Honey! Cùng Nằm Mộng Nào - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Honey! Cùng Nằm Mộng Nào


Chương 7


Nước biển hơi lạnh cọ rửa bãi đá ngầm, cũng bao lấy thân thể đang dây dưa cùng nhau.

Dung An Bình cũng không cảm thấy lạnh lắm, trái lại cả người như nhũn ra, cơn đau âm ỉ khi phía sau dần bị xâm phạm cứ luôn choáng hết tâm trí, cho dù là ở trong mộng, cũng vô thức nảy sinh không thoải mái. “Ha … Chậm một chút nữa ….” Cậu bám chặt vai người trước mặt lại, hai chân không rơi xuống được mà treo ở ngang hông đối phương, may là ở trong nước, nhờ có lực đẩy mới không đến mức chìm xuống.

Nhưng mà, mặc dù tự bảo mình thả chậm tốc độ lại, Lê Tu Triết vẫn không kiềm chế được kiên quyết ưỡn thân, thứ to lớn bị vách tường nóng hổi sít sao đè ép, khoái cảm tựa như vô số miệng nhỏ mút vào từ chóp đỉnh lan tràn, thúc giục anh tiếp tục đâm vào, đến tận nơi sâu nhất. Nhận ra mặt đối phương tràn đầy đau đớn, anh đến gần dùng hôn môi phân tán lực chú ý của đối phương, động tác ở hạ thân không ngừng, gậy th*t nhẹ nhàng nhấn vào mấy cái sau đó tìm được phương hướng, vượt qua tầng tầng mị thịt cố gắng dây dưa, đụng đến phần nhỏ nhô ra ẩn sâu bên trong. “Là ở đây sao?” Có chút ác liệt mà mở miệng hỏi, lại thấy đối phương mắt ứa lệ, không chịu lên tiếng đáp lời.

Lê Tu Triết không tiếp tục đụng vào nơi đó nữa, thay vào đó là nhún phần hông khiến gậy th*t khuấy động trong huyệt mềm mại, quy đầu nhẹ co giật quanh quẩn gần nơi tuyến thể, cố ý tránh đi nơi vừa khiến Dung An Bình cả người run lên. “Bên này?” Hướng về phía bên trái đâm đâm, ngay sau đó lại hướng về phía bên phải di chuyển: “Hay là bên này?” bày ra bộ dáng nếu đối phương không trả lời thì cứ tiếp tục mò tìm, anh có chút xấu xa nên mỗi khi đổi nơi va chạm, liền mở miệng tra hỏi một lần.

Tưởng chừng như không cách nào chịu được, điểm mẫn cảm một khi thử qua cảm giác tê dại như bị dòng điện đánh trúng, liền tham lam mà muốn nhiều hơn, cho dù chủ nhân không hề muốn. Ngay cả khi bị thứ to lớn nhét vào căng tràn, Dung An Bình vẫn không cảm nhận được cảm giác thỏa mãn, phía sau không ngừng co rút lại hi vọng đối phương đừng có hứng thú xấu xa như vậy nữa. Bên tai lại truyền đến từng câu từng câu dò hỏi, cậu nghe mà mặt đỏ bừng, lại cắn chặt môi dưới không chịu yếu thế, ít nhất là không thể nói ra những lời xấu hổ. Chỉ là đôi lúc vài tiếng rên rỉ lộ ra, chứng tỏ cậu cũng không kiên định như vậy.

Trước ngực cũng đột nhiên truyền đến kích thích, Dung An Bình cúi đầu thở dốc, ngón tay của người kia chẳng biết bao giờ đã mò đến, vân vê hạt thịt mềm mại. Lần này đến cả ý thức cũng phải bội chính mình, trong miệng rên rỉ không ngừng, cậu trừng mắt nhìn Lê Tu Triết ngậm cười tùy ý kích thích đầu v* phồng lên của cậu, thỉnh thoảng còn đổi thành đầu móng tay hơi cứng, từng chút từng chút tựa như va chạm lại như móc gảy, trên đầu v* dạo quanh.

“Đừng … A ha …”

Phía trên như thủy triều lên nhẹ nhàng vuốt ve, phía dưới lại va chạm kịch liệt như giông tố ùn ùn kéo đến, Dung An Bình cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ biết ngước đầu từng ngụm thở dốc, gió biển nhẹ lướt qua mang theo hơi nước ẩm ướt, nhưng cũng không thể nào cứu được thân thể khô nóng.

Vẫn chưa đủ, chưa đủ, chưa đủ.

Nếu như đối phương muốn nghe, cớ sao lại không nói? Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt cuối cùng cũng chảy xuống, Dung An Bình ghé vào bên tai Lê Tu Triết, âm thanh mang theo tiếng nức nở: “Là nơi này….” Sau đó vặn vẹo eo, chủ động để cho tính khí đâm thẳng đến tuyến tiền liệt bên trong thân thể, khoái cảm khiến xương cốt mềm nhũn lập tức xông tới, sau đó là bất chợt cao thấp phập phồng mang đến trải nghiệm nhiều hơn, sâu hơn.

“Ngoan.” Trong lòng Lê Tu Triết như muốn nhũn ra, từng đợt va chạm da thịt, rốt cuộc như chờ đợi của cậu một cái lại một cái cắm rút nơi trọng yếu, nhắm ngay điểm nhỏ nổi lên mà hung hăng nghiền ép, cả cây không vào hết, lại bất ngờ rút ra, cứ mặc cho quy đầu không ngừng mài ép bên trong hành lang đang nhu động, hầu như không có khoảng cách với điểm nhạy cảm. 

Mê man, giữa biển xanh thẳm chìm chìm nổi nổi, chỉ có thể tựa vào người đối phương là chống đỡ duy nhất. Tiểu huyệt trong chầm chậm ra vào mà trở nên tê dại, bọt trắng nơi miệng huyệt đỏ tươi nhanh chóng theo dòng nước không biết trôi đến nơi nào, nước mắt Dung An Bình khô rồi lại ướt, thanh âm khàn khàn không ra tiếng mà ngâm kêu. Gốc rễ kia bên trong thân thể không hề mệt mỏi, cứng rắn như sắt, thậm chí lúc cậu không kìm được co rút phía sau còn phồng lớn thêm một vòng, đao thịt cực nóng như muốn chẻ đôi lý trí cùng mê say, một bên muốn nhanh chóng phát tiết, một bên khát cầu giữ lại.

Lê Tu Triết nhìn người trong ngực có lẽ đã không kiên trì nổi nữa, ánh mắt mơ màng, nước miếng không kịp nuốt xuống nơi khóe miệng khẽ nhếch. Liền đưa tay chặn cái miệng nhỏ trên nhục nha, đỉnh động ở hạ thân càng xâm nhập mạnh mẽ hơn: “Rất nhanh thôi, chúng ta cùng ra.” Đáng tiếc là đối phương cả người đỏ ửng, đã thần trí mơ hồ, bắt đầu thống khổ giãy dụa vì không thể lên đỉnh, thế nhưng lại bị đè lại vào lồng ngực dày rộng, trong miệng rên rỉ lung tung.

Lại cắm rút mấy chục lần, rốt cuộc, một lượng lớn chất lỏng bắn vào bên trong thịt huyệt, Dung An Bình khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ, muốn hung hăng cắn lên bả vai đối phương một cái, đến cuối cùng vẫn là vô lực nhả ra, nước mắt xuôi theo gương mặt tí tách rơi xuống. Bàn tay trước thân cũng đồng thời buông ra, hạ thân mất đi trói buộc vui sướng bắn ra, cùng với cao trào từ phía sau, Dung An Bình như muốn ngất đi, mềm nhũn treo trên người Lê Tu Triết.

Tiếp tục đem chất lỏng của mình rót đầy tiểu huyệt, nơi đó đã vì cao trào mà co rút sít chặt, như muốn ép khô tính khí đang bắn ra vậy, bất kể là quy đầu hay là phân thân đều bị tầng tầng mị thịt chen nhau hút lấy. Đợi đến khi mềm xuống trượt khỏi hành lang, mang theo rất nhiều dịch trắng khuếch tán vào trong nước. Lê Tu Triết thở dài một tiếng, lúc này mới nhìn về phía người trong ngực đang khép hờ mắt, nhỏ giọng nói một câu: “Chút nữa lại tiếp tục.”

Trong tia thanh minh cuối cùng, Dung An Bình bắt được lời nói tràn đầy ác ý này, sợ đến hoàn toàn biến mất khỏi giấc mơ. Qua một lúc lâu, ý thức hồi phục lại, cậu phát hiện mình không ở trong căn phòng quen thuộc, người bên cạnh đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cậu, sau đó chóp mũi đụng đến bờ ngực trần của đối phương: “Đừng chạy trốn nữa.”

“A.”

Cả người bị lật lại đè xuống giường, Dung An Bình không biết nên vui mừng vì đối phương đã thông cảm cho lần đầu tiên ở hiện thực mà bày cậu thành vị trí sau lưng, hay là xót xa cho mình vừa mới từ giấc mộng kiều diễm tỉnh lại liền phải đối mặt với cuộc làm tình không kiềm chế được. Nhưng không có chỗ cho sự kháng cự, cậu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quỳ mọp trên chăn mềm mại, hai tay nắm chặt gối đầu, tiếp nhận va chạm ngày càng mãnh liệt ở phía sau.

Trong mộng bắt đầu dâm loạn, trở lại hiện thực cùng người yêu nhà mình mười ngón tay đan chặt, làm sao nhịn được. Lê Tu Triết tóm lấy eo nhỏ của người trước mắt, duỗi tay sờ nốt ruồi đỏ tươi kia một chút, sau đó kéo đối phương lại sát người mình, đồ vật to lớn lập tức tiến vào nơi sâu nhất, nhiệt độ cao mà lại mềm mại như trong giấc mộng kia. Đôi mắt anh tối lại, mãnh liệt xâm chiếm cơ thể dưới tay, hoàn toàn không để ý đối phương đang rên rỉ khóc lóc, trong lòng chỉ tràn đầy ý niệm truy đuổi khoái cảm. Tiếng thở dốc, ngâm kêu của hai người vang vọng khắp phòng, xen lẫn âm thanh “ba ba” khi túi thịt đánh vào mông, còn tiếng nước dính dấp đã ở trong huyệt thịt ẩm ướt nước chảy thành sông, cũng không rỉ ra bao nhiêu, bị vật to lớn nhồi đầy.

Mặc dù trong giấc mơ đã đủ để kề cận, từ đầu đến cuối hiện thực đều chưa từng trải qua, Lê Tu Triết hơi đẩy ra miệng huyệt đang phun ra nuốt vào đồ vật của mình, lộ ra mị thịt ẩm ướt bên trong: “Thoải mái không?” Dung An Bình cố gắng bình ổn bản thân trong cơn sóng lớn mãnh liệt, đầu óc ngẩn ra, ân ân a a kêu một hồi mới tựa như nghe rõ được lời Lê Tu Triết nói, không hề ngại ngùng, trực tiếp vui sướng nói ra: “Thoái mái … Sâu, sâu hơn một chút …” Dù sao cũng đến bước này rồi, hưởng thụ mới là đạo lý tốt. Vật cứng phía sau trùng điệp cọ xát điểm nhô ra bên trong, Dung An Bình lập tức nghẹn lại, cúi đầu cắn gối, rất nhanh tay Lê Tu Triết nhẹ nắm lấy cằm cậu buộc cậu buông ra, sau đó đút mấy ngón tay vào miệng khuấy động.

Lần này thực sự mất hết khí lực, không thể làm gì khác hơn là đem tất cả giác quan tập trung vào hậu huyệt, Dung An Bình cảm thấy không chỉ phía sau bị xâm chiếm, phía trước cũng đang bị tùy tiện đùa giỡn, cả hai cái miệng đều không thể khép lại. Thân thể trừ run sợ, thì không thể làm gì. “Ưm ưm ——” không muốn cắn làm đối phương đau, ngậm lấy ngón tay để lộ âm thanh rên rỉ cao vút, một lượng lớn chất lỏng lành lạnh bắn vào vách thịt, làm Dung An Bình hai mắt trắng dã, tóc trên trán đã thấm đẫm mồ hôi từng sợi tản mát. Mà dương v*t ngây ngô cũng đồng thời bắn ra, từ bên trong mắt ngựa chảy ra dịch đặc dính dấp, làm chăn bên dưới ướt một mảnh lớn.

Lê Tu Triết hài lòng giả vờ khuấy trong tiểu huyệt đầy dịch trắng một hồi, mới chậm rãi rút ra, miệng huyệt không kịp khép chảy ra rất nhiều hỗn hợp của dịch trắng và chất bôi trơn, theo khe mông chảy xuống, một cảnh tượng đặc biệt dâm mĩ. Ôm lấy người đã mềm thành một bãi nước vào lòng, tạm thời không đi dọn dẹp, hai người ôm nhau trên một chiếc giường cực kỳ hỗn loạn, Lê Tu Triết bật thốt lên “Anh yêu em.” Sau đó cười cười, rồi nghiêm túc lập lại một lần nữa.

Còn Dung An Bình nửa tỉnh nửa mê, cố sức mà cọ cọ ở ngực anh coi như đáp lời, rồi nhanh chóng thiếp đi. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN