Ngoại trừ chuyện cô và Lục Ngộ An càng ngày càng dính nhau, càng ngày càng thích sự thay đổi của đối phương thì về cơ bản không còn gì khác.
Nguyễn Huỳnh rất thích, cũng rất hưởng thụ trạng thái cuộc sống hiện nay của cô và Lục Ngộ An.
Ở bên cạnh người mình thích, mỗi ngày đều vui vẻ mà thỏa mãn.
Sau khi đăng ký, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An bận rộn một trận.
Hai người dành thời gian về nhà gặp bà Lý, gặp ông bà nội ngoại của Nguyễn Huỳnh, bàn bạc chuyện hôn lễ. Bọn họ không có đề nghị quá lớn đối với hôn lễ của hai người, chỉ cần hai người họ thích, bọn họ vui là được.
Cuối cùng, hôn lễ được quyết định vào cuối tháng mười.
Một thời gian hẳn là sẽ rất dễ chịu, nhiệt độ không khí cũng vừa vặn.
Trong quá trình chuẩn bị hôn lễ, Lục Ngộ An đã đưa Nguyễn Huỳnh đi gặp Tần Tranh.
Tần Tranh càng tích cực hơn trong chuyện thiết kế áo cưới cho Nguyễn Huỳnh. Dùng lời của cô ấy nói thì là, chỉ cần đám em trai lúc còn nhỏ kết hôn, cô ấy sẵn lòng thiết kế áo cưới cho bà xã của bọn họ.
Đây là việc mà người chị gái như cô ấy phải làm.
Lúc Nguyễn Huỳnh và cô ấy nói chuyện thì còn nhắc đến Úc Đình Quân.
Đối với việc Úc Đình Quân vẫn chưa tìm cô ấy thiết kế áo cưới, Tần Tranh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô ây nói cho Nguyễn Huỳnh biết, cô ấy từng nghĩ Úc Đình Quân sẽ thua Lục Ngộ An ở rất nhiều phương diện, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại thua trong chuyện cưới vợ.
Nguyễn Huỳnh nghe xong thì thấy buồn cười.
Cô còn cố ý nói với Lục Ngộ An về lời bình luận của Tần Tranh danh cho bọn họ. Vì thế, Lục Ngộ An ôm eo Nguyễn Huỳnh, đắc ý nói: “Cậu ta quả thật không được lắm.”
Nguyễn Huỳnh nín cười: “Anh cũng không sợ em nói cho Tổng giám đốc Úc biết à.”
Lục Ngộ An: “Không sợ.”
Hai người tiến hành phân tích mạnh mẽ về chuyện Úc Đình Quân không lấy được vợ.
Cuối cùng cho ra kết luận, là cho Tổng giám đốc Úc tự chuốc lấy.
Sau khi bàn bạc xong về phương án áo cưới, Tần Tranh bèn bay đi nước ngoài.
Đoàn đội và phòng làm việc của cô ấy đều ở nước ngoài.
Lúc nghỉ hè, áo cưới đã được thiết kế hoàn thành.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dành thời gian bay ra nước ngoài một chuyến. Trước đó cô đã muốn ra nước ngoài chơi, nhân dịp thử áo cưới thì đi đến nước ngoài dạo một vòng trước.
Áo cưới có thiết kế váy dài cúp ngực, sáng lấp lánh, trên đó có hình thêu tinh xảo hình hoa mao cẩn mà Nguyễn Huỳnh thích nhất, giống như bồ công anh, rực rỡ lại đặc biệt.
Đá sáng đập vụn càng làm cho áo cưới trông giống như từng viên ngọc sáng chói.
Lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh nhìn thấy là đã yêu nó mất rồi.
Cô từng nói với Tần Tranh về ý tưởng của mình, nhưng ý tưởng của cô thuộc kiểu đứt quãng, cũng không đủ hoàn chỉnh. Cô không nghĩ tới, Tần Tranh đã phô bày ra hết tất cả những thứ trong đầu mà cô không có cách nào miêu tả được.
Lục Ngộ An thấy vẻ mặt của cô là biết cô thích.
“Đi thử xem?”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh cong cong: “Được.”
Tần Tranh ở bên cạnh nhìn, nhạt giọng nói: “Để chị giúp em.”
Áo cưới không dễ mặc.
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng: “Cảm ơn chị Tần Tranh.”
Tần Tranh nhìn cô: “Không có gì.”
Nguyễn Huỳnh đi vào thay áo cưới, Lục Ngộ An đứng bên ngoài chờ đợi.
Đợi một hồi lâu, tấm rèm nặng nề tự động mở ra.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Ngộ An ngước mắt, ánh mắt đối diện với Nguyễn Huỳnh. Khi nhìn thấy dáng vẻ cô vào giờ phút này, ánh mắt anh dừng lại trên người cô hồi lâu chưa hoàn hồn.
Nguyễn Huỳnh mím môi theo bản năng, có chút thẹn thùng.
Ánh mắt Lục Ngộ An nhìn cô quá nóng bỏng.
Tần Tranh ở bên cạnh nhịn một chút, không nhịn được cười hỏi: “Bác sĩ Lục, nên hoàn hồn rồi.”
Lục Ngộ An im lặng không nói một lúc rồi đến gần Nguyễn Huỳnh, giọng nói nặng nề: “Đẹp lắm.”
Tần Tranh nhướng mày: “Do chị thiết kế thì có thể không đẹp sao? Hơn nữa bà xã em xinh đẹp như vậy, có mặc bao tải cũng đẹp.”
Lục Ngộ An: “…”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Tần Tranh không muốn làm bóng đèn, lui sáng bên cạnh hai bước: “Hai đứa nói chuyện đi, có gì cần thay đổi thì lát nữa Huỳnh Huỳnh nói cho chị biết nhé.”
Nguyễn Huỳnh: “Được ạ.”
Tần Tranh vừa đi, Nguyễn Huỳnh cảm thấy ánh mắt Lục Ngộ An nhìn mình càng thêm ngay thẳng, càng thêm không kiêng nể gì cả.
Hai gò má của nàng nhiễm màu đỏ ửng, có chút không được tự nhiên: “Anh nhìn em như vậy làm gì/”
Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô mặc áo cưới.
Thật ra dáng vẻ Nguyễn Huỳnh mặc áo cưới từng hiện lên trong đầu anh trăm ngàn lần, anh cũng từng nghĩ đến rất nhiều. Lần trước Tần Tranh về nước cũng đã mang theo áo cưới kiểu dáng khác để Nguyễn Huỳnh mặc thử.
Nhưng những bộ cô thử trước đó đều không xinh đẹp bằng bộ áo cưới này, khiến anh kinh diễm không dời mắt nổi.
Yên tĩnh một lúc, Lục Ngộ An nắm tay Nguyễn Huỳnh nói: “Sao lại còn tận hai tháng nữa vậy.”
Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra, kịp phản ứng: “Hai tháng sẽ rất nhanh thôi.”
Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt nhìn vào cô thật sâu: “Bà xã.”
Tai Nguyễn Huỳnh tê rần, chân hơi mềm nhũn: “Anh đừng gọi em như vậy ở đây.”
Cô cũng không chịu nổi.
Lục Ngộ An cong môi: “Hửm? Không gọi như vậy thì gọi thế nào?” Anh hỏi: “Em không phải là bà xã của anh à?”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Cô đỏ mặt, liếc anh một cái: “Em ngại.”
Lục Ngộ An cong môi, trái cổ lăn, anh không nhịn được mà hôn cô một cái trước mặt mọi người: “Muốn quang minh chính đại cưới em về nhà sớm một chút.”
Trên môi Nguyễn Huỳnh mềm mại, đôi mắt cong cong nhìn về phía anh: “Còn hai tháng nữa.”
Lục Ngộ An cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, sao cô lại không cảm thấy như vậy chứ.
Áo cưới không có chỗ nào cần thay đổi, thiết kế của Tần Tranh khiến cho người ta yên tâm.
Nguyễn Huỳnh nhắc đến một vài vấn đề nhỏ cần sửa đổi, Tần Tranh ghi nhớ từng cáu một, lại để cho Nguyễn Huỳnh thử lễ phục đuôi cá của hiện trường hôn lễ.
Ngoại trừ thiết kế váy cưới chính cho cô, Tần Tranh còn nhận làm hết những bộ lễ phục khác.
Thử từng bộ xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An mới rời đi.
Thời gian vẫn còn sớm, hai người đi dạo Paris cả buổi chiều rồi quay về khách sạn.
Vừa mới vào phòng, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp nói chuyện chính với Lục Ngộ An thì anh đã giữ lấy eo cô trước, ôm cô về phòng.
Rất lâu rồi không thấy anh kích động như vậy, Nguyễn Huỳnh không đành lòng, cũng không muốn từ chối anh.
Cô chủ động đáp lại anh, bị anh ép vào trong nệm giường, cảm nhận sự nhiệt tình của anh.
