Cậu ta nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó đề nghị: “Chị ơi, em thấy chị đợi ở đây lâu lắm rồi, có chuyện gì gấp sao? Không gấp thì chúng ta cùng đi ăn khuya nhé?”
Cậu ta sờ bụng: “Em đến quán bar uống ly rượu rồi đến đây ngay, bữa tối cũng chưa ăn, sắp chết đói rồi.”
Sợ Nguyễn Huỳnh từ chối, Trần Tịnh Dương còn chỉ vào Lục Ngộ An ở bên cạnh: “Anh ấy mời, ăn chùa ngu sao không ăn.”
Lục Ngộ An: “…”
Anh nhìn về phía Nguyễn Huỳnh, giọng nói trầm thấp: “Đi không?”
Thật ra Nguyễn Huỳnh cũng chưa ăn.
Hơn sáu giờ là cô đã đến cục cảnh sát, vẫn luôn chờ đến bây giờ.
Chỉ có điều, cô vẫn muốn chờ Thôi Trị. Dù sao cô cũng là đến đón sinh nhật với Thôi Trị.
“Lần —” Chữ tới còn chưa kịp ra khỏi miệng thì cái bụng không biết hăng hái của Nguyễn Huỳnh đã ùng ục một tiếng.
“…”
Xấu hổ mấy giây, Nguyễn Huỳnh bình tĩnh nói: “Hai người chờ tôi một lúc.” Cô chỉ sang bên cạnh: “Tôi nói một tiếng với cảnh sát trực ca.”
Lục Ngộ An: “Không gấp.”
Nguyễn Huỳnh nói một tiếng với người cảnh sát thân quen, đặt bánh kem và quà vào văn phòng của Thôi Trị, lại để lại cho ông tấm thẻ chúc mừng sinh nhật rồi mới rời khỏi cục cảnh sát.
Cùng lúc đó, Lục Ngộ An và Trần Tịnh Dương chờ bên ngoài cục cảnh sát.
Hai người đứng dưới cành cây trơ trọi, trên mặt đất là cái bóng của bọn họ. Buổi tối gió rất to, tiếng còi của ô tô đi qua vang lên không ngừng.
Nguyễn Huỳnh còn chưa quay lại, Trần Tịnh Dương quang minh chính đại nhiều chuyện với Lục Ngộ An: “Anh, chị gái mỹ nhân vừa rồi và anh có quan hệ thế nào vậy?”
Lục Ngộ An liếc nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng.
Nhận được ánh mắt ghét bỏ của anh, Trần Tịnh Dương không đau lòng buồn bã chút nào: “Chị gái mỹ nhân nói là hỏi anh, nếu như anh không nói thì em có thể đoán mò thôi.”
Cậu ta vừa nói vừa quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của Lục Ngộ An, đáng tiếc là không nhìn ra được gì cả.
Trần Tịnh Dương khẽ chậc một tiếng, lúc đang định mở miệng lần nữa thì Lục Ngộ An bỗng nhiên lên tiếng: “Trần Tịnh Dương.”
Nghe được tên của mình, Trần Tịnh Dương theo bản năng rùng mình một cái.
Cậu ta biết dùng cái gì để bắt bí người anh họ này, giống như vậy, Lục Ngộ An cũng biết làm thế nào để bắt chẹt cậu ta.
Hai người bọn họ thuộc kiểu, núi cao còn có núi cao hơn.
Cực kỳ lâu trước đó TRần Tịnh Dương đã biết, Lục Ngộ An từ chối mình, cười lạnh với mình đều không đáng sợ, đáng sợ là lúc anh mang khuôn mặt không biểu cảm mà gọi tên mình.
Một khi đến bước này, trong một khoảng thời gian ở tương lai, Trần Tịnh Dương đều sẽ không được dễ chịu.
“Anh.” Rượu mạnh được rót vào bụng Trần Tịnh Dương bị gió thổi tan đi, cậu ta dựng thẳng hai ngón tay lên thề: “Em đảm bảo chút nữa em chỉ ăn, không nói lời nào.”
