Hồng Bào Quái Nhân
Chương 44: Diễn biến ly kỳ trong thạch động
Đột nhiên Du Hữu Lượng nhận thấy pho tượng này có cặp mắt đen láy đang chú ý nhìn chàng. Chàng đưa tay ra sờ thì pho tượng này hiển nhiên là đá khắc không còn nghi ngờ gì nữa.
Đột nhiên chân chàng bước loạng choạng đá vào vật gì nghe đánh choang một tiếng. Chàng phản ứng cực kì thần tốc. Tiếng vang vừa bật lên chàng đã vọt lùi lại năm bước. Chàng liền móc trong bọc lấy mồi lửa ra quẹt lên soi thì thấy phía trước có một đĩnh vàng nằm đó, lấp loáng có ánh sáng.
Du Hữu Lượng nhận ngay ra đúng là đĩnh vàng chàng cố ý để cho Sính Đình Tiên Tử ăn lúc nãy. Sóng lòng dào dạt chàng nghĩ thầm:
– Sao đĩnh vàng Sính Đình Tiên Tử được của ta lại xuất hiện nơi đây?
Cô tuy là người hời hợt, nhưng đánh bạc được cả một đĩnh bạc chắc là lần đầu. Nếu không xảy ra biến cố nhất quyết cô chẳng đem vàng bỏ ở đây.
Chàng cúi xuống nhặt đĩnh vàng lên, đụng tay vào mặt đất thấy hãy còn hơi nóng nghĩ thầm:
– Xem ra Sính Đình Tiên Tử vào rừng, phát giác ra chỗ này yên tĩnh bèn nằm ngủ. Mặt đá hãy còn hơi nóng đủ tỏ biến cố mới xảy ra trong chốc lát, đại khái vào lúc Thiệu Quyên mất tích.
Chàng được hoàn cảnh tạo nên thành tính trầm ngâm từ nhỏ, vì thế mà gặp lúc đại biến, chàng vẫn bảo toàn được lý trí. Người khác mà gặp hoàn cảnh này tất phải hoang mang thất thố, không còn tỉnh táo để suy luận nữa.
Nhưng càng suy luận sâu xa, chàng càng cảm thấy cảnh ngộ trước mắt thật đáng sợ.
Ánh trăng vẫn lạnh lẽ chiếu vào. Tượng đã in bóng chênh chếch trên vách động.
Du Hữu Lượng kinh hãi quay đầu nhìn lại thì thấy cái cây nhỏ cách thạch động chừng ba thước. Ánh trăng dần dần thiên về phía cây bị cây này che lấp đi.
Trong thạch động vẫn chẳng có động tĩnh gì. Du Hữu Lượng ngẫm nghĩ một lúc rồi buột miệng than thầm:
– Không đúng rồi! Không đúng rồi. Lúc nãy ta thấy cái cây này ở trước mắt nên nhìn tới mấy lần. Ta còn nhớ rõ nó mọc ở mé hữu vách núi vậy đã vào trong thạch động đứng bất cứ chỗ nào cũng không trông thấy nó được. Vậy mà bây giờ nó lại đứng chình ình trước thị tuyến của mình. Chẳng lẽ…
Chàng dụi mắt cơ hồ không tin vào thị giác của mình. Trong bóng lờ mờ cái cây nhỏ dường như mọc gần lại thêm một ít. Lập tức chàng hiểu ngay vụ này là như thế nào. Chàng vừa vận nội lực ra cánh tay thì một luồng gió thật mạnh đã xô tới phía sau.
May ở chỗ Du Hữu Lượng trí óc rất mau lẹ. Người chàng chênh chếch vọt đi như tên bắn ra xa năm bước. Chàng không ngờ luồng kình phong đột kích ở phía sau một cách đột ngột.
Du Hữu Lượng chưa kịp xoay mình đã cảm thấy một luồng chưởng lực vô cùng mãnh liệt đè ép xương sống, chàng xoay tay phóng liền ra một lúc bốn chưởng. Đến phát chưởng thứ năm mới đụng vào luồng chưởng phong của đối phương, nổ lên một tiềng rầm rùng rợn.
Du Hữu Lượng bị chấn động làm cho khí huyết nhộn nhạo, chàng kinh hãi la thầm:
– Ai đó? Người nào chưởng lực ghê gớm như vậy? Thật là trên đời có một không hai.
Trong bóng tối đối phương cũng phát ra tiếng thở trầm trọng. Du Hữu Lượng nhìn lại thì mục quang chàng chạm vào pho tượng đá. Pho tượng đứng yên không nhúc nhích. Chàng dõng dạc cất tiếng hỏi:
– Ông bạn ẩn mình sao đánh lén tại hạ?
Chàng chưa dứt lời đã phóng chưởng ra. Chỉ trong nháy mắt chàng liên tục phát mười ba chưởng tập kích về các phương vị trong động.
Những tiếng ầm ầm vang lên. Bỗng một tiếng hắng dặn như tiếng sấm phát ra. Tiếp theo một thanh âm rõ ràng lọt vào tai Du Hữu Lượng:
– Chà chà! Người ta đồn bụng dạ ngươi thâm trầm quả nhiên không sai. Mười ba chưởng vừa rồi ngươi đánh ra đúng chỗ và đúng lúc, nhưng có điều đáng tiếc…
Du Hữu Lượng phóng chưởng không đem lại hiệu quả nào, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi vội hỏi lại:
– Có điều chi đáng tiếc?
Người trong bóng tối cất giọng thâm trầm đáp:
– Ngươi còn chưa đoán ra ư? Đáng tiếc là ngươi gặp phải bọn ta…
Du Hữu Lượng nghe nói bọn ta không khỏi chấn động tâm thần, bất giác nhìn ra cửa động thì thấy dường như cái cây nhỏ gần thêm ít nữa, tiếp cận với cửa động.
chàng xoay chuyển ý nghĩ rồi có ý lên giọng khinh miệt:
– Ha ha! Vẻn vẹn một lũ rụt đầu rụt cổ như loài rùa còn có chi đáng tiếc?
Người trong bóng tối dường như không ngờ Du Hữu Lượng lên giọng thóa mạ.
Hắn hắng dặn một tiếng rồi đáp:
– Đừng có ngông cuồng! Đừng có ngông cuồng! Ta cho ngươi hay là đêm nay ngươi chết đến nơi. Ngươi càng ngông cuồng bao nhiêu thì kết quả càng thê thảm bấy nhiêu.
Du Hữu Lượng đổi giọng:
– Các hạ vì tại hạ mà đến đây, sao còn đụng đến Thiệu cô nương và Sính Đình Tiên Tử?
Người trong bóng tối không trả lời.
Du Hữu Lượng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Trong đời chàng tuy đã trải qua nhiều cơn nguy hiểm, nhưng chưa từng gặp phải trường hợp kinh hãi như lần này.
Chàng len lén cất bước chuyển về phía trước, chuẩn bị phóng chưởng đánh ra.
Tay chàng cầm mồi lửa đưa đến gần pho tượng thì đột nhiên ngọn lửa lóe lên một cái rồi tắt phụt. Nhưng trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, chàng đã nhìn rõ tình thế trước mặt, thạch động này rất sâu. Phía sau tượng đá còn vô số tượng đá khác, thoáng nhìn đã biết ít ra có đến trăm pho.
Du Hữu Lượng trống ngực đánh thình thình, tựa hồ tim muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Chàng kinh hãi tự hỏi:
– Tại sao trong thạch động lại có nhiều tượng đá như vậy? Nếu có người ẩn núp bên trong thì khó có thể phân biệt được pho nào thật, pho nào giả. Coi chừng cục diện bữa nay nguy hiểm vô cùng.!
Choảng một tiếng vang lên! Du Hữu Lượng vận nối lực chụp một pho thạch tượng liệng vào pho thứ hai. Chàng ước lượng chỉ đánh trúng một pho là những pho bên cạnh liên tiếp đụng nhau đổ xuống và người ẩn nấp bên trong phải ló mặt ra.
Pho tượng đã văng đi rất lẹ, bầu không khí rít lên ù ù, nhưng gần đánh trúng vào pho tượng thứ hai thì đột nhiên một luồng ám kình xô ra đánh ầm một tiếng.
Pho tượng trên không đang lao tới phải dừng lại rồi lập tức vỡ vụn rớt xuống.
Du Hữu Lượng loạng choạng lùi lại mấy bước. Người chàng đã vận chân khí ra toàn thân. Thế mà một mảnh đá quét vào cánh tay làm cho chàng đau thấu tâm can. Công lực của đối phương như vậy thật khó mà tưởng tượng được.
Du Hữu Lượng dừng lại quát hỏi:
– Các hạ là ai?
Người trong bóng tối cười đáp:
– Trong thiên hạ không mấy người đáng hỏi đến lai lịch của bọn ta. Ngươi hãy còn kém lắm.
Du Hữu Lượng phóng chưởng đánh về phía phát ra thanh âm. Chưởng phong rít lên veo véo nhưng chưa đụng tới tượng đá tiêu tan biến mất. Phát chưởng của chàng bị hóa giải rồi.
Thanh âm trầm trầm lại cất lên:
– Tiểu tử! Ngươi đừng nhọc sức vô ích. Ngoan ngoãn bó tay chịu chết đi là hơn.
Đối phương vừa dứt lời, Du Hữu Lượng đã cảm thấy một luồng ám kình đánh tới trước ngực, chàng liền huy động cả chân tay chống đỡ để lùi lại.
Luồng ám kình kia rất là cổ quái, dường như đã liệu trước được đối phương né tránh về phía nào liền xô kình lực về phía đó, giờ Du Hữu Lượng phải đứng lại.
Du Hữu Lượng chí đầu ngón chân xuống, vọt đi như con thỏ hướng về phía chính Tây. Chỉ trong chớp mắt chàng phải chuyển hướng ba lần, ba lần thay đổi thân pháp mà luồng chưởng phong vẫn lướt bên mình sát sạt.
Chàng quát lên một tiếng thật to, phóng chưởng đánh ra nặng như trái núi tới vừa đụng phải chưởng lực của đối phương. Trong khoảnh khắc chàng đã cùng đối phương trao đổi mười sáu chiêu. Kình phong ào ào như sóng cồn, bóng chưởng tới tấp như lá rụng. Mười sáu phát chưởng này chàng đã luyện đến chỗ xuất thần nhập hóa.
Đột nhiên chưởng phong bị tiêu tan. Du Hữu Lượng bị một luồng áp lực xô tới trước mặt, rồi đối phương biến đổi thế đánh thành luồng kình lực âm nhu khiến chàng muốn lùi cũng không được. Chàng rên lên một tiếng, co tay trái đánh ra một quyền. Đồng thời chàng mượn sức phản chấn cong người đi thành hình cánh cung.
Vạt áo chàng phùng ra như cái trống.
Trong khoảnh khắc này chàng đã thi triển môn tuyệt học “Già Lam thất thức”.
Tay trái chàng dựng lên ở trước ngực như lưỡi dao, tay mặt chàng không ngớt vung lên đánh bật ra những tiếng ào ào.
Sau một lát chưởng lực âm nhu của đối phương liền bị hóa giải, bỗng có tiếng la:
– Chiêu “Phong Vân Khởi Dũng” hay tuyệt. Môn tuyệt học của Đại Thiền Tông ta đã lĩnh giáo.
Lời nói vừa dứt, một bóng người đỏ như máu từ giữa hàng tượng đã nhảy vọt lên quyện thành một vòng coi chẳng khác một đám mây hồng chập chờn rất là ngoạn mục. Bóng hồng vừa xoay vừa nhằm vào người Du Hữu Lượng đánh ra năm mươi chưởng theo phương vị khác nhau mà phát nào cũng lợi hại chẳng khác nào sông Trường Giang trút nước xuống ầm ầm.. Đến chiêu thứ năm mươi, bỗng nghe “ọe” một tiếng, Du Hữu Lượng ngửa mặt lên thổ ra một búng máu tươi ngồi phệt xuống đất.
Bóng hồng ở trên không gian lại bay vào đám tượng đá.
Du Hữu Lượng giơ tay áo lên lau miệng. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, chàng đã ngó thấy đối phương mình mặc áo trường bào đỏ như máu. Chàng chấn động tâm thần và cảm thấy trong mình đau đớn. Chàng hít một hơi chân khí rồi nói:
– Té ra các hạ là Bách độc chưởng giáo Du Nhất Kỳ.
Chàng vừa buột miệng nói lên câu này biết ngay là không đúng. Chàng đã hiểu qua võ công của Hồng Bào Quái Nhân Du Nhất Kỳ và chàng có thể gắng gượng giữ thế quân bình. Còn người ẩn mình trong bóng tối này là bản lãnh cao thâm khôn lường. Có điều hắn không phải là Du Nhất Kỳ mà sao cũng mặc áo hồng bào?
Trong bóng tối có tiếng người cất lên hỏi lại:
– Du Nhất Kỳ ư? Ngươi bảo ai là Du Nhất Kỳ?
Ngoài động nghe tiếng trời đổ mưa rào mà không hiểu từ lúc nào. Giữa tiếng mưa rào lộp độp đột nhiên văng vẳng có tiếng bước chân trầm trọng.
Du Hữu Lượng lại càng kinh hãi. Chàng lạng người vào trong nhà góc mé tả.
La thầm trong bụng:
– Không hiểu ai lại đến nữa đây? Đang đêm mà trời mưa người nào đó tới đây vì mục đích gì không cần hỏi cũng biết rồi. Trước thế này mà ta mong ra khỏi động tưởng là khó hơn lên trời.
Tiếng bước chân bên ngoài mỗi bước một gần. Du Hữu Lượng liếc mắt nhìn ra thấp thoáng thấy bóng một lão già áo xám dừng bước ở trước thạch động, cách cái cây nhỏ chừng mấy bước.
Lão già áo xám ngần ngừ một lúc rồi trầm giọng hỏi:
– Họ Du kia ngươi có ở trong này không?
Du Hữu Lượng chấn động tâm thần. Thanh âm vang lên một lúc mà không có tiếng người đáp lại. Lão áo xám ngần ngừ một chút rồi tiến đến trước cửa động.
Du Hữu Lượng thấy cái cây nhỏ cũng dịch gần mãi vào thì nghĩ bụng:
– Nếu lão đi thẳng vào động tất phải đụng phải cái cây kia.
Không hiểu tại sao trông ngực chàng đánh thình thình, bất giác liếc mắt nhìn ra cây nhỏ.
Chàng thấy lão sắp đụng vào cây, trong đầu óc thoáng qua một ý nghĩ, chàng bật tiếng la:
– Coi chừng! Coi chừng động phải cây.
Lão áo xám sửng sốt. Đột nhiên nghe tiếng ầm ầm nổi lên. Cái cây vọt lên không đánh vù một tiếng. Mấy chục chấm lửa lả tả rớt xuống như hình cánh cung xụp xuống đầu lão già.
Du Hữu Lượng la hoảng:
– Trời ơi! Mạn Mạn Hoa Vũ.
Mạn Mạn Hoa Vũ là một thứ ám khí cực kì tàn độc. Người ta lấy chất lân tinh ở trong xương đã trăm năm hòa với sương độc chế ra thành một thứ phấn và phải trải qua mười năm tháng trời mới hoàn thành. Môn này thất truyền đã mấy chục năm, không ngờ đêm nay lại xuất hiện ở đây.
Đám sao sa rớt xuống rất mau, lão già ngẩn người ra một chút, lão không lùi mà lại tiến về phía trước.
Trong lúc hoang mang lão xoay tay phóng chưởng đánh ngược lại. Những chấm lửa bị tắt đi quá nửa.
Giữa lúc ấy, cái cây ở trên không tự nhiên rung lên, lá rụng tơi bời hiện lên một đám ánh hồng rớt xuống. Du Hữu Lượng cho là dù đại la thiên tiên cũng khó lòng tránh thoát, lão già kia chắc là phải chết. Bầu máu nóng sôi lên, chàng gầm một tiếng thật to rồi nhảy vọt ra.
Người Du Hữu Lượng còn cách cửa động chừng hai trượng, chàng phất hai tay áo nhằm đúng đám sao sa quét tới.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, sau tượng đã tiếng hú nổi lên rùng rợn. Một bóng hồng xông ra, chĩa ngón tay như ngọn kích nhằm đâm tới sau lưng Du Hữu Lượng.
Du Hữu Lượng thấy những đại huyệt ở sau lưng bị đối phương phóng chỉ đâm gần tới, người chàng vội nhảy né qua mé tả.
Bóng hồng đuổi theo như quỷ mị. Hắn vừa phóng song chưởng đánh ra vừa lớn tiếng quát:
– Chỗ này còn đâu đất để ngươi dúng tay vào?
Du Hữu Lượng trong lúc hốt hoảng vẫn còn liếc mắt nhìn ra cửa động thì bao nhiêu chấm sáng đã thu lại hết. Lão áo xám không biết đã tiến vào thạch động từ lúc nào mà vẫn bình yên không việc gì.
Chàng đảo mắt nhìn lão, trong lòng lấy làm kì nghĩ bụng:
– Không hiểu lão này lai lịch thế nào? Môn Mạn Mạn Hoa Vũ này độc nhất thiên hạ mà không làm tổn thương gì đến lão, lão đã dùng thân pháp gì để tránh khỏi kiếp nạn…?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì cái cây nhỏ vọt lên trên không đã biến thành bóng đỏ rớt thẳng xuống vít lấy cửa động. chàng nhìn lại thấy người mặc áo hồng bào đứng đó bất giác kinh hãi đến ngẩn người ra.
Người mặc hồng bào đứng ở cửa động từ từ cúi xuống. Du Hữu Lượng thấy vạt áo hắn lúc lay động tiết ra mùi vị rất ghê gớm khiến chàng phải run lên. Cả hai người mặc hồng bào đều bịt mặt nên không rõ diện mạo.
Lão áo xám chú ý nhìn Du Hữu Lượng một chút rồi đưa mắt ngó hai người mặc hồng bào. Lão trầm giọng hỏi:
– Ai là người họ Du? Lão phu y ước tới đây.
Cả hai đều không trả lời. Bầu không khí tựa hồ ngưng kết lại.
Lát sau tiếng nói âm trầm vọng ra mà không phân biệt được ở miệng người nào:
– Hắn đã đến chịu chết rồi.
Lão áo xám trỏ tay vào mặt hai người mặc hồng bào quát.
– Họ Du kia ngươi chẳng chết yên lành được đâu.
Du Hữu Lượng động tâm chú ý nhìn hai lão già thì thấy bàn tay mặt lão chặt hết ngón. Trong giây lát này chàng đã đoán biết thân phận lão rồi.
Giọng nói âm trầm lại cất lên:
– Tiền Trọng Hợp! Ngươi gặp đại nạn mà không chết, công lực lại tiến triển rất nhiều, mới thoát được khỏi thủ pháp Mạn Mạn Hoa Vũ.
Du Hữu Lượng nghe người mặc áo hồng bào nói rõ tên họ lão áo xám thì quả đúng như sự tiên đoán của chàng.
Nguyên ngày trước Tô Bạch Phong đến phó ước “bảy người” thay cho chủ nhân là Triệu Phụng Hào. Du Hữu Lượng ngẫu nhiên qua đó nghe được Tô Bạch Phong và Lục Kỳ Xương kể chuyện cổ tích, nên bây giờ chàng thấy lão già cụt tay đã đoán trúng lão Bắc Ông Tiền Trọng Hợp.
Lão áo xám tức Tiền Trọng Hợp đáp:
– Họ Du kia! Ngươi để lại mảnh giấy hoa tiên tại chỗ ở của lão phu trên núi Lữ Lương Sơn, ước hẹn cho lão phu tới đây tương hội đặng giải thích về vụ lén lút tập kích lão phu ở chốn hoang sơn vào một đêm trăng tỏ. Không ngờ bữa nay ngươi lại thi hành thủ đoạn đê hèn, ngươi…
Người mặc áo hồng bào đứng ở cửa động đáp:
– Ta đã nói là lão tới đây chịu chết Tiền Trọng Hợp hỏi:
– Lão phu muốn biết rõ tại sao ngươi dùng trăm phương ngàn kế để đưa Tiền mỗ vào chỗ chết?
Hồng bào quái nhân đáp:
– Ha ha! Thế này được không? Ngươi xuống Uổng Tử thành rồi hãy kiếm chúng ta mà hỏi.
Dứt lời lão quay lại ngó Du Hữu Lượng nói:
– Ngươi cũng thế. Cả hai người cùng chết một lúc để cho dọc đường xuống hoàng tuyền nó có bạn.
Du Hữu Lượng không có chú ý nghe, lòng chàng đang bận rộn về bao nhiêu ý nghĩ nổi lên như sóng cồn.
Hai người mặc hồng bào này không hiểu ai là Du Nhất Kỳ? Thanh âm chúng phảng phất như nhau khó mà phân biệt được. Lại còn lão họ Tiền đến phó ước.
Sao lại có chuyện trùng hợp đến thế? Chẳng lẽ tất cả đều là kế hoạch của bọn chúng?
Lại nghe Tiền Trọng Hợp hắng dặng một tiếng rồi nói:
– Các ngươi tưởng đã nắm chắc được phần thắng rồi chăng? Cái đó chưa chắc đâu.
Người mặc hồng bào ở ngoài cửa động cười khành khạch đáp:
– Phải chăng Bắc Ông ỷ vào môn Hoạt Phật thăng thiên để rút lui một cách bình yên? Nếu thế thì lão coi chúng ta không vào đâu. Trong lúc người mặc hồng bào nói câu này, Tiền Trọng Hợp dùng phép truyền âm mật nhập bảo bảo Du Hữu Lượng:
– Vừa rồi tiểu huynh đệ đã cùng thằng cha áo đỏ trước mặt động thủ và phát giác ra võ công hắn cực kỳ quái dị khó mà lường được. Vậy chúng ta tạm thời nhẫn nại đừng ra mặt ăn thua với chúng. Tiểu huynh đệ có biết thạch động này còn thông lộ nào khác ra ngoài được không?
Du Hữu Lượng lắc đầu.
Tiền Trọng Hợp không nói nữa. Lão hít một hơi chân khí rồi toàn thân lão như bị đẩy lên cao chừng nửa trượng. Cũng lúc này người mặc áo hồng ở ngoài cửa động làm theo kiểu đó đưa mình lên cao. Tư thế giống hệt Bắc Ông, không ai hơn kém.
Tiền Trọng Hợp lớn tiếng quát:
– Giỏi lắm, ngươi đã học lóm được môn Hoạt Phật thăng thiên của lão phu rồi.
Hồng bào quái nhân nổi lên tràng cười ha hả. Hắn xòe hai tay ra, hú lên lanh lảnh. Bầu không khí xung quanh như bị xé tan Tiền Trọng Hợp râu tóc dựng đứng lên, tỏ ra trong ồng lão cực kì khích động.
Bàn tay để trước ngực vạch thành nửa vòng tròn, phóng ra đánh véo một cái.
Hồng bào nhân phóng chưởng phản kích. Hai người trao đổi một chiêu rồi hạ mình xuống.
Giữa lúc ấy Hồng bào nhân trong động cũng phóng chưởng đẩy về phía Du Hữu Lượng, miệng nói:
– Ngươi chuẩn bị đi! Lão gia phát lạc ngươi lên đường.
Du Hữu Lượng thấy phát chưởng của đối phương bề ngoài rất hời hợt, chẳng có chút chi là biến hóa kì dị, thế mà toàn thân chàng phải rung động. Trước ngực, hai nách, dưới bụng, bao nhiêu chỗ trọng yếu đều bị thế chưởng của đối phương công kích. Người chàng thay đổi mấy chục phương vị mà vẫn chưa tránh khỏi đòn trí mạng.
Trong khoảnh khắc này Du Hữu Lượng chợt nhớ tới thân pháp “Thiên Bách thức” nhưng đều không thi triển được. Chàng thấy phát chưởng của Hồng Bào nhân chỉ còn cách trước ngực không đầy hai thước.
Trong lúc nguy cấp như ngàn cân treo đầu sợi tóc, bất giác người chàng chênh chếch về phía sau. Hai chân chàng điểm vào quãng không, hạ bàn tựa hồ gió chuyển bánh xe, khiến người trông thấy phải nhức đầu hoa mắt.
Hồng Bào nhân hai mắt phóng ra những tia thần quang, tựa hồ khẩn trương đến cực điểm. Hắn phóng chưởng đẩy về phía trước. Bỗng nghe đánh “Sầm” một tiếng như sấm nổ. Bóng người hợp rồi lại phân.
Du Hữu Lượng đứng cách xa ngoài ba thước hai tay để trước ngực.
Hồng bào nhân thở phào một cái. Tấm khăn che mặt hắn không gió mà lay động. Hắn cất giọng trầm ngâm hỏi:
– Thanh mưu mạn bộ! Thanh mưu mạn bộ! Tiểu tử, giữa ngươi và Thanh Ngưu đồng tử có quan hệ gì với nhau?
Câu này vừa nói ra, người mặc áo hồng bào và Tiền Trọng Hợp đang đánh nhau rất ác liệt ngoài cửa động cũng dừng cả lại. Sáu con mắt nhìn chằm chặp vào Du Hữu Lượng.
Du Hữu Lượng vừa rồi ở tình thế nguy đến táng mạng, bất giác thi triển bộ pháp mà chàng đã học được ở Thanh Ngưu đồng tư, không ngờ trong lúc cấp bách cái đó đã cứu mạng được cho chàng mà chàng cũng chẳng hiểu tại sao.
Lại nghe Hồng bào nhân hỏi:
– Ngươi nói đi! Thanh Ngưu đồng tử là người thế nào với ngươi?
Du Hữu Lượng thấy vẻ mặt Hồng bào quái nhân dường như rất úy kị Thanh Ngưu đồng tử liền tìm lời hăm dọa:
– Sư thừa của tại hạ là Đại Thiền Tông. Tại hạ còn được…
Chàng chưa dứt lời Hồng bào nhân đã nói:
– Ngươi lại được Thanh Ngưu đống tử truyền dạy. Chà thằng lỏi này thật tốt phước quá.
Người mặc Hồng bào ở cửa động đưa mắt nhìn hắn nói:
– Không thể để gã sống được Du Hữu Lượng cười ha hả nói:
– Tại hạ đã ước hẹn với gia sư đêm nay hội họp ở trong khu rừng này. Bây giờ chắc lão nhân gia sắp tìm đến nơi.
Chàng nói ra câu này khiến cho đối phương không hiểu là chàng trỏ vào Đại Thiền Tông hay Thanh Ngưu đồng tử.
Hồng Bào nhân từ từ đưa chưởng lên nghe nói vậy lại sửng sốt hỏi:
– Thằng lỏi con muốn dối ta phải không?
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên ngoài cửa động có luồng gió mạnh xô tới. Một bóng đen đã đứng ở trong động lạnh lùng lên tiếng:
– Gã không nói dối đâu.
Mọi người giật mình kinh hãi. Du Hữu Lượng thấy bóng đen gầy như que củi la thầm trong bụng – Tang Càn Sư Vương! Sao hắn cũng đến đây? Hy vọng thoát khỏi nơi đây của ta thật mong manh.
Tang Càn Sư Vương nói tiếp:
– Chính mắt lão phu trông thấy Thanh Ngưu đồng tử đã truyền tuyệt kĩ cho gã hậu sinh này.
Hồng Bào Nhân đứng trước mặt Du Hữu Lượng hỏi:
– Sư vương đến đây làm chi?
Tang Càn Sư Vương hắng dặng một tiếng hỏi lại:
– Lão hỏi làm chi? Lão tưởng che mặt là lão phu không nhận ra ư?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!