Như Trương Hạo đã nói, Trần Trình không chỉ chấp nhận cô mà còn bày tỏ sự phấn khích khi tìm được bảo bối như cô nữa.
Đội tuyển của Trần Trình chỉ có ba người, trừ Trương Hạo còn đang đi học ra, Du Bân và Lưu Hình đều đã tốt nghiệp rồi, hiện tại là tuyển thủ toàn thời gian. May mắn là họ bình thường cũng hay ra ngoài luyện tập, vì Trương Hạo đang học ở đại học B mà cả đội cũng đều đã đến đây rồi.
Đối với Hướng Vãn Vãn mà nói, đây chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Cuộc thi bắt đầu vào tháng 11, chỉ còn một vẻn vẹn một tháng nữa thì sẽ chọn ra ba tuyển thủ mạnh nhất, sau đó sẽ đại diện cho quốc gia mình tham gia cuộc thi quốc tế Tư Lạc Khắc.
Hướng Vãn Vãn chỉ cần làm thủ tục đăng ký sau khi huấn luyện quân sự xong, để trở thành một trong những đại diện tham gia của thành phố A.
Cô có thể tiếp tục chơi bida như mình mong muốn, nhưng Hướng Vãn Vãn không nói với ai. Vì cô không chắc sắp tới mình sẽ phải đối mặt với những gì.
*
Một ngày trước khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, cô đã không gặp Cận Tập Ngôn hơn nửa tháng rồi, trong lòng Hướng Vãn Vãn rất bồn chồn, rất mong sau khi từ trại quân đội ra có thể gặp được anh.
Nhưng lại không dám bày tỏ ra điều này, cô sợ anh đang có việc phải làm, lại vì cô nhớ anh mà trì hoãn việc đó bay tới đây.
Tối hôm đó khi nói gọi điện với Cận Tập Ngôn, cũng không nghe thấy anh có ý muốn tới thành phố B.
Chỉ không nói là muốn tới, cũng không nhất định sẽ không tới.
Cầm điện thoại, trong lòng Hướng Vãn Vãn nghĩ ngợi lung tung, thậm chí cơn buồn ngủ sau khi huấn luyện xong cũng bay mất rồi. Nhìn vào câu “chúc ngủ ngon” của Cận Tập Ngôn, cô không trả lời lại.
Trong lòng đang rất rối bời.
Để không lộ ra suy nghĩ của mình, cô cố ý hỏi: “Anh ơi, anh có nghiêm túc học hành không thế? Ngày mai chúng em kết thúc kỳ quân sự rồi, anh đừng có mà xin nghỉ học để bay tới đại học B đấy nhé.”
Cận Tập Ngôn không phải là người hiểu sự lãng mạn, bình thường khi cô hỏi theo cách này, nếu anh đã đến thành phố B rồi, anh nhất định sẽ nói mình đã đến, sau đó sẽ dùng ánh mắt không hài lòng nhìn cô đầy khiêu khích. Còn nếu anh không đến, anh sẽ không nói gì mà ngoan ngoãn đòi khen thưởng một chút.
Sau khi gửi tin nhắn đó đi, Hướng Vãn Vãn lo lắng nhìn vào giao diện trò chuyện, hy vọng Cận Tập Ngôn sẽ không nghe lời như thường lệ.
Nhưng cũng không muốn…..
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, Cận Tập Ngôn đã nhắn lại: “Nếu em bảo đừng tới thì anh sẽ không tới. Có khen thưởng không?”
Hướng Vãn Vãn nghẹn lời.
Nói không tới anh thật sự không tới, bình thường cũng không thấy hiểu chuyện như vậy!
Mới tặng cô nhẫn xong, còn nói rằng hai người sẽ đính hôn. Nhưng 20 ngày trôi qua, người tặng nhẫn “hiểu chuyện” tới mức thật sự không định đến gặp cô một chút.
Tuy rằng không phải tân hôn nhưng cũng được tính là bước sang giai đoạn tân hôn, người ta đã nói “vợ chồng gắn bó như keo sơn” mà, nhưng đến hai người thì sống ở hai nơi khác nhau.
Cảm giác khi Cận Tập Ngôn có được rồi thì không còn biết trân trọng nữa.
Hướng Vãn Vãn thực sự muốn mắng “Cận Tập Ngôn, anh nhìn lại vào gương đi, xem có xứng đáng làm cẩu độc thân không”, nhưng người nói anh đừng đến lại là cô.
Hướng Vãn Vãn rất khó chịu, nhưng cô vẫn dùng gõ một tin nhắn “vui vẻ”: “Anh trai thật tuyệt, mau nghỉ ngơi sớm thôi.”
*
7 giờ sáng hôm sau tập hợp, dành 2 tiếng để duyệt binh, đợt huấn luyện quân sự của tân sinh viên đại học B đã kết thúc một các tốt đẹp.
Vì sau khi tập quân sự xong sẽ được nghỉ 5 ngày, mọi người vừa ra khỏi trại quân đội xong, không ít những phụ huynh của học sinh nhà ở thành phố B đã chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy các bạn vui vẻ tíu tít được cha mẹ đón. Hướng Vãn Vãn chạm vào chiếc hộp Cận Tập Ngôn tặng qua áo khoác, trong lòng đầy tức giận.
Ban đầu cô rất mong đợi sau khi tập quân sự xong sẽ lấy chiếc vòng tay ra đeo, nhưng lúc này, cô chỉ muốn ném chiếc hộp vào mặt Cận Tập Ngôn và cho anh thành cẩu độc thân luôn.
Trại quân đội đóng quân ở ngoại thành, sinh viên không có người nhà đến đón phải đi xe bus của trường để về.
Ngay khi Hướng Vãn Vãn chuẩn bị lên xe bus, một số sinh viên trong lớp lâm sàng đột nhiên xôn xao hẳn lên.
Ngô Di vỗ cô một cái, chỉ tay ra phía trước: “Vãn Vãn, cậu nhìn bên kia.”
“Cái gì?” Hướng Vãn Vãn không có hứng thú cho lắm.
Ngô Di: “Này, cậu mau nhìn.”
“Ồ” Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu lên với vẻ mặt ủ rũ, nhìn theo hướng tay cô chỉ.
Cận Tập Ngôn đứng đối diện xe bus, dựa vào một chiếc ô tô màu đen phía sau.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo len có mũ, quần dài ống đứng, đi giày thể thao màu trắng, tóc trên trán hơi rối, trông giống như sinh viên năm nhất vậy, rất trẻ trung và năng động.
Hướng Vãn Vãn chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc áo len có mũ, nghĩ đến mình đã ba bốn lần nói anh già…..kết hợp với quần áo hôm nay anh mặc, lại nhìn những nam sinh tràn đầy năng lượng nhiệt huyết xung quanh cô, cô dường như đột nhiên hiểu được suy nghĩ lúc này của anh.
Cô ngây người đứng ở cửa xe bus, Cận Tập Ngôn cũng đứng ở đối diện, hai người đứng nhìn nhau mà không có ý định cử động, nhưng lại khiến những người bên cạnh vô cùng sốt ruột.
Ngô Di nói: “Mình nói này lớp trưởng, mấy ngày nay cậu hồn vía trên mây, không phải là nhớ Cận đại thần sao? Sao nhìn thấy người ta cậu lại đứng ngây người ra rồi? Nhanh chạy tới đó, điên cuồng mà cắn vài cái để thể hiện địa vị của mình đi chứ!”
Các bạn sinh viên xung quanh cười phá lên vì lời nói của cô ấy.
Một nam sinh khác khiêm tốn nói: “Lớp trưởng à, nếu cậu không đi, vậy mình đi nhé, mình đã thèm muốn Cận đại thần lâu lắm rồi!”
Khi cậu ta nói, dường như chỉ cần cô đồng ý, cậu ta sẽ lập tức chạy về phía Cận Tập Ngôn.
“Về đắp chăn ngủ tiếp đi.” Hướng Vãn Vãn trợn mắt nhìn anh ta, quay sang nói với các sinh viên lớp lâm sàng: “Tất cả sinh viên lập tức lên xe, lớp phó sẽ dẫn đoàn, mình có chút việc riêng.”
Mọi người hò reo to hơn.
“Việc riêng à lớp trưởng? Có thể đưa chúng mình đi cùng không??”
“Chẳng nhẽ việc riêng là “việc nào đó rất thô bạo” chăng?”
Câu nói này lập tức gợi lại cho mọi người nhớ tới một cảnh tượng trước đó. Không biết bạn học nào đó đã hô to “Lớp trưởng uy vũ!”. Sau đó mọi người bắt đầu hò hét, còn cuồng nhiệt hơn cả lúc hô khẩu hiệu trong kỳ huấn luyện quân sự.
“….”
Da mặt dày như Hướng Vãn Vãn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô mất tự nhiên đi về phía Cận Tập Ngôn. Vừa đi qua đầu xe bus, Cận Tập Ngôn đã đứng đó vươn hai tay ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười, Hướng Vãn Vãn cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Nhanh chân chạy tới, nhẹ nhàng nhảy một cái, hai chân gắt gao kẹp chặt lấy eo của anh, hai tay ôm lấy cổ anh nói: “Không phải nói không tới sao?”
Cận Tập Ngôn vòng tay qua người ôm chặt lấy cô: “Lúc em vừa đi ra, anh có quan sát một chút.”
Hướng Vãn Vãn kìm nén sự phấn khích của mình, cười nói: “Anh quan sát cái gì vậy? Xem em có dẫn theo anh trai nào sau lưng không à? Cho nên, anh đến để bắt gian?”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn đắc ý mím môi dưới: “Quan sát vẻ mặt lúc em bước ra, anh luôn cảm thấy nếu hôm nay anh không tới, sau này chúng ta kết hôn rồi, lúc em cãi nhau với anh mà bỏ nhà đi, tội của anh sẽ nhiều thêm một cái nữa.”
………
Hướng Vãn Vãn nhớ lại tâm trạng lúc mới bước ra khỏi trại quân đội, dường như….có lẽ….không tốt thật.
Dù có chút chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn là “Làm sao có thể chứ, em không có” mà phủ nhận: “Em chỉ là không nỡ rời đi thôi mà.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn: “Hôm qua em thật sự không có nói “nếu không rời khỏi đây nữa thì em sẽ mệt c.h.ế.t mất” đâu.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Đừng có mà trực tiếp vạch trần như vậy chứ, em cũng biết xấu hổ mà!!
Cận Tập Ngôn xoa đầu cô: “Anh rất vui vẻ. Ít nhất sau này lý do em rời nhà đi sẽ ít đi một cái.”
“…..”
Cô đang thực sự ôm người đàn ông trước mặt này vào lòng, ánh mắt rơi trên mặt anh, giống như bị bỏ bùa mê vậy, những xấu hổ và bối rối trong lòng cô đều tan biến hết.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là muốn thô bạo mà hôn anh một cái.
Dù sao cũng có cái danh là người “thô bạo”, vì vậy Hướng Vãn Vãn không kìm nén bản thân mình nữa, mạnh mẽ dứt khoát cúi đầu, cắn vào môi Cận Tập Ngôn.
Đối với sự nhiệt tình bất ngờ của cô, Cận Tập Ngôn hề ngại ngùng mà ôm lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn đáp lại.
Đằng sau hai người họ, rất nhiều cái đầu đang thò ra từ cửa sổ xe bus, tất cả đều đang nhỏ tiếng mà hò reo.
Hướng Vãn Vãn cảm thấy mình bị anh dạy hư rồi, cô không còn cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng khi hôn nhau ở nơi công cộng thế này nữa.
Một lúc sau, Hướng Vãn Vãn bị anh hôn tới mức toàn thân không còn sức lực, hai chân yếu ớt buông lỏng, có xu hướng trượt xuống. Cận Tập Ngôn hơi nâng cô lên, làm nụ hôn càng sâu hơn.
Hô hấp có chút khó khăn nên Hướng Vãn Vãn vỗ vào cánh tay anh, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt vốn to tròn và xinh đẹp của cô lúc này đang ngấn nước thì thiếu dưỡng khí, trông rất đáng thương.
Trái tim Cận Tập Ngôn rung động mãnh liệt, lại nghe theo trái tim mình mà hôn lên môi cô.
Hướng Vãn Vãn vươn tay ra giữ lấy anh, âm thanh có chút th ở dốc: “Anh ơi, đang ở nơi công cộng đấy, cứ thế này cũng không tốt đâu ha?”
“Ồ?” Cận Tập Ngôn không tiếp tục, giữ lấy đầu cô: “Lúc em trêu chọc anh sao không thấy em nói vậy.”
Thấy anh sắp hôn mình lần nữa, Hướng Vãn Vãn nhanh chóng tụt xuống khỏi người anh, hớn hở chạy đến chỗ ghế lái phụ, kéo cửa xe ngồi vào.
Cận Tập Ngôn ánh mắt tối sầm xuống, tràn đầy sự bất mãn.
Các bạn trên xe lại buồn bức hét lên: “Sao hôn có một cái mà đã dừng lại rồi!”
“Lớp trưởng ơi, sự thô bạo của cậu còn chưa phô ra hết mà! Đừng đi mà! Đây là muốn về nhà tiếp tục thô bạo sao?”
“….”
Những từ “thô bạo” và “về nhà” hoàn toàn chiếm lấy tâm trí của Cận Tập Ngôn.
Anh quay đầu nhìn đám sinh viên trên xe bus, nở nụ cười có thể nói là quyến rũ. Sau đó đi vòng qua đầu xe đến ghế lái, mở cửa, thắt dây an toàn, khởi động xe, tăng ga….một loạt động tác chỉ trong vẻn vẹn vài phút, liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Sau khi hai người về nhà, cửa vừa đóng lại, Cận Tập Ngôn liền ôm chầm lấy Hướng Vãn Vãn, hai chân tự động vòng qua eo anh, áp sát cô vào cửa, gấp gáp hôn xuống môi cô.
Lưỡi của cô bị anh dùng sức hôn tới phát đau, Hướng Vãn Vãn thở gấp nói: “Anh trai, nhẹ một chút.”
“Lúc làm chuyện này còn gọi anh là anh trai sao?” Cận Tập Ngôn nhéo eo cô, đem cô đè mạnh vào cửa, ánh mắt u ám đáng sợ: “Em cho rằng anh còn chưa đủ nhẹ nhàng sao?”
Bầu không khí giữa hai người ngày càng nóng, cả hai đều không phải là người rụt rè, họ hôn nhau say đắm từ cửa cho đến khi ngã lên trên ghế sofa.
Mãi cho đến khi Hướng Vãn Vãn cảm thấy mình sắp hết dưỡng khí thì hai người mới chịu buông nhau ra.
Nhìn mặt cô, Cận Tập Ngôn dùng ngón cái vuốt v e, thanh âm khàn khàn: “Đen rồi, cũng gầy đi nữa.”
“Có thể…không đen đi sao?” Hướng Vãn Vãn đẩy tay của anh ra, hít thở từng ngụm: “Hai mươi ngày…..không có ngày nào trời âm u.”
“Vất vả rồi.” Cận Tập Ngôn hôn l3n chóp mũi cô, sau đó hôn xuống dọc theo cằm, ngón tay từ eo trượt xuống cổ tay trống trải của cô, khẽ nhéo một cái, bất mãn nói: “Sao em không đeo vòng tay?”
Hướng Vãn Vãn hít thở một lúc, sau khi bình tĩnh lại, nói: “Chỉ là em không nỡ đeo. Món quà mà anh tặng, em chỉ muốn giấu nó đi.”
“Thật sao?” Cận Tập Ngôn thò tay vào trong túi, lấy ra một cái hộp, bình tĩnh nói: “Anh còn tưởng em nghĩ anh sẽ không tới đón em, nên định lúc nào nhìn thấy anh sẽ ném lên mặt anh để trả lại, nên lúc này mới tức giận không đeo lên.”
“…..”
Hướng Vãn Vãn ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh.