Hồng Liên Bảo Giám - Chương 3: Nhị Tiên Sinh, Đại tiên sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Hồng Liên Bảo Giám


Chương 3: Nhị Tiên Sinh, Đại tiên sinh



Diệp Thiêm thấy lão nhân mập thì một tay che ngực, ho khan, dòng máu chảy ra từ khóe môi gã.

Không đợi Diệp Thiêm nói gì lão nhân mập đã cười tủm tỉm bảo:

– Diệp Thiêm, Lâm Hoành Sơn là gia sư lão gia nhà ta mời về cho thế tử, nên ta không xem như lắm chuyện. Nếu ngươi còn dám đánh nữa là ta làm thịt ngươi làm mồi nhắm rượu.

Diệp Thiêm vội nuốt một viên kiếm hoàn vào miệng, gã không dám làm lơ lời cảnh cáo của lão nhân mập, vì hung danh của lão không phải thổi phồng ra. Dù Thanh Dương Đạo Cung có thể báo thù rửa hận gã nhưng dùng mạng mình đổi mạng nô tài của Tiêu Dao Hầu thì không đáng.

Diệp Thiêm cười gượng gạo chắp tay với lão nhân mập:

– Cố tiên sinh, xem ra là hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua thấy tiểu nữ hài này không tệ nên muốn mang về thu làm đệ tử.

Lão nhân mập được gọi là Cố tiên sinh vẫn cười híp mắt, không có vẻ gì là sát khí:

– Ta tin, ngươi cút đi.

Lâm Hoành Sơn bất ngờ. Lão nhân mập mặc quần áo tài liệu hoa quý, xem kiểu dáng thì là người hầu. Diệp Thiêm bị nhục nhã thế mà chỉ ho một tiếng, cửa xe ngựa đóng lại, tám con tuấn mã như hiểu ý gã không muốn ở lại một giây nào tránh cho bị nhục nhã nữa, chúng nó tung bốn vó chạy như bay.

Xe ngựa chạy ra hơn trăm trượng giọng Diệp Thiêm mới mơ hồ vọng lại.

– Lâm Hoành Sơn, ngươi không chịu tặng nữ nhi cho ta thì tự cầu nhiều phúc đi, học sinh giỏi của ngươi sớm muộn gì sẽ tai họa tiểu nữ hài, ta chờ xem khi đó ngươi giải quyết thế nào, ha ha ha ha ha ha!

Một câu làm Lâm Hoành Sơn bối rối.

Lâm Hoành Sơn có đặc biệt hỏi thăm danh tiếng của thế tử Tiêu Dao Hầu, trước khi Diệp Thiêm đi không quên châm ngòi nhưng gã nói thật. Tiêu Dao Hầu quanh năm đóng giữ ở Nam Cương, gần đây mới được điều về Ngọc Kinh thành, gia phong Đại Tư Mã. Nghe nói thế tử Tiêu Dao Hầu từ nhỏ thiếu dạy dỗ, kiêu căng ngang ngược, tồi tệ hảo sắc…

Lão nhân mập thấy Lâm Hoành Sơn trầm tư, cười tủm tỉm nhìn gã:

– Lâm tiên sinh, Hầu gia sáng sớm được thánh thượng chiêu vào trong cung, đặc biệt dặn dò ta đến đón tiên sinh. Ta là nhị quản gia của Hầu phủ, sau này Lâm tiên sinh có thể gọi ta là Cố tiên sinh.

Lâm Hoành Sơn chắp tay bình tĩnh nói:

– Đa tạ Cố tiên sinh giúp đỡ.

E rằng Cố tiên sinh sớm thấy Lâm Hoành Sơn nhưng mãi khi Diệp Thiêm định giết người mới ra mặt, đây là muốn xem gã gan góc đến mức nào, có thực lực cỡ nào. Diệp Thiêm rất sợ Cố tiên sinh nhưng Lâm Hoành Sơn không thèm ân cần với lão.

Cuộc chiến vừa rồi may mắn Lâm Hoành Sơn có kinh nghiệm đối phó luyện khí sĩ, không thì với khoảng cách gần như vậy hầu như không thể nào ngăn được nhát kiếm đó. Nếu gã bị gì chết đi thật không đáng giá, nữ nhi phải làm sao đây?

Cố tiên sinh to mập dường như không nhận thấy Lâm Hoành Sơn lạnh nhạt, vẫn cười tươi nói:

– Lâm tiên sinh không cần khách sáo, về sau chúng ta cùng làm việc cho Hầu gia, xem như đồng liêu, gia gia còn cần Lâm tiên sinh giúp đỡ nhiều.

Tên mập có thái độ rất giả tạo, Lâm Hoành Sơn không thích cũng không làm gì được người ta. Lâm Hoành Sơn bung dù kéo tay nữ nhi theo chân Cố tiên sinh đi hướng Tiêu Dao Hầu phủ.

Con phố dài dường như không có cuối, các cổng vòm, cột trụ khắc hoa, cửa đá cao lớn như cự tú Hoang nguyên chực chờ ăn thịt người núp trên con phố dài trong Ngọc Kinh thành.

Vào hầu môn sâu như biển, Lâm Hoành Sơn không biết đời này còn hy vọng rời khỏi Ngọc Kinh thành không.

***

Ngọc Kinh thành rộng lớn cách hoàng cung năm dặm, chếch hướng bắc mới là Tiêu Dao Hầu phủ. Hầu phủ chiếm khu vực to lớn, lầu các ngàn tầng kéo dài không dứt.

Cửa chính Hầu phủ cao trăm trượng bình thường đóng kín, chỉ có ngày quan trọng mới mở ra. Thông thường chỉ có hai cửa hông đông, tây là xe ngựa ra vào.

Cửa đông là nơi người hầu của Hầu phủ ra vào, phía tây là lối vào dinh thự Tiêu Dao Hầu. Mặc dù Tiêu Dao Hầu lĩnh chức vị Đại Tư Mã nhưng tước vị vẫn không bị lấy mất, Hầu phủ vẫn thuộc hàng quan viên xử lý chính vụ. Nhất đẳng hầu có đất phong ngàn dặm, nhưng Tiêu Dao Hầu không thể trở về đất phong, ngay cả phụ tá cũng phải đi theo gã ở lại Ngọc Kinh thành.

Đằng sau biệt thự Tiêu Dao Hầu là chỗ ở của phụ tá, có vườn hoa tự do. Sau hoa viên nhỏ có lầu cao mười ba tầng, đó là khu vực trung tâm thật sự của Hầu phủ, Lãng Uyển Thư Hải. Công việc từ đất phong đều được giải quyết ở dây.

Trong cửa đông không có viện lạc lớn để đậu xe ngựa mà là một đình viên vuông vức, đằng sau núi giả mấy chục trượng có một phòng khách. Đó là một phòng khách nhỏ, Tiêu Dao Hầu vắng mặt thì khi tiếp đãi khách nhân sẽ ở đây chứ không đưa đi dinh thự, cũng không vào sâu trong phủ.

Trong phòng khách, một nam nhân khuôn mặt trắng trẻo đang nói chuyện với khách. Nam nhân mặc áo gấm màu tím nhạt, đội khăn trùm đầu màu đỏ thẫm, cằm để râu, phong lưu nho nhã, trông khoảng ba mươi tuổi.

Vi khách thì mặc quan phục, eo mang đai lưng ngọc, áo hồng mãng màu tím, là quan viên lớn của triều đình, ít nhất quy cách chính tam phẩm. Nam nhân này khi nói chuyện với nam nhân nho nhã thì biểu lộ thái độ dè dặt.

Hai người đang trò chuyện câu được câu không bỗng một gia đinh hốt hoảng chạy vào phòng khách, quỳ dưới đất dập đầu nói:

– Đại tiên sinh, nguy rồi! thế tử…thế tử bị sét đánh chết rồi!

Nam nhân nho nhã chậm rãi thở hắt ra, mặt lộ vẻ bực bội:

– Phù…

– Đại Tiên Sinh, thế tử…

Gia đình còn muốn nói gì nhưng nam nhân nho nhã bỗng quát to:

– Người đâu, kéo nô tài này ra ngoài đánh gậy đến chết, thuận tiện điều tra là ai giới thiệu hắn vào trong phủ làm việc!

Quan viên trò chuyện với nam nhân nho nhã thấy gã tức giận như thế, thời tiết mùa xuân se lạnh nhưng mặt quan viên chảy mồ hôi.

Quan viên vội đứng dậy nói:

– Đại Tiên Sinh, nếu Hầu gia không ở vậy ta xin cáo từ, hôm khác lại đến viếng.

Trong Tiêu Dao Hầu xảy ra chuyện lớn như vậy nếu gã còn ở lại đây thì có hiềm nghi thám thính tin tức. Quan hệ giữa gã và Hầu phủ chưa đến mức độ cùng nhau

tiến lùi, sơ sẩy một cái là sẽ tan xương nát thịt.

– Bạch đại nhân.

Quan viên vặc lại ngay, biểu tình gần như là nịnh nọt:

– Đại Tiên Sinh đừng khách sáo, gọi ta là lão Bạch được rồi, lão Bạch!

Nam nhân nho nhã qua loa nói:

– Ha ha, lão Bạch nghe cũng hay, thân thiết.

Quan viên lớn triều đình thì sao? Ở trong Hầu phủ không bằng quản gia như gã. Đại Tiên Sinh không thèm để bụng xưng hô lão Bạch, gã thấy rất nhiều người bên cạnh Tiêu Dao Hầu rồi, dù là thời đại nào luôn có nhiều kẻ nịnh nọt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN