Hồng Bào Quái Nhân - Chương 68: Dùng chìa khóa khống chế cơ quan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Hồng Bào Quái Nhân


Chương 68: Dùng chìa khóa khống chế cơ quan


Bao nhiêu đệ tử phái Côn Luân thấy chưởng giáo bị tập kích đều hoảng hốt. Mấy chục tên đã tiến lại bao vây Hồng Bào Quái Nhân, Tâm Di hòa thượng và bốn thiếu nữ áo hồng.

Du Hữu Lượng đang lúc vội vàng cũng để ý nhìn vào pho tượng đá trong kiệu thì thấy mặt mày hớn hở, nhất là cặp mắt lấp loáng đầy sinh khí. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể phát giác ra đây là một pho tượng đá.

Nhan Bách Ba từ từ đi tới bên Du Hữu Lượng. Thiên Cơ hòa thượng đột ngột cất tiếng hỏi:

– Lại có ai đến đó?

Du Hữu Lượng sửng sốt. Chàng biết mình để hết tinh thần vào pho tượng thạch, tai mắt giảm phần linh mẫn. Chàng liếc mắt nhìn lại quả thấy bóng đen thấp thoáng. Ngoài cửa điện có hai người đứng đó.

Người mé tả mặc áo đen, mới trên dưới hai mươi tuổi. Người mé hữu vào trạch tam tuần thân thể khôi ngô. Du Hữu Lượng vừa ngó thấy đã nhận ra chính là đồ đệ Hồng Bào Quái Nhân, tên gọi Lục Tư và Khấu Trung Nguyên.

Hồng Bào Quái Nhân ngó thấy đồ đệ xuất hiện liền hỏi:

– Mọi việc xử trí đâu vào đấy cả rồi chứ?

Khấu Trung Nguyên gật đầu đáp:

– Côn Luân tăng chúng đã bị trừ diệt quá nửa. Cả bảy tòa lâu các đều bị thiêu hủy…

Thiên Cơ hòa thượng nghe nói hai mắt đỏ sọng. Lão ọe một tiếng, thổ ra búng máu tươi, gầm lên:

– Kiếp số!… Kiếp số?

Hồng Bào Quái Nhân mắt lộ một tia tàn nhẫn, lại hỏi:

– Đám người còn lại đâu rồi?

Khấu Trung Nguyên đáp:

– Đã đến chỗ ước định hội họp, chỉ con chờ sư phụ tới nơi.

Hồng Bào Quái Nhân bỗng lớn tiếng hô:

– Thời hạn tới rồi! Rút lui cho lẹ.

Thanh âm còn vang dội bên tai, người hắn đã phát động cuộc tiếng. Hắn hạ thấp tay xuống phóng chưởng chênh chếch đánh ra. Một nhà sư trúng chưởng bị hất đi xa hơn bốn trượng, chết ngay lập tức. Quân tăng tới tấp bao vây. Thiên Cơ hòa thượng vội hạ lệnh phát động trận pháp. Bài hát tiếng Phạn vang lên. Trong điện bóng người chập chùng.

Thiếu nữ áo hồng múa tay áo tung bay. Lúc đại trận phát huy uy lực, chúng đã hạ độc thủ đánh một hơn vào mấy nhà sư bắn văng đi.

Côn Luân đại trận dần dần thu hẹp lại. Hồng Bào Quái Nhân tung hoành giữa trận, múa tít song chưởng. Kính phong rít lên veo véo, lại liên tiếp té xuống mười lăm tên.

Trong lúc này chiến cuộc đã bùng lên. Khấu Trung Nguyên cùng Lục Tư canh bên cửa thõng tay đứng yên, chưa nhập trận tham chiến.

Du Hữu Lượng vẫn để ý quan sát pho thạch tượng ở trong kiệu.

Chàng ngấm ngầm nhận ra Hồng Bào Quái Nhân có âm mưu gì tụ tập cả vào pho tượng khắc hình Phù Vân đại sư.

Trong khoảnh khắc Hồng Bào Quái Nhân đã tàn sát mấy chục nhà sư làm cho quần tăng đều kinh hãi. Bỗng nghe hắn lên giọng quát mắng rất ngang tàng:

– Lão phu muốn đi là đi, chẳng ai ngăn cản được.

Hắn vận đầy đủ nội lực ra hai bàn tay đánh về phía sau. Lập tức mấy nhà sư bị hất ra xa chết lăn dưới đất.

Côn Luân đại trận chưa vì thế mà tan vỡ. Thiền trượng cùng khắp bốn mặt tám phương đánh tới. Quần tăng chỉ trong nháy mắt đã kết hợp với nhau rất nghiêm mật. Hiển nhiên họ đã được luyện tập thành thuộc.

Thiên Cơ hòa thượng hú lên một tiếng, tung mình vọt ra muốn xông ra ngăn chặn thế công khủng khiếp của Hồng Bào Quái Nhân và cần có cao thủ đối phó với Tâm Di và bọn thiếu nữ áo hồng. Có thế cục diện may ra mới vãn hội được.

Nhưng Hồng Bào Quái Nhân đã nhận đúng thời khắc, quát to một tiếng nhảy vọt lên bay đi như tên lìa khỏi giây cung.

Cùng một lúc, Thiên Cơ hòa thượng đã vọt tới nơi. Hồng Bào Quái Nhân không ngoảnh đầu lại, xoay tay mặt đánh ra rất chuẩn đích tựa hồn sau gáy hắn cũng có mắt. Phát chưởng đánh vào người Thiên Cơ lúc lão đang chơi vơi trên không.

Hồng Bào Quái Nhân vừa phóng chưởng lập tức một luồng sát khí đằng đằng nổi lên. Bản lãnh cao thâm Thiên Cơ cũng phải khiếp đởm. Thế lướt của lão liền bị ngăn chặn lại.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, một bóng hồng lướt qua trên đầu quần tăng nhanh như điện.

Tiếp theo bốn thiếu nữ áo hồng và Tâm Di hòa thượng kế tiếp nhảy vọt đi.

Du Hữu Lượng và Thái Bình đạo trưởng đồng thanh quát:

– Chạy đi đâu?

Hai người giáp kích hai cạnh sườn Hồng Bào Quái Nhân, nhưng bản lãnh hắn quả đã đến trình độ xuất thần nhập hóa. Đối thủ chưa phát chiêu, hắn tranh tiên đánh trước. Song chưởng phóng ra tàn độc vô cùng. Mới coi tưởng chừng hắn gặp tình thế nguy cấp phải đánh liều mạng, mà thực ra chiêu thức biến ảo khôn lường, so với chưởng pháp vừa rồi ở trong trận còn có phần ghê gớm hơn.

Hơn nữa người hắn lơ lừng trên không đã đề khí, phóng chưởng mà luồng chân khí vẫn không suy giảm. Cái đó đủ khiến cho người ta không sao hiểu được.

Thế lướt về phía trước của Du Hữu Lượng cũng cực kỳ mãnh liệt chàng không suy nghĩ về phát chưởng ảo diệu của đối phương, cứ đẩy chưởng lực ào ào xô tới.

Bên kia Thái Bình đạo trưởng cũng phóng ra một phát “Trấn Quán Thầu Chưởng” của phái Võ Đang.

Vèo vèo hai tiếng rít lên! Du Hữu Lượng và Thái Bình đạo trưởng ở hai mé bay chênh chếch, đồng thời hạ xuống.

Vẻ mặt Thái Bình đạo trưởng rất nghiêm trọng. Lão vội hít mạnh một luồng chân khí.

Hồng Bào Quái Nhân người chỉ xiêu đi một chút rồi vẫn xông về phía trước đến bên cửa điện. Hắn xoay mình một cái bước đi như nước chảy mây trôi. Sai chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ.

Những tay cao thủ trong điện nhãn lực rất sắc bẽn cũng chỉ ngó thấy bóng hồng thấp thoáng ngoài cửa điện rồi vọt đi. Bốn thiếu nữ áo hồng và Tâm Di hòa thượng theo sau lướt ra. Sau cùng la Khấu Trung Nguyên và Lục Tư cũng đi nốt, không ai ngăn cản được.

Quần tăng trong cung điện nhìn nhau kinh hãi, miệng lẩm bẩm:

– Trên đời lại có thứ khinh công ghê gớm như vậy ư?

Du Hữu Lượng đầu óc tinh tế hơn, chàng chợt tỉnh ngộ quay vào nhìn pho thạch tượng trong kiệu. Chàng đã hiểu vì sao mà Hồng Bào Quái Nhân hấp tấp triệt thoái, liền lớn tiếng hô:

– Tiền bối! Xin cấp tốc hạ lệnh cho quý phái lui ra khỏi nội điện.

Tuy chàng quyết định đã mau mà cũng chậm mất một bước.

Bỗng nghe bên ngoài tiếng quát tháo nổi lên. Mấy chục đại hán võ phục hợp lực khiêng đến một cột đá lớn.

Du Hữu Lượng vừa động tâm đã biết ngay chỗ dụng ý của địch. Chàng vội xoay song chưởng đánh ra. Năm hán tử đi đầu té xuống. Nhưng bọn đại hán còn lại đi nhanh hơn. Bỗng nghe đánh ầm một tiếng cửa điện đã bị cây cột đá lớn lấp lối ra.

Cây cột đá này tuy lớn đến mấy người ôm mà vẫn chưa bịt chặt được cửa điện, còn để lộ một khe hở, đủ cho một người lách mình chuồn ra.

Nhan Bách Ba trong lòng nóng nẩy cất tiếng hô:

– Chúng ta bị giam hãm rồi.

Mọi người chưa kịp thay đổi sắc mặt thì ngọn đèn tam giác gắn vào góc kiệu đột nhiên nổ một tiếng. Tiếp theo là những tiếng lách cách ở cơ quan nổi lên. Du Hữu Lượng lớn tiếng hô:

– Hết thảy mọi người đứng sát vào tường và đừng nhốn nháo hay thay đổi vị trí.

Quần tăng phái Côn Luân đều chăm chú nhìn Thiên Cơ chưởng giáo để chờ chỉ thị. Thiên Cơ xua tay hô:

– Hãy nghe lời Du thí chủ!

Quần tăng tới tấp lùi vào góc tường.

Du Hữu Lượng bước lại tới trước kiệu, nghe rõ tiếng cơ quan chuyển động từ pho thạch tượng phát ra.

Đột nhiên chàng nhìn thấy ánh sáng xanh lè lấp loáng. Cặp mắt trên thạch tượng như hai vòng tròn bỗng lóe sáng.

Những tiếng lạch cạch lại vang lên. Môi miệng thạch tượng hé mở. Một tia khói phun ra cuồn cuồn. Chỉ trong khoảnh khắc tỏa ra mù mịt khắp điện như một làn mù dầy đặc lại có nhiều màu sắc.

Một nhà sư lại kêu lên một tiếng quái gở, hơi thở hồng hộc. Hai tay không ngớt bóp bụng, cào ngực, máu thịt bầy nhầy. Vạt áo đằng trước bị rách hết.

Tiếp theo lại mười mấy nhà sư ngã lăn ra thân hình co quắp da mặt co rúm trông rất quái gở. Mắt chiếu những tia sáng vừa điên khùng vừa đau khổ.

Du Hữu Lượng bị biến diễn đột ngột làm cho kinh hoảng. Trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, bỗng chàng ngửi thấy mùi khác lạ.

Thái Bình đạo trưởng cất tiếng la:

– Mau phong tỏa đường hô hấp… Trong khói có chất độc…

Chỉ trong nháy mắt lại mấy chục nhà sư nữa ngã lăn xuống. Người nào cũng nằm ngửa, hai mắt lồi ra, miệng sủi bọt trắng. Tình trạng rất thảm khốc khiến người ta không nỡ nhìn vào.

Du Hữu Lượng tuy đã nín thở, vẫn cảm thấy mắt mờ, tâm thần mê loạn, người lảo đảo muốn té. Chàng gắng gượng dương mắt nhìn thấy khói mù trong điện tuôn ra cuồn cuộn, mùi hương ngào ngạt. Khí lạnh quạt vài mặt.

Chàng nhìn Nhan Bách Ba vẫy tay cùng nhau nhảy vọt đến trước mặt Thiên Cơ hòa thượng và Thái Bình đạo trưởng. Chàng nói:

– Bốn người chúng ta hiệp lực chẳng hiểu có thể đẩy được cái cột đá lấp cửa điện không?

Thái Bình đạo trưởng đáp:

– Hãy thử xem sao.

Bốn người chia nhau đứng thành vị trí. Tám bàn tay đồng thời phóng chương đánh ra, chưởng phong rít lên veo véo mà cây cột lớn chẳng mảy may chuyển động. Bây giờ bốn người mới phát giác công lực trong mình chỉ còn bốn, nam thành. Ai nấy kinh hãi vô cùng!

Bất thình lình trong làn khói có tiếng vang nhỏ nhẹ vọng ra. Tiếng vang quái dị này tựa hồ từ đằng xa đưa đến.

Những tiếng vo ve không nhất định ở chỗ nào khiến cho trong điện càng thêm vẻ thần bí quái dị.

Nhan Bách Ba hai tay lạnh như băng nắm chặt lấy cổ tay Du Hữu Lượng, cất giọng run run nói:

– Du huynh… Tiểu đệ cảm thấy trong lòng cực kỳ trống trải.

Du Hữu Lượng thấy hai bàn tay của Nhan huynh đệ này nhẵn nhụi mà lại mềm mại chư bàn tay con gái, khiến chàng không khỏi kinh ngạc. Trong lúc xuất thần chàng quên bẵng mối nguy hiểm chung quanh.

Nhan Bách Ba đột nhiên cảnh giác, đưa thì ngó trộm Du Hữu Lượng một cái rồi rụt vội tay về.

Làn khói ngũ sắc hiện ra trước mặt mọi người một cảnh tượng quái dị.

Một làn mù từ trước cỗ kiệu bốc lên quyện với làn khói ngũ sắc. Trong cảnh mờ mịt dường như có vô số quái thú nhe nanh múa vuốt muốn nhảy xổ tới chụp mọi người.

Quần tăng trải qua mấy phen biến cố tinh thần suy nhược, bây giờ lại thấy ảo tưởng mơ hồ, không khỏi bị kích thích. Một số nhà sư đã bật ra tiếng la hoảng rồi chết giấc.

Thiên Cơ hòa thượng phóng chưởng đánh ra. Làn mưa ngũ sắc tan đi bốn phía, ảo ảnh mất hết.

Lại mấy tiếng lách cách vang lên.

Cặp mắt pho tượng đá lại sáng ngời. Du Hữu Lượng đang ngưng thần phòng bị bỗng thấy tượng đá tự động vọt ra khỏi cỗ kiệu nhảy nhót tiến về phía trước. Cứ nhảy một bước là lại phát ra tiếng nổ như tiếng sét.

Nhan Bách Ba động tính hiếu kỳ, đứng tựa vào bên Du Hữu Lượng khẽ nói:

– Du huynh! Pho tượng này thật là quái dị?

Du Hữu Lượng trầm giọng đáp:

– Chắc là trong thạch tượng có đặt cơ quan để tự động khống chế và thao túng…

Chàng chưa dứt lời bỗng thấy ánh vàng lấp loáng từ pho tượng thạch phát ra.

Du Hữu Lượng xoay tay vận nội kình vẩy mấy cái thành đường vòng tròn.

Những ám khí lả tả rớt xuống.

Pho tượng đã tiếp tục nhảy về phía trước. Những tiếng nổ tiếp tục vang lên.

Những mũi cương đinh hình tam giác bắn ra không ngớt. Tiếp theo những tiếng huỳnh huỵch, mấy nhà sư bị đinh đánh trúng té xuống chết liền.

Những tiếng hú thê thảm không ngớt vang lên. Những người bị cương đinh đánh xuyên vào óc, máu tủy vọt ra lai láng, thây chết ngổn ngang dưới đất.

Tình trạng thảm tử này hiếm thấy trong cõi nhân hoàn.

Tượng đá nhảy rất nhịp nhàng, cứ mỗi bước là năm thước xuyên qua khe quần tăng vọt đi. Những mũi cương đinh bắn ra phong thanh rít lên kinh khủng.

Giữa những tiếng rú, Thiên Cơ hòa thượng lẩm nhẩm niệm Phật:

– Ngã Phật từ bi! Ngã phật từ bi…

Du Hữu Lượng nhìn thảm trạng kinh người, gầm lên một tiếng thật to, phóng chưởng nhằm trúng pho tượng thạch đánh tới. Chưởng phong rít lên veo véo mà chẳng làm tổn thương gì đến pho tượng đá.

Quần tăng chân tay cuống quýt. Trong điện này bóng người rối loạn chập chờn, thạch tượng nhảy nhót. Cương đinh bắn ra như mưa rào. Chỉ trong nháy mắt lại đánh bay đi mấy nhà sư.

Cách cách cách! Mắt thạch tượng lại sáng lên. Du Hữu Lượng biết là sắp xẩy ra biến cố.

Pho tượng đá đột nhiên biến thế nhảy vòng quanh trong điện. Ánh kim quang ở ngũ khổng trên mặt bắn ra những lưỡi phi đao rất mỏng khắp cả bốn mặt tám phương.

Thiên Cơ hòa thượng trợn mắt lớn tiếng quát:

– Đừng có rối loạn. Phải bình tĩnh né tránh mới giữ được toàn thân…

Những lưỡi phi đao mỏng như lá bay ra vèo vèo vèo, khiến người ta khó nổi đề phòng. Mấy chục nhà sư bị phi đao bắn trúng ngực, khoét đi từng mảng huyết nhục, máu tươi lai láng đầy đất.

Du Hữu Lượng không ngờ pho tượng này lợi hại đến thế.

Trách nào Hồng Bào Quái Nhân chẳng quan tâm gìn giữ cho cơ quan mật trong thạch tượng khỏi bị tiết lộ. Hận chỉ nhằm giết chàng để bịt miệng. Tuy hiện giờ nhiều người đã ngó thấy chỗ bí mật về pho tượng đá cũng chỉ dương đôi mắt lên nhìn quần tăng bị thương hay bị nạn, đành là thúc thủ vô sách.

Bỗng nghe Nhan Bách Ba ở bên cạnh thét lên:

– Úi chao!

Rồi té huỵch xuống đất.

Du Hữu Lượng giật mình kinh hãi buột miệng hỏi:

– Nhan huynh làm sao thế?

Chàng chưa dứt lời, pho tượng đá đã nhảy vọt đến trước mặt. Bốn loạt phi đao bắn tới. Chàng vận kình lực vào tay quạt một cái cho những lưỡi phi đao rớt xuống.

Du Hữu Lượng toan cúi xuống quan sát, bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên. Những phi đao trong thạch tượng bắn ra hết. Cơ quan nổi lên một hồi tiếng vang rồi đột nhiên miệng pho tượng phun hỏa luân ra ào ào.

Hỏa luân tới đâu gặp vật gì cũng cháy bùng bùng. Quần tăng bị mấy phen kinh hoảng, tâm trí tan vỡ, náo loạn cả lên.

Một nhà sư nhìn trúng phải hỏa luân. Khói lửa đỏ rựng bao quanh người y.

Nhà sư lăn lộn dưới đất kêu cứu thê thảm, tình trạng rất khủng khiếp.

Chỉ trong khoảnh khắc khắp điện khói lửa ùn ùn. Những vật bị cháy nổ lát chát không ngớt.

Thiên Cơ hòa thượng và Thái Bình đạo trưởng phải xuyên lui xuyên tới né tránh hỏa luân. Thế lửa vẫn cháy ầm ầm không bớt chút nào.

Thiên Cơ hòa thượng thở dài la:

– Chao ôi! Trời muốn tuyệt phái Côn Luân!

Thái Bình đạo trưởng cũng thều thào nói:

– Pho tượng đá khắc hình Phù Vân tiền bối lại hủy diệt phái Côn Luân. Lệnh sư ở dưới suối vàng nếu hay biết…

Lão nói tới đây đột nhiên một chiếc hỏa luân từ đằng xa bắn tới lão cúi đầu xuống mà cũng bị hỏa luân đánh rớt đạo quan cháy bùng lên.

Du Hữu Lượng nghe nói chợt động tâm. Lúc này chàng không rảnh để chiếu cố cho Nhan Bách Ba nằm lăn dưới đất, chàng chú ý nhìn pho thạch tượng thì thấy trên trán có một lỗ nhỏ hình tròn.

Đột nhiên chàng động linh cơ, miệng lẩm bẩm:

– Thạch tượng của Phù Vân tiền bối ư? Tam Tượng đã gửi ta đưa đến Thừa Thiên Cơ cái hộ gỗ trong đựng chiếc chìa khóa Phù Vân. Phải chăng chiếc chìa khóa nầy để khống chế pho tượng?

Chàng nghĩ tới đây chẳng khác nào người đang chìm đắm trong biển khổ chợt nhìn thấy một chút sinh cơ. Chàng không nghĩ nhiều được nữa, bước đến bên Thiên Cơ hòa thượng và Thái Bình đạo trưởng nói:

– Tiểu tử đột nhiên nhớ tới ngày trước được người ta giao cho chiếc chìa khóa đồng. Hoặc giả chiếc chìa khóa đó có thể kiềm chế được thạch tượng, nhưng cần phải đến gần. Xin hai vị tiền bối yểm hộ cho tiểu tử, nếu gặp hỏa luân thì phóng chưởng quạt đi.

Thiên Cơ và Thái Bình gật đầu. Thái Bình đạo trưởng nói:

– Bây giờ Du thí chủ khống chế được cơ quan trong thạch động cũng chưa muôn quá. Nếu không thì thạch tượng tiếp tục di chuyển, thế lửa lan ra khắp nơi, chúng ta có mọc cánh cũng không thoát nạn.

Du Hữu Lượng đảo mắt nhìn bốn phía thấy thế lửa lan đi rất mau. Mới trong khoảnh khắc đã thành hình một nửa vòng tròn lớn.

Chàng vội móc chiếc chìa khóa trong bọc ra, miệng hít một hơi chân khí tung mình vọt lên không.

Thiên Cơ và Thái Bình đi sau phóng chưởng để giữ cho hỏa luân khỏi đánh vào người chàng.

Du Hữu Lượng nhảy vào một cái đã đến trước thạch tượng còn cách chừng hai bước. Người chàng xoay tròn trên không hai vòng, chúc đầu xuống hất chân lên như người treo ngược móc vào xà nhà. Đồng thời chàng mượn đà xoay mình nhằm chính diện thạch tượng, cắm lẹ chiếc chìa khóa vào cái lỗ nhỏ trên trán xoay đi một vòng.

Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên. Pho thạch tượng đang chuyển về phía trước đột nhiên dừng lại.

Du Hữu Lượng bỏ chân ra nhảy xuống đất. Chàng vẫn giữ bình tĩnh chứ không hăm hở khoan khoái nghĩ thầm trong bụng:

– Được rồi! Không ngờ chiếc chìa khóa Phù Vân lại diệu dụng đến thế…

Như vậy đủ biết Thừa Thiên Tam Tượng suy nghĩ rất chu đáo. Ba nhân vật đó bị Hồng Bào Quái Nhân uy hiếm mà phải khắc pho thạch tượng lại ngấm ngầm khoan lỗ trán và làm chìa khóa khống chế cơ quan. Sở dĩ Tam Tượng gửi Du Hữu Lượng chiếc chìa khóa này đưa đến Thừa Thiên Cư là có ý yêu cầu người nhà tìm cách khống chế thạch tượng để tránh khỏi Hồng Bào Quái Nhân dùng cái đó làm phương tiện hại người.

Thiên Cơ hòa thượng cùng quần tăng dập lửa xong, tiến lại nhìn Du Hữu Lượng nói:

– Nhờ Du thí chủ kiềm chế thạch tượng kịp thời không thì cục diện bữa nay đưa đến hậu quả khôn lường…

Du Hữu Lượng vẫn lờ đi như chưa nghe tiếng, chàng chỉ trân trân ngó pho thạch tượng, cất tiếng hỏi:

– Pho thạch tượng này không biết đúc bằng gì? Vừa rồi tiểu tử đã phóng chưởng đánh vào mà sao không tổn hại chút nào?

Chàng móc túi lấy con dao nhỏ cạo vào mình thạch tượng thấy lọ ra thứ thép đen sì. Chắc là toàn thân thạch tượng đúc bằng thép nguyên chất và bên trong đặt mấu chốt cơ quan, Mặt ngoài xoa một lớp bụi đá. Ai nhìn thoáng qua cũng cho đây là một pho thạch tượng.

Du Hữu Lượng bây giờ mới hiểu vì sao mà pho thạch tượng bị chưởng đánh cũng không hề hấn gì.

Chàng ngó thấy xác chết rải rách dưới mặt đất, cảnh tượng cực kỳ thảm khốc, bất giác buông tiếng thở dài.

Quần tăng phái Côn Luân vội thu dọn tàn cuộc.

Thái Bình đạo trưởng đang cúi xuống nhìn tình trạng Nhan Bách Ba thì Du Hữu Lượng lật đật tới gần thấy gã nằm ngửa dưới đất. Cặp mắt nửa nhắm nửa mở.

Hai bên má mồ hôi nhỏ giọt. Một lưỡi phi đao cắm sâu vào vai bên trái mấy tấc.

Máu tươi nhuộm đỏ một mảng áo. Chàng nóng nảy hỏi:

– Thương thế Nhan huynh ra sao?

Thái Bình đạo trưởng đáp:

-Vết thương đao kiếm không còn gì đáng ngại, nhưng bần đảo tưởng phải xé vai áo gã ra để nhổ lưỡi đao rồi hãy rịt thuốc dấu. Du thí chủ hãy quay đi.

Du Hữu Lượng theo lời xoay lưng lại. Trong lòng rất lấy làm kỳ chàng tự hỏi:

– Cùng là nam nhân với nhau hà tất phải tỵ hiềm? Thái Bình đạo trưởng không khỏi có chỗ câu nệ thái quá.

Trong khoảnh khắc, Thái Bình đạo trưởng buộc vết thương cho Nhan Bách Ba xong rồi hỏi gã:

– Sao sư đệ cũng đến Côn Luân làm chi?

Nhan Bách Ba nhịn đau gắng gượng ngồi dậy đáp:

– Tiểu đệ… đến đây để gặp một người…

Thái Bình đạo trưởng ngơ ngác một chút rồi cười hỏi:

– Người đó dĩ nhiên không phải tiểu huynh. Hà hà! Có phải là người mà bữa trước sư đệ đã nhắc tới?

Nhan Bách Ba nóng mặt lên khẽ gật đầu:

Thiên Cơ hòa thượng rảo bước tiến lại nói:

– Cửa điện vẫn bị vít kín. Chúng ta cần tìm cách dời cây cột đá đi…

Lão chưa dứt lời, bỗng nghe đánh ầm một tiếng. Cây cột đá lớn ở ngoài cửa đã bị đẩy đổ xuống.

o O o Đêm khuya trăng tỏ. Gió thổi hiu hiu. Tô Bạch Phong lén lút từ trong lữ quán vượt tưởng ra ngoài. Y ngửa mặt trông lên vòm trời thấy mây nổi lững lờ, trong lòng bâng khuâng tựa hồ đánh mất vật gì.

Y không ngớt tự hỏi:

– Ta có nên đến chỗ ước hội của chủ mẫu không? Sau khi gặp mặt nên xử cách nào?

Vì chuyện này mà y suy nghĩ suốt ngày đêm vẫn chưa quyết định được.

Nhưng cũng biết rằng mình chẳng có lý do gì để vắng mặt trong buổi hội họp. Sở dĩ y do dự chỉ vì có điều phiền nhiễu.

Chung quy Tô Bạch Phong cũng tới chùa Bạch Mã ở ngoài thành.

Bầu không khí tịch mịch bao vây tòa cổ tự khiến phong cảnh càng thêm vẻ thần bí. Tô Bạch Phong bước lui bước tới hai vòng ở ngoài chùa rồi mới lại đẩy cửa.

Y khoa chân bước vào thấy một vị ni cô nhỏ tuổi đang quét khám thờ và hương án. Y hắng đặng một tiếng, vị ni cô vẫn chưa quay đầu ra, tiếp tục công việc quét tước.

Tô Bạch Phong thấy cô hiển nhiên đã biết có người và chùa mà không mà không ngoảnh đầu ra nhìn, y liền cố ý giậm chân mạnh một chút, tiến lại trước khám thờ lên tiếng:

– Xin hỏi đạo cô…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN