Hôn
Chương 25
Cô vẫn yêu Diệp Túc Bắc tha thiết. Điều này cô không hề nghi ngờ. Bởi khi nào Diệp Túc Bắc không về nhà, cô lại mất ngủ triền miên. Dù muộn thế nào, chỉ cần Diệp Túc Bắc về là cô có thể ngủ thiếp đi. Mùi của Diệp Túc Bắc còn hiệu quả và tác dụng nhanh hơn cả thuốc an thần.
Cô rõ ràng đã chán ngấy kiểu dựa vào người khác để tồn tại. Nhưng cô lại hoàn toàn không thể kiểm soát được mình. Yêu một người đến mức việc hít thở của mình mà dường như không phải là vì mình nữa. Có lẽ cô không bao giờ thắng được Diệp Túc Bắc. Bởi vì chỉ cần anh không chịu được nữa thì có thể nói một câu “chia tay” nhẹ như không, còn Cố Diễn Sinh thì vĩnh viễn không bao giờ có được sự quyết đoán đó.
Dù cô có nói ra từ chia tay thì trong tiềm thức vẫn hy vọng anh ở lại. Cô biết mình như vậy người khác nhìn vào sẽ thấy không ra làm sao. Quá yêu một người thì đến cuối cùng tình yêu đến tận xương tủy đó chỉ có thể trở thành sợi dây trói buộc. Cố Diễn Sinh không thoát ra được bởi vì cô không thể loại bỏ Diệp Túc Bắc khỏi trái tim mình.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, tất cả các giáo viên được gọi đến trường để họp. Hạ Diên Kính lâu không gặp cũng đã xuất viện, chỉ có điều trong chân vẫn còn một cái đinh, đi lại vẫn chưa được nhanh nhẹn. Nhìn thấy Cố Diễn Sinh, cô ấy rất phấn khởi, cứ kéo Cố Diễn Sinh đi dạo.
Nhìn Hạ Diên Kính bước đi khập khiễng, Cố Diễn Sinh dở khóc dở cười, cô đành phải thoái thác là mình đã có hẹn. Không ngờ Hạ Diên Kính vốn dễ bị lừa vậy mà lại nằng nặc đòi cô phải nói ra người đó là ai. Khi đang bị quấy nhiễu không có cách nào thoát thì chuông điện thoại của Cố Diễn Sinh reo lên như cứu mạng.
Chưa kịp nghe rõ ai hẹn gặp, cũng chưa kịp nghe rõ là phải làm việc gì, Cố Diễn Sinh đã thoải mái trả lời: được, được, được. Hạ Diên Kính ngồi bên cạnh đành phải xị mặt bỏ qua. Họp xong, cô vừa ra khỏi cửa đã giật mình khi thấy Lộ Tùng Quang đang đứng dựa vào chiếc Land Rover ở cổng trường.
Lúc đó não cô mới bắt đầu hoạt động. Hóa ra cuộc điện thoại cứu mạng lúc nãy chính là do anh gọi. Nếu sớm biết lại là củ khoai lang nóng bỏng tay này thì cô đi cùng Hạ Diên Kính còn hơn, quá lắm cũng chỉ là phải phục vụ cô ấy. Bây giờ thì lại càng tồi tệ hơn. Ngồi trong xe của Lộ Tùng Quang, Cố Diễn Sinh cứ để hồn lang thang mãi tận đâu.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lộ Tùng Quang ngồi ghế lái xe im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ hỏi, “Từ lúc lên xe tới giờ không thấy nói câu gì?” Cố Diễn Sinh tỉnh người lại, liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Lộ Tùng Quang đang tập trung lái xe. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt tươi cười giống hệt như trước đây vậy mà Cố Diễn Sinh lại cảm thấy có gì đó hơi khác.
Không khí đặc quánh trong xe khiến cô hơi bối rối, cô trả lời có vẻ gượng gạo, “Sắp hết kỳ nghỉ hè rồi, lại phải đi làm nên hơi chán.” “Em chắc là lý do đó chứ?” Cố Diễn Sinh biết anh định nói gì, bỗng nhiên muốn cãi lại, cô lạnh lùng, “Nếu không thì anh nghĩ là gì? Lộ Tùng Quang, anh thích chĩa mũi vào chuyện của người khác từ lúc nào vậy?” Lộ Tùng Quang quay đầu sang, chau mày, “Cố Diễn Sinh, anh quan tâm đến em.
Em và Diệp Túc Bắc.” Chưa đợi anh nói hết câu, Cố Diễn Sinh lạnh lùng ngắt lời, “Lộ Tùng Quang, liên quan gì đến anh.” Đầu cô nóng bừng, cảm giác khó chịu về những chuyện gần đây bỗng trào hết ra, cô khó chịu, “Anh đến xem chuyện cười của em à? Bây giờ anh rất vui đúng không? Hồi đó em bất chấp tất cả chia tay với anh, làm anh mất mặt.
Có phải bây giờ anh thấy em đang bị báo ứng đúng không?” Cô trợn mắt, mày chau lại. Trong lúc không kiểm soát, giọng nói của cô cũng cao gấp mấy lần. Lộ Tùng Quang không phản bác gì. Anh tỏ ra lạnh lùng, cố bình tĩnh. Anh hất mạnh vô lăng, cua gấp, lái xe vào lề đường. Theo quán tính người Cố Diễn Sinh lao mạnh về phía trước.
Tim cô đập mạnh, hơi thở lúc đó như ngừng lại, tất cả các giác quan đều mất phản ứng. Chỉ thấy sự đau đớn trong cổ họng và mắt là rõ rệt. Gió đêm thổi tung những chiếc lá rụng, lúc này xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Sự yên tĩnh bất ngờ này khiến cho tất cả ý thức của con người trở nên lờ mờ.
Toàn thân Cố Diễn Sinh co cứng lại vì sợ. “Kít!” Một tiếng phanh xe vọng lại từ con đường ngoại ô trống trải. Khi tất cả trở lại yên tĩnh. Cố Diễn Sinh không kiềm chế được sự nóng giận nữa, cô ngẩng cao đầu tức giận, tay kéo mạnh dây an toàn ra, không thể kiểm soát được cơn cuồng nộ, “Lộ Tùng Quang, anh định làm gì? Anh điên rồi à?” cô dứt được dây an toàn ra, hằm hằm mở cửa xe.
Không ngờ Lộ Tùng Quang lại khóa cửa xe “cạch” một tiếng. Anh rút từ cốp đựng đồ ra một tờ giấy ném vào trước mặt Cố Diễn Sinh, “Em muốn nghĩ anh là người thế nào cũng được! Chỉ có điều đến anh cũng lấy được tờ giám định này! Em còn định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa?” Cố Diễn Sinh khựng lại, đôi mắt xinh đẹp mở to, cô chưa bao giờ thấy Lộ Tùng Quang tức giận.
Anh là người đến cả lúc đau buồn cũng vẫn cười, vậy mà lúc này lại đang giận dữ đến run cả người. Cố Diễn Sinh bắt đầu hối hận vì đã trút giận lên anh. Rõ ràng là mọi chuyện không liên quan gì đến anh. Mãi hồi lâu cô mới định thần lại, cầm lấy tờ giấy mà anh ném cho cô.
Cô không mở ra mà chỉ hỏi, “Đây là cái gì?” “Giám định ADN.” Cố Diễn Sinh như bị sét đánh ngang tai, mất hết cả khả năng suy nghĩ. Cô chỉ nhìm chằm chằm vào tờ giấy. Rất lâu sau cô mới gượng trấn tĩnh, “Em không đọc thứ này.” Nói xong, cô xé nát tờ giấy. Tiếng xé giấy trên con đường vắng vẻ nghe đến chói tai.
Cố Diễn Sinh xé nát tờ giấy xong ấn cửa kính ô tô, tung hết vụn giấy ra ngoài. Mặt cô không thể hiện cảm xúc nào, chỉ có điều giọng nói thì run rẩy, “Những thứ này em sẽ không xem, em đã nhận lời với Diệp Túc Bắc là tin anh ấy rồi, sau này đừng cho em xem những thứ này nữa!” Lộ Tùng Quang cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt màu nâu sậm lúc này cũng trở nên sâu thẳm không đáy, “Nếu em thật sự tin thì em hãy giả vờ hạnh phúc một chút, hãy cười lên, nếu không anh sẽ bất chấp tất cả để chia rẽ bọn em.” .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!