–
Ở lại Paris ba ngày.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nước, sau khi về nước, hai người lại bận rộn một hồi.
Cuối tháng chín, hai người về Giang Thành làm giỗ cho bố của Nguyễn Huỳnh.
Ở nghĩa trang, Nguyễn Huỳnh nói cho bố Nguyễn biết chuyện kết hôn.
Cô nhìn tấm hình chụp trên bia mộ, giơ lên chiếc nhẫn khá là khiêm tốn cũng chẳng quý giá trên tay mà Lục Ngộ An tặng cho cô sau khi tháo chiếc nhẫn cầu hôn xuống, cười nhẹ nhàng nói: “Bố, tháng sau là con phải làm hôn lễ rồi. Bố nhất định sẽ nhìn con gả đi đúng không.”
Khóe môi cô hơi cong, nhìn về phía người bên cạnh: “Bây giờ con rất hạnh phúc, cảm ơn bố.”
Lục Ngộ An nắm chặt tay cô, đưa ra lời cam kết với bố Nguyễn.
Không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lời anh muốn nói lại giống với lần đầu. Anh sẽ chăm sóc Nguyễn Huỳnh, yêu cô cả cuộc đời. Lời hứa này mãi mãi có hiệu lực.
Ngày giỗ qua đi, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An trở nên bận rộn.
Phần lớn chuyện trong hôn lễ được bà Trần nói chuyện với bên tổ chức, nhưng những món đồ cần Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An xem qua cũng không ít.
Hôn lễ của hai người được tổ chức ở một mặt cỏ ngoài trời phong cảnh tươi đẹp tại vùng ngoại thành.
Ở gần đó chính là một khách sạn rất đặc sắc, tất cả đều vừa đúng như vậy.
Nguyễn Huỳnh thích hoa, cô không muốn hiện trường hôn lễ xa hoa tới mức nào, cô muốn hôn lễ tràn ngập tình yêu thương và sự ấm áp.
Bà Trần đã bàn bạc thỏa đáng với bên tổ chức, hiện trường được làm ấm áp lại xinh đẹp. Có hoa mao cẩn mà Nguyễn Huỳnh thích, cùng với rất nhiều đóa hoa nhiều màu rực rỡ, đua nhau khoe sắc, cực kỳ xinh đẹp.
Tông màu của toàn cảnh là phong cách ấm áp tươi mới.
Phả vào mặt là phong cách dịu dàng.
Buổi sáng một ngày trước hôn lễ, mấy người Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đã đến hiện trường.
Hiện trường vẫn đang bố trí, nhưng đã thành hình rồi.
Tư Niệm nhìn một vòng, bình luận nói: “Chỗ tổ chức hôn lễ này cũng không tệ lắm, là phong cách Huỳnh Huỳnh thích.”
Chu Hạc Thư nhìn cô: “Em thì sao?”
Tư Niệm dừng lại, ngước mắt liếc nhìn anh, dáng vẻ thần bí: “Em tạm thời không nói cho anh biết.”
Chu Hạc Thư cười không nói.
Từ thần thái của Tư Niệm, anh đã biết là cô cũng thích.
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Tớ thật sự rất thích.”
Tư Niệm hỏi cô: “Có phải buổi tối chúng ta phải làm bữa tiệc trước khi cưới không?”
Lục Ngộ An: “Có sắp xếp.”
Tư Niệm: “Vậy tớ phải lấy ra tài nghệ của tớ thôi.”
Nguyễn Huỳnh trêu cô ấy: “Tài nghệ gì? Buổi tối pha cà phê cho mọi người hả?”
Nghe thấy lời này, Tư Niệm không nhịn được mà đánh cô: “Cậu quá đáng quá.”
Cô ấy cáo trạng với Chu Hạc Thư: “Giáo sư Chu, Nguyễn Huỳnh bắt nạt em.”
Chu Hạc Thư: “… Chúng ta không để ý đến bọn họ.”
Tư Niệm “?”
Cô ấy nghi hoặc: “Anh không thể giúp em bắt nạt bác sĩ Lục được à?”
“… Không có khả năng lắm.” Chu HẠc Thư ăn ngay nói thật: “Chúng ta đắc tội Úc Đình Quân thì được chứ đừng đắc tội Lục Ngộ An.”
Tư Niệm chớp mắt: “Vì sao?”
Chu Hạc Thư đứng đắn: “Bởi vì cậu ta là bác sĩ.”
Tư Niệm nghẹn họng, vậy mà lại cảm thấy Chu Hạc Thư nói cực kỳ có lý.
Cô ấy trầm tư mấy giây, cảm khái: “Anh nói đúng.”
Chỉ với việc Nguyễn Huỳnh trêu chọc, Tư Niệm tạm thời không so đo với cô.
Nguyễn Huỳnh buồn cười, kéo cánh tay Tư Niệm: “Vậy tớ tạ ơn bà chủ Tư đã đại nhân đại lượng.”
Tư Niệm kiêu ngạo: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia nhìn xem.”
“Được.”
…
Buổi tối là bữa tiệc trước khi cưới.
Các trưởng bối không đến, đều là bạn bè thân thiết tới.
Đám người Tư Niệm, cùng với mấy đồng nghiệp có quan hệ khá thân với Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An.
Một đám người náo nhiệt, chơi trò chơi, ca hát, nhảy múa dưới bầu trời đầy sao.
Mà điều khiến Nguyễn Huỳnh bất ngờ nhất là, Lục Ngộ An đánh đàn.
Cô vẫn luôn chưa nói với Lục Ngộ An, bài hát tiếng Anh mà lần đầu tiên anh hát cho cô nghe, có lẽ là trước đó, trước khi cô còn chưa gặp được người mình thích, lúc nghe được cô đã nghĩ — nếu có người hát bài đó cầu hôn cô, cô nhất định sẽ đồng ý.
Khi Lục Ngộ An đánh đàn piano và hát hình như càng đẹp trai hơn bình thường một chút.
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh đối diện với anh, có chút muốn khóc.
Tư Niệm ở bên cạnh an ủi cô: “Cậu phải nhịn đi, nếu cậu thật sự khóc thì lần sau bác sĩ Lục sẽ không đánh đàn cho chúng ta nghe nữa đâu.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Một khúc nhạc kết thúc, Lục Ngộ An đứng dậy đi đến bên cạnh cô: “Cảm động thế à?”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh: “Muốn nghe nữa.”
Lục Ngộ An cong môi: “Ngày mai lại hát cho em nghe.”
Tối mai bọn họ vẫn còn hoạt động.
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Được.”
Hai người đang nói thì ở cửa truyền đến tiếng xôn xao.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An liếc mắt, Đàm Tuyết Nhi kích động chạy từ bên kia tới, thở hồng hộc: “Chị Huỳnh Huỳnh… hình như em, hình như em nhìn thấy thần tượng của em.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Lục Ngộ An nhướng mày, nhìn về phía người đàn ông đi ra từ dưới bóng đêm.”
“Thần tượng của em là Bùi Thanh Từ à?”
Đàm Tuyết Nhi: “… Đúng vậy.”
Cô ấy trợn to mắt: “Chị Huỳnh Huỳnh, sao thầy Bùi lại ở đây?”
Nguyễn Huỳnh nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An cười: “Cậu ta tới tham gia hôn lễ.”
Đàm Tuyết Nhi kinh ngạc, rất ngạc nhiên mà nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Chị Huỳnh Huỳnh, trước đó sao chị không nói chị còn quen thầy Bùi.”
Nguyễn Huỳnh bật cười: “Chị không quen, có điều bác sĩ Lục quen.”
Trước đó Lục Ngộ An đã đề cập muốn giới thiệu Bùi Thanh Từ cho Nguyễn Huỳnh, thế nhưng mãi chưa có thời gian phù hợp.
Bùi Thanh Từ quá bận, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cũng bận.
Bận tới bận lui nên trì hoãn đến hôm nay.
Đàm Tuyết Nhi ồ một tiếng, đang muốn nói chuyện thì Bùi Thanh Từ đi tới trước mặt bọn họ.
“Tới rồi à.” Lục Ngộ An ngước mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Bà xã tôi, Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông mình đã thấy vô số lần trên màn ảnh.
Tuy biết tướng mạo của Bùi Thanh Từ, cũng đã thấy trăm ngàn lần, nhưng bây giờ nhìn, Nguyễn Huỳnh vẫn không thể khống chế được mà bị anh ấy làm kinh diễm. Đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cứng rắn sắc bén, mũi cao mắt sâu, xương lông mày cực đẹp, đôi mắt lành lạnh sạch sẽ, giống như ngọc lưu ly, làm cho người khác chú ý.
Trước kia, Nguyễn Huỳnh lướt thấy có người nói, Bùi Thanh Từ không ăn hình cũng không ăn ảnh, ngoài đời, anh ấy còn đẹp hơn trong ống kính một trăm lần.
Nguyễn Huỳnh vẫn cho rằng là lý do thoái thác khoa trương, cho tới bây giờ nhìn thấy, cô mới hiểu rõ cách nói khoa trương tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Anh ấy ở ngoài đời quả thật còn đẹp hơn, ngũ quan còn góc cạnh hơn trong màn ảnh.
Bùi Thanh Từ nhướng mày, nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.
Anh ấy thấy Nguyễn Huỳnh nhìn mình chằm chằm thì không đứng đắn mà cong môi, vươn tay về phía Nguyễn Huỳnh: “Chào cô, Bùi Thanh Từ.”
Nguyễn Huỳnh hoàn hồn: “Tôi là Nguyễn Huỳnh.”
“Tôi biết.” Bùi Thanh Từ cố ý: “Ông xã cô vừa nói rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Lục Ngộ An: “…”
Cân nhắc đến địa điểm trường hợp không đúng lắm, Bùi Thanh Từ không buông thả quá mức.
Anh ấy khách sáo chào hỏi Nguyễn Huỳnh rồi lại lên tiếng chào hỏi Đàm Tuyết Nhi. Khi biết Đàm Tuyết Nhi là fan của mình, anh ấy thậm chí còn chủ động hỏi: “Có muốn chụp hình không?”
Đàm Tuyết Nhi: “Được không?”
Bùi Thanh Từ: “Đương nhiên.”
Hai người đi sang bên cạnh chụp hình.
Nguyễn Huỳnh nhìn rồi hướng về phía Lục Ngộ An, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Lục, anh nói xem em có tiện đi chụp hình không?”
Lục Ngộ An hơi nghẹn lời, nhìn Nguyễn Huỳnh nhắc nhở: “Bà Lục.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Lục Ngộ An chua chua: “Em thích cậu ta đến vậy à?”
“?”
Nguyễn Huỳnh nhìn qua anh, buồn cười: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh: “Em đối với thầy Bùi là sự yêu thích của người hâm mộ đối với thần tượng.”
Lục Ngộ An không tiếp lời.
Nguyễn Huỳnh kéo tay áo anh, dỗ dành anh: “Nhưng em đối với anh là tình yêu.”
Nghe vậy, Lục Ngộ An cong môi: “Cùng đi nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Được.”
Hai người tìm Bùi Thanh Từ chụp hình.
Tâm tình của Bùi Thanh Từ hình như rất tốt, bất cứ ai ở hiện trường đến chụp hình đều không từ chối.
Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh nhìn, chợt nhớ tới một chuyện: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Sao vậy?”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Thịnh Thanh Lê có đến không?”
Khoảng thời gian trước cô nghe được tin tức, Bùi Thanh Từ và Thịnh Thanh Lê quay lại với nhau. Chỉ có điều hai người vẫn chưa công khai chính thức, nhưng trong ngoài giới, bao gồm cả fan của hai người dường như đều biết bọn họ lại ở bên nhau.
Lục Ngộ An: “Đợi lát nữa hỏi xem.”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Được, nếu cô ấy tới thì em còn muốn tìm cô ấy ký tên đấy.”
Lục Ngộ An mỉm cười nhìn cô: “Được.”
Hai người nói một lúc thì Tư Niệm đề nghị khiêu vũ.
Nguyễn Huỳnh từng học, cùng cô ấy ầm ĩ.
Lục Ngộ An ở bên cạnh nhìn, ánh mắt di chuyển theo Nguyễn Huỳnh.
Bỗng dưng, Bùi Thanh Từ đi đến bên cạnh nhìn, lên tiếng nói: “Hình như bà xã của cậu rất thích tôi.”
Lục Ngộ An: “…”
Anh lười biếng nhìn Bùi Thanh Từ: “Bà xã tôi nói.”
Bùi Thanh Từ: “Nói gì?”
“Cô ấy thích Thịnh Thanh Lê hơn, đối với hai người chỉ là thích, đối với tôi là yêu.” Anh dừng lại một chút, ngước mắt lên, cố tình nói: “Cậu biết cái gì là yêu không?”
Bùi Thanh Từ còn chưa kịp trả lời thì Lục Ngộ An đã bổ sung: “Có lẽ cậu không hiểu đâu, nếu như hiểu thì cũng không đến nỗi không đưa được bạn gái đến hôn lễ.”
“…”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Bùi: Tôi thật sự cạn lời.
Bác sĩ Lục: Tuyệt đối không thể thua.