Vừa dứt lời thì Nguyễn Huỳnh xuất hiện ở góc rẽ.
Trần Tịnh Dương vội vàng đi về phía trước hai bước đón cô, rất ân cần mở cửa xe cho cô.
Nguyễn Huỳnh được sủng mà sợ: “Cảm ơn.”
Trần Tịnh Dương: “Chị khách sáo rồi, chị là bạn của anh em, vậy thì chính là bạn của em, đây đều là việc em nên làm.”
Nghe Trần Tịnh Dương nói lung tung, Lục Ngộ An nói với Nguyễn Huỳnh: “Nó không có năng khiếu gì khác, chỉ thích làm vệ sĩ, cô không cần khách sáo với nó.”
Nguyễn Huỳnh nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Lục Ngộ An, không xác định được là anh đang nói đùa hay nghiêm túc. Cô mờ mịt chớp mắt, nhìn Trần Tịnh Dương bên cạnh rồi khen: “Sở thích của em cũng đặc biệt đấy.”
Trần Tịnh Dương: “…”
Cậu ta nghi ngờ Lục Ngộ An đang giễu cợt mình!
Gần cục cảnh sát không được tính là vắng vẻ, nhưng cũng không được gọi là náo nhiệt.
Sau khi lên xe, Lục Ngộ An dựa vào kính chiếu hậu để nhìn Nguyễn Huỳnh: “Muốn ăn gì?”
NGuyễn Huỳnh: “Tôi ăn gì cũng được.”
Cô không có món nào đặc biệt muốn ăn cả.
Trần Tịnh Dương: “Vậy thì ăn đồ nướng đi, em muốn ăn đồ nướng.”
Lục Ngộ An không để ý đến cậu ta: “Có thể ăn không?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu.
BẮt được ánh mắt của cô, Lục Ngộ An khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Huỳnh liếm môi: “Có thể ăn được.”
Cô chỉ bất ngờ vì Lục Ngộ An hỏi như vậy, sự chu đáo của anh đã vượt qua khỏi nhận thức trước đây của cô về người khác giới, ngoại trừ bố mình.
Nguyễn Huỳnh không phải ca sĩ, cũng không ăn kiêng nhiều giống như ca sĩ nhưng bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, cô cũng không ăn một vài món có tính kích thích tương đối lớn đến cổ họng.
Không phải là không thể ăn mà là cố gắng không ăn.
–
Mười phút sau, ba người đi đến phố ăn khuya tỏa ra khói lửa nồng đậm.
Trời vẫn chưa được xem như là quá lạnh, cuối tuần phố ăn khuya có thêm không ít người hơn những ngày hành chính. Hai bên đường đầy xe đậu, rộn ràng náo nhiệt.
Vừa xuống xe, Nguyễn Huỳnh đã nghe thấy mùi thơm bay ra từ trong hẻm nhỏ.
Trần Tịnh Dương dẫn đường, đi vào trong từ đầu hẻm, người đi đường, xe điện và các loại xe khác đều không ít.
Tránh khỏi một chiếc xe điện đi đưa đồ ăn, cậu ta đang muốn quay đầu dặn dò hai người tránh sang một bên, chú ý đi đứng thì bất ngờ nhìn thấy Lục Ngộ An đi ở phía ngoài một cách tự nhiên. Anh nghiêng người, giống như ôm Nguyễn Huỳnh vào lòng.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Tịnh Dương đứng nhìn cảm thấy, sự hỗn loạn, va chạm của thế giới bên ngoài không thể đến gần Nguyễn Huỳnh nếu không có sự cho phép của Lục Ngộ An.
Vô hình trung anh đã vẽ ra một vòng an toàn cho Nguyễn Huỳnh.
Nghĩ đến đây, cậu ta nhướng mày, tự biết bản thân đã lo lắng vô ích.
Anh họ của cậu ta đối xử với cậu ta chẳng ra sau cả, nhưng đối xử với người khác thì đủ ga lăng chu đáo.
Trần Tịnh Dương tìm quán đồ nướng, đông người hết chỗ. Cũng may là Trần Tịnh Dương và ông chủ quen biết nhau, trước khi tới cậu ta đã gọi điện thoại cho ông chủ, giữ một chỗ cho bọn họ.
Đến chỗ rồi ngồi xuống, Trần Tịnh Dương đưa menu cho Nguyễn Huỳnh, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Ưu tiên phụ nữ.”
Nguyễn Huỳnh không khách sáo với cậu ta, nhận lấy menu rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ An: “Tôi có thể ăn hải sản không?”
“…” Lục Ngộ An rũ mắt, nhìn vào đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp của cô hồi lâu rồi dời mắt đi, nói: “Sau khi phẫu thuật một tháng rồi ăn.”
Chọn xong, cô đưa cho Trần Tịnh Dương đang trở lại sau khi đi vệ sinh.
Không bao lâu, đồ bọn họ gọi được đưa lên.
Nguyễn Huỳnh có chút đói bụng, không rụt rè mà ăn một chén cháo lớn rồi mới chầm chầm lấy lại sức.
Trần Tịnh Dương cũng như vậy, ăn như hổ đói một lúc, sau đó cẩn thận nói: “Anh, em muốn uống lon bia.”
Đồ nướng với bia là một đôi, lúc vừa mới gọi món, Trần Tịnh Dương sợ Lục Ngộ An tức giận nên không dám gọi.
Nói xong, Trần Tịnh Dương hỏi Nguyễn Huỳnh: “Chị ơi chị có thể uống bia không? Có muốn làm một lon không?”
Nguyễn Huỳnh cười, ấm giọng nói: “Có thể uống, nhưng gần đây chị phải ăn kiêng, lần sau đó cơ hội rồi uống.”
“Được ạ.” Trần Tịnh Dương rất thẳng thắn: “Em biết phía Nam có một quán bar không tệ, hôm nào chị muốn đi thì nói với em, em mời chị uống.”
Nguyễn Huỳnh nói được: “Em không cần gọi chị là chị mãi, gọi chị là Nguyễn Huỳnh là được.”
Trần Tịnh Dương biết nghe lời phải: “Vậy em gọi chị là chị Nguyễn Huỳnh nhé?”
Nguyễn Huỳnh nhìn khuôn mặt khá thanh tú, chói lọi của chàng trai, không nói ra được lời từ chối: “Được.”
Hai người nói chuyện, Lục Ngộ An không hề tham dự vào.
Nguyễn Huỳnh vô ý nhìn, anh không hề động vào đồ ăn trước mặt, cúi mặt xuống xem điện thoại. Ánh sáng phản xạ của màn hình điện thoại làm nổi bật lông mi dày đậm của anh, vừa dài vừa cong.
Nguyễn Huỳnh đoán, khẩu vị của Lục Ngộ An có lẽ là thiên về nhạt, loại đồ ăn có khẩu vị nặng như đồ nướng thì không quá thích hợp với anh.
–
Ăn gần xong, Lục Ngộ An đứng dậy đi thanh toán. Trong quán nhiều người, tính tiền thì phải xếp hàng.
Chờ đến khi Lục Ngộ An thanh toán xong quay lại bàn thì chỉ có Trần Tịnh Dương ở đó, cậu ta đang chăm chú chơi điện thoại.
Lục Ngộ An nhìn quanh một vòng, đang chuẩn bị hỏi hướng đi của Nguyễn Huỳnh thì cô bỗng nhiên xông vào ánh mắt anh từ một bên khách.
Chú ý tới sự tồn tại của anh, Nguyễn Huỳnh đứng ở góc xéo cười với anh.
Bước chân của Lục Ngộ An hơi dừng lại rồi đi về phía cô.
“Lại để cho bác sĩ Lục tốn kém rồi.” Anh vừa tới là Nguyễn Huỳnh đã lên tiếng: “Hôm nào có thời gian rảnh, tôi mời bác sĩ Lục ăn một bữa cơm nhé.”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, không nói được nhưng cũng không từ chối.
Ánh mắt của hai người nương theo ánh sáng trên đầu mà thấp thoáng giao nhau.
Nguyễn Huỳnh có chút không chịu được bầu không khí này, cô suy nghĩ mấy giây, nhìn về phía người bên cạnh: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Tiếng ồn ào trong quán vang bên tai không dứt.
Hai người đứng rất gần nhau, tiếng đáp lại khàn khàn của anh chui vào tai Nguyễn Huỳnh một cách rõ rệt. Rõ ràng là anh không cố ý đè thấp âm cuối, nhưng so với lúc trước khi anh nói chuyện với Nguyễn Huỳnh thì lực sát thương còn mạnh hơn.
Trong một nháy mắt, tai của Nguyễn Huỳnh không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ còn lại một chữ mà Lục Ngộ An nói.
Thấy cô không có phản ứng, Lục Ngộ An ngước mắt lên nhìn cô, bờ môi khẽ động đậy: “Nguyễn Huỳnh.”
Anh lại gọi tên cô một lần: “Cô muốn nói gì vậy?”
“…”
Hô hấp của Nguyễn Huỳnh hơi chậm lại, kéo dài, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào anh, có chút quyến rũ: “Tôi muốn hỏi anh, như thế này có thể nhìn ra được tình hình khôi phục vết thương của tôi không?”
Tuy nói thứ hai đi bệnh viện kiểm tra lại là có thể biết được kết quả, nhưng làm một “bệnh nhân” biết được phản hồi tốt của việc hồi phục càng sớm thì sẽ càng yên tâm.
Nghe rõ lời nói của cô, ánh mắt Lục Ngộ An chếch đi, dừng lại ở vị trí khóe mắt của cô.
Ánh sáng ngoài quán không tệ lắm, chiếu sáng góc của bọn họ một cách rõ ràng.
Vẻ sưng đỏ nơi khóe mắt của Nguyễn Huỳnh đã gần như tan hết, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra được cô từng làm giải phẫu khâu vết thương.
Bây giờ y học tiên tiến, rất nhiều người sau khi làm giải phẫu khâu vết thương thì gần như cũng sẽ không để lại dấu vết rõ ràng.
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn một lúc, ánh mắt hướng sang bên cạnh, dịch chuyển xuống dưới.
Dáng mắt của Nguyễn Huỳnh rất đẹp, mắt hai mí kiểu hình quạt, con ngươi lớn mà sáng tỏ, giống như cất giấu ánh trăng sáng rực. Khi cô nhìn chằm chằm vào bạn không chớp mắt thì sẽ khiến cho người ta không khống chế được mà sinh ra ảo giác.
Ý thức được điểm này, Lục Ngộ An thu lại suy nghĩ, dời mắt đi chỗ khác: “Cũng không tệ lắm.”
Giọng nói của anh hơi trầm xuống, anh khẽ nói: “Theo như hiện tại, chưa tới nửa tháng thì sẽ không nhìn ra được dấu vết giải phẫu nữa.”
Nghe anh nói như vậy, mắt Nguyễn Huỳnh sáng rực lên, cô ngạc nhiên vui mừng nói: “Thật sao?”
Lục Ngộ An gật đầu.
Khóe môi Nguyễn Huỳnh hơi cong lên: “Xem ra y tá Vu nói không sai.”
Lục Ngộ An: “Cái gì?”
Nguyễn Huỳnh thấy anh tò mò thì thành khẩn khai báo: “Cô ấy nói kỹ thuật khâu vết thương của bác sĩ Tất là số một số hai trong bệnh viện các anh.”
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày.
Anh còn chưa kịp mở miệng thì bên tai đã vang lên tiếng phàn nàn của Trần Tịnh Dương: “Anh, sao hai người xong rồi mà cũng không gọi em?”
Thiệt thòi cho cậu ta cứ ngồi ở ghế chờ mãi.
Lăn lộn cả buổi tối, Trần Tịnh Dương cũng có chút mệt rồi.
Cậu ta ngáp một cái hỏi hai người: “Đi chưa?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Ngồi lên xe, Lục Ngộ An hỏi địa chỉ của cô.
Đợi cô nói xong, Trần Tịnh Dương đã khôi phục được chút tinh thần lại nói chuyện với Nguyễn Huỳnh.
Cậu ta là người biết ăn nói, nội dung tán gẫu cũng sẽ không khiến Nguyễn Huỳnh cảm thấy nhàm chán, ngược lại cảm thấy thú vị.
Không bao lâu, xe dừng lại ở cửa tiểu khu của Nguyễn Huỳnh.
Cô đang muốn đẩy cửa xuống xe thì Lục Ngộ An đã từ ghế lái vòng qua đầu xe rồi đi đến bên chỗ cô.
Cửa xe mở ra, Nguyễn Huỳnh ngơ ngác, đối mặt với anh.
Vẻ mặt Lục Ngộ An tự nhiên: “Nhớ thứ hai kiểm tra lại.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng rồi lấy lại tinh thần, nói cảm ơn và tạm biệt với hai người.
–
Nhìn bóng lưng Nguyễn Huỳnh biến mất trong bóng đêm, Lục Ngộ An lái xe rời đi.
Anh quét mắt nhìn người bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng: “Em về đâu?”
Trần Tịnh Dương vừa về nước trước đó không lâu, hiện tại “Không có chỗ ở cố định”. Cậu ta thỉnh thoảng về nhà một lần, thời gian còn lại không ở khách sạn thì chính là lang thang ở bên ngoài đến bình minh.
Suy nghĩ một lúc, Trần Tịnh Dương nói cho Lục Ngộ An biết: “Đêm nay em ở chỗ anh nhé?”
Hôm nay cậu ta không muốn về khách sạn lắm.
Lục Ngộ An kéo môi, định đưa cậu ta về chỗ bố mẹ cậu ta thì nghe thấy Wechat trong điện thoại cậu ta vang lên thông báo.
Tiếp theo đó, Trần Tịnh Dương đã nhấn mở tin nhắn nói cho anh biết: “Chị Nguyễn Huỳnh vào nhà rồi.”
“…”
Lục Ngộ An: “… Em thêm Wechat của cô ấy khi nào vậy?”
Trần Tịnh Dương: “Lúc anh đi thanh toán.”
Nói xong, cậu ta nhấn vào ảnh đại diện của Nguyễn Huỳnh để vào vòng bạn bè của cô, tò mò hỏi: “Bình thường chị Nguyễn Huỳnh đăng vòng bạn bè nhiều không?”
Lục Ngộ An không lên tiếng.
Không nhận được lời đáp lại, Trần Tịnh Dương cũng không bất ngờ lắm.
Cậu ta lướt vòng bạn bè của Nguyễn Huỳnh, vừa xem vừa bình luận “Chị Nguyễn Huỳnh khiến người ta có chút ghen tị, đăng hình không chỉnh sửa mà còn đẹp như thế.”
Cậu ta nói rất nhỏ, lướt đến một tấm hình Nguyễn Huỳnh mặc lễ phục trễ vai tham gia hoạt động, cậu ta không nhịn được mà khen ngợi: “Hôm nay không nhìn ra, dáng người của chị Nguyễn Huỳnh lại đẹp như vậy.”
Dứt lời, chiếc xe thắng gấp.
Trần Tịnh Dương đột nhiên không kịp chuẩn bị, điện thoại trượt khỏi tay, rơi trên thảm.
Cậu ta ổn định lại, đang muốn khom lưng nhặt điện thoại thì nghe thấy giọng nói lạnh như băng ở bên cạnh trước: “Trần Tịnh Dương.”
Trần Tịnh Dương hả một tiếng, có chút mờ mịt mà nhìn anh.
Lục Ngộ An mang biểu cảm nghiêm nghị liếc cậu ta một cái, nói: “Yên tĩnh một chút.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Là ai, một chương ghen tận hai lần.
Bác sĩ Lục: Dù sao cũng không phải là tôi.
Trần Tịnh Dương: Ha ha.