Hôn - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Hôn


Chương 52


“Cái gì?” Trán Diệp Túc Bắc nhăn lại, anh cầm điện thoại định rời khỏi bàn, nhưng Cố Diễn Sinh đã tóm lấy áo anh. Diệp Túc Bắc che điện thoại hỏi nhỏ, “Chuyện gì vậy?” Cố Diễn Sinh hít một hơi thật sâu, nhìn anh nói, “Có gì cứ nói ở đây”, nói xong liền liếc qua nhìn Lục Giang Thần.

Ở bên kia đầu dây Tô Nham kích động thế nào Cố Diễn Sinh đều nghe rất rõ, tất nhiên Lục Giang Thần cũng nghe rõ, nếu không thái độ của cô đã không lắng xuống nhanh vậy. Diệp Túc Bắc liếc Cố Diễn Sinh rồi ngồi xuống bên cạnh. Giọng Tô Nham trong điện thoại rất chanh chua, “Nhà họ Diệp khốn kiếp, Diệp Túc Đông khốn kiếp! Anh ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?” Diệp Túc Bắc không hài lòng với câu chửi thần kinh của Tô Nham, khuôn mặt anh lạnh lùng, trầm giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?” “Diệp Túc Đông khốn kiếp lừa tôi! Anh ta nói đưa Hinh Tâm đi chơi, nhưng lại định đưa Hinh Tâm đi chết! Diệp Túc Bắc, mọi chuyện trước đây tôi không tính toán nữa, cầu xin anh hãy cứu con gái tôi, nó vô tội!” Giọng cô ta nghẹn lại, chắc đang thút thít.

Tay Cố Diễn Sinh đan chặt vào nhau, cô cũng có chút lo lắng theo. Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng đổi điện thoại sang tay khác, dùng bàn tay gần Cố Diễn Sinh ôm chặt lấy cô và ra hiệu bằng mắt cho cô biết không phải lo lắng. Anh hỏi Lục Giang Thần ngồi đối diện, “Chị có phiền khi cô ấy tới đây không?” Lục Giang Thần ngẩn ngơ một lúc rồi quả quyết lắc đầu.

Diệp Túc Bắc hài lòng gật đầu với Lục Giang Thần, “Giờ cô hãy qua chỗ tôi để nói rõ mọi chuyện!” Anh đọc địa chỉ rồi cúp điện thoại. “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Vẫn chưa biết.” Diệp Túc Bắc bấm máy gọi cho anh trai, nhưng điện thoại tắt máy. Anh bắt đầu có chút lo lắng, trên mặt không còn vẻ trầm mặc như lúc trước.

Lúc này Lục Giang Thần giữ lấy cánh tay đang định gọi điện thoại của Diệp Túc Bắc nói, “Để tôi gọi thử. Anh ta đang ép tôi, mọi người không gọi được đâu.” Là vợ chồng đã lâu, cho dù Diệp Túc Đông bị hôn mê cũng khá lâu nhưng giữa họ vẫn có sự tương thông mà người khác không hiểu được.

Nói xong Lục Giang Thần liền rút điện thoại. Quả nhiên cô vừa bấm, điện thoại đã thông. Cố Diễn Sinh như ngồi trên đống lửa, nhìn Lục Giang Thần không chớp mắt. “Anh đang ở đâu?” “Đang ở cùng ai?” “Chưa đi, hôm qua là tôi bảo Giai Giai nói vậy, thực ra ngày kia mới bay.” “Diệp Túc Đông, anh làm vậy thật vô nghĩa.” “Anh nghĩ anh lừa được tôi sao? Anh quá xem thường tôi rồi đấy.

Tôi ở bên cạnh anh lâu như vậy cũng không phải là vô ích.” “Diệp Túc Đông, anh đừng nhầm gốc thành ngọn, vấn đề của chúng ta hoàn toàn không phải vì đứa trẻ đó, hơn nữa nó cũng là con anh đúng không?” “Có thể, nhưng giờ nói những chuyện đó có ích gì? Tất cả đã xảy ra rồi, đều thực sự tồn tại.” “Giờ anh đang làm gì?! Anh điên rồi hả?! Tôi mòn mỏi chờ anh tỉnh lại để anh coi thường tính mạng của mình thế sao? Diệp Túc Đông, tính mạng của anh một nửa là của tôi, anh không có tư cách nói không cần là không cần.” “Diệp Túc Đông! Không được tắt máy!” “Diệp Túc Đông!” “Diệp Túc Đông!” Lục Giang Thần uể oải cầm điện thoại, toàn thân cô trống rỗng, trong đôi mắt mở to của cô chốc lát tràn đầy nước mắt.

Lúc này cô bất lực giống như một đứa trẻ, chỉ biết mở to mắt, mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi, “Diễn Sinh, Túc Bắc, phải làm sao đây?” Cô giơ điện thoại lên như muốn chứng minh điều gì đó, nhưng lại không thể, “Diệp Túc Đông tắt máy rồi….” Giọng nói của cô gần như nấc nghẹn, khiến người ta không rõ cô định nói gì, Cố Diễn Sinh phải cố luận ra từ những lời sau cùng cô nói.

“Diệp Túc Đông thực sự không muốn sống nữa!!!” Đây là câu nói cuối cùng của Lục Giang Thần, sau đó cô bật dậy khỏi chỗ ngồi, như người điên muốn lao ra ngoài. Cố Diễn Sinh nhanh tay tóm gọn và ôm chặt lấy eo cô, miệng hét to, “Lục Giang Thần! Cậu định đi đâu? Anh Đông giờ đang ở đâu? Cậu cho chúng tớ biết để cùng đi tìm!!!” Lục Giang Thần như người điên đánh vào tay cô.

Vì tình bạn bao năm của hai người, Cố Diễn Sinh cắn răng chịu đựng. “Cậu bỏ tay tớ ra, nếu không bỏ ra thì Diệp Túc Đông sẽ chết thật đấy.” Đúng lúc này, Diệp Túc Bắc cũng lao tới ôm chặt lấy Lục Giang Thần, Lục Giang Thần vẫn cố gắng vùng vẫy nhưng Diệp Túc Bắc chiếm ưu thế nhờ sức đàn ông và thân hình cao to, anh kéo Lục Giang Thần ngồi xuống ghế rồi dùng tay khóa chặt, chân mày anh nhíu sát lại, khiến đôi mắt toát ra vẻ nguy hiểm.

Đã lâu Cố Diễn Sinh không thấy cơn thịnh nộ của Diệp Túc Bắc, cô biết đây là dấu hiệu anh sắp nổi giận. Toàn thân anh hình thành nên một khí trường bất khả xâm phạm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Giọng anh không to nhưng đủ khiến người khác kính nể, “Chị định đi đâu? Chị có thể dễ dàng tìm thì anh ấy đã không phải là anh trai của em rồi.” Lục Giang Thần bị tư thế của Diệp Túc Bắc trói chặt, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, cô mở to mắt, nhìn Diệp Túc Bắc không chớp rồi nói từng từ một, “Anh ấy là một kẻ điên, việc gì anh ấy cũng làm được.

Thật đấy! Cậu hãy tin tôi.” Những lời sau cùng cô đã khóc không thành tiếng nữa, “Tôi phải sớm nghĩ ra mới phải, thái độ của anh ấy rất bình thản, tôi bảo Giai Giai nói với anh ấy là chuyến bay hôm qua, cũng không để anh ấy tiễn, tối qua anh ấy còn gọi điện cho tôi, dặn tôi chú ý giữ gìn sức khỏe.

Tôi phải sớm nghĩ ra mới đúng…” Cô bất lực co người lại, tự độc thoại với mình như một đứa trẻ, “Lần này anh ấy thực sự không muốn sống nữa, ba năm qua anh ấy chưa từng từ bỏ nhưng lần này anh ấy thực sự không muốn sống nữa.” “Rõ ràng tôi ghét nhất loại đàn ông như vậy … nhưng tại sao tôi lại thấy đau nhói trong tim chứ?” Nhìn bộ dạng bất lực của Lục Giang Thần, Cố Diễn Sinh không biết nói gì, cô đẩy Diệp Túc Bắc ra, ôm Lục Giang Thần vào lòng, giống như ôm con mình, rồi dùng tay vỗ lên lưng an ủi cô ấy, “Đừng sợ! Đợi người phụ nữ kia tới chúng ta hỏi cho rõ, có khi tâm trạng anh ấy không vui muốn ra ngoài dạo chơi không muốn ai làm phiền thôi.

Dù sao đứa trẻ đó cũng là con ruột anh ấy, anh ấy sẽ không làm vậy đâu.” “Anh ấy không giết đứa trẻ mà sẽ chết cùng với nó…” Cố Diễn Sinh cũng thảng thốt nhìn sang Diệp Túc Bắc, rõ ràng Diệp Túc Bắc chưa hiểu hết sự việc. Trong lúc anh đang định nói gì đó thì nhìn thấy Tô Nham từ cửa xông vào, chuông gió trên cửa tiệm bị cô ta đâm trúng rơi xuống đất, những con hải cẩu bằng thủy tinh loảng xoảng rơi trên mặt đất, ống chuông gió vỡ vụn tạo ra âm thanh chói tai khiến tất cả ánh mắt trong quán đều đổ dồn lên người Tô Nham.

Cô ta nhanh chóng lao đến trước mặt mọi người, nhìn thấy Diệp Túc Bắc như nhìn thấy phao cứu sinh liền mạnh mẽ xông tới, tóm lấy gấu áo của Diệp Túc Bắc, bao nhiêu tội lỗi của cô ta trước đây đều tan biến hết, chỉ còn lại tâm trạng lo lắng của một bà mẹ, cô ta gào khóc, “Diệp Túc Bắc, tôi cầu xin anh hãy cứu lấy Hinh Tâm.

Nó chỉ là một đứa trẻ, có gì hãy để tôi gánh chịu!” Diệp Túc Bắc bị cô ta tóm áo có chút bực mình, “Cô định làm gì? Cô biết gì thì hãy nói mau đi! Hiện giờ anh ấy đang ở đâu?” Anh lắc mạnh vai Tô Nham, ánh mắt lo lắng. Tô Nham chuẩn bị nói thì nhìn thấy Lục Giang Thần đang ngồi bên cạnh, cô ta liền quay người lao tới, quỳ trước mặt Lục Giang Thần, “Đó không phải con của Diệp Túc Đông, cầu xin cô hãy quay về đoàn tụ với anh ta, anh ta là một kẻ điên, anh ta định giết Hinh Tâm!” Mặt Tô Nham âu sầu, cô ta cứ nắm lấy tóc mình, như nhớ lại chuyện đau khổ tột cùng nào đó, rồi luôn miệng gào, “Đó không phải là con của Diệp Túc Đông, không phải! Con của Diệp Túc Đông đã chết từ khi còn trong bụng tôi rồi, đó không phải là con của Diệp Túc Đông … ” Cố Diễn Sinh nhanh chóng hiểu ra, nhất thời tròn xoe mắt không tin hỏi lại, “Cô vừa nói gì?” “Hinh Tâm không phải con của Diệp Túc Đông… Khi tôi mang thai được bảy tháng, đứa bé trong bụng đã chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy người ta lôi nó từ trong bụng mình ra.

Hinh Tâm không phải con của Diệp Túc Đông, không phải, nó là đứa con tôi nhận về nuôi…” Sau cùng Cố Diễn Sinh nổi giận đùng đùng, cô tóm lấy cổ áo của Tô Nham, “Cô có biết cô đang làm gì không? Cô có biết cô làm như vậy hại biết bao nhiêu người không?” Tô Nham mặc cho Cố Diễn Sinh tóm lấy áo mình, cô ta giống như kẻ điên gào lên trong vô vọng, “Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà người họ Diệp các người có thể tùy tiện đùa cợt với tôi? Diệp Túc Bắc cũng vậy! Diệp Túc Đông cũng vậy, họ coi tôi là cái gì? Diệp Túc Đông khốn kiếp, anh ta đã hủy hoại tôi, giờ còn định hủy hoại con gái tôi nữa.” Không ai có mặt ở đây lường trước được thông tin này, thậm chí sự việc đang tiến triển theo chiều hướng kịch hóa.

Cố Diễn Sinh không dám tin người phụ nữ trước mắt mình dám giở trò với tất cả mọi người ở đây như vậy. “Vậy xét nghiệm ADN thì sao?” Bỗng nhiên Cố Diễn Sinh nhớ ra một điều mấu chốt, “ADN là thế nào?” Vừa nói xong, cô nhanh chóng nhớ ra, chỉ lầm bẩm một mình, “Là Lộ Tùng Quang…” Câu nói này của cô khiến mọi người có mặt đều ngớ người.

Xét nghiệm ADN lúc đầu là do Lộ Tùng Quang ở giữa giở trò, cộng thêm ghi nhận Tô Nham có thai bảy tháng khiến cho tất cả mọi người nhà họ Diệp không ai nghi ngờ, nên cô ta mới giấu trời qua biển được lâu như vậy. Nếu không phải Lộ Tùng Quang sau cùng đã từ bỏ tất cả, nếu Diệp Túc Đông không thiên kiến như vậy, nếu mọi chuyện không trùng hợp thì có lẽ mọi người đã không biết được chân tướng sự việc.

Cố Diễn Sinh chỉ cảm thấy ớn lạnh dâng lên sống lưng. Lòng tham, thù hận, dục vọng, tất cả gây ra bao nhiêu biến cố khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ. Trong lúc này điện thoại của Diệp Túc Bắc bỗng vang lên. Anh vội vã bấm nghe, “Anh Đông! Anh đang ở đâu?” Anh có chút nóng vội mất đi sự điềm tĩnh vốn có trước đây.

“Em không nghe những điều này, anh nói cho em biết anh đang ở đâu? Lục Giang Thần là vợ anh, anh phải tự mình chăm sóc, còn con trai anh nữa, anh định vứt cho ai.” “Em không nhận lời!” … Vừa nghe Diệp Túc Bắc gọi, Tô Nham giống như người điên nhảy lên, lao tới cướp điện thoại của Diệp Túc Bắc, nhưng anh phản ứng nhanh hơn vội giơ lên cao.

Tô Nham chỉ còn biết hét về phía điện thoại, “Diệp Túc Đông, anh là đồ điên! Đồ khốn nạn! Có bản lĩnh thì tới đây, anh đi hãm hại một đứa trẻ thì còn đáng mặt là đàn ông không? Anh là đồ khốn!” Hai mắt Tô Nham đỏ ngầu, mặt mũi dữ tợn. Từ khi biết Tô Nham, Cố Diễn Sinh chưa từng thấy trạng thái của cô ta như vậy bao giờ.

Tuy cô ta đã gây ra nhiều chuyện khiến mọi người không thèm đếm xỉa đến, thậm chí cô ta còn lợi dụng cả sự tồn tại của đứa trẻ đó, nhưng trong lúc quan trọng nhất, cô ta vẫn muốn bảo vệ con mình như tất cả các bà mẹ khác. Diệp Túc Bắc đang kích động nói với Diệp Túc Đông trong điện thoại.

Lục Giang Thần thì khóc nức nở nhưng sau khi nghe những lời nói của Tô Nham cô bỗng đờ người ra, khuôn mặt thẫn thờ ngồi nguyên vị trí, ánh mắt trống rỗng và vô hồn. Lúc này cô bình tĩnh nghe Diệp Túc Bắc nói chuyện trong điện thoại, sau đó lặng lẽ đứng dậy đi qua Tô Nham, giơ bàn tay trắng bệch ra trước mặt Diệp Túc Bắc nói, “Để tôi nói chuyện với anh ấy.” Diệp Túc Bắc do dự một lát rồi đưa điện thoại cho cô.

Lục Giang Thần đón lấy điện thoại, nói với giọng bình thản, “Diệp Túc Đông, đứa bé đó không phải con anh, anh không có quyền quyết định sự sống chết của nó.” Đây là câu nói đầu tiên của cô. Sau đó cô lại tiếp, “Nếu trong vòng nửa giờ đồng hồ nữa mà anh chưa quay lại, tôi cũng sẽ đưa Giai Giai đi chết, chẳng phải anh rất thích trò chơi này sao? Chúng ta cùng chết.” Nói xong cô tắt máy, dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn một lượt tất cả những người có mặt xung quanh rồi đưa điện thoại trả lại cho Diệp Túc Bắc và bình tĩnh ngồi xuống vị trí cũ.

Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc hơi bất ngờ, chỉ nhìn nhau rồi lại nhìn Lục Giang Thần, dường như mọi âm thanh đều dừng lại, cả thế giới này chỉ có mỗi mình Lục Giang Thần. Cô đang ở trong thế giới của riêng mình mà không ai có thể xâm nhập. Dù mọi người xung quanh có sôi nổi bàn tán về họ, dù Tô Nham cứ quỳ dưới đất khóc thút thít … Cuối cùng, Diệp Túc Đông và đứa trẻ kia cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn thấy Diệp Túc Đông, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lục Giang Thần xúc động, cô vừa khóc vừa cười giống như lúc Diệp Túc Đông vừa tỉnh lại, cô hơi run rẩy bước lại bên cạnh Diệp Túc Đông, rồi nắm lấy cổ áo anh nói, “Hóa ra anh vẫn còn biết nghe lời tôi sao?” Mặt Diệp Túc Đông tàn tạ, râu ria bờm sờm, giống một tên nát rượu, toàn thân toát lên vẻ mơ màng như người trong mộng.

Diệp Túc Đông nhìn Lục Giang Thần với ánh mắt quyến luyến không nói một câu nào, chỉ mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô như sợ cô sẽ biến đi trong chớp mắt. Cảnh tượng chia ly quyến luyến không diễn ra như trong tưởng tưởng, ngược lại, Lục Giang Thần lại đưa tay tát cho Diệp Túc Đông một cái.

“Cái tát này là vì anh khiến tôi phải lo lắng, mới đánh.” Tiếp sau đó, lại là một cái tát nữa. “Cái tát này là tôi vì Giai Giai mà đánh, anh đã hủy hoại hình tượng người bố trong trái tim nó.” “Cái tát này tôi đánh thay cho Túc Bắc, vì những sai lầm của anh đã khiến họ phải ly hôn.” “Cái tát này là tôi đánh thay đứa trẻ đó, dù nó không phải con anh, anh cũng không nên tàn nhẫn như vậy.” “Cái tát cuối cùng là tôi đánh cho bản thân mình, Diệp Túc Đông, chúng ta không còn nợ nhau nữa.” Lục Giang Thần nắm chặt nắm tay.

Diệp Túc Đông đứng trước mặt cô, mặc cho cô tát liên tục, bầu không khí căng thẳng như một cuộc đàm phán, tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết nói gì. Không biết vì sao hai người họ lại cùng cười phá lên. Diệp Túc Đông không nói gì, chỉ ôm chặt Lục Giang Thần vào lòng.

Cố Diễn Sinh đứng bên cạnh Diệp Túc Bắc, chỉ nghe Lục Giang Thần nói một câu cuối cùng, “Cho tôi thời gian, mười năm, mười năm sau nếu chúng ta vẫn muốn ở cùng nhau thì tôi sẽ trở về bên anh.” * * * Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó quá bất ngờ, dù đã rất lâu nhưng trong trí nhớ của Cố Diễn Sinh nó như mới xảy ra ngày hôm qua.

Con của Tô Nham vì quá kinh hãi mà sốt cao không giảm, sau cùng bị điếc hai tai. Tô Nham cũng bị kích động quá nên bệnh thần kinh cũ lại tái phát, do Tô Nham bị bệnh nên bên Thụy Sĩ đã tước quyền giám hộ, vì vậy mà bệnh tình của cô ta càng nghiêm trọng hơn, nghe nói đã chuyển sang dạng thần kinh phân liệt.

Biết được tin này Cố Diễn Sinh không cảm thấy vui, mà lại cảm thấy rất nặng nề. Tất cả mọi chuyện đã kết thúc, nhà họ Diệp phồn vinh trước đây giờ không còn gì nữa. Bệnh của ông nội ngày một nặng hơn, ông bà Diệp cũng không có hy vọng hàn gắn lại. Cuối cùng Lục Giang Thần không ra nước ngoài nữa, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tiếp nhận Diệp Túc Đông.

Tất cả mọi người dường như không có một kết cục viên mãn, người duy nhất có được hạnh phúc là Cố Diễn Sinh lại luôn có cảm giác có lỗi. Nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây, cô chỉ cảm thấy buồn vô hạn. Hôn nhân, vì hôn mới có nhân, nhưng không phải ai cũng có được hạnh phúc viên mãn.

Thời xưa người ta thường gọi hôn nhân là mê nhân, có lẽ người ta thực sự bị mê hoặc mới kết hôn. Không ai có thể biết rõ được. Dù sao cuối cùng cô cũng học được rất nhiều và trưởng thành hơn nhiều từ trong hôn nhân. Cô bỗng cười thầm nghĩ mình thật sự may mắn.

Cố Diễn Sinh ôm chăn nằm trên giường, nghĩ đến sinh nhật mình sắp tới. Công việc của Diệp Túc Bắc gần đây lại bận rộn hơn, cô hơi lo Diệp Túc Bắc sẽ lại quên mọi chuyện. Đúng lúc này Diệp Túc Bắc vừa tắm xong bước ra khỏi buồng tắm, tóc anh đã sấy gần khô. Anh nhìn đồng hồ, sau đó lặng lẽ lên giường.

Cố Diễn Sinh giống một đứa trẻ dịch lại gần anh gọi “ông xã!” rồi làm nũng. Diệp Túc Bắc nghe tiếng gọi ông xã của cô mà sởn da gà, lạnh lùng hỏi, “Gì vậy?” Cố Diễn Sinh vẫn lộ vẻ mừng rỡ ra mặt, cười tít nói, “Ông xã à, ngày kia là sinh nhật em đấy.” Lúc này cô không còn nhõng nhẽo nhưng cũng không hẳn nghiêm túc.

“Ồ!” Diệp Túc Bắc hỏi lại, “Sau đó thì sao?” “Không có sau đó gì cả, ý em là anh phải nhớ gây cho em bất ngờ nhé.” Diệp Túc Bắc lườm cô một cái, “Đã là vợ chồng lâu vậy rồi mà vẫn thích chủ nghĩa hình thức. Cứ tổ chức sinh nhật bình thường là hợp lý nhất.” Cố Diễn Sinh nghe vậy tỏ vẻ không vui liền giẩu miệng nói, “Anh không yêu em nữa.

Em biết anh chê em già rồi đúng không? Thôi bỏ đi! Mai em đưa Tích Triều về nhà ngoại, ở đây thật vô nghĩa.” Mỗi khi cô và Diệp Túc Bắc bất đồng quan điểm với nhau, cô lại dùng chiêu này buộc Túc Bắc thỏa hiệp. Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng, Diệp Túc Bắc lập tức nhượng bộ, anh trở người, thò tay vào sâu trong áo cô rồi cười hỏi, “Thôi được! Nói xem em thích quà gì nào?” Cố Diễn Sinh nghĩ một lát rồi thăm dò nói, “Cường gian Ngô Ngạn Tổ … ” Diệp Túc Bắc lườm cô, rồi dùng tay cấu cho cô một cái, cô đau quá kêu lên, “Diệp Túc Bắc anh là đồ lỗ mãng, anh cấu ở đâu thế!?” Diệp Túc Bắc không để ý, tiếp tục nói, “Thứ đó anh không làm được, đổi thứ khác.” Cố Diễn Sinh vỗ vào tay anh, suy nghĩ một lát rồi nói, “Vậy… Chụp ảnh với Quán Hy[1] ca ca thì sao?” Lúc này Diệp Túc Bắc đã hiểu cô cố tình trêu mình, anh mỉm cười mưu mô rồi đè lên người Cố Diễn Sinh, áp đầu vào cổ cô nói, “Trông em gần đây ngày càng béo.” Cố Diễn Sinh buồn cười nói, “Không đùa đâu, còn cả ước nguyện ngày tận thế nữa.” “Còn ước nguyện sao?” Mặt Diệp Túc Bắc biến sắc, “Giờ anh sẽ cho em biết thế nào là ngày tận thế.” … Nói xong, Diệp Túc Bắc cắn lên cổ Cố Diễn Sinh, và thò bàn tay rảnh rỗi ra tắt đèn ngủ … [1] Ngôi sao điện ảnh Hồng Kông bị dính vào scandal ảnh và phim sex với các nữ nghệ sĩ nổi tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN