Hồng Bào Quái Nhân - Chương 63: Si ngốc đồng tử phô trương tuyệt nghệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Hồng Bào Quái Nhân


Chương 63: Si ngốc đồng tử phô trương tuyệt nghệ


Huyết Lĩnh Thanh Lang đưa cặp mắt hung dữ lườm mụ già một cái, la lên:

– Mụ già quá rồi không muốn sống nữa hay sao mà dám bẻm mồm trước mặt lão phu.

Mụ già không đáp ngoảnh mặt lại ngó thiếu nữ và nói:

– Linh Nhi, Huyết Lĩnh Thanh Lang này so với Triệu Phụng Hào ra sao?

Thiếu nữ áo vàng đáp:

– Ao vùng làm gì sành kịp hồ rộng.

Mụ già lại hỏi:

– Triệu Phụng Hào so với má má thì sao?

Thiếu nữ áo vàng đáp:

– Võ học của Triệu mỗ như nước hồ, còn thua hẳn biển mênh mông biết đâu là bến bờ.

Mụ già gật đầu nói:

– Theo nhận xét của ngươi thì Huyết Lĩnh Thanh Lang còn kém ta xa lắm phải không?

Thiếu nữ áo vàng đáp:

– Đúng thế!

Hai mẹ con mụ già một xướng một họa, khẩu khí rất lớn khiến mọi người trong quán nghe thấy đều liếc nhìn ra.

Tô Bạch Phong cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng xoay chuyển ý nghĩ mà không sao đoán ra được lai lịch hai mẹ con nhà này.

Huyết Lĩnh Thanh Lang tức giận đến cực điểm gầm lên:

– Mụ già thối tha kia! Ngươi đã chẳng biết gì mà dám nói nhăng nói càn. Phải mụ phát điên rồi?

Mụ già lạnh lùng đáp:

– Lão thân rất tỉnh táo chỉ có người bị khốn ở Huyết Lĩnh mười năm nên cơn điên mỗi lúc một rõ rệt.

Thiếu nữ áo vàng đứng bên không nhịn được bật lên tiếng cười hích hích, phải lấy tay bịt miệng.

Tô Bạch Phong nghe mụ nói xuýt nữa cũng phì cười.

Huyết Lĩnh Thanh Lang lại thét lên:

– Lão phu âu nay không giết người, đang ngứa tay đây. Nhất định bữa nay mụ sẽ thành con chó, con lợn dưới bàn tay lão phu.

Hắn vươn tay ra chụp mụ già.

Bỗng một tiếng véo quái lạ. Mụ già lạng người đi hạ thấp bàn tay xuống năm ngón tay vuốt dây đàn đánh “Tưng” một cái.

Tiếng đàn bật lên rồi, dây vẫn rung lên không ngớt.

Huyết Lĩnh Thanh Lang ngẩn người ra, đột nhiên thu chưởng về. Thân hình hắn như quỷ mị xoay đến sau lưng mụ già nhằm Bối cung ấn xuống.

Mụ già thấy phải thụ địch liền lùi chân sau một bước nửa người trên hơi ngửa lên một chút. Đồng thời mượn đà bước chân xoay chuyển toàn thân đi lên một vòng, hất cây đàn gỗ trong tay ra vào đại huyệt phía trước ngực đối phương.

Mụ già vừa khoa chân bước, vừa chuyển mình vừa tấn công địch liền một hơi, chỉ trong chớp mắt là xong.

Thế chưởng của Huyết Lĩnh Thanh Lang đã mau như điện nhưng so với mụ già còn chậm hơn một chút. Hắn thấy cây đàn đánh tới bắt buộc phải lộn người lùi lại.

Tô Bạch Phong đứng bên thấy vậy kinh hãi vô cùng. Bất giác chàng hổ thầm trong bụng:

– Ta biết bà là ai rồi.

Huyết Lĩnh Thanh Lang đánh một đòn không trúng, mặt lộ đầy vẻ kinh dị.

Hắn gào lên một tiếng. Đốt xương trong toàn thân kêu rắc rắc. Hắn từ từ đưa song chưởng lên. Lòng bàn tay đen nhánh, lấp loáng như muốn chảy nước.

Trong lúc này một mùi hôi thối giàn dụa khắp trong quán. Tô Bạch Phong khẽ hô:

– Lang Nha Huyết Công!

Huyết Lĩnh Thanh Lang tiếp tục gầm lên không ngớt. Mắt hắn chiếu ra những tia sáng khiến người ta phải ớn người.

Đồng tử vội thét lên:

– Có việc gì cứ nói tử tế…

Gã lùi lại phía sau, chân bước loạng choạng té ngửa xuống đất. Cái chung đồng ở trong tay gã rớt xuống đất.

Giữa lúc đồng tử té xuống, cái thân bé nhỏ xoại đi đúng vào cái chung hất bay vèo lên như tên bắn chênh chếch đi.

Huyết Lĩnh Thanh Lang đã phóng chưởng đánh xuống rồi. Đột nhiên hắn thấy chiếc chung rượu ở dưới đất bật lên bắn tới mặt mình bất giác la lên một tiếng.

Đồng thời nhún người lảng tránh.

Chiếc chung rượu bay lướt bên tai Thanh Lang “Vù” một tiếng…

Tiếp theo một tiếng “Chát” vang lên! Cái chung rượu nhỏ bé bắn trúng rường nhà lọt vào ngập sâu đến năm tấc. Miệng chung vừa bằng mặt gỗ.

Tô Bạch Phong đứng lên xuýt bật tiếng la thất thanh.

Nguyên cây rường nhà đó là khúc gỗ rắn chắc. Chôn chén không phải sắc nhọn mà xuyên vào rường ngập sâu như vậy thì luồng nội lực của gã thật là quỉ khốc thần sầu.

Huyết Lĩnh Thanh Lang biến sắc hỏi:

– Thằng nhỏ kia! Ngươi là ai, nhân vật thế nào?

Miệng hỏi mà trống ngực đánh thình thình hắn tính thầm:

– Cục diện đêm nay tựa hồ có ma quỷ ám mình. Thoạt tiên gặp một tên tự xưng là người làm công cho Triệu gia mà võ công cao thâm hơn đời. Lần thứ hai lại đụng phải một mụ tự nhiên vô cớ ra mặt gây hấn. Công lực mụ dường như cao thâm hơn tên tùy bộc của Triệu gia. Hiện giờ lại thằng lỏi con này mới phô trương một món tuyệt kĩ đã đủ khiến cho người ta phải hoảng hồn. Chuyến này lão Lang xuống núi thật là xúi quẩy!

Chẳng những Huyết Lĩnh Thanh Lang bở vía, mà những người bàng quang cũng không khỏi kinh hãi. Môn Lang Nha Huyết Công của Thanh Lang đã nổi tiếng nguy hiểm nhất đời. Những người trúng phải ít ai thoát chết. Thế mà bữa nay cũng thành vô hiệu. Bây giờ mọi người mới ngấm ngầm nhận ra lai lịch thằng nhỏ không phải tầm thường.

Lại nghe đồng tử lạnh lùng nói:

– Ngươi kêu ta một tiếng thằng nhỏ, hai điều thằng nhỏ mà được Huyết Lang bắt xỉ hạ vấn…

Huyết Lĩnh Thanh Lang hắng dặng một tiếng ngắt lời:

– Lão phu đã được nghe tới một người, không hiểu…

Đồng tử hỏi ngay:

– Lang huynh muốn người nào?

Huyết Lĩnh Thanh Lang dằn từng tiếng:

– Thanh.. Ngưu… Đồng… Tử…

Huyết Lĩnh Thanh Lang nói bốn chữ như liệng đá xuống đất. Thanh âm hắn khiến mọi người trong tửu điếm đều chấn động tâm thần. Ai cũng đảo mắt nhìn vào đồng tử.

Đồng tử xoa tay thản nhiên:

– Cái đó còn cách xa nhau bốn chục dặm đường.

Gương mặt Huyết Lĩnh Thanh Lang sáng lên một chút hỏi:

– Thanh Ngưu Đồng Tử thật không có liên quan đến gì đến ngươi ư?

Đồng tử đáp:

– Hắn là hắn, ta là ta. Cũng như Lang huynh kêu bằng Thanh Lang thì không thể giống Hồng Lang được…

Gã ngừng một chút rồi hỏi:

– Dường như Lang huynh có vẻ úy kị Thanh Ngưu Đồng Tử thì phải?

Huyết Lĩnh Thanh Lang trợn mắt cứng lưỡi, hồi lâu mới đáp:

– Đừng nói giỡn! Lão phu còn úy kỵ ai nữa? Ngay đến Triệu Phụng Hào lão phu cũng không…

Hắn chưa hết câu, đồng tử gật đầu ngắt lời:

– Đến Triệu Phụng Hào thì Lang huynh không chỉ bị một chưởng phải rút lui, thủ cấp vẫn còn nguyên có đúng thế không?

Huyết Lĩnh Thanh Lang tức giận gầm lên:

– Thằng lỏi con. Ngươi muốn chết ư?

Hắn vươn cánh tay hộ pháp đầy lông lá, nhảy xổ tới trước mặt đồng tử.

Đồng tử chùn người lùi lại sau hai bước. Huyết Lĩnh Thanh Lang bị cái mặt bàn cản trở không xô tới được.

Đồng tử cười mát nói:

– Lang huynh nóng nảy quá.

Gã lắc lư cái đầu tự nói một mình:

– Người đời toàn hạng si ngốc, trách nào mình không bán si ngốc cho ai được.

Gã từ từ rút trong bọc ra một tấm lụa vuông, mở ra thành một cái cờ nhỏ. Hai bên cờ thêu hai gã đồng tử xõa tóc. Giữa cờ thêu tám chữ nhỏ “Thả si mại ngốc nhân sinh kỷ hà”.

Huyết Lĩnh Thanh Lang vừa nhìn thấy lá cờ đã biến đổi sắc mặt.

Mụ già đứng bên này nhìn đến lá cờ cũng lộ vẻ kinh hãi.

Huyết Lĩnh Thanh Lang ấp úng hỏi:

– Ngươi là… Si Ngốc Đồng Tử?

Đồng tử lạnh lùng nói:

– Lang huynh là kẻ ngu ngốc đệ nhất trên đời, nên tiểu đệ tặng lá cờ này cho Lang huynh.

Huyết Lĩnh Thanh Lang dường như chưa nghe tiếng. Hắn nghĩ thầm trong bụng:

– Cường địch đang dòm dỏ, ta khó mà đối phó được. Nếu thằng lỏi trước mặt quả là liên quan với nhân vật mà người ta đồn đại thì càng khó chiếm phần tiện nghi. Về đi thôi. Lão Lang này không muốn cụt hứng trước khi tìm thấy Triệu Phụng Hào.

Hắn nghĩ tới đây, không nói gì nữa, cắm đầu ra cửa dông tuốt.

Mọi người trong quán đều sửng sốt, gã đồng tử gọi dựt lại:

– Khoan rồi hãy đi! Khoan rồi hãy đi! Chúng ta mua bán si ngốc đã xong đâu?

Gã cầm lá cờ nhỏ giơ lên, cất bước rượt theo.

Mọi người đều sửng sốt trợn mắt há miệng ra vẻ cực kỳ kinh hãi. Chỉ trong chớp mắt hai người đã mất hút.

Mụ già lắc đầu khẽ hô:

– Si Ngốc Đồng Tử… Si Ngốc Đồng Tử.

Mụ quay lại nhìn Tô Bạch Phong hỏi:

– Phải chăng vừa rồi ngươi tự nhận là kẻ tùy bộc của Triệu gia?

Tô Bạch Phong gật đầu đáp:

– Đúng như vậy.

Y tự hỏi:

– Ta có nên nhận mụ không?

Mụ già hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

– Tên họ ngươi là gì?

Tô Bạch Phong nhìn thân pháp của mụ già lúc động thủ đã biết rõ lai lịch mụ rồi. Bây giờ y định chủ ý xong liền chắp tay xá dài thốt:

– Tô Bạch Phong này kính cẩn thỉnh an chủ mẫu.

Mụ già né tránh, lạnh lùng hỏi:

– Ai là chủ mẫu ngươi?

Tô Bạch Phong cúi đầu xuống đáp:

– Bẩm chủ mẫu! Mười mấy năm trời gia chủ chẳng ngày nào không nghĩ đến chủ mẫu. Xin chủ mẫu nghĩ tới đại thể mà kết thúc… kết thúc…

Mụ già chặn lời:

– Kết thúc cái nghề hát rong làm kế sinh nhai này ư? Ngươi cũng khinh khi cái nghề ti tiện của ta lắm phải không?

Mụ già nói hai câu liền rồi hàm răng vẫn còn rung động tỏ ra rất phấn khích.

Tô Bạch Phong sợ hại tiếp:

– Chủ mẫu hiểu lầm rồi… Tiểu tử…

Mụ già trầm giọng quát:

– Câm miệng đi! Ngươi còn muốn xảo ngôn biện bạch chăng? Chắc là Triệu Phụng Hào chẳng những đã truyền võ học cho ngươi, mà cả cái quan niệm hủ bại đã mọc rễ nảy mầm vào mình ngươi rồi.

Tô Bạch Phong không dám nói gì. Mụ già lại tiếng:

– Có khi ngươi còn cười thầm trong bụng. Lúc nãy lão thân đứng trước đây gẩy đàn, Linh nhi hát tiểu khúc cho người mua vui, ngươi vẫn ngồi ở đằng sau đài uống rượu cười nói. Khúc hát xong, ngươi tùy tiện bỏ ra mấy đồng như của bố thí.

Mụ gảy đàn là ai? Con nhỏ hát tiểu khúc là ai? Bất quá là những kẻ nghèo hèn không bõ nói đến.

Mụ già nói mấy câu sau thanh âm càng nhỏ bé, thanh điệu càng thống thiết.

Tô Bạch Phong cảm thấy đầu óc đảo lộn. Huyết mạch toàn thân muốn nổ ra.

Y la thầm trong bụng:

– Tô Bạch Phong! Ngươi quả có ý nghĩ như vậy chăng?

Gã quỳ xuống đánh “Binh” một tiếng khẽ đáp:

– Lúc đó tiểu tử chưa nhận ra chủ mẫu. Thật muôn thác cũng không đủ đền tội.

Thiếu nữ áo vàng đứng bên liếc mắt nhìn Tô Bạch Phong ngó mụ già nói nhỏ:

– Má má! Má má nặng lời quá.

Mụ già chép miệng một cái, khẽ hất tay áo. Tô Bạch Phong thấy một luồng lực đạo vô hình đẩy hai đầu gối lên. Y đành buông thõng tay đứng một bên.

Mụ già hỏi:

– Linh Nhi! Người bảo công lực của Triệu Phụng Hào kém xa ta. Nay gặp đồ đệ của y. Ngươi liệu có thắng được gã không?

Thiếu nữ áo vàng bất giác đưa mắt nhìn Tô Bạch Phong thì vừa gặp lúc y đang nhìn nàng. Thị tuyến hai bên chạm nhau. Cả hai cùng giật mình.

Tô Bạch Phong trống ngực đánh thình thình. Y cảm thấy trong óc nổi lên ý niệm khôn tả.

Lại nghe tiếng thiếu nữ áo vàng ngập ngừng đáp:

– Hà nhi không thể biết trước được.

Mụ già ngạc nhiên hỏi:

– Linh nhi! ngươi làm sao vậy?

Thiếu nữ áo vàng lẳng lặng không đáp.

Mụ già khẽ hắng dặng một tiếng nhìn Tô Bạch Phong nói:

– Lão thân nói Triệu Phụng Hào chẳng ra gì, chắc ngươi không phục?

Tô Bạch Phong đáp:

– Tiểu tử không nghĩ đến chuyện này.

Mụ già nói:

– Xem chừng ngươi có ý không phục… Thôi cũng được. Đêm mai cũng vào giờ này ngươi tới chùa Bạch Mã ở ngoài thị trấn. Lão thân cùng Linh nhi chờ ngươi ở đó.

Tô Bạch Phong ngẫm nghĩ rồi đáp:

– Chủ mẫu có lệnh triệu, dĩ nhiên tiểu tử phải tuân mệnh.

Mụ già nói:

– Ngươi chuyên dùng thứ binh khí gì thì cứ đem theo.

Tô Bạch Phong đáp:

– Nếu chủ mẫu muốn tiểu tử động thủ thì tiểu tử không dám đâu.

Mụ gì nói:

– Ngươi đừng có hồ đồ. Khi nào lão thân lại động thủ với hạng tiểu bối như ngươi.

Tô Bạch Phong giả vờ không hiểu hỏi:

– Thế thì ý tứ chủ mẫu làm sao? Tiểu tử không hiểu.

Mụ già chưa nói gì, thiếu nữ áo vàng đã biến sắc dậm chân hỏi:

– Ngươi còn giả vờ ư? Đêm mai ngươi chuẩn bị đến chùa Bạch Mã chịu chết…

Cô trừng mắt nhìn Tô Bạch Phong lần nữa rồi cùng mụ già cất bước ra khỏi tửu điếm.

Tô Bạch Phong la thầm:

– Hỏng bét! Mình khéo quá hóa vụng, rước lấy hậu quả trái ngược.

Y đang bàng hoàng lo sợ thì đột nhiên có người đến sau lưng vỗ vai nói:

– Lão đệ! Coi bộ lão đệ như người rớt xuống nước, toàn thân ướt đẫm.

Tô Bạch Phong quay đầu nhìn lại thì người nói câu này chính là Ngốc Ưng Phương Cắng, lão Ngũ trong Võ Lâm Thất Kỳ. Hiện giờ ruột y bối rối như mớ bòng bong, chỉ nhăn nhó cười không biết nói sao.

Ngốc Ưng Phương Cắng lại nói:

– Chuyện xích mích giữa hai vợ chồng Triệu Phụng Hào, Phương mỗ đã được nghe qua. Vừa rồi thực tình Phương mỗ cũng không đoán được người đàn bà gảy đàn lại chính là Phong Lâm cầm nữ Triệu Tiêu nữ hiệp…

Tô Bạch Phong đáp:

– Gia chủ dò la tin tức chủ mẫu đã lâu ngày, không ngờ tiểu đệ bữa nay lại gặp ở đây.

Y trả tiền rượu rồi hai người ra khỏi tửu quán.

Tô Bạch Phong và Phương Cắng vừa bước ra thì trong bóng tối góc tửu điếm có một người dường như say rượu nằm gục xuống bàn. Người này mặc áo trắng bỗng từ từ ngẩng đầy lên, khẽ ú ớ một tiếng.

Người áo trắng liếc mắt nhìn Tô Bạch Phong đi xa rồi, miệng lẩm bẩm:

– Phỉ Âm! Phỉ Âm! Việc này cách nay đã ngoài mười niên mà sao nàng vẫn không nguyện lượng thứ cho ta…

Bạch Y nâng chung rượu lên uống cạn rồi lẩm bẩm nói tiếp:

– Hơn chục năm trời, tháng ngày vun vút, người cũng biến đổi. Nàng già đi nhiều rồi… Còn… còn Linh Nhi cũng trưởng thành cao lớn đến thế…

Bạch Y Nhân nhếch môi nhìn ra phía xa xa, lộ vẻ bâng khuâng.

o O o Mảnh trăng lạnh lùng tỏa ánh sáng xuống vùng núi non trùng điệp. Bóng núi dài dài khiến cho cảnh hoang lương thêm phần huyền bí.

Thỉnh thoảng mấy tiếng chim kêu phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Trên con đường nhỏ ở ngọn núi chót vót, bỗng thấy một bóng đen chạy nhanh tới.

Bóng đen lướt nhanh đột nhiên dừng bước khẽ nói:

– Qua tòa núi phía trước mặt kia là tới Côn Luân…

Bóng đen ngần ngừ một chút rồi lại cất bước tiến về phía trước.

Lúc này mảnh trăng bị làn mây đen che phủ, trời tối sầm lại chìa tay không trông rõ. Núi rừng lạnh căm căm, bao phủ bầu không khí tịch mịch khiến người cô đơn không khỏi nổi lên ý nghĩ khiếp sợ.

Người kia thấy mình chìm đắm vào cảnh thê lương, cất bước chạy thật mau.

Đột nhiên trên sườn núi phía trước một mảnh lá từ từ bay tới rớt xuống trúng chân người này. Y liền cúi mình lượm lấy. Mảnh lá bị châm nhiều lỗ nhỏ hiện ra hai chữ “quay về”.

Người này trầm ngâm rồi ngửa mặt lên lớn tiếng nói:

– Tại hạ Nhan Bách Ba. Vị cao nhân nào đã truyền diệp cảnh cáo?

Thinh âm lạnh lẽo và trong trẻo vang dội cả vùng sơn cốc nhưng thủy chung vẫn không thấy tiếng người đáp lại.

Nhan Bách Ba ngần ngừ một chút rồi tiếp tục tiến về phía trước. Gã đi hết con đường nhỏ tiến vào hang núi, men theo lạch suối mà đi.

Đột nhiên nghe đánh “ầm” một tiếng. Nhan Bách Ba giật nảy mình chưa phân biệt được tiếng vang từ đâu phát ra. Bỗng thấy hai bên vách núi quăng một tấm lưới đen chụp xuống đầu gã.

Nhan Bách Ba đã phòng bị từ trước khoa kiếm lên một vòng tròn. Lại nghe đánh “choang” một tiếng, tấm lưới đen vẫn y nguyên không bị thương tổn.

Chỉ trong chớp mắt tấm lưới đã hạ xuống tới nơi. Nhan Bách Ba hít một hơi chân khí, nhún mình nhảy lùi lại. Miệng quát hỏi:

– Ông bạn nào ẩn ở đây để ám toán tại hạ?

Gã chưa dứt lời, bỗng thấy sau lưng mát lạnh. Một luồng ám kình xô tới. Gã hoảng hốt xoay mình vung kiếm lên nghinh tiếp.

Trong bóng tối, chiêu kiếm quét vào quãng không. Nhan Bách Ba sợ toát mồ hôi. Gã xoay mình ngó thấy tấm lưới đen đã rớt xuống đất tựa hồ bị người thao túng lại tung lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN