Hôn Ước Gia Tộc - Chương 1: Hôn ước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
667


Hôn Ước Gia Tộc


Chương 1: Hôn ước


“Khiết Vũ, anh yêu em, anh yêu em mãi mãi…”

Đứng trước tòa cao ốc tráng lệ, tiếng nói của chàng trai được khuyếch đại qua loa vọng khắp cả con đường, có nhiều người qua đường tò mò dừng lại xem, còn bên trong tòa cao ốc thì các nhân viên lại mở cửa sổ nhìn ra xem rồi sôi nổi bàn tán không ngừng.

“Wow, hôm nay lại một chàng mới.”

“Quá lợi hại, sức hấp dẫn của Khiết tổng quả là quá mạnh mẽ, ba trăm sáu mươi lăm ngày không ngày nào mà không có người tới tỏ tình, nhưng mà sao lại toàn là con trai không nhỉ?”

“Cô gái nào mà dám theo đuổi Khiết tổng hả? Tuy Khiết tổng đẹp đến ai ai cũng ghen tỵ, vấn đề là… người ta ngay cả nói chuyện cũng không dám cùng ngài nói nữa là.”

“Đúng đó, là do mấy anh trai này can đảm, trước chết một người sau lại tiến thêm một người.”

Vừa dứt lời, từ cửa sổ tầng hai mươi có một thứ bay ra rầm rầm rơi xuống đất.

“Aaaaaa”

“Chết rồi, chết chắc rồi!”

“Dữ dội quá, hôm qua là cái ghế, hôm nay là cái bàn…”

Cái bàn từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt chàng trai rồi vỡ vụn ngay cạnh chân cậu ta.

Nhiệt huyết tỏ tình của chàng trai bị tiếng rầm dọa tụt xuống không còn tí nào, cố gắng nuốt nuốt nước bọt xong lắp bắp nói vào loa: “Khiết Vũ… lần sau anh lại đến! Bái bai!” Nói xong thì chạy đi nhanh như chớp như bôi mỡ vào chân.

Mấy người hóng chuyện sôi nổi khinh bỉ: “Hứ! Đều một loại như nhau cả.”

“Mới có mỗi cái bàn đã bị dọa thành như vậy, tên này có chỗ nào xứng với Khiết tổng của chúng ta chứ.”

Đám người hóng hớt dần dần tản đi, tòa cao ốc khôi phục lại sự im lặng vốn có của nó.

Trên một con đường cách đó không xa có một chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật đang đậu, ngồi bên tay lái là một thanh niên đẹp trai sành điệu, cậu gỡ kính râm xuống, hú hồn nói: “Fuck, vợ tương lai của con sao lại dữ như vậy.”

Người đàn ông bên cạnh cười nói: “Ý của Tiểu Vũ là người lạ đừng có lại gần, muốn ngăn cách mọi thứ ở ngoài cửa. Cho nên con phải cố gắng lên, Tiểu Vũ là một đứa nhỏ rất ưu tú, cũng là con trai trưởng của Khiết gia, hôn ước của con với nó tuyệt đối là không thể thay đổi được đâu đấy.”

Chàng trai sành điệu tặc lưỡi: “Con hôn người ta một cái có khi nào người ta lấy dao đâm con phát chết luôn không?”

“Chuyện này… e hèm, chú cũng không chắc chắn.”

“Cái gì? Đây không phải là bất cứ lúc nào con cũng có thể chết trong tay vợ con sao?”

“Khụ khụ… Chắc không nghiêm trọng vậy đâu, nó hung dữ với mấy thằng kia là vì nó không thích mấy thằng đó, nếu con chiếm được trái tim của nó rồi, con thử nghĩ mà xem, một người con trai hung dữ lạnh lùng như thế chỉ săn sóc dịu dàng với một mình con, có phải rất sung sướng hay không?”

“… Nghe chú nói cũng rất thú vị. Nhưng lạ ở chỗ, đây là con trưởng của Khiết gia, sao lại hứa gả cho con mà không phải anh hai?”

“… Anh hai mi đã kết hôn rồi, đồ ngốc.”

“Cũng đúng ha.”

“Tiểu Long phải cố lên.”

“Chú…”

“Đừng sợ, con mà chết thì chú nhặt xác cho, con trai, mạnh mẽ lên.”

“…”

Trong phòng làm việc ở tầng hai mươi, một dáng người thon dài mặc một bộ vest màu đen, người đàn ông đeo kính gọng vàng, trên mặt không có cảm xúc gì đang gõ máy tính. Thư ký gõ cửa rồi ôm một bó hoa bước vào, run run rẩy rẩy nói: “Khiết tổng…”

Khiết Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi nói cô bao nhiêu lần là mấy thứ rác rưởi này không cần phải đem vào phòng làm việc của tôi, bây giờ đang là thời gian làm việc, cô là thư ký của tôi lại bỏ bê nhiệm vụ, không muốn làm nữa thì nộp đơn từ chức rồi cút xéo đi.”

Thư ký nước mắt đã nhanh chóng rơi lã chã, lắp bắp nói: “Nhưng… Đây là hoa của thiếu gia bên tập đoàn Hiên Viên đưa tới… bảo phải đưa tận tay cho ngài…”

Khiết Vũ nghe thấy hai chứ Hiên Viên thì lông mày lại càng nhíu chặt hơn: “Là thiếu gia nào của Hiên Viên?”

“Là nhị… nhị thiếu gia, anh ta nói trong nhà anh ta đứng thứ hai, tên là Hiên Viên Long.

Khiết Vũ im lặng hồi lâu mới nói: “Người đâu?”

“Đã đi rồi ạ.”

“Cô đi ra đi.”

“Vâng…” Thư ký vội vàng đặt bó hoa xuống rồi vội vã ra khỏi phòng.

Trong phòng làm việc không còn người nào nữa, Khiết Vũ mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, day day thái dương.

Hiên Viên Long… Cái gì nên đến thì cũng sẽ đến.

Bên trong chiếc Ferrari ở dưới lầu, Hiên Viên Long vui vẻ gọi điện cho chú mình báo tin: “Anh ta nhận hoa của con, ha ha.”

“Thật không? Tiếp tục cố gắng, chú thật mong các con mau sớm kết hôn.”

“Chú đợi đó! Có người đẹp nào thoát khỏi tay con đâu.”

“Con đừng xem thường nó.”

Khiết Vũ vẫn luôn làm việc tới tám giờ tối mới bắt đầu ra khỏi cao ốc, anh đã quen với việc tự động tăng ca mỗi ngày, giờ này về xem như cũng còn sớm.

Đi đến bãi đậu xe, vừa định bước lên thì nghe có tiếng bước chân ở đằng sau lại gần, gương mặt vẫn lạnh lùng, xoay người tung một cước.

“Aaaaaa.” Kẻ khả nghi ôm háng thét lên thảm thiết, sắc mặt tái mét, đau đớn vã cả mồ hôi hột.

“… Cậu là ai? Tại sao lại đi theo tôi?” Khiết Vũ nhíu mày, nhìn chằm chằm người con trai đang vô cùng đau đớn kia, một chút thương xót cũng không hề có.

Hiên Viên Long quả thực muốn khóc đến nơi, ôm trym nghẹn ngào: “Anh… tôi… tôi chính là chồng của anh… anh dám đá tôi… mẹ nó… chắc ông bị liệt dương quá…”

“… Cậu là Hiên Viên Long?” Khiết Vũ ngạc nhiên hỏi.

Hiên Viên Long gật đầu: “Anh… đáng ghét…”

Khiết Vũ thở dài, đỡ Hiên Viên Long lên xe: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Tại bệnh viện, Khiết Vũ ngồi chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe được tiếng Hiên Viên Long la hét như heo bị chọc tiết từ bên trong truyền ra.

“Bác sỹ nhẹ chút! Đây là niềm tự hào của tôi đó, ông mà làm hỏng thì đừng mong còn sống bước ra ngoài.”

