Hồng Bào Quái Nhân
Chương 5: Bách độc giáo gặp tay kình địch
Mấy người đang nói chuyện thì phía dưới tửu lầu có thanh âm hòa bình nổi phật hiệu:
– A di đà phật! Tiểu tăng đã nói nếu có Thái Bình sư huynh thì bọn Bách Độc Giáo chẳng thể sính cường được. Lâm lão thí chủ vẫn chưa tin, để tiểu tăng phải chạy tới đây, vậy tính sao bây giờ?
Thái Bình đạo trưởng cả mừng nói:
– Ha ha Thiên Cơ hòa thượng cũng tới rồi! Lâm lão tiêu đầu quả là tay có tài!
Đỗ đại hiệp kinh ngạc hỏi:
– Có phải là Thiên Cơ đại sư ở Côn Luân không?
Thái Bình đạo trưởng gật đầu.
Ở dưới cầu thang một tăng một tục tiến lên. Đỗ đại hiệp chú ý nhìn thấy Lâm Bách Nhượng lão tiêu đầu mặt đầy cát bụi. Trời lạnh mà mặt mũi lão mồ hôi nhễ nhại. Áo quần cũng ướt hết thì biết là lão đi không dừng vó ngựa, trong lòng biết bao cảm kích.
Lâm Bách Nhượng thở dài một hơi rồi nói:
– Bản lĩnh của tiểu lão tuy kém cỏi nhưng chẳng thể đến lúc lâm trận lại rút lui, phải chạy bở hơi tai kiếm người về môn này chẳng chịu thua aị. ha ha Hoa Sơn Đỗ đại hiệp lớn tiếng ca ngợi:
– Lâm đại ca quả là một hảo hán!
Lâm Bách Nhượng vừa cười vừa nói:
– Không dám! Không dám!
Suốt ngày lão chạy bay cho người thật là hao tổn tinh thần. Tuổi lão mới ngoài năm chục mà coi đã già lắm rồi.
Thiên Cơ hòa thượng mặt vuông tai lớn, lông mày thưa thớt, nét mặt nghiêm trang, nhìn mọi người chắp tay thi lễ rồi hỏi Hoa Sơn Ngũ Hiệp:
– Lệnh sư là Tang tôn giả gần đây vẫn mạnh chứ?
Đỗ đại hiệp nét mặt rầu rầu đáp:
– Gia sư đã tạ thế năm ngoái rồi!
Thiên Cơ đại sư thở dài nói:
– Các bậc tiền bối lạc lõng, không trách bọn tiểu giang hồ hoành hành!
Thái Bình đạo trưởng hỏi:
– Đại hòa thượng! Bần đạo nghe nói hòa thượng đang sám hối ở chùa Kim Quang trên núi Côn Luân đã mấy năm. Ai ngờ lại động lòng trần mò vào chốn giang hồ? Ha hạ. Thiên Cơ đại sư đáp:
– Thái Bình sư huynh tính tình khoáng đạt làm việc gì cũng thành công, vậy đừng bắt chước tiểu tăng mà ngồi sám hối cho chậm bước tiến.
Thái Bình đạo trưởng cười nói:
– Đại hòa thượng bụng nghĩ một đường mà miệng nói một nẻo. Nay đã tinh thông tuyệt học thì trổ ra cho mọi người xem đi. Bần đạo biết là hòa thượng muốn thắng bần đạo ha hạ. Thiên Cơ đại sư chắp tay nói:
– Tội nghiệp! Tội nghiệp! Đã nổi lòng tham sân tranh cường là rớt xuống vực sâu mấy trượng.
Một tăng một đạo này đều là những nhân vật tuyệt đỉnh về đệ nhị đại võ lâm hiện nay. Ngoại trừ mấy vị tiền bối, ai cũng cho hai người này võ công cao cường hơn hết. Tính cách hai người khác hẳn nhau mà mối giao tình lại thắm thiết ít có.
Nhan Bách Ba xen vào:
– Đại hòa thượng! Đại hòa thượng đến không đúng lúc. Đại hòa thượng là một đại sát tinh nổi danh nơi cửa phật. Tên hương chủ ở Bách Độc Giáo kia đáng lẽ nhường cho đại hòa thượng phát lạc mới phải, miễn cho đại sư ca khỏi hối hận.
Thiên Cơ hòa thượng tủm tỉm cười nói:
– Tiểu thí chủ đừng nóng vội. Rồi đây còn nhiều cuộc chiến đấu tưng bừng.
Nguyên Thiên Cơ hòa thượng bản tính rất ghét kẻ hung ác mà trừ ác tức là làm điều thiện. Hàng ma cũng là một công cuộc trọng đại trong cửa Phật.
Thái Bình đạo trưởng bề ngoài có vẻ không bị điều gì câu thúc mà lòng dạ rất đỗi từ bi. Những tên ác đồ trên chốn giang hồ mà trạm trán Thiên Cơ hòa thượng thì chẳng khác gì thấy mặt Diêm vương nên chúng đều khiếp sợ. Còn đối với Thái Bình đạo trưởng thì chỉ cần năn nỉ van lơn, nước mắt đầm đìa tỏ ra hối hận là được vô sự. Vì thế mà giải đất Trung nguyên bạn hữu võ lâm có hai câu thơ ngạn:
Thiên Cơ ác quá diêm la, Thái Bình hiền hơn bồ tát.
Con người vốn ham sống sợ chết nên Thiên Cơ hòa thượng được nêu danh trước Thái Bình đạo trưởng.
Thái Bình đạo trưởng hỏi:
– Đại hòa thượng! Đừng dài dòng nữa. Đạo trưởng đã phát giác ra tung tích Bách Độc Giáo chưa?
Thiên Cơ hòa thượng thủng thẳng đáp:
– Không dám dấu giếm Thái Bình sư huynh, tiểu tăng xuống Trung nguyên thật có điều cần thương lượng với sư huynh.
Nhà sư đưa mắt nhìn Hoa Sơn Ngũ Hiệp và Lâm Bách Nhượng rồi dừng lại không nói nữa. Mấy người này đều là tay lão luyện giang hồ làm gì chẳng hiểu ý, liền lục tục tránh đi.
Thiên Cơ hòa thượng nói:
– Các vị thí chủ lần này xuống Trường An sớm được ngày nào hay ngày ấy.
Dọc đường không nên chần chừ để phòng ngừa bọn Bách Độc Giáo hạ độc thủ.
Hoa Sơn Ngũ Hiệp biết năm người trong bọn mình có ở lại cũng chẳng ích gì, Đỗ đại hiệp liền nhìn Thái Bình đạo trưởng và Thiên Cơ hòa thượng xá dài nói:
– Ơn cứu mạng của nhị vị, Hoa Sơn Ngũ Hiệp chẳng bao giờ quên được!
Y nói rồi cùng bốn sư đệ xuống lầu.
Lâm lão tiêu đầu cũng từ biệt ra đi.
Thái Bình đạo trưởng nói:
– Hòa thượng! Hòa thượng mà không gặp phải việc khó khăn tất không tìm đến bần đạo! Ha ha hòa thượng nói mau đi!
Đạo nhân ra chiều tự phụ được ông bạn chẳng ngại xa ngàn dặm tới vấn kế.
Thiên Cơ hòa thượng lộ vẻ nghiêm trọng hỏi:
– Thái Bình đạo trưởng! Huynh không biết thật ư?
Đại sư đưa mắt ngó Du Hữu Lượng.
Nhan Bách Ba nói xen vào:
– Y là bạn tốt của tiểu đệ, chẳng hiểu đến việc gì trong võ lâm, đại hòa thượng có việc gì cứ nói ra không cần úp mở!
Thái Bình đạo trưởng cũng phụ họa theo:
– Đúng rồi! Sư đệ của bần đạo nói phải lắm!
Thiên Cơ hòa thượng không lộ vẻ gì vui mừng nói:
– Lệnh sư cho linh điểu truyền thư mời gia sư ngàn dặm đi về phía đông. Sư huynh có biết việc đó không?
Thái Bình đạo trưởng lắc đầu đáp:
– Năm ngoái gia sư lên thọ rồi sau đó hành tung không định. Bần đạo chưa trở về để hỏi sư phụ.
Thiên Cơ hòa thượng vẻ mặt lo âu nói:
– Gia sư biết được phi cáp truyền thư lật đật xuống núi Côn Luân. Khi đó tiểu tăng đang ở thời kỳ quay mặt vào tường sám hối. Gia sư giao mọi việc cho tệ sư đệ và bọn tiểu tăng lên tiếp nhận chấp chưởng công việc trong môn phái.
Nhan Bách Ba vỗ tay nói:
– Ha ha! Mấy năm nay chưa gặp, bây giờ đại hòa thượng đã là chưởng giáo phương trượng. Tiểu tử xin thi lễ.
Thiên Cơ hòa thượng hỏi:
– Thái Bình sư huynh! Mấy năm nay gia sư nghiên cứu tâm pháp Hàng ma của nhà phật, ít khi hỏi đến công việc tệ phái, lão nhân gia đã có ý truyền ngôi từ lâu rồi. Một là tiểu tăng đức bạc tài sơ, hai là gia sư nội công thâm hậu rất có cơ phản lão hoàn đồng. Khi nào tiểu tăng dám tiếp nhận ngôi cao cả?
Thái Bình đạo trưởng hỏi lại:
– Vậy đại sư tính sao?
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
– Khi đó tiểu tăng nghe sư đệ nói trong lòng rất đỗi hoang mang, nghĩ rằng gia sư là người từ ái nhân hậu lại Phật pháp tinh thông thì cử động này tất có thâm ý. Không thế thì tệ phái cũng có chút danh vọng trên chốn giang hồ mà sao việc truyền ngôi lại cấp bách như vậy?
Thái Bình đạo trưởng gật đầu không nói gì, Thiên Cơ đại sư lại nói tiếp:
– Điều khiến cho tiểu tăng kinh hãi hơn là gia sư đã gác kiếm mười năm, chuyến này người hạ sơn lại còn mang theo cả Bích Ngọc Sạn là vật chí bảo của Phật môn đã cất kỹ lâu năm!
Thiên Cơ nói câu này khiến cho Thái Bình giật mình kinh hãi, hồi lâu mới nói:
– Lệnh sư võ công cái thế mà trong thiên hạ còn tay cao thủ nào yêu cầu lão nhân gia đem cả Bích Ngọc Sạn đi thì thật là điều quái dị.
Thiên Cơ đại sư trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
– Tiểu tăng cũng nghĩ thế. Tay cao thủ nào đã khiến cho Tử dương đạo trưởng phái Võ Đương danh vang thiên hạ năm phải ngàn dặm phái linh điểu truyền thư thì đối phương tất là nhân vật hãn hữu trên đời.
Câu nói này kể ra có vẻ bất kính với phái Võ Đương, nhưng Thiên Cơ đại sư có giao tình thâm hậu với Thái Bình đạo trưởng nên y dám nói thẳng không chút úy kỵ.
Thái Bình đạo trưởng và Nhan Bách Ba nghe nhà sư nói có lý thì đem lòng suy nghĩ rồi nảy dạ bồn chồn.
Thiên Cơ đại sư lại nói:
– Tiểu tăng lên đường đi về phía đông có gặp cao thủ ngăn trở, mà những kiếm sĩ này tầm vóc người cùng thái độ không phải là kiếm sĩ Trung nguyên, khiến cho tiểu tăng càng thêm nghi ngại. Đêm ra lại xảy ra một việc kỳ quái, những kiếm sĩ đó đều là giáo đồ của Bách Độc Giáo, do một vị hương chủ áo vàng thống lãnh. Tiểu tăng giao thủ với y. Người này công lực không phải là tầm thường, bình sinh bần đạo chưa thấy ai lợi hại như y.
