giống như con đà điểu, chỉ muốn vùi đầu vào cát, không muốn đáp lại anh.
Bạn học tốt bụng ngồi bên cạnh cho rằng cô không nghe thấy nên vươn tay ra vỗ cô: “Bạn học Hướng Vãn Vãn, có người ngoài cửa đang tìm cậu kìa.”
“Ồ”
Giả vờ không nghe thấy dường như không khả thi rồi.
Hướng Vãn Vãn cứng rắn đối đầu với ánh nhìn của tất cả mọi người, chạy nhanh đến trước cửa lớp.
Đến một khoảng cách nhất định với Cận Tập Ngôn, cô nhìn anh chằm chằm với vẻ đề phòng: “Anh muốn làm gì.”
Cận Tập Ngôn: “Không có gì.”
Nói xong, anh bước đến trước mặt cô, nhanh chóng giơ tay ôm lấy cô, hôn lên má cô một cái: “Vừa rồi anh quên nói lời tạm biệt với em.”
Có thể học khoa Y của đại học B, đều là những học sinh con ngoan trò giỏi, thi đạt thành tích cao.
Tiết học đầu tiên ở trường đại học, còn chưa vào lớp đã chứng kiến một cảnh tượng phát cơm chó này.
Các học sinh trong lớp nhất thời giật mình, rồi reo hò ầm ĩ.
“….”
Bị tán tỉnh trước sự chứng kiến của mọi người, Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất xấu hổ.
Cô trừng mắt nhìn Cận Tập Ngôn, thấp giọng nói: “Anh làm cái gì vậy!”
Cận Tập Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, sau khi cọ mũi vào tai cô, anh mới ngẩng đầu nhìn một nhóm người đang xem trong lớp.
“Em ấy khá nghịch ngợm, sau này mong mọi người quan tâm, bao dung em ấy nhiều hơn.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông lúc này…..và hành động “đánh dấu chủ quyền” này của anh….
Hướng Vãn Vãn nghi ngờ.
Đây có còn là người đàn ông lạnh lùng, ít nói, chỉ ru rú trong phòng????
Một đám sinh viên đột nhiên được giao trọng trách: “….”
Bầu không khí im lặng một lúc.
Một nam sinh cười: “Anh đẹp trai, yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ bao dung bạn học Hướng Vãn Vãn.”
Giọng nói của cậu ta như một chiếc công tắc bật lên cảm xúc mọi người.
Mọi người cũng nhao nhao lên.
“Đừng lo lắng, trai đẹp! Sau này chúng tôi cùng với Hướng Vãn Vãn là bạn học rồi! Nhất định sẽ quan tâm chăm sóc.”
“Bao dung, phải bao dung chứ!”
“Gia chủ yên tâm nhé!”
“….”
Cận Tập Ngôn rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
Gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, anh xoa đầu Hướng Vãn Vãn: “Anh ở nhà chờ em, tan học về sớm một chút.”
Cứ như vậy, Hướng Vãn Vãn trong buổi họp mặt đầu tiên của khoa, bị Cận Tập Ngôn trước mặt toàn bộ sinh viên gán cho danh phận “hoa đã có chủ”.
Hướng Vãn Vãn từ nhỏ đến lớn đều nổi tiếng vì xinh gái, học giỏi, mạnh mẽ, độc lập. Nhưng lần đầu tiên vì đàn ông mà trở nên nổi tiếng trong khoa Y đại học B.
Sau khi Cận Tập Ngôn rời đi, Hướng Vãn Vãn tìm một góc để ngồi xuống, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Dù như vậy, rất nhiều sinh viên đã đến tìm cô để “quan tâm” cô, “chào hỏi” cô, và kết bạn với cô.
Hướng Vãn Vãn không quen bị vây quanh, nhưng cô vẫn giữ thái độ tốt để trả lời các câu hỏi.
Trương Khả vốn đứng bên ngoài để xem náo nhiệt thôi, nhưng nhìn thấy cô bạn vì trả lời quá nhiều mà xoa xoa cổ, hắng giọng khó chịu.
Có chút dễ thương, nhưng cũng đáng thương.
Cậu ta vô thức đưa cô chai nước khoáng chưa mở trong tay.
Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào chai nước trước mặt, cô không có thói quen nhận lòng tốt của người ta, nên cô cũng không cầm lấy.
Bầu không khí chốc lát rơi vào khó xử.
Ngô Di – người đang đứng gần trò chuyện với Hướng Vãn Vãn, liền trêu đùa nói: “Vãn Vãn người ta đã có bạn trai rồi, cậu làm gì mà ân cần như vậy.”
Một số cô gái xung quanh cũng gật đầu.
Sau khi Trương Khả định thần lại và biết mình đã làm gì, cậu ta đặt chai nước xuống trước mặt Hướng Vãn Vãn, mặt không đổi sắc, cười nói: “Cho nên các cô đồng ý giúp đỡ chăm sóc cô ấy cũng chỉ là bốc phét?”
Lời nói tràn đầy sự giễu cợt.
Nó khiến bọn họ nhớ tới “quân lệnh” của anh chàng đẹp trai đã nói trước mặt cả lớp.
Trương Khả không quan tâm nữa, rời khỏi phòng học. Các cô gái xung quanh lại quay sang nói chuyện với Hướng Vãn Vãn.
Ngô Di lập tức phản ứng lại, cầm lấy chai nước vặn ra, đưa tới bên miệng Hướng Vãn Vãn: “Nào, Vãn Vãn, mình cũng muốn chăm sóc cậu.”
Dư Viên Viên – cô gái đang ngồi đối diện với Hướng Vãn Vãn, cũng lấy từ trong túi ra một tờ giấy ăn nhăn nhúm, đặt nó dưới cằm cô: “Chị Vãn, cậu cứ uống đi, mình hứng ở dưới rồi.”
Mọi người tranh nhau “chăm sóc” cô.
Hướng Vãn Vãn không nói lên lời, trong lòng lặng lẽ mắng 18 đời tổ tông của Cận Tập Ngôn.
May là một lúc sau, cô giáo đã đến, hành động “chăm sóc” này cuối cùng cũng được dừng lại.
Mọi người nhanh chóng về chỗ của mình, sau khi lãnh đạo cao cấp của khoa Y nói xong, mọi người trở về lớp học của mình theo chuyên ngành.
Dư Viên Viên, người cũng ở khoa lâm sàng liền kéo Hướng Vãn Vãn đi cùng.
Trên đường đi, Hướng Vãn Vãn cảm thấy rõ ràng những người bạn mà cô gặp đều nhìn cô với nụ cười ẩn ý.
Hai người đi với nhau đến cửa lớp học khoa lâm sàng, Ngô Di đột nhiên vỗ tay, có chút hưng phấn chỉ vào Hướng Vãn Vãn: “Hướng Vãn Vãn, cậu chính là cái….!”
Hướng Vãn Vãn: “???”
Ngô Di: “Chính là cái…..!Buổi sáng ở cổng trường!”
Vốn dĩ định nói tới cảnh tượng “hôn nhau cháy bỏng” sáng nay, nhưng lại không dám nói ra lời, luôn cảm thấy độ nóng bỏng đó không hợp với khí chất sinh viên của họ.
Vừa nghe đến cổng trường, Hướng Vãn Vãn liền biết cô định nói gì.
May mà đại học B rất rộng, sinh viên cũng nhiều.
Mặc dù Cận Tập Ngôn và cô ở cổng trường hôn nhau bị nhiều người nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là nhiều người trong số họ là sinh viên khoa Y.
Mặc dù lúc đó Cận Tập Ngôn ôm cô trong lòng, người khác có lẽ sẽ không nhìn rõ mặt cô đâu.
Nhưng khuôn mặt của Cận Tập Ngôn thì lại rất khó quên được, nguy cơ bị nhận ra là rất cao.
Với ý tưởng này, khi Cận Tập Ngôn nói rằng anh sẽ đưa cô đến trường, cô đã từ chối ngay.
Hướng Vãn Vãn cố tình thả mái tóc dài xuống, không chỉ thay một bộ quần áo khác với bộ buổi sáng, mà còn bắt Cận Tập Ngôn cũng thay đồ, vuốt cho anh ấy một kiểu tóc tùy tiện, phóng túng hơn.
Cô nghĩ sẽ không có ai nhận ra….
Hướng Vãn Vãn bình tĩnh bước đến trước mặt Ngô Di, duỗi ngón trỏ ra và “suỵt” một tiếng.
Cô chớp chớp mắt: “Cổng trường làm sao?”
Đôi mắt của cô vốn đã rất to, đôi mắt lấp lánh không một gợn sóng, con ngươi đen láy sáng ngời, vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, đôi mắt đó đang chăm chú nhìn Ngô Di.
Ngô Di bị cô làm cho sửng sốt, đỏ mặt lắc đầu: “Không…không có…”
“Ừm.”
Hướng Vãn Vãn mỉm cười với cô.
Trong trẻo và lung linh.
Khuôn mặt Ngô Di càng đỏ hơn, ngay cả “gái thẳng” mười mấy năm như cô còn bị rung động.
Sau khi trở lại phòng học, thầy hướng dẫn Lâm Ưu đã nói một số điều cần phải thảo luận khi bắt đầu học và yêu cầu mọi người lần lượt giới thiệu bản thân.
Khi tới lượt Hướng Vãn Vãn, cô vừa nói tên của mình xong, các bạn phía dưới đã vỗ tay nhiệt liệt, danh tiếng của cô cao đến mức không ai không biết.
Ngay tại lớp Lâm Ưu đã chỉ định cô làm lớp trưởng.
Sau khi cả lớp tự giới thiệu xong, Lâm Ưu nói tiếp những điều cần chú ý khi học quân sự. Sau khi phát quân phục huấn luyện xong liền thông báo tan họp.
Tan họp xong, Hướng Vãn Vãn ủ rũ không vui.
Thầy hướng dẫn yêu cầu mọi người chỉ cần chuẩn bị một số vật dụng cần thiết, buổi sáng hôm sau sẽ tập trung ở cổng trường. Vì đại học B huấn luyện quân sự là đi tới khu quân đội gần nhất để tiến hành học tập và rèn luyện.
Nói cách khác, cô sẽ phải sống trong quân đội nửa tháng.
Vốn dĩ là sự xuất hiện của Cận Tập Ngôn ở thành phố B đã phá vỡ kế hoạch của cô, cô cứ nghĩ rằng mình sẽ gặp rắc rối nhiều hơn là hạnh phúc, nhưng sau khi nghe được tin này, Hướng Vãn Vãn lại cảm thấy mình là người dễ thay đổi.
Vì cô không nỡ rời xa anh.
Ôm bộ quân phục với tâm trạng thấp thỏm, Hướng Vãn Vãn vừa mới đi ra khỏi tòa nhà khoa Y, cô thoáng thấy cái cây xanh bên ngoài tòa nhà kia đang có rất nhiều nữ sinh vây quanh đó.
Cô nhìn sang.
Cận Tập Ngôn đứng ở trung tâm với khuôn mặt lạnh lùng, mắt đang nhìn vào điện thoại với vẻ khó chịu.
Cũng không biết anh đứng đó bao lâu rồi.
Hướng Vãn Vãn đang định bước tới.
Như là tâm linh tương thông, người đang nghịch điện thoại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Cận Tập Ngôn dịu dàng hơn, vẻ không thân thiện trên người cũng biến mất.
“Qua đây.”
Hướng Vãn Vãn đi tới: “Anh không về?”
Cận Tập Ngôn: “Ừm.”
Hướng Vãn Vãn: “Vì sao anh không về nhà đợi?”
“Anh định đợi em tan họp sẽ đi siêu thị mua chút đồ ăn.”
Sau khi rời khỏi phòng học, anh liền nhìn thấy một cặp vợ chồng đang đút cho nhau ăn. Nhớ lại thì khi còn ở Cận gia, Hướng Vãn Vãn cũng thường nấu đồ ăn ngon cho anh như vậy, bây giờ nhìn thấy cảnh này, thì ra hai người họ cũng sớm trải qua cuộc sống như một cặp vợ chồng rồi.
Đúng lúc bọn họ cũng có nhà riêng, Cận Tập Ngôn sau khi có suy nghĩ này liền quyết định không rời đi. Trong đầu anh tràn đầy những ý tưởng chờ cô gái nhỏ họp xong, hai người sẽ cùng nhau đi chợ, về đến nhà anh sẽ giúp cô rửa rau, còn cô sẽ nấu cơm, cả hai người sẽ cùng nhau ăn tối.
“Ồ”
Nhìn vẻ mặt anh đang rất tốt, không biết lại đang nghĩ gì nữa, Hướng Vãn Vãn ôm chặt quân phục huấn luyện: “Anh ơi, ngày mai chúng em sẽ phải huấn luyện quân sự.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn: “Tập quân sự em sẽ rất mệt, anh sẽ chuẩn bị tốt bữa trưa và tối mang đến cho em.
Một thiếu gia mười ngón tay không chạm nước như anh lại có thể nói ra những lời này, thật quá ngạc nhiên mà.
Chỉ là Hướng Vãn Vãn không hề lo lắng tới điều này.
Cô nhìn khuôn mặt vẫn còn đang tươi cười của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh, không cần đâu.”
Cận Tập Ngôn xoa đầu cô: “Sau khi tập quân sự về còn nấu ăn thì quá mệt.”
“Không.” Hướng Vãn Vãn lắc đầu.
“Chúng em đi trại quân đội huấn luyện khép kín 20 ngày.”
Cận Tập Ngôn sửng sốt, nhìn vẻ mặt cô như không phải đang nói đùa, khuôn mặt còn đang vui vẻ ngay lập tức tối sầm lại.
“Em vừa nói cái gì?”