Hồng Bào Quái Nhân
Chương 12: Nghe tin dữ quần hùng nghi hoặc
Thiệu nữ hiệp trao đổi mấy câu nữa rồi về thành.
Du Hữu Lượng chờ cô đi mất hút, nét mặt chàng trở lại thầm lặng.
Mặt trời đã xế về Tây, Du Hữu Lượng miệng còn lẩm bẩm:
– Chỉ có đứng trước mặt vị tiểu cô nương ngây thơ mà quật cường này là ta mới giải trừ được hết mọi cách đề phòng. Cô ta… tự phụ một cách vô lý.
Du Hữu Lượng ngơ ngẩn xuất thần rảo bước tiến về phía thành Trường An, vẻ mặt vẫn lầm lỳ.
Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm trong bụng chỉ còn cách ngày đại hội Trường An có ba bữa, bất giác trong lòng khích động, chàng xuyên qua rừng táo vào lúc trời nhá nhem tối bụng bảo dạ:
– Cuộc Trường An đại hội sẽ phanh phui những truyện bí mật động trời. Phen này… phen này… bạn đồng đạo võ lâm khắp thiên hạ quần công Bách Độc Giáo.
Nhưng việc đó có đúng là Bách Độc Giáo chủ đã làm ra không?
Chàng lại nhớ tới một vấn đề nó làm cho chàng phải mạo hiểm cả sinh mạng để tìm ra sự thực. Chàng đã thu lượm được chút ít đầu mối nhưng không đầy đủ và không liên tục. Chàng phải vắt óc suy nghĩ mà cũng không đi đến được đáp án hoàn chỉnh.
Du Hữu Lương còn đang ngẫm nghĩ chợt ngó thấy một tiểu thôn trang ở trước mặt. Chàng biết qua thôn này là tới đại lộ đi vào thành. Chàng phấn khởi tinh thần ráng đi cho lẹ để tiến thành lúc chưa tối mịt.
Bỗng nghe phía trước có tiếng huyên náo, Du Hữu Lượng rảo bước tiến lên để coi cho rõ. Khi xuyên vào rừng, chàng thấy bốn, năm tên tiểu đồng vây quanh một thiếu nữ và đang tranh chấp với cô.
Thiếu nữ này con người mau lẹ. ánh tà huy chiếu vào đầu tóc nàng thành sắc vàng rực. Bóng cô dài lê thê. Cô chính là Hoa Sơn Thiệu nữ hiệp.
Du Hữu Lượng cười thầm trong bụng:
– Cô này thật ngang chướng, cãi lộn với bọn mục đồng. Không hiểu cô muốn dở trò gì?
Chàng đứng đằng xa ngó lại thấy bọn trẻ nít đang mồm năm miệng mười trách mắng cô nữ hiệp bảo bối phái Hoa Sơn về tội làm kinh động bày chim sẻ, không thì chúng sa lưới của chúng rồi.
Thiệu nữ hiệp không tức giận chi hết cười khì khì ra chiều vui thú.
Sau bọn trẻ bớt tiếng cãi vã, cô cất giọng thần bí nói:
– Các ngươi bắt sẻ phải dùng lưới là vụng về lắm mà lại mất thì giờ. Các ngươi chỉ kêu ta bằng “Hảo tỷ tỷ” là ta thi hành pháp thuật cho các ngươi bắt được đầy giỏ mang về.
Bọn trẻ bán tín bán nghi còn muốn tranh chấp để bắt đền cô, cô liền trỏ lên một ngọn cây cao nói:
– Các ngươi thử coi trên cây kia có đến hai chục con sẻ. Ta thi triển pháp thuật bắt hết cả bầy cho các ngươi coi. Nhưng các ngươi phải nhắm mắt lại hết, không thì pháp thuật hết linh nghiệm.
Một thằng nhỏ la lên:
– Đừng trúng ngụy kế của thị. Thị muốn thừa cơ chúng ta không chú ý để chuồn thẳng đó.
Thiệu nữ hiệp vừa tức mình lại vừa buồn cười. Cô thò tay vào túi ngấm ngầm lấy ra mười mũi cương châm. Cô thủ tay trong áo nói:
– Ta mà kêu bầy sẻ là chúng ríu rít vâng lời sa xuống hết.
Bọn trẻ không tin.
Cô liền hô lên:
– Xuống đây! Xuống đây! Một con, hai con.,… năm con…
Bầy chim nhỏ trên cây hòe tựa hồ nghe lời cô thật sự, từng con một sa xuống.
Bọn trẻ nít kinh hãi đến ngẩn người. Chúng dụi mắt nhìn kỹ lại.
Thiệu nữ hiệp nổi lên tràng cười sang sảng toan bỏ đi thì đột nhiên mấy đại hán đi tới. Mỗi đại hán trên lưng đều đeo một cái giỏ tre mùi tanh tưởi từ trong giỏ bốc ra khiến Thiệu nữ hiệp phải buồn nôn. Cô quay đầu nhìn lại thấy mấy đứa nhỏ đang mửa tháo.
Thiệu nữ hiệp liền nín thở, trong lòng tức giận đã toan nổi nóng, nhưng mùi tanh tưởi càng nặng hơn. Cô muốn đuổi mấy người chạy đi nhưng họ thấy những chim sẻ rớt xuống đều trợn mắt lên nhìn cô.
Thiệu nữ hiệp trong lòng phát ớn, ngoài miệng gắng gượng quát hỏi:
– Các ngươi là ai? Trong giỏ đựng vật gì xú uế? Mau mau tránh xa bản cô nương. Không thì…
Cô đang nói, mùi hôi tanh xông vào miệng khiến cô phải buồn nôn.
Một đại hán hỏi:
– Có phải ngươi bắn bầy sẻ nầy không?
Thiệu nữ hiệp gật đầu. Cô không dám mở miệng nữa.
Đại hán cười lạt nói:
– Nghe nói công phu phóng ám khí và cương châm của ngươi ghê gớm lắm đã bắn chết nhiều thiếu nhi của bản giáo. Bữa nay ngươi thử trổ tài nữa đi!
Hắn vẫy tay một cái, ba hán tử khác bầy hàng chữ nhất đặt giỏ tre xuống, mở nắp ra. Động tác của chúng cực kỳ mau lẹ.
Chỉ trong chớp mắt, nhưng tiếng phì phì nổi lên. Bao nhiêu rắn đủ màu sắc ở trong giỏ bò ra.
Thiệu nữ hiệp lúc này xoay chuyển không biết bao nhiêu ý nghĩ trong đầu óc.
Cô tính thầm:
– Nếu ta thi triển khinh công chạy thì tránh đàn rắn chẳng khó khăn gì nhưng mấy đứa nhỏ vô tội kia mà gặp bọn Bách Độc Giáo bất lương này, chúng đang cơn tức giận ta tất trút hận lên đầu mấy thằng nhỏ và cho rắn lại cắn chết để ăn thịt.
Bữa nay đành phải liều mạng chống đối với chúng.
Cô bốc hai nắm cương châm ngưng thần chú ý chờ bầy rắn xông lại gần là động thủ.
Bọn trẻ nít sợ quá không còn chút huyết sắc. Hai tên té như ngất xỉu.
Đại hán đứng đầu thổi lên một hồi còi tre. Những bầy rắn từ bốn mặt xô vào.
Thiệu nữ hiệp nhìn rõ rồi giơ hai tay lên. Châm quang lấp loáng đầy trời. Thủ pháp phóng cương châm của cô quả là lâm nhất tuyệt.
Châm rớt xuống tựa hồ có mắt, mũi nào cũng đâm trúng một con rắn cắm chặt xuống đất không nhúc nhích được.
Mấy tên hán tử đứng bên vẫn không để ý, tiếp tục chỉ huy cho bầy rắn xông vào.
Thiệu nữ hiệp không ngớt liệng cương châm ra. Trong tay cô chỉ còn mấy mũi nữa là hết, bất giác lòng cô nảy ra mối bi thảm khủng khiếp.
Tên hán tử cầm đầu nói:
– Một vị tiểu cô nương xinh đẹp thế kia, ta không nỡ để rắn độc cắn chết. Ha ha! Tiểu cô nương! Cô đã chịu thua chưa?
Thiệu nữ hiệp tức quá liệng nốt mấy mũi cương châm ra. Cô thấy bầy rắn độc từ bốn mặt tám phương ồ ạt xông vào. Con nào cũng lưỡi đỏ chói thò ra thụt vào.
Cô đành nhắm mắt chờ chết.
Bọn hán tử thấy mình nắm vững phần thắng, miệng càng phun ra những lời khinh bạc.
Thiệu nữ hiệp vừa tức giận vừa bồn chồn mà chẳng làm thế nào được. Hai hàng châu lệ tuôn rơi, cô ngửng đầu lên nhìn thấy bóng tịch dương đã hầu tàn, cô đành phế bỏ ý định cứu người, chẳng sợ hãi gì nữa, chỉ than thầm trong bụng:
– Đây là những tia sáng tối hậu của vừng thái dương. Sáng sớm mai mặt trời lại mọc mà ta không nhìn thấy nữa.
Hai mắt nhắm nghiền, Thiệu nữ hiệp vẫn nhận thấy độc xà tiến vào gần và bắt đầu cắn người cô. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy đau đớn. Mũi lại ngửi thấy mùi thơm sực nức, cô không nhịn được mở mắt ra thì thấy tình hình biến đổi khác thường. Bầy rắn nằm yên như chết cả rồi.
Bốn tên đại hán đang vây đánh một thiếu niên. Cô định thần nhìn kỹ lại, cơ hồ không tin ở mắt mình. Chàng thiếu niên đó chính là Du Hữu Lượng, một thư sinh xuống Tràng An khả thí. Lúc này chàng oai phong tám mặt, lẫm liệt bốn phương, đang cùng bốn tên hán tử chiến đáu.
Thiệu nữ hiệp nhận thấy đây là lúc cao hứng nhất đời của cô. Cô quên cả tiến lên tiếp viện cho chàng.
Du Hữu Lượng vung múa chân tay, chỉ trong khoảnh khắc chàng đã đánh ngã hết bốn tên đại hán và điểm huyệt bọn chúng. Chàng phủi bụi bám vào mình rồi đứng yên một bên.
Thiệu nữ hiệp dương to cặp mắt, hồi lâu mới ấp úng nói:
– Các hạ… té ra các hạ võ công cao thâm khôn lường. Thật là các hạ đã lừa gạt người ta một cách quá chừng quá đỗi.
Du Hữu Lượng tủm tỉm cười đáp:
– Dù sao bản lãnh của tại hạ so với tuyệt kỹ của cô nương cũng hãy còn kém xa lắm.
Thiệu nữ hiệp lắc đầu nói:
– Các hạ đừng lừa dối tiểu muội nữa được không? Bản lãnh của các hạ thật là ghê gớm! Các hạ đã dùng pháp thuật gì chế phục được bầy rắn độc kia?
Du Hữu Lượng lấy trong bọc ra một viên thuốc sát độc lớn bằng trứng vịt mùi thơm ngào ngạt. Thiệu nữ hiệp nhìn Du Hữu Lượng bằng cặp mắt sâu thẳm. Trong lúc nhất thời dường như chàng cao lớn lên nhiều. Cô nói như người muốn khóc:
– Các hạ cứ yên lòng. Các hạ đã muốn giữ kín mọi điều thì tiểu muội quyết không tiết lộ bí mật. Cả đại Du ca của tiểu muội cũng không biết được.
Du Hữu Lượng khoan khoái gật đầu. Chàng đối với cô gái thông minh lanh lợi hết lòng bảo vệ mà không khiến cho cô phải khuất tất.
Du Hữu Lượng hỏi:
– Thiệu cô nương! Tại hạ đưa cô nương vào thành nhé?
Thiệu nữ hiệp nhu thuận gật đầu. Bọn hán tử tỉnh lại rồi hoang mang chạy vào rừng.
Thiệu nữ hiệp ngó Du Hữu Lượng bằng con mắt kính phục. Mới đây cô coi chàng là một gã văn nhược thư sinh, mà bây giờ cô coi chàng thành một người lớn, ríu rít đi theo, trong lòng cũng khoan khoái trên môi thường lộ nụ cười. Cô còn cảm thấy đi bên Du Hữu Lượng có phần yên ổn hơn đi theo đại sư ca.
Du Hữu Lượng không nói gì nữa. Hai người lặng lẽ đi trên đường nhưng trong lòng Thiệu nữ hiệp nghĩ nhiều lắm.
Lúc đến thành Trường An phải chia tay, Thiệu nữ hiệp muốn nói mấy lời từ biệt mà không đủ can đảm. Lúc thấy Du Hữu Lượng trở gót sắp đi cô mới nói khả như tiếng muỗi vo ve:
– Tiểu muội là Thiệu Quyên. Đa tạ công tử đã cứu mạng một phen.
Cô nói rồi rảo bước đi ngay.
Du Hữu Lượng từ từ về tới Tần Trung thư viện thì trống đã điểm canh ba.
Chàng tự hỏi:
– Hiện giờ ở trên đời chỉ có một vị tiểu cô nương đó là biết rõ gốc gác của ta, nhưng cô đã hứa lời không nói với ai. Ta vừa mới ra tay mà sao cô đã biết rõ?
Sau ba ngày, cuộc đại hội Trường An khai mạc. Du Hữu Lượng trà trộn vào hội trường thì thấy quần hào đã đến dông đủ. Trong trường tiếng người huyên náo.
Kỳ đại hội này quy mô rộng lớn, số người mời đến rất đông, những người quen biết trò chuyện riêng với nhau thành ra tiếng nói ồn ào.
Cuộc đại hội này do các vị lão tiền bối phái Điểm Thương đứng ra triệu thỉnh, nhưng kỳ thực là do Du thị huynh đệ chủ trương. Hai an hem nhà này đứng ở giữa hội trường.
Mé tả hội trường đều là những nhân vật lộng lẫy tiếng tăm như Hoa Sơn Ngũ Hiệp, Pháp Minh hòa thượng chùa Thiếu Lâm. Gần đó có Truy Phong Kiếm Khách Triện Nghệ. Một cao thủ phái Điểm Thương. Sau nữa là anh hùng các nơi trò chuyện rất náo nhiệt.
Du Hữu Lượng không ngớt đảo mắt nhìn quanh. Bỗng chàng nhận ra một thiếu niên đang nói chuyện với mọi người. Gã chính là Nhan Bách Ba ở phái Võ Đương. Chàng còn đang ngẫm nghĩ chưa biết có nên lại trò chuyện với gã không thì đột nhiên một tiếng chuông lớn nổi lên. Lập tức những tiếng ồn ào trong hội trường giảm đi rất nhiều.
Du Hữu Lượng quay đầu nhìn lại thấy Du thị huynh đệ chuẩn bị tuyên bố lý do khai hội.
Du lão đại tiến vào giữa trường chắp tay vái chung quanh một lượt rồi lớn tiếng hô:
– Thưa các vị anh hùng hảo hán! Các vị đã khẳng khái giá lâm tệ địa vì võ lâm đại sự mà ra sức, đủ thấy các vị dầy lòng nghĩa hiệp mà cũng vì nể chút bạc diện của Du mỗ. Trước hết Du mỗ xin có lời cảm tạ.
Hào kiệt bốn phương đều lên tiếng khiêm nhượng.
Du lão đại chờ cho mọi người yên tĩnh rồi hít một hơi chân khí, lớn tiếng:
– Sở dĩ có cuộc đại hội này vì Bách Độc Giáo ngày một khuếch trương, các vị đã biết rồi…
Trong đám đông có người lớn tiếng xen vào:
– Bách Độc Giáo đã vào tới Trung Nguyên và coi tình thế chúng sắp vượt qua sông Đại Giang tràn xuống phia nam. Vì vậy mà tại hạ nhận thấy vẫn đề này không những chỉ liên can đến võ lâm mặt bắc mà ảnh hưởng đến toàn thể giang hồ.
Quần hùng nhìn về phía người phát thanh thì chính là Truy Phong Kiếm Khách Triệu Nhuệ ở phái Điểm Thương, một nhân vật nổi tiếng khắp vùng. Phái Điểm Thương ở phương nam xa thẳm mà Triệu đại hiệp cùng đến Trường An để đại diện cho sư phụ y.
Du lão đại vỗ tay nói:
– Đúng thế! Đúng thế! Chính Du mỗ cũng nghĩ như vậy.
Du lão nhị đứng trầm ngâm một chút rồi nói theo:
– Bách Độc Giáo hạ thủ tàn độc làm hại ghê gớm, tại hạ bất tất phải nói nhiều. Nhưng bọn chúng rất là cuồng vọng! Chuyến này chúng biết rõ bọn ta mở đại hội tại đây, mà trước khi đại hội khai diễn chúng đã phát động liên tiếp mấy vụ biến cố và lần nào cũng hạ độc để ám toán. Vậy chúng là công địch của võ lâm. Nhất định chúng ta phải tìm kế diệt trừ. Hiện giờ hãy thảo luận một chương trình hành động.
Quần hào nghe tới đây lại nhốn nháo cả lên. Bỗng một thanh âm trong trẻo vang dội khiến cho quần hào bình tĩnh lại đưa mắt nhìn ra thì là Pháp Minh Thiền Sư ở phái Thiếu Lâm.
Pháp Minh Thiền Sư nói:
– Hiện nay khí thế Bách Độc Giáo rất dũng mãnh. Chẳng những họ bao gồm cao thủ rất đông đảo mà còn đáng sợ hơn nữa là họ hạ độc khiến bọn ta khó nỗi đề phòng cho xiết được. Nếu chỉ mặt chỉ tên mà khiêu chiến thì khó lòng tránh khỏi cuộc hi sinh thâm trọng.
Du lão đại gật đầu hỏi lại:
– Như vậy thì theo ý kiến đại sư phải làm thế nào?
Pháp Minh thiền Sư là một nhân vật địa vị tôn cao tại chùa Thiếu Lâm. Lời nói của lão được quần hào chú ý lắng tai nghe. Lão trầm ngâm một chút rồi đáp:
– Theo ý kiến của bần tăng thì không gì bằng phân công ra mà đả phá.
Du thị huynh đệ gật đầu nói:
– Theo tin tức lượm được thì Bách Độc Giáo mở hương đường ở các nơi.
Những hương đường này đều có tính cách độc lập. Tuy họ đặt mối liên lạc rất mật thiết, nhưng mình dùng thủ pháp bất ngờ như sét đánh không kịp bưng tai thì nhất cử đả phá có thể làm tổn hại lớn đến nguyên khí họ.
Quần hào đều gật đầu.
Lão đại trong Hoa Sơn Ngũ Hiệp cũng lên tiếng:
– Tiểu đệ còn có một đề nghị.
Du thị huynh đệ chắp tay nói ngay:
– Xin cho biết! Xin cho biết!
Y liền gật đầu đáp:
– Hiện giờ chúng ta không nên úy kỵ độc vật hay độc dược ghê gớm của Bách Độc Giáo, mà phải tìm cho kỳ được người chuyên nghề giải cứu độc thương…
Nhan Bách Ba ở phái Võ Đương lớn tiếng ngắt lời:
– ồ! Phải chăng các hạ muốn nói tới Đường Nụy Tử?
Lão đại trong Hoa Sơn gật đầu khen phải và nói tiếp:
– Đường Nụy Tử đã giải cứu chất độc vô ảnh của Bách Độc Giáo, bọn tại hạ đã trông thấy, thật là thần diệu vô cùng. Nếu người này chịu giúp đỡ thì giảm bớt được một phần lớn về độc vật uy hiếp.
Mọi người đang đàm luận thì đột nhiên ngoài hội trường có tiếng bước chân chạy tới.
Du Hữu Lượng nhìn theo ánh mắt mọi người thì chính là Tô Bạch Phong.
Bất giác chàng ngấm ngầm kinh hãi. Tô Bạch Phong tiến vào hội trường mọi người chưa nhận ra. Chỉ có Pháp Minh Thiền Sư ngó thấy chàng liền rảo bước ra nghênh tiếp cười ha hả nói:
– Thí chủ! Thí chủ cũng đến đấy ư?
Mọi người tưởng y là bạn hữu của Pháp Minh hòa thượng và thấy nét mặt chàng rất đỗi lo âu.
Pháp Minh Thiền Sư quay lại nhìn Du thị huynh đệ nói:
– Nếu được thí chủ đây ra tay thì chúng ra có thể nắm chắc phần thắng trong trận này.
Quần hào thấy nhà sư nói một cách quyết đoán đều không khỏi kinh ngạc vì chưa mấy người hiểu lai lịch chàng. Có điều Pháp Minh Thiền Sư Thiếu Lâm đã tuyên bỗ như vậy thì chắc chắn anh chàng này võ công tuyệt cao.
Tô Bạch phong đưa mắt nhìn Du thị huynh đệ.
Pháp Minh thiền sư giới thiệu:
– Hai vị này là Du thị huynh đệ, chủ tọa cuộc anh hùng đại hội ở Trường An bữa nay.
Tô Bạch Phong chắp tay thi lễ rồi cất tiếng hỏi:
– Không hiểu các vị đây có gặp Đường Nụy Tử đại hiệp ở phái Đường Môn tỉnh Tứ Xuyên chăng?
Quần hùng đều sửng sốt.
Nhan Bách Ba không nhịn được cũng cất tiếng hỏi:
– Ô hay! Tô đại hiệp cũng kiếm y ư?
Tô Bạch Phong gật đầu hỏi lại:
– Ông bạn có biết y ở đâu không?
Nhan Bách Ba lắc đầu đáp:
– Hiện bọn ta cũng đang chuẩn bị tìm kiếm y…
Tô Bạch Phong lắc đầu ra chiều thất vọng.
Pháp Minh thiền sư hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Tô Bạch Phong thở dài đáp:
– Mấy vị bằng hữu của Tô mỗ bị người ám toán. Nghe nói chỉ có Đường Nụy Tử là cứu được…
Pháp Minh Thiền Sư ồ lên một tiếng hỏi:
– Thí chủ đã động thủ với bọn Bách Độc Giáo rồi chăng?
Tô Bạch Phong thở dài đáp:
– Tại hạ không hiểu người đó có phải là nhân vật trong Bách Độc Giáo hay không?
Chàng chợt nhớ ra điều gì liền chắp tay hỏi:
– Xin hỏi các vị có đại biểu của những phái Võ Đương, Điểm Thương, Côn Luân ở đây hay không?
Quần hào không biết chàng hỏi câu này làm chi?
Nhan Bách Ba chau mày hỏi lại:
– Có thì làm sao?
Tô Bạch Phong thở dài đáp:
– Tại hạ có tin hung dữ đưa đến.
Nhan Bách ba cùng Triệu Nhuệ vội hỏi ngay:
– Tin gì mà hung dữ?
Tô Bạch Phong đáp:
– Vô Vi đạo trưởng, Phù Vân đại sư và Lâm lão gia đều gặp tai nạn bất trắc.
Chàng nói rõ từng tiếng một, nhưng mọi người đều nghĩ thầm:
– Anh chàng này đưa tin mập mờ. Võ Đương đạo trưởng, Côn Luân đại sư và Lâm lão gia ở Điểm Thương đều là những nhân vật mà võ lâm hiện nay không ai thắng nổi.
Người có chút cơ trí nghĩ thầm:
– Thằng cha này hành động kỳ bí, không chừng hắn là quân gian tế trà trộn vào.
Tô Bạch Phong hít một hơi chân khí. Chàng là người chí tình thứ nhất trong thiên hạ. Chàng tuyên bố một tin trước võ lâm, trong lòng bất giác nhớ tới ơn huệ của Phù Vân đại sư phái Côn Luân đối với mình, thanh âm chàng thành nghẹn ngào.
Gã thiếu niên Nhan Bách Ba ở phái Võ Đương thét lên:
– Trời ơi! Ngươi nói nhăng nói càn… hẳn ngươi có ngụy kế gì đây?
Truy Phong kiếm Triệu Nhuệ ở phái Điểm Thương ngắm nghía Tô Bạch Phong rồi hỏi:
– Các hạ có muốn điều chi?
Tô Bạch Phong thở dài đáp:
– Tại hạ biết rằng các vị có ý không tin. Nhưng nếu không phải chính mắt tại hạ trông thấy mà nghe ai nói cũng không tin được. Các hạ là môn đồ phái Võ Đương hay phái Điểm Thương?
Truy Phong Triệu Nhuệ đáp:
– Tại hạ là Triệu Nhuệ. Chính mắt các hạ trông thấy gia sư bị người ám toán mất mạng ở ngoài hoang dã hay sao?
Tuy hắn không tin, nhưng nghĩ đến tình thâm giữa thầy trò, giọng nói không khỏi phát run.
Tô Bạch Phông trịnh trọng gật đầu.
Nhan Bách Ba ở phái Võ Đương thét lên quát mắng:
– Ngươi… ngươi còn ăn nói hồ đồ thì ta cắt lưỡi đi đó.
Trong lúc bồn chồn, thanh âm gã biến thành quái dị, vừa trong trẻo vừa lanh lảnh. Nhưng mọi người đang bị kích động về tin sét đánh này không hiểu chân hay giả nên chưa chú ý đến. Chỉ có Du Hữu Lượng là hơi kinh dị.
Tô Bạch Phong lại nói:
– Chưởng giáo phái Võ Đương thần công cái thế là một điều trong thiên ai cũng biết. Lâm lão gia tử ở phái Điểm Thương là cây cột chót vót vùng Thiên Nam. Kiếm pháp của lão gia cổ kim ít người bì kịp. Công lực của Phù Vân Thiền Sư phái Côn Luân tại hạ cũng biết là cao thâm khôn lường. Ngày trước tại hạ còn được thiền sư chỉ điểm võ học. Hàng Ma công phu của Thiền Sư đã đến trình độ xuất thần nhập hóa. Lúc tại hạ thấy ba vị chỉ tôn trọng võ lâm qua đời cũng tưởng mình ngủ mơ, nhưng lại là việc rất xác thực. Tại hạ còn đối chưởng với người hạ độc một chiêu…
Chàng nói một cách rất khẳng định. Pháp Minh Thiền Sư phái Thiếu Lâm cũng đã thấy chàng thi triển thần công, biết chàng là một nhân vật phi thường.
Xem chừng chàng nói những câu này không phải là hồ đồ. Lão ngấm ngầm thở dài nghĩ bụng:
– Phương trượng đã nói võ lâm thiên hạ sắp có biến cố thê thảm. Vậy mà một đêm ba nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm táng mạng.
E rằng phương trượng đã đoán được vụ thảm biến này.
Mọi người ban đầu nghe còn bán tín bán nghi, sau lại cho rằng không thể xẩy ra như vậy.
Truy Phong Kiếm Khách Triệu Nhuệ ở phái Điểm Thương nói:
– Các hạ nói vậy thì ra công lực các hạ cao thâm hơn ba vị lão gia kia rất nhiều. Tại hạ cần thỉnh giáo mới được.
Trong quần hào có mấy người bữa trước đã thấy Tô Bạch Phong phóng chưởng hất Bách Độc Giáo Thiên Vương ở trên tòa tửu lâu, biết chàng công lực không phải tầm thường. Nhưng bảo chàng bản lãnh còn cao thâm hơn những ngôi sao Bắc Đẩu trong võ lâm cũng không dám tin.
Nhan Bách Ba lại thóa mạ:
– Gã tiểu tử mặt dầy kia đừng khoác lác nữa.
Nguyên gã đã gặp mặt Tô Bạch Phong một lần, nhưng lúc này nghe Truy Phong kiếm khách hỏi vậy cũng cho là chàng muốn khoác lác bịp đời. Gã quên cả đau thương, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười mà không dằn nổi nỗi vui mừng.
Gã mắng người bằng một câu để làm trò cười.
Tô Bạch Phong lắc đầu thở dài nói:
– Các hạ không tin thì tại hạ không biết làm thế nào được. Đáng trách là tại hạ lật đật rượt theo địch nhân, lúc trở về chỗ cũ thì thi thể cả ba vị lão tiền bối đồng thời mất tích. Nếu không thế thì tại hạ lấy Bích Ngọc Sạn nơi cửa Phật của Phù Vân đại sư, Tử Hồng Bảo Kiếm của chưởng giáo phái Võ Đương…
Chàng chưa dứt lời đã nghe đánh soạt một tiếng. Truy Phong Kiếm Khách rút kiếm cầm tay ngạo nghễ nhìn Tô Bạch Phong nói:
– Các hạ khoe bản lãnh cao cường. Nếu công phu không được như vậy thì đừng hòng rời khỏi nơi đây và đừng trách tại hạ đắc tội.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!