Thái Bình đạo trưởng không nhẫn nại được hỏi:
– Thiên Cơ sư huynh! Công lực hương chủ áo vàng đó ra sao? Đại sư nói rõ thêm được chăng?
Thiên Cơ đại sư đáp:
– Bần tăng e rằng hắn còn thâm hậu hơn mình và có thể tương đương sư huynh!
Thái Bình đạo trưởng nói:
– Hòa thượng lại tâng bốc bần đạo rồi. Hòa thượng không thắng hắn thì bần đạo cũng tất bại. Chỉ có cách là chúng ta liên thủ hợp lực để đối phó với hắn. Hòa thượng nghĩ sao?
Thiên Cơ đại sư ngâm nghĩ rồi nói:
– Tiểu tăng không dám nói là chúng ta hợp lực đánh đâu thắng đó, nhưng dám chắc trong thiên hạ cũng ít người đánh lại sư huynh cùng tiểu tăng!
Nhà sư nói câu này với vẻ mặt thản nhiên không ra chiều hý hửng chút nào, đúng như một việc thiên kinh địa nghĩa.
Thái Bình đạo trưởng lại hỏi:
– Vậy Phù Vân đại sư hợp lực với gia sư thì sao? Tưởng hòa thượng khỏi lo khiến cho người ta tưởng mình nói giỡn.
Bỗng một tràng cười nhạt lạnh lẽo âm trầm rồi tiếng người nói:
– Cái đó chưa chắc!
Nhan Bách Ba hỏi:
– Y đã đến đây chăng?
Thiên Cơ đại sư gật đầu, áo tăng bào chấn động. Một luồng kình lực cách không đánh xuống thềm lầu.
Bóng người thấp thoáng trên lầu lại thêm bốn hán tử.
Bốn người này mặc áo trường bào màu vàng, màu lam, màu trắng, màu lục khác nhau.
Hán tử mặc áo vàng xông về phía Thiên Cơ đại sư nói:
– Hòa thượng! Bản hương chủ thương tình hòa thượng có bản lãnh hơn đời nên mới buông tha một chuyến mà hòa thượng vẫn tìm cách đối nghịch, vậy bản hương chủ phải thành toàn cho nhà sư!
Thiên Cơ đại sư chưa kịp trả lời thì Nhan Bách Ba đã nói:
– Năm vị Hoàng, Bạch, Lam, Hồi, Lục thì nay Hồi Y hương chủ đã chết rồi, không trách người ta nói mặc áo xám là xúi quẩy. Bây giờ người thứ hai chịu chết là ai? Để tại hạ coi vận khí xem!
Gã nhìn vào một tên rồi nói tiếp:
– Màu vàng ấn tượng hãm lắm. Màu trắng thì lộ vẻ hung dữ. Màu lam mũi ngắn mà lại không có cằm dáng phải chết non. Màu lục lông mày như hình thanh kiếm là điềm phải tự sát. Ha ha các vị đều sắp chết đến nơi. Ai trước ai sau cũng vậy. Hà tất phải tranh tiên!
Gã vừa nói vừa chỉ trỏ tựa hồ chê bai lũ súc vật bán ngoài chợ.
Thái Bình đạo trưởng thấy sư đệ nói vậy cũng nổi lên tràng cười ha hả.
Bốn người kia không nói gì. Một người vẻ mặt âm trầm, nhìn không rõ bản lĩnh như thế nào.
Thiên Cơ đại sư khẽ nói:
– Thái Bình sư huynh! Sư huynh đối phó với hương chủ áo vàng. Cuộc đấu bữa nay là cuộc đấu sinh tử giữa hai phe chính tà. Tiểu tăng không nắm chắc phần nào.
Thái Bình đạo trưởng gật đầu. Y ngưng thần chú ý nhìn thấy khói xanh cuồn cuộn bốc lên. Bốn người kia tay cầm cành khô đang dần dần bốc cháy.
Thái Bình đạo trưởng chấn động tâm thần bụng bảo dạ:
– Nguyên nội công bốn người này cũng đã khó bề đối phó. Nếu chúng còn thi độc ám toán thì thật nguy hiểm vô cùng.
Đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt. Thiên Cơ đại sư gầm lên:
– Hãy coi chừng! Đừng để mắc bẫy bọn Bách Độc Giáo!
Nhà sư vội phong tỏa đường hô hấp. Bỗng thấy Nhan Bách Ba biến đổi sắc mặt, người lảo đảo muốn té.
Hoàng y hương chủ lạnh lùng nói:
– Không cứu được nữa rồi!
Thái Bình đạo trưởng, Thiên Cơ đại sư vận động chân khí thì thấy bị trở ngại không được lưu thông, hai người không dám lên tiếng, chú ý chờ coi diễn biến.
Hoàng y hương chủ lại lạnh lùng lên tiếng nói:
– Thứ hương này là Tiêu dao hương ở Nam hải rất trân quý, ai ngửi vào là được tăng thêm tuổi thọ. Ha ha! Sao các vị không hưởng thụ một phen!
Hắn hít rất mạnh mà vẻ mặt tỏ ra rất dễ chịu.
Thiên Cơ đại sư tự hỏi:
– Ta chưa ngửi mùi hương mà lúc này chân khí không ngưng tụ được. Chẳng lẽ hương chủ Bách Độc Giáo đốt hương để mọi người chú ý vào đó dễ bề động thủ?
Nhà sư đoán rất trúng. Hương chủ áo vàng quay lại bảo ba tên hương chủ kia:
– Lát nữa chúng ta quay lại thu lấy thi thể. Ha ha! Những tay đại cao thủ số nhất số nhị ở Trung Châu mà nay chết không có đất chôn, thật là đáng tiếc!
Rồi miệng hắn lẩm nhẩm:
– Cái độc vô hình này thật là thiên hạ vô song. Dù Đại la thần tiên cũng không giải cứu được.
Hắn chưa dứt lời thì một thanh âm the thé vang lên:
– Con rùa kia! Người nói nhăng gì thế?
Hương chủ áo lam tức giận hỏi:
– Kẻ nào đó chán đời không muốn sống nữa chăng?
Khẩu âm người kia rõ ra là người ở đất Xuyên, y bệ vệ tiến lên lầu. Mọi người nhìn lại thì thấy một hán tử thấp lùn, râu đâm tua tủa, tướng mạo chẳng có gì là hung dữ, vẻ mặt trơ như gỗ.
Hoàng y hương chủ là người thâm trầm, thấy hán tử này dám công nhiên khiêu chiến cùng Bách Độc Giáo thì chắc không phải là tay vừa, hắn không dám coi thường, đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn y.
Hán tử thấp lùn lạnh lùng hỏi:
– Ai bảo cái độc vô hình không thể giải cứu? Lão gia có thể chữa được!
Hoàng y hương chủ hững hờ hỏi:
– Vậy các hạ thử giải trừ coi!
Hán tử thấp lùn không nói nữa móc trong bọc ra mấy viên thuốc hoàn đưa cho Thái Bình đạo trưởng và Thiên Cơ hòa thượng mỗi người một viên nói:
– Đây là Vô Thượng Ngưng Độc Đan, uống vào rồi có thể làm cho chất độc ngưng tụ lại và công lực của các vị dĩ nhiên có thể trục ra ngoài được.
Thái Bình đạo trưởng gật đầu nói:
– Đa tạ các hạ có lòng trượng nghĩa!
Đạo trưởng là người thản nhiên không có tâm cơ, đón lấy viên thuốc toan uống ngay, Du Hữu Lượng nói:
– Đạo trưởng hãy khoan! Người này lạ mặt chưa rõ tâm địa, tưởng đạo trưởng nên cẩn thận là hơn!
Thái Bình đạo trưởng ngần ngừ, y nghĩ tới Bách Độc Giáo rất nhiều ngụy kế, sinh lòng ngờ vực hán tử là đồng bọn với Bách Độc Giáo đến đánh lừa mình. Y ngưng thần chú ý nhìn chằm chặp vào hán tử thấp lùn.
Hán tử thấp lùn lộ vẻ không bằng lòng, lạnh lùng nhìn Du Hữu Lượng nói:
– Tiểu ca tử! Nếu người sợ chết không uống thì thôi! Ồ! Lạ thiệt! Người không thấy gì sao?
Hán tử thấy mọi người đều sinh lòng ngờ vực liền dõng dạc nói:
– Tại hạ họ Đường, là một nhân sĩ ở Xuyên Trung!
Thái Bình đạo trưởng cười ha hả nói:
– Thế ra Đường môn có người nối dõi rồi!
Y liền bỏ thuốc vào miệng nuốt rồi vận khí dẫn thuốc ra khắp cơ thể. Y nội công thâm hậu. Chỉ trong khoảnh khắc đã thấy trán toát ra một luồng bạch khí. Đó là dấu hiệu y vận công lực toàn thân trục độc ra ngoài. Lúc này Nhan Bách Ba và Thiên Cơ hòa thượng cũng đang ngồi vận công điều tức.
Hoàng y hương chủ nghĩ thầm:
– Bản lĩnh ba người này không phải là tầm thường, vạn nhất mà họ giải được độc dược thì tất xảy chuyện ác đấu.
Tuy hắn không tin trong thiên hạ lại có người giải được chất độc vô hình, nhưng hắn thấy hán tử thấp lùn nhơn nhơn đắc ý thì không khỏi sinh lòng ngờ vực, hắn cất giọng âm trầm nhìn hán tử nói:
– Cả người nữa là năm tên, bảo nhau nộp mạng đi!
Hoàng y hương chủ lạng người đi một cái rồi cả ba tên hương chủ kia cũng tiến lên theo.
Lúc này mọi người đang vận công đến lúc cực kỳ khẩn yếu. Chỉ sơ ý một chút là độc tố xâm nhập huyệt mạch thì dù thần tiên cũng khó sống được.
Thiên Cơ hòa thượng tròn xoe cặp mắt. Độc tố trong mình nhà sư đã trục ra đến khủy tay trái làm cho cánh tay này tê chồn mà cũng phải chuẩn bị phóng chưởng lực liều mạng.
Hán tử thấp lùn vung hai tay lên thì thấy trước mặt có một luồng mù từ từ chụp xuống. Hiển nhiên hắn đã tính toán chiều gió. Lúc này gió nam do cửa sổ lùa vào. Bọn Bách Độc Giáo chúng ở phía trước chiều gió thổi lại đã nhìn thấy luồng mù từ từ chụp xuống.
Hoàng y hương chủ quát lên:
– Gã họ Đường kia! Kỹ thuật của người bất quá chỉ có vậy mà thôi!
Hắn biết rõ làn mù này liền lấy trong bọc ra một cái ống phun nước vào làn mù.
Làn mù này do Đào Hoa chướng luyện thành gặp nước lập tức nó biến thành những giọt ngũ sắc nhỏ xuống trông rất đẹp mắt.
Hán tử thấp lùn lạnh lùng nói:
– Trò chơi của lão gia hãy còn nhiều!
Y rung tay áo một cái phát ra một đám phấn vàng dày đặc. Chỉ trong nháy mắt người đứng đối diện cũng không trông thấy nữa.
Trong làn bụi vàng hán tử họ Đường quát lên một tiếng thật to rồi phóng ám khí đầy trời, nào mai hoa châm, nào thấu cốt đinh, nào thiết tật lê, nào kim tiêụ…. Trong lúc nhất thời nhìn không rõ là bao nhiêu loại. Những ám khí này đều xanh lè như tôi toàn chất kịch độc.
Hán tử thấp lùn hai tay chuyển động tựa bánh xe lăn tròn phóng ám khí ra không ngớt.
Lúc này Thái Bình đạo trưởng đã tống chất độc ra đến hai ngón tay giữa. Y cầm kiếm chích ngón tay để máu đen chảy ra hết cho đến khi thấy huyết đỏ mới thôi. Bây giờ Thái Bình đạo trưởng vận động chân khí đã thấy lưu thông không còn trở ngại gì nữa.
Thái Bình đạo trưởng liếc mắt nhìn Thiên Cơ hòa thượng thì thấy mặt nhà sư hãy còn đỏ bừng, nhưng mắt chiếu ra những tia thần quang, rõ ràng chất độc đã bị tiêu tán, thì trong bụng nghĩ thầm:
– Võ công của vị đại hòa thượng này theo một đường lối khác hẳn với ta mà cũng chẳng kém gì ta.
Thái Bình đạo trưởng ngó tới Nhan Bách Ba thì gã cũng vận công xong rồi, y liền thở phào nhẹ nhõm, rồi liếc mắt nhìn ra hán tử thấp lùn thấy hán tử chuyển động hai tay nhanh như gió và liệng ra từng nắm ám khí vừa mau lẹ vừa mãnh liệt thì trong lòng rất bội phục và khen thầm:
– Công phu luyện ám khí đến trình độ này thật ít người bì kịp. Hán tử chỉ có hai tay hai chân mà tựa hồ người thập thủ bát cước trong võ lâm lại thêm một vị đại quái kiệt!
Bốn tên hương chủ Bách Độc Giáo là những tay chuyên nghề dùng độc, nhưng gặp phải trận mưa ám khí nhỏ như lông trâu dày đặc, trong lòng không khỏi xao xuyến. Chúng biết rằng nếu dụng phải một thứ là đủ rắc rối lắm rồi. Bốn tên liền nhảy xuống lầu, nhưng thủ pháp hán tử thấp lùn ảo diệu vô cùng. Những mũi ám khí liệng ra sau vẫn theo sát bên cạnh bốn người.
Bốn tên hương chủ chân tay luống cuống, liền huy động binh khí thành một bức màn kiếm quang để ngăn chặn, nhưng những mũi ám khí kia xuyên qua làn bụi vàng dày đặc không có hình tích gì càng tăng thêm phần uy lực.
Nhan Bách Ba khẽ bảo Du Hữu Lượng:
– Du huynh! Huynh thử thở hít mấy hơi coi xem trước ngực có bị trở trệ gì không?
Du Hữu Lượng lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ chẳng thấy chỗ nào khó chịu hết, chắc mình đứng ở đằng xa nên chưa trúng độc!
Nhan Bách Ba rất quan tâm đến chàng. Cặp mắt gã nhìn chàng đăm đăm, chỉ sợ chàng trúng độc mà không hề hay biết. Nếu để độc tố xâm nhập vào huyết mạch thì muốn cứu vãn cũng chậm mất rồi.
Du Hữu Lượng thấy gã ngó chòng chọc mà phát ngượng, phải ngoảnh đầu nhìn ra chỗ khác.
Nhan Bách Ba thấy sư huynh cứ nhìn mình mà cười hì hì thì nóng mặt lên, má đỏ đến mang tai miệng lẩm bẩm:
– Lúc này mà sư huynh hãy còn cười được thì thật vô duyên!
Nhưng gã rất thẹn thùng không dám lườm nguýt Đỗ đại hiệp như ngày thường.
Lúc này hán tử thấp lùn phóng ám khí ra càng nhiều, tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ hết.
Hương chủ áo vàng bỗng nhiên nghiến răng ken két, lấy trong bọc ra một thanh trường kiếm đen sì không có chút ánh sáng nào. Hắn vung kiếm lên nghe tiếng vù vù. Tuy không nhìn rõ bốn người trong Bách Độc Giáo mà ám khí của hán tử thấp lùn vẫn tới tấp rớt xuống.
Hán tử thấp lùn giật mình kinh hãi, dừng tay lại không phóng ám khí ra nữa.
Nhan Bách Ba lộ vẻ khiếp sợ ngửng đầu lên ngó sư huynh hỏi:
– Chẳng lẽ bọn họ đã luyện thành Tiên Thiên kiếm khí?
Thái Bình đạo trưởng trầm ngâm không trả lời, trong lòng nghi hoặc, đưa mắt nhìn Thiên Cơ hòa thượng. Thiên Cơ hòa thượng cũng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!