Hứa Gia Ngôn không nghĩ nhiều, dù sao làm việc ở thành phố lớn, việc phải tham gia tiệc rượu hay xã giao tương đối nhiều.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng tham gia tiệc rượu, ngay cả họp lớp cũng ít, không phải cậu không hòa đồng mà bạn bè ở lại quê hương khá ít, phần lớn đều giống Kiều Mộc Sâm tới tỉnh ngoài làm việc, sau khi tốt nghiệp thi thoảng liên lạc nhưng muốn tập trung cả đám lại quá khó khăn.
Hơn nữa mỗi ngày Hứa Gia Ngôn làm bạn với gỗ, đá, người bạn thân nhất của cậu lại là hàng xóm hơn cậu gần bốn mươi tuổi – lão Mã. Mỗi khi cậu và lão Mã gặp nhau, một già một trẻ lại dọn bàn, ngồi dưới gốc đa đối diện cổng nhà chơi một ván cờ, người thua mua rượu, người thắng đãi khách, cũng rất vui vẻ.
Đứng ở vị trí khác nhau, cảnh tượng mình nhìn thấy sẽ khác nhau.
Hứa Gia Ngôn thích cuộc sống trước kia, đồng thời mong chờ những điều sắp xảy ra trên mảnh đất của thành phố A này.
Cậu mặc thiết kế của Thụy Lạp, đứng trên đài triển lãm chính giữa sân cỏ, chỗ này được trang trí đặc biệt, thu hút sự chú ý của khách mời ngay từ khi bước vào bữa tiệc.
Chủ đề đêm nay cũng xoay quanh chiếc váy này.
Thụy Lạp nói thiết kế này có tên là “Ngân hà đêm hè”, lấy cảm hứng từ màn đêm đầy sao những ngày giữa hè, cùng với nó là tiếng ve kêu du dương và tiếng nước chảy róc rách, khu rừng rậm rạp, rồi từ đó liên tưởng tới những thứ trừu tượng như thần tiên, tinh linh, hoàng tử, công chúa, vân vân…
Khách mời sẽ hóa trang theo chủ đề được đặt ra, thậm chí còn có người hóa trang thành một cây cổ thụ thành tinh với dây đằng quấn quanh người?
Trước khi đi ra, người phụ trách đeo cho Hứa Gia Ngôn một chiếc mặt nạ đính lông chim tạo sự bí ẩn về chủ nhân của chiếc váy.
Có mặt nạ che chắn, tâm lý Hứa Gia Ngôn thả lỏng rất nhiều, tuy ở đây không ai nhận ra nhưng mặc váy đứng trước mặt công chúng vẫn khiến cậu ngại ngùng.
Bảy giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Khách mời lần lượt xuất hiện, tiến vào theo từng tốp năm, tốp ba, rồi nói chuyện mời rượu lẫn nhau.
Hứa Gia Ngôn đứng trên đài loáng thoáng nghe được vài câu, nhận ra khách tham gia tuy trẻ tuổi nhưng đủ trưởng thành, lời nói toàn về vấn đề làm ăn của nhà mình hoặc liên quan đến chuyện kinh doanh.
Đột nhiên bầu không khí náo nhiệt trở nên im lặng hẳn đi, không ít người đang lấy điểm tâm hoặc chạm ly đều tập trung về một phía, Hứa Gia Ngôn tò mò, nhân lúc thay đổi động tác cũng nhìn về phía đó.
Đó là cửa bên của khách sạn, lúc này có bốn người bước ra.
Trong đó có một người mặc vest trắng với mái tóc màu vàng rực rỡ, một người mặc quần yếm với chiếc mũ bí ngô đỏ trên đầu, người còn lại mặc váy hai dây màu đen, mái tóc màu rong biển được cuốn lọn to bồng bềnh.
Nếu cậu đoán không nhầm, người mặc áo hai dây là Thụy Lạp, tuy có đeo mặt nạ nhưng cậu rất ấn tượng với đôi môi đỏ và kiểu tóc của cô.
Người cuối cùng…
Hứa Gia Ngôn híp mắt, cứ cảm thấy dáng người và bước đi của người này rất quen, loại quen thuộc này không phải là ấn tượng mang máng, mà giống như mái tóc xoăn của Thụy Lạp, là một điểm nhấn trong lòng cậu.
Dù sao đời này cậu gặp rất ít người có phong thái và khí nhất như thế.
Là Thẩm Thanh Dứu?!
Hứa Gia Ngôn chớp mắt, cho đến khi thấy rõ mặt mới cảm thấy khó tin, đây là bữa tiệc Thẩm Thanh Dứu muốn tham gia?
Trùng hợp thế á!
Hứa Gia Ngôn kinh ngạc, phát hiện Thẩm Thanh Dứu chú ý đến mình, dù sao vị trí của cậu quá nổi bật, không muốn nhìn thấy cũng khó.
Tâm lý thả lỏng chưa được bao lâu lại trở nên hồi hộp, cậu và Thẩm Thanh Dứu tuy không thân nhưng có quen biết, dù sao bọn họ ở chung với nhau lâu như thế, Hứa Gia Ngôn tự dát vàng lên mặt xem như khá thân thiết vậy.
Dưới tình huống không quen biết ai, Hứa Gia Ngôn có thể đè nén cảm giác thẹn thùng để mặc váy, biến bản thân thành móc treo quần áo không có sinh mệnh.
Nhưng hôm nay đụng phải người quen, cậu cảm thấy mình sống lại rồi, đầu óc bắt đầu làm việc, lúc thì muốn nhảy khỏi đài chạy trốn, lúc lại nghĩ tìm xẻng đào hố tự chôn mình. Nhiệt độ không khí gần chạm con số không vẫn không thể ngăn cản mạch máu giãn ra, làn da vốn trắng nõn theo bước chân Thẩm Thanh Dứu tiến lại gần ấy vậy mà trở nên ửng đỏ.
Hứa Gia Ngôn không dám nhìn thẳng, giờ phút này chỉ hy vọng Thẩm Thanh Dứu không nhận ra mình.
Thụy Lạp vẫn đi bên cạnh Thẩm Thanh Dứu, không ngờ anh vừa tiến vào bữa tiệc sẽ tiến về phía thiết kế của mình trước.
Hình như Thẩm Thanh Dứu đang nghe, còn nghe vô cùng chăm chú, cho đến khi Thụy Lạp nói xong mới chuyển tầm mắt lên người cô, lịch sự đánh giá: “Rất xinh đẹp.”
Thụy Lạp không ngờ anh sẽ đáp lại, vui vẻ nói: “Ngài Thẩm quá khen.”
Thẩm Thanh Dứu nói tiếp: “Không, đúng là rất đẹp.” Nói xong lại nhìn về phía Hứa Gia Ngôn đang cố gắng tạo dáng, hỏi người đội mũ bí ngô, “Cậu Tần, không biết đêm nay có tiết mục khiêu vũ không?”
“Có có.” Người đội mũ bí đỏ trả lời, “Ngài Thẩm muốn khiêu vũ ạ?”
Thẩm Thanh Dứu gật đầu rồi nhìn về phía Thụy Lạp: “Nếu có thể, tôi muốn mời quý cô trên sân khấu nhảy một điệu, không biết quý cô Thụy Lạp có đồng ý không?”
Anh gọi “quý cô Thụy Lạp” càng khiến Thụy Lạp vui vẻ ra mặt, dù xã hội hiện đại có tán thành sự tồn tại của những người như Thụy Lạp nhưng số người gọi cô bằng xưng hô nữ tính như thế hiển nhiên vẫn còn ít.
Thụy Lạp: “Đương nhiên có thể!” Rồi quay sang phía người đội mũ bí ngô, “Tôi đi thông báo với mọi người, đẩy tiết mục khiêu vũ lên trước.”
Người đội mũ bí ngô tên là Tần Dương – chủ nhân của bữa tiệc này đồng thời là con trai của chủ tịch công ty Hứa Gia Ngôn đang làm việc.
Năm nay cậu ta mới hai mươi tuổi, vốn không hề dính líu gì tới Thẩm Thanh Dứu, nhưng có quan hệ khá thân thiết với Tiền Phi Phàm, nên mới thông qua hắn mời được anh.
Đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp đón khách quý như thế, bận trước bận sau không biết làm gì, đành dẫn Thẩm Thanh Dứu tham quan khách sạn rồi tiến vào bữa tiệc.
Nhưng khí chất trầm ổn của anh thật sự không hợp với không khí bữa tiệc này. Chẳng khác nào hoàng tử xuất thân cao quý rớt vào hoa quả sơn, điều này khiến Tần Dương ngượng ngùng khôn cùng.
Biết thế đã lấy chủ đề đứng đắn hơn.
Đương lúc cậu ta không biết ứng phó thế nào lại nghe thấy Thẩm Thanh Dứu chủ động đưa ra yêu cầu, vì thế cùng Thụy Lạp cầm microphone mở ra tiết mục khiêu vũ.
Gió đêm thổi qua.
Đám mây màu xám dịch chuyển theo gió.
Mặt trăng trốn sau tầng mây, như ban tặng bất ngờ cho bầu trời đêm tĩnh lặng.
Lúc này Hứa Gia Ngôn đã hồng như tôm luộc, cậu vẫn đang cố gắng tạo dáng, ngửa đầu không dám đối diện với Thẩm Thanh Dứu, tuy cậu biết sắp tới phải khiêu vũ với anh nhưng không biết liệu cậu không nhìn anh, có khi nào giả vờ không quen biết anh được không.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, Thẩm Thanh Dứu tiến gần về phía đài triển lãm, giơ một tay trước người Hứa Gia Ngôn.
Phía sau đài có bậc thanh, Hứa Gia Ngôn sợ bước hụt nên vội liếc xuống dưới tìm đúng bậc rồi lại ngẩng đầu lên, bắt lấy bàn tay anh.
Bàn tay cậu rất lạnh, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Thẩm Thanh Dứu.
Có lẽ đã đông cứng mà Hứa Gia Ngôn không nhận ra, mỗi lần hít thở cậu đều rùng mình một cái.
Cậu đang phân vân có nên chào hỏi anh hay không, chợt cảm thấy quanh thân ấm hẳn lên, chiếc áo vest mang theo độ ấm nhẹ nhàng đáp lên hai vai cậu.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy dòng máu đông lạnh của mình bắt đầu chảy xuôi, vô thức ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt anh, “Ngài Thẩm…”’
Dường như Thẩm Thanh Dứu vẫn luôn nhìn cậu, không nói lời dư thừa, chỉ hỏi: “Lạnh không?”
Hứa Gia Ngôn lập tức lắc đầu: “Không lạnh.”
Thẩm Thanh Dứu không tin, nắm tay cậu đi về phía cửa bên.
Sàn nhảy ở sảnh bên trong khách sạn, lúc nãy Hứa Gia Ngôn còn hoài nghi tại sao Thẩm Thanh Dứu lại mời mình khiêu vũ, lúc này khoác áo mới ý thức được anh muốn dẫn cậu khỏi nơi giá rét mà không làm ảnh hưởng tới công việc của cậu.
Theo chủ đề của bữa tiệc, sân cỏ được thiết kế những con đường nhỏ hẹp như đi trong rừng, Hứa Gia Ngôn mặc áo của Thẩm Thanh Dứu bước sau lưng anh, cùng anh đi dưới ánh đèn đầy màu sắc.
Không biết từ bao giờ, nắm tay Hứa Gia Ngôn đã được bàn tay anh bao trọn, cậu lẳng lặng cảm thụ độ ấm kia, nhìn hai bàn tay nắm chặt, nói nhỏ: “Ngài Thẩm, anh không hỏi vì sao tôi xuất hiện ở đây à?”
Thẩm Thanh Dứu đi trước, quay lưng về phía cậu: “Không phải nói rồi sao?”
Sáng nay trước khi đi đúng là cậu đã báo với Thẩm Thanh Dứu tối nay phải tăng ca, nhưng người bình thường sẽ cho rằng cậu tăng ca ở phòng thiết kế, hiện tại lại xuất hiện ở bữa tiệc, nghĩ thế nào đều thấy khả nghi.
Hứa Gia Ngôn: “Thật ra… tôi đã đến khách sạn giúp đỡ từ mấy hôm trước rồi, vị trí hôm nay của tôi vốn ở quầy tiếp tân phục vụ rượu, nhưng người mẫu bên phía Thụy Lạp xảy ra chuyện, nên… nên tôi mới lâm thời thay thế.”
Thẩm Thanh Dứu không nói chen vào, chờ cậu nói xong mới “ừ” một tiếng.
Màn khiêu vũ bắt đầu, không khí trong sàn nhảy náo nhiệt hẳn lên.
Thẩm Thanh Dứu nắm tay Hứa Gia Ngôn suốt quãng đường, thu hút không ít ánh mắt.
Mọi người bàn tán khe khẽ, thảo luận quan hệ giữa hai người, đương nhiên có thể hai người họ không có quan hệ gì, có lẽ chỉ là giám đốc Thẩm cảm thấy thiết kế của Thụy Lạp đẹp, cũng có thể vì giúp Thụy Lạp triển lãm tác phẩm, khiêu vũ chỉ là tiết mục bình thường trong bữa tiệc hôm nay.
Nhiệt độ trong sảnh vừa phải, chỉ mặc váy cũng không thấy lạnh, không ít quý cô bước vào sảnh đã cởi áo choàng, Hứa Gia Ngôn trả áo vest cho Thẩm Thanh Dứu.
Cậu luôn nhớ mình đang làm việc, nếu vẫn mặc áo khoác sẽ làm lu mờ nhân vật chính ngày hôm nay.
Sảnh lớn ngập tràn ánh đèn khiến chiếc váy Hứa Gia Ngôn mặc càng thêm rực rỡ.
Bước đến sàn nhảy, Thẩm Thanh Dứu hỏi Hứa Gia Ngôn: “Cậu biết khiêu vũ không?”
Đối diện với Thẩm Thanh Dứu vẫn khiến cậu bối rối, nói nhỏ: “Tôi biết một chút, từng học hồi cấp ba.”
Im lặng một lát, cậu nói tiếp: “Xin lỗi ngài Thẩm.”
Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao xin lỗi?”
Hứa Gia Ngôn: “Bởi vì hôm đó tôi nói dối.” Ý cậu là hôm tăng ca đầu tiên, cậu từng nói mấy lời lúc Thẩm Thanh Dứu tới đón.
Thẩm Thanh Dứu không nói gì, bình tĩnh nhìn cậu vài giây, khóe môi hơi nhếch lên.
Tuy độ cong rất nhỏ nhưng đã dừng trước mắt Hứa Gia Ngôn.
Cậu kinh ngạc tròn mắt, lắp bắp muốn chỉ ra anh đang cười.
Thẩm Thanh Dứu không cho cậu cơ hội này, nắm lấy eo nhỏ dưới làn váy, kéo cậu vào trung tâm sàn nhảy.
Hứa Gia Ngôn không theo kịp bước chân anh, nhưng vẫn không quên chuyện anh từng cười, vui vẻ hỏi: “Ngài Thẩm, anh cười á?”
Thẩm Thanh Dứu vừa thả lỏng tâm tình, nghe cậu nói câu này lại cứng người: “Vì sao tôi không thể cười?”
Hứa Gia Ngôn buột miệng thốt lên: “Trợ lý Lâm bảo anh ấy nhậm chức ba năm mà chưa từng thấy anh cười, tôi còn tưởng anh sẽ không cười cơ.” Nói xong mới nhận ra mình bán đứng trợ lý Lâm, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi không rút lại được.
Thẩm Thanh Dứu: “Chuyện tôi nói với cậu ta toàn là công việc, có gì buồn cười à?”
Hình như… đúng là không có gì buồn cười.
Vậy…
“Vậy sao vừa nãy anh cười?” Hứa Gia Ngôn tò mò.
Thẩm Thanh Dứu nói nghiêm túc: “Tôi không cười.”
Hứa Gia Ngôn: “Anh cười, tôi thấy rồi! Thị lực của tôi tốt lắm!”
Thẩm Thanh Dứu không muốn trả lời, quay đầu về một bên, nào ngờ anh vừa quay thì Hứa Gia Ngôn cũng với theo.
Vì phòng ngừa xảy ra sự cố, Thẩm Thanh Dứu dành quay đầu lại, nhìn Hứa Gia Ngôn: “Thật ra cậu muốn nói với tôi thế nào là quyền của cậu. Tôi không có tư cách hỏi đến, đồng thời không cho rằng cậu nói dối, dù sao đây là chuyện riêng của cậu. Nhưng cậu giải thích khiến tôi rất vui.”
Chỉ thế thôi? Hứa Gia Ngôn dùng ánh mắt dò hỏi.
Chỉ thế thôi. Thẩm Thanh Dứu dùng ánh mắt trả lời.
Độ ấm trong sảnh tăng dần lên, bầu không khí sôi nổi đến cực điểm.
Thẩm Thanh Dứu mời Hứa Gia Ngôn điệu nhảy thứ hai trước mặt mọi người, ngay tại thời điểm nắm lấy tay cậu, anh hỏi: “Bây giờ còn lạnh không?”
Hứa Gia Ngôn cười đáp: “Không lạnh.”
~Hết chương 12~