Cô cười lên đôi mắt cong cong, ánh mắt sáng liếc nhìn cực kỳ khiến người khác chú ý tới.
Bắt đầu từ khoảnh khắc tiến vào quán bar, đã có không ít người ngo ngoe muốn động.
Nghe thấy câu hỏi của Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh áp chế ý cười nơi khóe môi, trả lời Lục Ngộ An bằng biểu cảm “Tuân lệnh” đáng yêu rồi mới trả lời cô ấy: “Không có gì.”
undefined
Tư Niệm nhướng mày: “Không có gì mà cậu vui vẻ như vậy à.”
Nguyễn Huỳnh cất điện thoại, bưng nước chanh trên bàn lên nhấp một ngụm: “Lâu rồi không đến quán bar, tâm tình tốt.”
Tư Niệm: “…”
Cô ấy đang muốn lên tiếng thì bên cạnh bàn của các cô bỗng nhiên có người tới.
Ba người cùng hành động mà ngẩng đầu lên, đối phương nhìn Nguyễn Huỳnh chằm chằm, phong cách quý ông: “Thưa cô, có hứng thú cùng uống một ly không?”
Trong quán bar mời uống một ly bắt chuyện cũng không phải việc hiếm thấy, trước kia Nguyễn Huỳnh từng gặp rất nhiều lần.
Cô cười cười, thong dong từ chối: “Không ạ.”
Thấy cô không có hứng thú, đối phương cũng không làm khó.
Nhưng người đến mời Nguyễn Huỳnh càng ngày càng nhiều, nói là nối liền không dứt cũng không quá đáng. Có người ga lăng phong độ, cũng có người quấn quýt dây dưa.
Ví dụ như bây giờ.
Nguyễn Huỳnh đã từ chối, nói mình không thể uống rượu rồi mà đối phương vẫn kiên trì: “Cô không thể uống rượu thì đến quán bar làm gì? Đuổi đồ ngốc à? Hay là nói cô cảm thấy tôi không đủ tiền, không muốn cho tôi thể diện?”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn người đàn ông có thân hình hơi mập, ăn mặc theo trào lưu, trên cổ đeo dây chuyền sáng ngời, líu lo không ngừng ở trước mặt, hơi nhíu mày lại.
Hai bên giằng co không xong, Nguyễn Huỳnh đang chuẩn bị gọi bảo vệ thì bên cạnh truyền đến giọng nam trong trẻo: “Nguyễn Huỳnh.”
Theo bản năng, mấy người liếc mắt nhìn về phía người tới.
“Sếp Triệu?” Nguyễn Huỳnh còn chưa lên tiếng thì người đàn ông vừa mới làm khó dễ Nguyễn Huỳnh đã nhíu mày, ánh mắt đảo quanh giữa hai người: “Anh quen à?”
Sếp Triệu, cũng chính là Triệu Kinh Vĩ gật đầu ra hiệu với Nguyễn Huỳnh, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn người đàn ông mập mạp: “Phải, bạn của tôi.”
Anh ta đưa tay cầm lấy ly rượu mà người đàn ông kia muốn mời Nguyễn Huỳnh, vẻ mặt ôn hòa: “Đàm Hạo, hôm nay cho tôi thể diện nhé?”
Dứt lời, anh ta đã uống ly rượu.
Thấy anh ta như vậy, sắc mặt người đàn ông mập mạp tên Đàm Hạo không dễ coi lắm, nhưng cũng không còn cau mày quắc mắt như lúc trước đó làm khó dễ Nguyễn Huỳnh.
Gã dừng một chút, mang sắc mặt u ám nói: “Được, hôm nay nể mặt sếp Triệu.”
Triệu Kinh Vĩ: “Cảm ơn.”
Sau khi gã đi, Triệu Kinh Vĩ nhìn về phía Nguyễn Huỳnh mãi không lên tiếng, vẫn cười cười: “Cô Nguyễn, không nhận ra tôi nữa à?”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, mở miệng gọi: “Cảm ơn sếp Triệu.”
Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới Triệu Kinh Vĩ sẽ ở đây, càng không nghĩ tới anh ta sẽ giải vây cho mình.
Cô và Triệu Kinh Vĩ thật ra không được tính là bạn bè.
Hai người gặp mặt làm quen ở bữa tiệc vào hai tháng trước, khi ấy giữa sân có một chương trình tìm nhà tài trợ, mà công ty của Triệu Kinh Vĩ là nhà tài trợ của chương trình.
Sau khi hợp tác thảo luận thành công, mọi người ngồi cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng.
Vốn dĩ việc này không liên quan đến Nguyễn Huỳnh, chương trình này cũng không phải của cô. Nhưng hôm đó lãnh đạo cấp trên của cô có việc đột xuất, Nguyễn Huỳnh bèn đứng ra thay mặt cô ấy đi ăn bữa cơm này.
Sau bữa cơm đó, Nguyễn Huỳnh và Triệu Kinh Vĩ chưa từng gặp lại.
Triệu Kinh Vĩ nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Vậy là hết rồi?”
Nguyễn Huỳnh dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ tôi có thể uống rượu rồi tôi sẽ mời anh uống nhé?”
Nghe vậy, Triệu Kinh Vĩ nhướng mày, sảng khoái nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Hai người nói chuyện xong, Triệu Kinh Vĩ biết điều không ở lại chỗ bàn của các cô thêm nữa.
Nhưng trước khi đi, Nguyễn Huỳnh và anh ta đã trao đổi số liên lạc.
–
Anh ta vừa đi, Nguyễn Huỳnh lập tức đối diện với hai đôi mắt lóe lên ánh sáng hóng hớt: “Không được tính là bạn, người chịu trách nhiệm bên phía tài trợ của đài phát thanh, từng gặp một lần, ăn một bữa cơm.”
Không chờ bọn họ hỏi, Nguyễn Huỳnh đã khai báo chi tiết.
Đàm Tuyết Nhi biết việc này nhưng ký ức không được xem như là sâu sắc: “Là lần chị đi thay cho tổng thanh tra à?”
Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”
Tư Niệm ở bên cạnh nghe, dùng cùi chỏ huých Nguyễn Huỳnh một cái: “Sao tớ không biết lần đó cậu ăn cơm gặp người phụ trách đẹp trai như vậy.”
“Đẹp hả?” Nguyễn Huỳnh nghi ngờ.
Tư Niệm: “Cũng không tệ lắm.”
Đàm Tuyết Nhi: “Em cảm thấy rất đẹp trai rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “…
Nhìn dáng vẻ im lặng của Nguyễn Huỳnh, Đàm Tuyết Nhi truy hỏi: “Chị Huỳnh Huỳnh, chị không cảm thấy anh ấy đẹp trai sao?”
“Cũng được.” Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: “So với người thường thì dáng dấp đoan chính hơn một chút, nhưng đối với chị thì vẫn không được tính là đẹp trai.”
Tỷ lệ khuôn mặt của Triệu Kinh Vĩ thật ra cũng không tệ lắm, mặt mũi cân đối, mày rậm mắt to, trông rất chính trực nghiêm nghị.
Nhưng Nguyễn Huỳnh cảm thấy, trong những người khác giới mà Nguyễn Huỳnh từng thấy, anh ta không thể nào xếp ở hàng đầu được.
Tư Niệm ngược lại không hề bất ngờ thì Nguyễn Huỳnh cảm thấy như vậy, dù sao Nguyễn Huỳnh cũng từng được người đẹp trai hơn Triệu Kinh Vĩ theo đuổi. Ánh mắt nhìn đàn ông của cô rất rất cao.
Có điều, Tư Niệm rất tò mò một chuyện.
“Vậy tớ hỏi cậu, so sánh anh ta và bác sĩ Lục mà trước đó cậu nói với tớ thì ai đẹp trai hơn?”
Nguyễn Huỳnh không hề suy nghĩ, không chút do dự: “Đương nhiên là —”
Còn chưa nói ra ba chữ “bác sĩ Lục” thì Trần Tịnh Dương đã không biết từ đâu nhảy ra, vọt tới trước mặt cô: “Chị Nguyễn Huỳnh.”
“…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chốc lát, Nguyễn Huỳnh trợn tròn mắt nhìn cậu: “Sao em lại ở đây?”
Trần Tịnh Dương: “… Em vẫn luôn ở đây, trước đó đã nhìn thấy chị rồi. Nhưng sợ làm phiền chị nên không tới đây chào hỏi chị.”
Nhắc đến việc này là Trần Tịnh Dương hối hận.
Sau khi cậu kết thúc cuộc gọi video với Lục Ngộ An thì dựa theo nguyên tắc không làm phiền Nguyễn Huỳnh và bạn bè tụ họp, chỉ ở xa xa trông nom, cậu đã uống mấy ly.
Uống một lúc thì cậu gặp bạn nhậu đã không lâu thấy, sau đó đi đến phòng riêng trên lầu.
Mới từ phòng bao đi ra, cậu đã nghe nói chuyện Nguyễn Huỳnh bị người ta bắt chuyện gây khó dễ, còn được Triệu Kinh Vĩ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vì thế, Trần Tịnh Dương vẫn không biết Lục Ngộ An biết chuyện này thì có đuổi mình ra khỏi nhà hay không.
“Sao lại làm phiền chứ.” Nguyễn Huỳnh chỉ sang bên cạnh, dáng vẻ cười nhẹ nhàng: “Chị giới thiệu với em, đây là Tư Niệm, đây là Đàm Tuyết Nhi.”
Trần Tịnh Dương chào hỏi từng người một, nụ cười xán lạn: “Chị Tư Niệm, chị Tuyết Nhi, em là Trần Tịnh Dương, hai chị gọi em là Tiểu Trần, Tiểu Tịnh, Tiểu Dương hoặc gọi tên đầy đủ cũng được.”
“Em —” Trong khoảnh khắc Trần Tịnh Dương xuất hiện thì mắt của Tư Niệm đã sáng lên rồi. Cô ấy nhìn Trần Tịnh Dương từ trên xuống dưới, cười với cậu rồi quay đầu hỏi Nguyễn Huỳnh: “Cậu quen biết em trai đẹp trai như vậy hồi nào thế?”
Nguyễn Huỳnh quan sát cô ấy rồi hạ giọng: “Em họ của bác sĩ Lục, quen biết mấy ngày trước.”
Tư Niệm: “…”
Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh, nghi vấn đầy bụng.
Cô ấy vốn định hỏi thêm hai câu nhưng ngại Trần Tịnh Dương còn ở bên cạnh, như vậy không lịch sự lắm nên kiềm chế lại.
Chờ hai người nói thì thầm xong, Trần Tịnh Dương mới hỏi: “Chị Nguyễn Huỳnh, lần đầu tiên chị tới quán bar này sao?”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng.
Trần Tịnh Dương hăng hái lại nhiệt tình: “Vậy em giới thiệu món tủ của nơi này cho các chị nhé.”
Tư Niệm: “Được.”
Rất nhanh, bàn của Nguyễn Huỳnh các cô đã trở nên náo nhiệt hơn.
Trần Tịnh Dương biết ăn nói, cũng biết chơi nhiều trò.
Bốn người bắt đầu chơi game.
Ca sĩ quán bar chẳng biết thì khi nào đã đổi sang bài hát dân gian, nghe triền miên lại mập mờ.
Nguyễn Huỳnh vừa chơi vừa nghĩ, lần sau chương trình thảo luận chủ đề liên quan đến tình yêu thì có thể đề cử ca khúc này.
Chơi đến rạng sáng, Trần Tịnh Dương và Đàm Tuyết Nhi đều đã có men say.
Thời gian cũng không sớm nữa, bốn người kết thúc trò chơi.”
Trần Tịnh Dương.” Nguyễn Huỳnh để Tư Niệm có tửu lượng tốt săn sóc cho Đàm Tuyết Nhi, cô đưa tay chọc vào người đang gục xuống bàn: “Em ở đâu? Chị đưa em về?”
“Hả?” Buổi tối Trần Tịnh Dương đã uống không ít, cậu nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói cho Nguyễn Huỳnh biết: “Em ở chỗ của anh em.”
“…”
–
Đưa ba người uống rượu lên xe, Nguyễn Huỳnh mặc áo khoác đứng bên cạnh xe, thăm dò mà gửi tin nhắn Wechat cho Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, anh ngủ chưa?”
Vào giờ này, cô e là Lục Ngộ An đã ngủ rồi. Nếu như trực tiếp gọi điện quấy nhiễu mộng đẹp của người ta thì không có đạo đức cho lắm.
Tin nhắn được gửi đi, Nguyễn Huỳnh đợi mấy giây thì nhận được hồi âm: “Vẫn chưa về nhà à?”
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, cô vội vàng bấm gọi cho anh.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, truyền đến giọng nói trầm thấp: “Sao vậy?”
Một giờ sáng, xe cộ trên đường đã giảm bớt, bóng đêm yên tĩnh. Gió thổi qua, giọng nói của Lục Ngộ An truyền vào tai, hô hấp của Nguyễn Huỳnh hơi chậm rãi, cô mím môi rồi mới nói: “Trần Tịnh Dương uống say rồi.”
Lục Ngộ An vén chăn xuống giường, chuẩn bị đi ra ngoài: “Còn ở quán bar à?”
Nguyễn Huỳnh: “Vừa ra ngoài, nó nói hiện tại nó ở nhà của anh —” Nói đến đây, Nguyễn Huỳnh chậm lại một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Lục, nhà anh ở đâu vậy?”
Nghe vậy, Lục Ngộ An dừng lại, giọng điệu kinh ngạc: “Cô muốn đưa nó qua đây?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, nghiền ngẫm giọng điệu của anh rồi suy đoán: “Nếu anh không tiện thì tôi gọi xe cho nó cũng được.”
“…” Lục Ngộ An cạn lời, thấp giọng nói: “Nguyễn Huỳnh, tôi không có ý này.”
Anh quét mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Cô không buồn ngủ à?”
“Hửm?” Nguyễn Huỳnh ngơ ngác rồi kịp phản ứng được là anh lo lắng mình mệt mỏi không tiện lái xe: “Tinh thần tôi vẫn tốt.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, tính toán đến khả năng mình ra ngoài đi đón Trần Tịnh Dương thì Nguyễn Huỳnh còn phải chờ ở quán bar thêm mấy chục phút, anh dặn dò: “Lái chậm một chút, tôi gửi địa chỉ cho cô.”
–
Quán bar cách nơi ở của Lục Ngộ An mười mấy cây số, cũng may đêm khuya trên đường ít xe, khi Nguyễn Huỳnh lái một mạch không trở ngại gì đến cổng tiểu khu thì chỉ tốn hai mươi phút.
Cô vừa đậu xe xong thì nhìn thấy người ngoài cửa sổ xe.
Đèn đường ở cổng tiểu khu sáng rực rõ ràng, Lục Ngộ An mặc áo khoác dài, thân hình cao lớn đứng bên cạnh. Có lẽ là anh chuẩn bị ngủ, cũng có thể là đứng lâu rồi, mái tóc ngắn gọn gàng mềm mại rối bù hơn bình thường.
Nghe được động tĩnh, anh sải bước đi về phía bên này.
“Bác sĩ Lục.” Khi Nguyễn Huỳnh xuống xe thì Lục Ngộ An đã đi đến bên cạnh xe: “Hình như Trần Tịnh Dương ngủ rồi.”
Lục Ngộ An thuận theo hướng cô chỉ mà nhìn ghế phụ, Trần Tịnh Dương đang ngoẹo đầu ngáy o o.
Anh chỉ quét mắt nhìn rồi dời ánh mắt đi, nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.
Quang ảnh đẹp đẽ, hai người đứng đối diện nhau, cái bóng chồng lên nhau.
Lục Ngộ An đứng ở đầu gió, rũ mắt nhìn người trước mặt. Đứng gần nên anh thậm chí còn ngửi thấy trên người cô nhiễm mùi rượu nhàn nhạt. Bất ngờ là còn có chút trong veo.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu hỏi: “Có cần đánh thức nó không?”
Một cơn gió thổi tới, Lục Ngộ An tập trung tinh thần, đưa tay xoa huyệt thái dương. Anh mở cửa xe dự định kéo Trần Tịnh Dương xuống xe. Đột nhiên không kịp chuẩn bị, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, anh nhíu mày: “Nó đã uống bao nhiêu vậy?”
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc rồi thành khẩn nói: “… Tôi không đếm.”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô, trái cổ của Lục Ngộ An khẽ lăn, anh yên lặng muốn cười: “Vào trong xe ngồi.”
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: “Tôi để nó ở phòng bảo vệ rồi quay lại.”
Nguyễn Huỳnh hả một tiếng, không hiểu ý của Lục Ngộ An. Cô còn chưa kịp hỏi thì Lục Ngộ An đã kéo Trần Tịnh Dương đi về phía phòng bảo vệ rồi.
Chưa đến hai phút, anh một lần nữa quay về trước mặt cô.
“Sao không lên xe?” Lục Ngộ An nhìn chóp mũi lạnh đỏ lên của cô, giọng nói hơi trầm xuống.
Đêm khuya, đầu óc của Nguyễn Huỳnh hoạt động chậm, cô chớp mắt: “Cũng không lạnh lắm.”
Lục Ngộ An nhìn cô rồi quét mắt nhìn hai người còn đang ngủ ở hàng ghế sau: “Phải đưa bọn họ về nhà à?”
Nguyễn Huỳnh: “Không cần, đêm nay bọn họ ở nhà tôi.”
Hai người đều sống một mình, mặc dù Tư Niệm và Đàm Tuyết Nhi không say đến mức ý thức không tỉnh táo nhưng cô cũng không yên lòng để bọn họ về nhà ngủ.
Lục Ngộ An hiểu ra.
Anh cụp mắt quan sát Nguyễn Huỳnh rồi đưa tay về phía cô: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Tịnh Dương: Anh có từng nghĩ đến em đang ở phòng bảo vệ hóng gió không? Có nghĩ tới em đang say rượu không?
Tác giả: Không đâu. Sự dịu dàng của anh ấy không dành cho cậu một chút xíu nào cả.
Trần Tịnh Dương:.