“Vâng… vâng… nhưng, nhưng mà… cậu có tới hai cái dương v*t?”

“Hâm mộ tôi đúng không? Trời sinh to lớn giống tôi như vậy đã là là hiếm có, huống chi còn là hai con (trym) bự, bởi vậy vợ của tôi sẽ là người sung sướng nhất.”

Khiết Vũ ở bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, khuôn mặt lạnh lùng thoáng ửng hồng.

Qua hồi lâu, Hiên Viên Long cuối cùng cũng loạng choạng bước ra, dáng đi không được tự nhiên, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Khiết Vũ ngồi chờ bên ngoài, Hiên Viên Long nhất thời tức giận đến đau cả trứng (dái), chỉ vào Khiết Vũ mà nói: “Tên là Khiết Vũ đúng không?”

Khiết Vũ yên lặng gật đầu.

“Anh biết tôi là chồng anh đúng không?”

Khiết Vũ không lên tiếng.

“Anh không nói lời nào cũng không sao, hừ hừ, anh vô duyên vô cớ đá bị thương chỗ trọng yếu nhất của tôi chẳng lẽ lại không có gì để giải thích sao?”

Khiết Vũ khoanh tay, giọng thản nhiên: “Cậu lén lút đi theo tôi thì làm sao tôi biết là ai.”

“Vậy sao, tôi biết anh rất được bọn đàn ông rào đón, mỗi ngày đều có nguời tỏ tình, đánh lén. Anh cho là tôi có thể so sánh với đám rệp bọ đó sao?”

Khiết Vũ đẩy đẩy gọng kính: “Theo tôi thấy thì cũng không có gì khác nhau.” Nói xong cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng tới thang máy.

Hiên Viên Long tức giận đuổi theo, cùng chen vào trong thang máy: “Anh cứ như vậy mà đối đãi với chồng tương lai của mình thế à?”

Khiết Vũ nhìn chằm chằm cửa thang máy, không thèm để ý mà nói: “Chúng ta còn chưa có đám cưới, mà đám cưới rồi cũng không có nghĩa tôi sẽ đối đãi với cậu khác đi. Cái kiểu con nít ranh như cậu căn bản là không hợp khẩu vị của tôi.”

“Anh nói cái gì?” Hiên Viên Long tức giận vì bị xem thường: “Anh dám nói tôi là con nít ranh?”

“Không là nít ranh chứ là cái gì? Thậm chí còn chưa tốt nghiệp, về tìm cô giáo mà khóc lóc đi.” Khiết Vũ cười châm chọc, vừa lúc thang máy “đing” lên một tiếng thì chân Kiết Vũ cũng vừa nhấc lên bước ra ngoài.

Hiên Viên Long nổi trận lôi đình, cũng đuổi theo ra ôm chầm lấy mông Khiết Vũ bóp mạnh khiến anh giật mình nhảy dựng lên: “Cậu muốn làm gì?”

Tay Hiên Viên Long nắn nắn niết niết trên bờ mông Khiết Vũ: “Vợ biết mà còn hỏi, đương nhiên là làm rồi, anh chính là vợ của tôi mặc kệ anh có là ai đi nữa. Mông vợ thật vểnh, chồng đây rất vừa lòng.”

“Đồ nít ranh vô giáo dục.” Khiết Vũ hừ lạnh một cái rồi đẩy cửa rời đi.

Hiên Viên Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Cậu tức tối trở về nhà, vừa vào đến cửa đã la hét ầm ĩ: “Mọi người đâu rồi? Đi đâu hết rồi? Tôi muốn từ hôn tôi muốn từ hôn! Ông đây có chết cũng không lấy cái tên Khiết Vũ hung dữ kia làm vợ.”

“Ấy, Tiểu Long, gì mà ồn ào vậy, sao tự dưng đòi từ hôn? Không phải hôm nay con đi gặp Tiểu Vũ sao? Sao không mời người ta đi ăn cơm?” Một người đàn ông nhã nhặn từ phòng trong bước ra.

Hiên Viên Long lập tức ôm lấy ông làm nũng: “Ba nhỏ, con bị Khiết Vũ đá vào trym.”

“Cái gì?” Ba nhỏ lo lắng.

“Suýt chút là đá liệt luôn rồi, giờ vẫn còn sưng đây này. Mấy ba tìm vợ cho con sao lại tìm một người vừa hung dữ vừa cứng nhắc, không dịu dàng chút nào. Con thích phụ nữ mềm mại dịu dàng, ngực to mông bự cơ.”

“Haizzzz… Tiểu Long này, con nghe ba nói đi, Tiểu Vũ là một người tốt, rất có bản lĩnh, bao năm qua một mình nó xử lý hết mọi chuyện trong công ty của Khiết gia, cực kỳ quyết đoán. Hơn nữa nó là con trưởng của Khiết gia, năm nay hai mươi sáu, hai nhà chúng ta đã có hôn ước nhiều năm, cho nên con phải lấy Khiết Vũ. Nếu không phải anh hai con đã kết hôn thì làm sao tới lượt con…”

Hiên Viên Long lại càng buồn bực: “Vậy chẳng phải tại không ai muốn cưới anh ta nên mới đẩy cho con?”

“Con đừng nói bậy. Không phải con cũng biết anh hai quá yêu anh dâu con, nếu chia rẽ hai người, ép anh hai con cưới Tiểu Vũ, như vậy đối với bọn họ đều không tốt.”

“Chả nhẽ đưa cho con thì tốt sao? Con cũng không thích anh ta.”

“Nhưng Tiểu Long cũng đâu có người yêu nào đâu, Tiểu Vũ rất chín chắn, rất phù hợp với con, sau này kết hôn rồi còn có thể giúp đỡ con, con đó, lúc nào cũng mê chơi, chết cũng không thay đổi. Con chịu khó tiếp xúc nhiều với Tiểu Vũ, sau này kết hôn, ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm thôi.”

“Hứ, con sẽ không bao giờ thích anh ta.”

Lễ cưới là do các bề trên định ngày, Hiên Viên Long có phản đối thế nào thì cũng không được, ưu sầu buồn khổ, thế là quyết định đi tìm Khiết Vũ.

Trong một nhà hàng, trên người Khiết Vũ vẫn là bộ vest màu đen như mọi ngày, thoăn thoắt bước tới, trán còn rịn ra vài giọt mồ hôi, vừa ngồi xuống đã lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?”

Móa, cái thái độ này thật khó ưa.

Hiên Viên Long hít một hơi rồi nói: “Tôi rất không ưa anh.”

“Bên nào cũng thế.”

Fuck! Đồ đáng ghét.

Hiên Viên Long cắn răng nói: “Tôi không muốn kết hôn với anh.”

“Bên nào cũng thế.”

Hiên Viên Long bùng nổ: “Nhưng lại không thể không lấy anh.” Mẹ nó, cậu càng phải cưới anh ta! Cưới gã đàn ông lạnh như băng này về rồi tra tấn anh ta, làm nhục anh ta, đùa giỡn một hồi rồi ly hôn.

“Cho nên, vì hạnh phúc gia đình sau này, tôi quyết định mỗi ngày sẽ mời anh đi ăn cơm, coi như là hẹn hò, cũng là để chúng ta hiểu rõ nhau hơn.”

“Thế à?” Khiết vũ hỏi.

“Ừ.”

Khiết Vũ đứng dậy nói: “Không cần đâu, kết hôn chính là để sinh con đẻ cái, mấy chuyện khác không quan trọng, có hiểu hay không cũng không liên quan. Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, lễ cưới gặp lại.”

Khiết Vũ tao nhã rời khỏi nhà hàng, biến mất không còn bóng dáng.

RẦMMMMM

“Tiên sinh… xin ngài dừng tay, đừng làm hỏng bàn của chúng tôi, nếu không chúng tôi phải báo cảnh sát.”

“Khiết Vũ, anh cứ chờ mà xem.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN