Hồng Mông Linh Bảo - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Hồng Mông Linh Bảo


Chương 30



Chương 30 Mỹ nhân tìm tới cửa

Hàn Tinh đã ở trong Hồng Mông Linh Châu giới một tháng, hiện nay thời gian Hồng Mông Linh Châu giới nhanh gấp mười lần tức là đã mất mười ngày, dài hơn gấp ba lần so với thời gian dự trù. Hàn Tinh đem hai cuốn sách của Triệu đại ca tặng đọc qua một lần, sau đó nghỉ ngơi và thư giãn đi xem đệ tử Luyện Bảo tông làm việc.

Luyện Bảo Tông có tất cả ba chục phòng luyện bảo, phòng cấp một mười hai phòng dành cho luyện khí kỳ tu vi, cấp hai tám phòng dành cho Trúc Cơ kỳ, cấp ba năm phòng dành cho Kim đan kỳ, cấp bốn ba phòng dành cho các trưởng lão, cấp năm hai phòng dành cho Nguyên Anh kỳ.

Luyện bảo chia ra làm ba giai đoạn tạo bảo phôi, thối hỏa và khải linh.

Giai đoạn tạo bảo phôi chia ra hai loại đúc và rèn, cả hai đều đòi hỏi giai đoạn chắt lọc tạp chất khỏi nguyên liệu sau đó mới rèn ra bảo phôi, hay đúc ra bảo phôi bằng khuân đã chuẩn bị trước. Loại đúc thường dùng để luyện bảo ra hàng loạt, giống nhau từ hình dáng đến phẩm chất. Phương tiện tạo bảo phôi là hỏa, phẩm chất hỏa càng cao, sử dụng đúng cách càng đem lại kết quả mỹ mãn.

Giai đoạn hai thối hỏa làm nguội bảo phôi, tuy nghe đơn giản nhưng giai đoạn này quyết định tính chất của bảo vật luyện ra, độ cứng rắn, độ dẻo dai, độ bền và độ sắc bén, phương tiện thối hỏa là nước, chất lượng nước dùng cho thối hỏa vô cùng quan trọng, nước chất lượng càng cao thối hỏa càng hiệu quả, hai loại tính chất nước đặc biệt được chọn là trọng thủy và hàn thủy, Huyền Nguyên Trọng Thủy, Thanh Nguyên trọng thủy, Huyền hàn thủy, Huyền băng hàn khí, Băng Hàn khí, Hỗn Độn Hàn Khí, Hồng Mông Hàn khí. Thời gian và cách thức khống chế trong lúc thối hỏa cũng ảnh hưởng đến phẩm chất bảo vật, có khi làm bảo phôi vỡ vụn.

Giai đoạn cuối là Khải Linh, tức là làm cho Bảo vật trở nên linh động có thể khống chế vận dụng hoàn mỹ các thuộc tính năng lượng trong ngũ hành Thủy-Hỏa-Kim-Mộc-Thổ cùng với Lôi (Âm /Dương) ứng hợp với vũ trụ hài hòa với tự nhiên sinh ra tác dụng hiệu quả theo tính chất của Bảo vật. Khải linh bảo vật bằng cách đem trận pháp phong ấn quán chú trên bảo vật, định cho nó phản ứng vận dụng thuộc tính linh động theo một quy luật nhất định. Trận pháp càng cao, càng phù hợp kết quả đem phẩm chất bảo vật càng cao, tính năng ứng dụng của bảo vật càng hữu hiệu.

Hàn Tinh đi đến các phòng luyện bảo cấp thấp xem qua một lần, khi đến cổng thì thấy có đệ tử canh giữ, Hàn Tinh đã biết trước nên đeo sẵn thân phận thẻ ngọc bên hông. Khi các đệ tử này thấy thân phận thẻ ngọc liền cung kính chào hỏi mời đi qua. Hàn tinh đi xem phía ngoài, thả ra một tia nhỏ thần thức quét vào các phòng luyện bảo quan sát, vì chàng cố tình khống chế thần thức không muốn làm phân tâm các đệ tử đang luyện bảo nên không ai phát hiện có người đang quan sát mình làm việc.

Ở phòng các cấp một tất cả đệ tử dùng nguồn hỏa bên ngoài để rèn, trong phòng số ba một thanh niên áo vàng đệ tử luyện khí hậu kỳ vừa mới bắt đầu đánh tạo bảo phôi, nửa người phía trên để trần khoác một miếng da che phía trước ngực và bụng, cơ thể tay chân bắp cuồn cuộn chứng tỏ vị này đã có trình độ luyện bảo tương đối. Dưới đất bên cạnh lò lửa để một cái đe màu đen, bỗng thanh niên tay trái dùng kìm gắp ra một thỏi sắt đã nung đỏ chói mắt từ lò ra tay phải cầm búa nhịp nhàng nhanh nhẹn nện xuống thỏi sắt trong khi tay trái không ngừng lật đi chuyển lại với tốc độ chóng cả mặt, Hàn Tinh quan sát thanh niên thì thấy mặt hắn vẫn thản nhiên tập trung tinh thần vào công việc, hơi thở bình hòa, dáng điệu tự nhiên, thân thể tay chân động tác cơ bắp hoạt động vận dụng nhịp nhàng theo từng nhát búa, với thần thức Hàn Tinh thì thấy chậm, thậc sự thì nhanh vô cùng. Hàn Tinh lại quan sát thỏi sắt đưa thần thức vào xem thì thấy tạp chất trong thỏi sắt bị búa nện gom tụ lại dồn về một phía sau đó bị cắt bỏ, thỏi sắt lại được vào lò, rồi đem ra đập tiếp, một màn lập đi lập lại cả trăm lần cuối cùng thỏi sắt mới được đập thành hình dáng bảo phôi, một thanh phi kiếm. Thanh kiếm phôi được thối hỏa bằng huyền hàn thủy, khói trắng kèm theo hơi nước bốc lên ngùn ngụt trong tiếng xèo xèo, khi lấy ra thanh kiếm phôi còn tỏa ra ít hơi khói và đưa cho một thanh niên áo vàng khác, vị này vừa nhận kiếm phôi liền nhanh nhẹn dùng ba trận pháp đơn giản vuốt qua lại, khải linh phi kiếm, trong chốc lát thanh kiếm tỏa ra một màu đỏ chói mắt kèm theo tiếng ngâm.

– “Trung phẩm linh khí bảo. Không tệ.”

Hàn Tinh âm thầm rời khỏi nơi đây xem nơi phân phối tài liệu thì thấy có đủ loại, kim loại: thiết, hàn thiết, kim ô thiết, nhôm, đồng, kẽm, chì; các loại thạch, hồng thạch, ngọc thạch, cẩm thạch, huyết thạch, bích thạch, thổ thạch, ngũ sắc thạch.. ; xương yêu thú, sừng yêu thú, răng yêu thú, móng yêu thú…; gỗ nhiều loại Hàn Tinh chưa hề biết tên. Hàn Tinh nghĩ ở phàm giới cũng có khoảng trên 2 vạn loại gỗ, Tu chân giới sợ rằng còn nhiều hơn. Một khi muốn luyện bảo mà không hiểu biết về tài liệu luyện bảo chẳng khác gì chưa học tiểu học, trung học đã lên đại học, đương nhiên có khi có thể hiểu nhưng đi sâu vào sẽ phạm vào nhiều sai lầm… Nghĩ đến đây Hàn Tinh không xem tài liệu nữa đi xem các phòng cấp hai cấp ba họ luyện bảo ra sao. Phòng cấp ba các kim đan kỳ đệ tử khoa chắt lọc tạp chất bằng phương pháp khác hẳn, trực tiếp nung chảy tài liệu sau đó tách các tạp chất ra ngoài sau đó đem tài liệu tạo thành phôi bảo. Cách này đương nhiên phải kim đan kỳ trở nên,vì họ có thể xuất ra hỏa khí. Hàn Tinh thấy vậy nghĩ không biết Bạch Hoả của mình có đủ nóng để nung chảy tài liệu như họ không. Hàn Tinh xem tiếp thấy không có gì mới lạ liền quay về thạch động vào Hồng Mông Linh Châu giới của mình xem sinh hoạt của mấy thiếu niên ra sao, thiếu niên đã làm quen với môi trường sống nơi đây, mấy cô cậu sống thiên về tình cảm thì nhớ nhà nhớ người thân nên thỉnh thoảng Hàn Tinh lại nghe thấy họ hát nhỏ những bản nhạc về Mẹ, về quê hương… Hàn Tinh cũng người tha hương xa người thân nên khi nghe bị đánh đúng tâm trạng mình đồng thời từng lời nhạc thấm thía tận xương tủy, bất giác lời nhạc cùng cung âm điệu nhạc đã thâm nhập sâu trong tâm trí. Đặc biệt nhất bài Lòng Mẹ của Y Vân, Làng Tôi của Chung Quân, Trường Làng tôi của Phạm Trọng, Hè về của Hùng Lân, Vào Hạ của Lê Hựu Hà, mấy giọng ru con ngủ của các miền… đã làm tâm hồn Hàn Tinh ngây ngất không thôi.

Hàn Tinh trong lúc tâm hồn lâng lâng rút Thanh Vân Tiêu ra ngẫm nghĩ đôi chút, đánh cấm chế âm thanh chung quanh không cho lọt ra ngoài lần lượt tập thổi các bài hát hợp ý mình, khi mới tập thổi xong bản Lòng Mẹ trong thức hải Thánh thai rung động, Hàn Tinh cất Thanh Vân Tiêu rồi ngồi xuống bỏ hết tạp niệm cảm thụ những biến động của thức hải và toàn cơ thể quên hết cảnh vật chung quanh, trong chốc lát tiến vào cảnh ngộ đạo vượt qua thất tình lục dục (thất tình: Hỉ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. Nghĩa là :Mừng, Giận, Thương, Ghét, Buồn, Vui, Muốn) ; ( Lục Dục: Sắc,Thính, Hương, Vị, Xúc, Pháp. Giải nghĩa 1. Sắc dục: ham muốn cái đẹp, thấy cái đẹp – xuất phát từ đôi mắt; 2. Thính dục:ham muốn nghe âm thanh êm tai, hay – xuất phát từ đôi tai; 3. Hương dục: ham muốn ngửi mùi hương dễ chịu; 4. Vị dục: ham muốn ăn ngon; 5.Xúc dục: ham muốn tiếp xúc da thịt; Pháp dục : ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.) Thân hình Hàn Tinh ngồi xếp bằng tĩnh tọa từ chiều đến khi trời tối bỗng từ tâm mi khởi phát ánh sáng rồi bao bọc toàn thân chầm chậm xoay tròn nâng lên với tư thế vẫn ngồi bay thẳng lên trời không, cấm chế tự động bị phá tan.

Trong khu nhà Dì Hoa cùng mười tám thiếu niên đang tụ họp bỗng thấy linh khí xung động trời đất xoay chuyển, vội chạy ra xem thì thấy một thiếu niên đang ngồi tĩnh tọa bao trùm ánh sáng chói mắt tuyệt đẹp chậm xoay tròn và bay lên bầu trời đêm, trong đó có ba người nhận ra thiếu niên kia khẽ gọi „anh Minh“ hay „cháu Minh“ nhìn một lúc sau chỉ thấy trên cao còn thấy một điểm sáng như một ánh sao vô danh.

Lúc này Hàn Tinh vẫn trong cảnh vô ngã, nhân thiên địa hợp nhất, Thánh Thai đột nhiên trở lên tinh sáng không ngừng mạnh mẽ hấp thụ tinh hoa của trời đất, tiên thiên chân khí tự động cuồn cuộn xoắn lại vận hành theo đại chu thiên phá hư kinh mạch rồi lại tu bổ không biết bao nhiêu lần, huyết mạch theo nhịp tim tăng dần chảy càng lúc càng mạnh. Không biết trải qua bao lâu Hàn Tinh tỉnh lại tiên thiên chân khí và máu huyết trong người dần dần yên tĩnh trở lại, Thánh Thai cũng ngừng hấp thụ. Hàn Tinh cảm thấy cả người thư sướng tụ chưa bao giờ có, cảm giác thân thể, các tế bào từ ngũ tạng đến lỗ chân lông, bất cứ chỗ nào cũng chứa đầy nămg lượng không biết chứa chất bao nhiêu lực lượng, tinh thần phấn chấn cao độ, thần thức vừa xuất ra liền thấy chung quanh phía xa là những vì sao phía dưới có mười một người đang tụ lại ngoài sân, thỉnh thoảng lại trông ngước lên như tìm cái gì, thấy thân mình vẫn ngồi lăng không trên trời cao thì giật mình nhưng trong giây lát liền bình tĩnh vì thân thể ngồi rất vững không bị trọng lực kéo xuống. Hàn Tinh nhớ lại không ngờ mình vô tình dùng Thanh Vân Tiêu thổi bản Lòng Mẹ mà xảy ra biến hóa kỳ diệu đến mức ấy. Chàng lại đem Thanh Vân tiêu ra thổi lại một lần.

Phía dưới mọi người đã không ngừng tìm kiếm lên trên lúc thấy điểm ánh sáng lúc không đến nửa đêm thì không còn thấy gì, mọi người đang định vào nhà nghỉ thì bên tai văng vẳng nghe tiếng tiêu.

– A, đây chẳng phải là bản Lòng Mẹ hay sao?

– Không ngờ có người thổi sáo bài Lòng Mẹ hay đến trình độ này.

– Ở đây chẳng phải chỉ có chúng ta ở đây biết bài này hay sao?

Nghe một hồi ai nấy điếng tiêu lôi cuốn vào ảo cảnh như chính mình đang sống với Mẹ của mình trong lúc mình còn nhỏ, thân yếu đuối, được chăm sóc khi đau ốm, được an ủi vỗ về khi khổ đau, khi thất bại, lúc thành công lại được khen thưởng khuyến khích, bất giác chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã chảy xuống ướt cả mặt xuống áo, chẳng những mười thiếu niên Việt Nam và Dì Hoa cả tám thiếu niên kia không hiểu biết bản Lòng Mẹ cũng bị cảm xúc như họ.

Hàn Tinh thổi xong bài Lòng Mẹ cất Thanh Vân tiêu đi, ý niệm đi xuống vừa hình thành toàn thân liền từ từ hạ xuống, trong chốc lát đã ngồi vào chỗ cũ, chàng đứng lên đi về phía Dì Hoa và đám thiếu niên thì hai anh em Văn Trung và Như Lan đã gọi từ xa:

– Anh Minh.

– Văn-Trung, Như Lan lâu rồi không gặp trông lớn hẳn nhìn mãi mới nhận ra.

– Anh cũng vậy, bây giờ ra dáng thanh niên rồi, cũng may Dì Hoa kể chuyện anh chứ nếu không em cũng không nhận ra anh.

– À, trước lúc hai em bị bắt cóc mọi người ở nhà đều mạnh khoẻ chứ?

– Ba mẹ chúng em vẫn khoẻ, sư tổ cũng khoẻ.

– Vậy em có nghe tin tức mẹ anh không.

– Lúc anh bị bắt cóc, mẹ anh bị khủng hoảng sau đó bị xe đụng không đi đứng được, phải ngồi xe lăn, ông bà Ngoại anh chăm sóc cho Mẹ anh một thời gian vì buồn rồi kiệt sức mất đi. Còn mẹ anh được người bạn cũ giúp đỡ đưa vào viện mồ côi, sau đó mẹ anh bình tĩnh trở lại sống trong cô nhi viện và còn có thể giúp dạy học các cô nhi cho đến lúc chúng em bị bắt cóc.

Hàn Tinh nghe kể chuyện của Mẹ bị nạn đau buồn trong lòng giận dữ nhưng kiềm chế được ngay, không hìểu tại sao hôm nay bình tĩnh hơn mọi ngày nếu như hôm qua nghe chuyện này chàng sẽ nổi giận giết luôn ba tên Tụ Bảo Lâu sau đó tìm Tụ Bảo Lâu diệt sạch chứ không sai. Nghe xong hết chuyện của Mẹ Hàn Tinh bình tĩnh nghĩ, hiện trạng của Mẹ bây giờ tuy ngồi xe lăn nhưng sống trong niềm vui có thể làm việc thiện ích giúp đỡ nhiều trẻ mồ côi, có khi còn hơn khi sống với mình lúc nào cũng phải lo lắng sao cho đủ ăn đủ mặc cho hai mẹ con.

Thấy Hàn Tinh bình tĩnh bình thường khi nghe xong chuyện của Mẹ chàng hai anh em và Dì Hoa cũng yên tâm, chứ nếu chàng bị tổn thương sợ lại ảnh hưởng đến hết mọi người ở đây.

– Mọi người cứ ở đây an tâm tu luyện thật tốt, đây cũng là cơ hội ngàn năm muôn thuở chứ khi về đến Phàm giới chúng ta không có cơ hội có nhiều linh khí như ở đây để hấp thụ đâu. Thôi nơi đây nhờ Dì Hoa tiếp tục chỉ dẫn cho bọn họ. Ta đi đây.

– Lúc vừa rồi có phải anh thổi tiêu bài Lòng Mẹ phải không?

Hàn Tinh không phủ định mà gián tiếp:

– Ủa, Em cũng biết bài Lòng Mẹ à?

– Anh Minh thổi sáo hay thiệt, hôm nào nhất định phải dạy em mới được đó.

– Việc này chưa quan trọng, để sau này hãng hay.

Anh Minh!

– Còn chuyện quan trọng gì không, nếu không cứ ở đây chăm lo tập luyện, khi rảnh anh trở lại xem.

Chưa dứt lời đã không thấy bóng Hàn Tinh đâu.

Hàn Tinh chưa ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới ngay mà vào lâu đài ngồi xuống vào thức hải xem Thánh thai biến hoá ra sao thì thấy Thánh thai được bao trùm như mỏng hơn, sáng láng hơn, hai mắt hơi hé mở chứ không đóng chặt như trước nữa.

– Chúc mừng chủ nhân tinh thần cảnh giới tinh tiến thêm một tầng.

– Không ngờ ta luyện tập thổi tiêu cũng làm tinh thần cảnh giới tiến giai.

– Đương nhiên, nhưng theo lão nô biết, không chỉ nhờ vào đó mà trước đây chủ nhân ra sức nghiên cứu Sưu Hồn thuật để cứu người đã đem lại biết bao nhiêu ích lợi cho Thánh thai nhanh phát triển.

– Cứ đà này không biết bao giờ Thánh Anh mới phát triển viên mãn. Thật là còn phải phiền lão Hồng không biết đến bao lâu.

– Chút việc nhỏ này có ăn thua gì, dù vài trăm năm lão nô cũng không xem là bao. Lão nô đoán chủ nhân cần khoảng muời năm.

– Thôi ta đi đây! Mọi sự ở đây nhờ lão Hồng vậy.

Hàn Tinh thần thức thu về rồi đem Thanh Vân tiêu quan sát, sau đó đem tiên thiên chân khí của mình quán chú vào bảơ Tiêu, chỉ thấy Thanh Vân Tiêu toả ánh sáng lên thành bảy màu sau đó như vui mừng thoát khỏi tay Hàn Tinh lơ lửng trên không liệng đi liệng lại xoay tròn sau đó trở lại trên tay Hàn Tinh. Chàng linh mẫn thấy Thanh Vân Tiêu đã có điều gì thay đổi, chàng quan sát kỹ thì thấy Thanh Vân Tiêu biến thành hai lớp, vừa phát hiện ra điều này thì một chuỗi ánh sáng từ bảo tiêu bay ra nhập vào mi tâm Hàn Tinh, thì ra đây là dữ liệu về Thanh Vân Tiêu, các âm thanh có thể phát ra trong lớp thứ hai thuộc loại âm thanh trầm ấm, cách làm cho lớp thứ hai mở ra để thổi hay đóng vào, cách thổi sao cho ra âm thanh, phía dưới có bản Lôi âm quyết và bản Mộng cảnh dẫn. Hàn Tinh tò mò thử đóng mở hai lớp tiêu sau đó theo chỉ dẫn thổi thử mấy nốt âm thanh trầm thì thấy rất khó lại tiêu hao nhiều mất nhiều chân khí. Chàng thổi ra được mười bốn nốt thì thấy khí lực và tinh thần lực đều bị tiêu hao nên dừng lại cất bảo tiêu đi bồi bổ lại những chỗ bị tiêu hao.

– „Đồ chơi này đúng là lợi hại, chỉ thổi vài cái đã kiệt sức. Không biết đến bao giờ mình mới thổi được hai bản trong đó. Thật là chờ mong.“

Ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới trong chốc lát Triệu đại ca đến hỏi thăm.

– Hàn đệ ở đây đã quen chưa?

– Cũng khá quen. Không biết lần này đại ca đến có việc gì quan trọng không?

– Cũng có chút việc nhỏ nhờ Hàn đệ. Không biết hai cuốn sách của ngu huynh Hàn đệ đã xem qua chưa?

– Đệ đã đọc qua một lần nhưng chưa thí nghiệm. Không biết Triệu huynh muốn nhờ chuyện gì, nếu trong khả năng của tiểu đệ thì đệ lúc nào cũng sẵn sàng.

– Là chuyện này, hôm nay có một cô nương con của một vị bằng hữu đến nhờ ngu huynh đề thuần (tức là phân bỏ tạp chất) một tài liệu luyện bảo, chính xác là một tảng Huyền Vấn thạch tiếc là hiện nay ta đang bận sửa lại một bảo vật nên không thể quản được hai việc một lúc, nên tìm Hàn đệ hỗ trợ.

– Huyền vấn thạch là tài liệu gì, chẳng lẽ cao thủ Kim đan kỳ không làm được chuyện này hay sao?

– Quả thế! Hỏa khí lực của Kim Đan kỳ không đủ hỏa hầu nên ngu huynh mới nghĩ đến Hàn đệ.

– Tiểu đệ chưa làm việc này bao giờ, chỉ sợ một khi thất thủ làm mất mặt vị Triệu đại ca và làm hỏng mất tài liệu của cô nương kia thì làm sao bây giờ.

– Hay ngu huynh đem vài khối tài liệu thường để cho Hàn đệ thử tay một chút sau đó quyết định sau.

– Vậy cũng được!

Triệu đại ca dẫn Hàn Tinh vào một phòng luyện bảo cấp năm lấy ra hơn mười khối thổ thạch nói:

– Để ngu huynh làm mẫu một lần cho Hàn đệ xem.

Sau đó lấy một khối thổ thạch dùng chân khí nâng lên trước mặt sau đó phát ra hỏa khí màu tím nung chảy khối đá, dồn tạp chất vào một góc rồi tách ra, khối thạch vẫn giữ nguyên hình trạng nguyên thủy.

Hàn Tinh sau đó cũng theo cách thức Triệu đại ca mà làm, khi chàng xuất ra ngọn lửa màu trắng mờ thì Triệu đại ca giật mình kinh hãi thầm nghĩ:

– „Không ngờ mới mấy ngày không gặp Hàn đệ tu vi lại tiến thêm một bậc, nhưng sao khí tức vẫn như cũ, ánh mắt dường như nội liễm đi nhiều, phải chăng Hàn đệ đã đạt đến trình độ Phản Phác Quy Chân“.

Chẳng phải chỉ Triệu đại ca giật mình mà Hàn Tinh cũng giật mình không ngờ hỏa khí của mình đã biến thành như vậy, trước kia hỏa khí của chàng có màu sắc trắng, nay một phần đã trở thành không màu nên hỏa khí xuất ra là màu trắng mờ, sức nóng dường như mạnh hơn trước nhiều.

Trong chốc lát chàng cũng đề thuần được một khối.

Triệu đại ca cho vài ý kiến khiến cho Hàn Tinh xuất thủ thêm thành thục, thử xong ba khối Triệu đại ca vừa ý nói:

– Thủ pháp như vậy được rồi, chỉ cần tập mấy ngày nữa là có thể được.

– Vậy ba ngày nữa Triệu huynh cứ cho người tìm tìm đệ.

– Được vậy thì tốt quá. Đây là một khối truyền tin ngọc Hàn đệ giữ lấy nếu muốn báo tin gì cho ngu huynh thì quán chú chân khí ghi lên đó ngu huynh sẽ nhận được.

– Vậy cám ơn Hàn đệ.

Hàn Tinh đem hết thổ thạch vào Hồng Mông Linh Châu giới trong lâu đài tầng hầm phòng luyện bảo, chàng lại vào thư phòng kiếm vài cuốn căn bản về luyện khí ra đọc để thêm kiến thức luyện bảo phôi, Đa Khúc Hỏa Luyện, Tâm Lãng pháp, Thập Bát Tuyệt pháp, Khí Quán luyện. Đọc sách hai ba ngày chàng mới vào luyện bảo phòng đem mấy khối thổ thạch ra nghiên cứu, chàng không dùng lửa nung thạch ngay mà đem thần thức vào một khối đá xem cấu trúc, cách phân bố các phân tử của nó, quả nhiên thấy các phân tử liên kết chặt chẽ với nhau, thỉnh thoảng lại có một vài phân tử lạ xen vào, chàng nghĩ có lẽ đó hẳn là phân tử của tạp chất, lại thấy có những phân tử chỉ khác biệt với các phần nhiều phân tử một chút ít, chẳng lẽ cũng là tạp chất. Xem một lúc chàng ghi nhớ các số lượng tạp chất, số lương tạp chất đáng nghi sau đó dùng hoả nung tảng đá lên đồng thời dùng thần thức quan sát quả nhiên rõ ràng tạp chất không chỉ một loại mà đến mấy chục loại hỗn độn cũng có loại phân tử cấu tạo của nó gần giống như phân tử tinh thuần. Chàng phân hết tạp chất ra khỏi tảng đá sau đó lại dùng thần thức vào tảng đá xem thì thấy tảng đá trở nên tinh thuần không còn sót gì chút tạp chất, các phân tử liên kết chặt chẽ với nhau nên phẩm chất khối đá tăng lên rất nhiều. Chàng vừa lòng kết luận dùng thần thức quan sát cấu trúc tài liệu, các phân tử liên kết với nhau xem ra cách này chính xác tỉ mỉ, mất công nhưng kết quả mỹ mãn nhất. Trong lúc phân tách các phân tử tạp chất ra cũng có thể dùng thần niệm lực trong hỏa khí điều khiển khống chế phụ trợ. Cách này dùng được đây. Thật ra cách này chỉ có chàng mới có đủ điều kiện dùng được, còn người khác chưa chắc, vì điều kiện phải có hoả khí và tinh thần lực, niệm lực đủ hỏa hầu mới có thể.

Hàn Tinh thử một khối thổ thạch nữa thấy không có gì sơ sót mới thôi, đem thổ thạch cất đi ra ngoài thấy thời gian còn nhiều liền đem Thanh Vân tiêu và mấy bài hát „Làng Tôi“,“Trường Làng Tôi“ và Vào Hạ“ ra tập luyện. Sau hai ngày chàng có thể thổi lưu loát ba bài này chàng cất tiêu đi ra khu vực thú vật ra xem, ao cá Hỏa Ngư đã sinh ra nhiều cá con, cá lớn có đến năm chục con, bầy cá nhỡ củng mười mấy con. Chàng nghĩ „Chẳng mấy chốc lại phải dùng mấy con lớn để có chỗ cho đàn cá con.“ Mấy trăm cái trứng nhện không biết nở ra lúc nào, bây giờ đã khá lớn giăng lưới kín một góc rừng, con nào cũng là Nhân diện thì nếu để phàm nhân xem thấy chắc phải thét lên vì sợ hãi.Chàng bắt một con lên xem thì nó ngoan ngoãn nằm yên để cho xem, con nhện màu vàng to bằng cái chén chân có lông đen, chàng thả nó ra xem mấy sợi tơ của chúng thì thấy khá chắc chắn lấy ngón tay giật không đứt.

– „Thứ tốt đây! E rằng không kém gì tơ tằm. Hôm nào kiếm người biết kéo tơ dệt vải chắc cũng làm được mấy bộ quần áo. Ha ha …“

Hàn Tinh cười vui vẻ, lúc này vẫn còn bị ám ảnh cảnh nghèo đói khi nhỏ thiếu ăn mặc nên tâm tình lúc này vui mừng đầy chờ mong. Chàng lại đi kiếm con bọ cạp thì thấy nó trốn trong một hang đá.

– Chủ nhân!

Hàn Tinh thấy con Tam vĩ Nhân Diện Xích Cự Hạt có thể nói chuyện được với mình thì ngạc nhiên vô cùng, khi quan sát kỹ thì thấy nó đã tiến năm giai từ lúc nào.

– Ngươi mới tiến giai còn tiến một lức hai cấp à, bây giờ lại có thể trao đổi với ta, tốt lắm.

– Khi trước tiểu nữ đã đạt đến tam giai đỉnh cao, khi được chủ nhân đem vào đây liền tiến giai, sau mười năm lại tiến ngũ giai.

– À, hôm đó ta có thu một số trứng dưới tảng đá có phải của ngươi không.

– Dạ đúng, hôm đó tiểu nhân mới sinh đản gặp ngay phải hai yêu thú vây công nên đánh không thắng nổi.

Hàn Tinh đem số trứng đó ra trao lại cho nó nói:

– Vậy ta trả cho ngươi, ngươi bảo vệ chúng cho tốt.

– Cám ơn chủ nhân.

– À ta hỏi ngươi chuyện này. Ngươi có biết một loại trùng gọi là Phệ Hồn trùng không?

– Dạ biết, nếu bằng giai thì chỉ đánh ngang ngửa với tiểu nhân nhưng nó có lợi thế là biết bay nên tiểu nhân chỉ phòng thủ không có cơ hội tấn công nó.

Hàn Tinh lại đến xem tổ ong thì nay chúng đã chia ra thên năm tổ, xem một lát chàng lấy đi một mảng sáp đầy mật, hương thơm không ngớt tỏa ra khiến nước miếng chảy ra đầy miệng, chàng bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng nhai thì thấy ngoại trừ mùi thơm mật ong ngọt lịm ngon vô cùng, nuốt vào bụng liền thấy một luồng hơi ấm tỏa lan ra theo kinh mạch rồi khắp cơ thể mà phân tán.

– „Thứ tốt“.

Hàn Tinh đem tảng sáp đầy mật về đưa cho Dì Hoa dặn làm mật cho chác thiếu niên dùng. Sau đó ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới.

Hai ngày sau một Kim Đan đệ tử đến ra mắt Hàn Tinh nói:

– Đệ tử là Tăng Ẩn phụ trách tại Khách sảnh xin có lễ với tiền bối.

– Ngươi tìm ta có chuyện gì?

– Dạ, có một nữ đạo hữu cùng hai đồng bọn đến bản tông muốn hỗ trợ đề thuần tài liệu luyện khí, một tảng thạch. Triệu đại trưởng lão có dặn trước nếu vị nữ đạo hữu này đến thì mời tiền bối ra tiếp.

– Ngươi dẫn đường đi!

Đi đến khách sảnh Hàn Tinh đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười bảy, vận áo trắng đai màu lục đang chờ.

Tăng Ẩn đến cô gái nói:

Đạo hửu, tiểu đệ xin giới thiệu đây là vị khách khanh của tông chúng tôi Hàn Tinh, cũng là vị thay cho Triệu trưởng lão phụ trách đề thuần tài liệu cho đạo hữu.

Thiếu nữ đỏ mặt nhỏ giọng nói:

– Chào tiền bối!

Hàn Tinh mỉm cười nói:

– Tiền bối cái gì! Cứ gọi thẳng tên ta được rồi, với tuổi của ta còn phải gọi ngươi là tỷ tỷ nữa kìa.

– Đây là Mạnh Ngọc-Điệp đệ tử, cùng hai vị đồng môn Lạc Anh tông.

– Thì ra Ngọc-Điệp tiểu thư của Lạc Anh Tông.Thất lễ.

Hàn Tinh quan sát thấy Ngọc Điệp tướng mạo xinh đẹp, tóc dài được cột lên bằng một cây trâm bằng ngọc thạnh, da trắng mịn, khi xấu hổ đỏ hồng lên, trên má khi nàng cười hiện lên hai lún đồng tiền lộ ra hàm răng nhỏ trắng trông đáng yêu vô cùng. Chàng thầm nghĩ „Đây là tiên nữ mà người phàm hay gọi sao?“

– Nghe nói tiểu thư cần hỗ trợ đề thuần tài liệu, vậy thì đưa tài liệu ta xem.

– Khoan đã! Một nữ đồng bọn bỗng xen vào.

Sau đó thì thầm nhỏ to một lúc với Ngọc-Điệp, Hàn Tinh thấy vậy nhíu mày khó chịu nghĩ „cô đồng bọn này thật là vô lễ, cứ như thể ta đang cầu họ để được đề thuần hay sao“ chàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi đến khi Ngọc-Điệp hỏi:

– Không biết đạo huynh nắm chắc mấy phần?

Hàn Tinh không chần chừ đáp ngay:

– Ta phải xem kỹ vật liệu mới biết chắc được nhưng theo ta đoán khoảng tám phần.

– Tiểu nữ có một yêu cầu.

– Mời tiểu thư cứ nói thử xem.

– Tiểu nữ và hai vị này muốn trong khi đề thuần ở bên cạnh xem.

Hàn Tinh bực mình nói:

– Không được! Thì ra tiểu thư không tin tưởng khả năng của ta vậy cứ đi kiếm ngưòi cao minh hơn giúp đi.

Ngọc-Điệp cuống quýt đáp:

– Chỉ là hiểu lầm! Tiểu nữ đâu dám thế, chỉ là chúng tiểu nữ tò mò mà thôi.

Hôm trước nàng nghe phụ thân nói, khối tài liệu này chỉ có nguyên anh kỳ tu sĩ mới có đủ hoả hầu hỏa khí để nung chảy nó nên khi thấy Hàn Tinh còn quá trẻ, có lẽ còn trẻ hơn mình, chẳng lẽ trẻ như vậy mà đã có tu vi Nguyên Anh kỳ, lại còn khi ở bên cạnh chàng không cảm thấy một chút khí thế uy áp của Nguyên Anh cao thủ ngược lại như người bình phàm dễ gần, nàng không biết Hàn Tinh đã đạt đến trình độ phản phác quy chân đem khí thế, cùng khí tức của mình trở lại như người bình thường.

– Ta cũng không làm khó dễ cô nương nên chỉ đồng ý một mình cô nương vào xem nhưng tiểu thư phải theo một điều kiện mới được.

– Điều kiện gì?

– Tiểu thư chỉ được xem không được làm hay nói gì trong lúc ta làm việc.

Ngọc-Điệp nghe thấy điều kiện dễ dàng cả mừng:

– Được, ta nhất định tuân theo.

– Vậy tiểu thư đi theo ta.

Hàn Tinh dắt nàng đến phòng luyện bảo cấp năm hôm trước cùng Triệu đại ca đã tới.

Chàng nhận khối Huyền Vấn Thạch, thì thấy không nặng lắm, dùng thần thức xâm nhập vào xem kỹ một lần thì phân tử của Huyền Thạch khác với phân tử của Thổ Thạch, không những nhiều cầu nối kết với nhau hơn số lượng phân tử cũng tăng gấp mấy chục lần. Chàng ghi nhớ hết số lượng phân tử tạp chất rồi nói:

– Mời tiểu thư đứng xa ra năm trượng xem, nhớ kỹ đừng lên tiếng.

Hàn Tinh không để ý đến nàng nữa liền tĩnh tâm tịnh trí tập trung tinh thần vào khối Huyền Vấn thạch trong chốt lát khối thạch lơ lửng bay tới trước mặt chàng, một ngọn lửa màu trắng lờ mờ từ tay trái chàng bao bọc lấy khối thạch, nhiệt độ trong phòng bỗng tăng nhanh mấy chục lần.

Ngọc-Điệp đứng đàng xa, mọi chi tiết nhỏ, từng cử động đều lọt vào trong mắt nàng, chỉ thấy khí thế từ người Hàn Tinh phát ra, lại không mang lại uy áp đến nàng, sau đó thấy khối đá bay lên, rồi ngọn lửa trắng mờ liền giật mình nghĩ „chẳng lẻ là dị hỏa? Bài danh đứng thứ năm dị hỏa“ lại thấy nhiệt độ trong phòng tăng nhanh khiến hai má nàng nóng bừng bừng như bị cháy nắng, nàng vội lấy hai tay che mặt chỉ để hở hai kẽ ngón tay trước tròng mắt để tiếp tực quan sát, chưa đầy một tuần trà đã thấy Huyền Vấn Thạch đã biến sang chất lỏng, lại thấy Hàn Tinh bàn tay phải phe phẩy như gảy đàn năm bẩy lượt, thủ pháp thật khó hiểu sau đó hoả khí đã rút lui, nhiệt khí giảm dần trở thành lãnh khí khiến người run lên bên tai đã nghe tiếng:

– Thành công!

Rồi bóng người đã đến trước mặt với khối Huyền Vấn Thạch trên tay.

– Xong rồi! Nhanh như vậy sao? Ngọc-Điệp ngơ ngác không tin hỏi.

– Dĩ nhiên! Tiều thư thử xem có vừa ý không?

Ngọc-Điệp tiếp khối Huyền Vấn Thạch thì thấy nhiệt độ đã trở về bình thường, sau đó xem qua loa khối thạch thì quả nhiên không còn tạp chất nữa. Nàng tưởng Hàn Tinh cần ít nhất cũng phải một ngày một đêm để nung chảy khối đá chẳng dè trong thời gian ngắn như vậy đã xong. Thật nếu nàng không được xem tận mắt thì cũng không thể tin được.

– Tiểu thư dự định dùng nó luyện ra bảo vật gì thế? Hàn Tinh tò mò hỏi?

– Trữ vật túi , giới chỉ hay trang sức gì đó chưa biết…

Thấy hai người trở ra, hai cô đồng bọn vội hỏi:

– Sao nhanh vậy, thất bại rồi à?

Ngọc-Điệp nghe thấy vậy vội ra dấu nói:

– Không thành công, xong rồi.

Hàn Tinh thấy vậy nói:

– Công việc may mắn thành công, đã đến lúc tạm biệt ba vị cô nương.

Tăng Ẩn cũng đang còn ở đây cũng ngạc nhiên không ngờ nhanh như vậy, thấy Hàn tinh rời khỏi vội đến tiếp tiếp khách.

Ngọc-Điệp vừa nghe tiếng tạm biệt quay lại đã không thấy, nàng dậm chân thầm trách hai tiểu muội của mình nói chuyện không tế nhị, lại tự trách mình chưa nói lời cám ơn.

Trên đường về động phủ Hàn Tinh than:

– „Không ngờ tu chân giới lại có những nữ tử kiêu ngạo, bất lịnh sự ngang ngược đến thế. Nếu mình còn ở lại thêm một lát chắc sẽ nổi nóng lên ra tay dậy cho cô ta chút lễ độ cũng nên. Trước sau gì cô này cũng phải chịu khổ vì tính tình của mình.“

Hàn Tinh vào động chưa được bao lâu, Tăng Ẩn lại đến gọi Hàn Tinh:

– Hàn tiền bối, ở ngoài sảnh đường có một cô gái áo đỏ cùng với hai trung niên hộ vệ đang chờ, cô gái muốn gặp mặt tiền bối. Xin tiền bối cho chỉ thị.

– Được rồi! Ngươi đi trước đi ta đến sau chốc lát.

Hỏa Mỹ Nhân La Hồng sao lại đến đây tìm mình, chắc nàng muốn tìm mình nói lời cám ơn cứu mạng đây, thôi ra tiếp cô ta một chút xem sao.

Vừa mới thấy bóng Hàn Tinh chưa kịp chào hỏi gì Hỏa Mỹ nữ đã vờn vã chạy lại đón kêu gọi:

– Hàn Tinh đại ca, khổ sở kiếm đại ca mãi đến nay mới gặp lại được.

– Ủa cô nương khổ sở tìm ta làm gì?

– Đại ca còn hỏi nữa? Hôm trước đại ca nói chúng ta đã gặp mặt tại tiểu muội không nhớ tên đại ca, sau đó tiểu muội nghĩ ra thì đương đi tìm đại ca ngay còn hỏi tại sao..

Hàn Tinh thầm nghĩ „cô này tính nóng nảy, nhanh nhẹn thật, làm cái gì cũng dồn dập như thác đổ, nhưng thật lòng không khó chịu như cô nương kia“ nên mỉm cười hỏi:

– Chỉ vậy thôi sao?

– Chỉ vậy sao được, lần này tìm được đại ca là để cám ơn đại ca đã cứu mạng và mời đại ca xuống núi vào thành đi dạo chơi một vòng.

– Đi chơi? Ý kiến hay. Đã lâu không có người rủ ta đi chơi đó!

– Vậy chúng ta đi thôi.

Thấy Hỏa Mỹ nhân chậm chạp như vậy Hàn Tinh liền xuất Tạc Đao ra, Tạc đao bỗng biến thành lớn chàng ra dấu mời Hỏa Mỹ Nhân đứng lên đó, nàng cũng không khách sáo làm thấy vậy chàng đứng ngay đàng sau nàng khẽ vận chân khí quán chú vào thanh đao, Thanh Đao gia tốc nhanh chóng như mũi tên rời cung phi cao xéo lên về phía trước, Hỏa Mỹ nhân giật mình kinh hãi la lên „Ah“ một tiếng thân người bất giác ngả về phía sau đúng lúc dựa ngay vào lồng ngực Hàn Tinh, nàng chỉ cảm thấy lưng mình dựa vào ngực cứng rắn mạnh mẽ của Hàn đại ca trống ngực bất giác đánh thình thịch, mặt nóng lên, cũng may không ai nhìn thấy. Còn Hàn Tinh chỉ thấy một thân thể mềm mại dựa vào ngực mình, làn tóc dài tung bay trước mắt, mùi hương thơm dễ chịu từ người nàng không ngớt bay vào mũi mình làm máu huyết trong người mình sôi sục lên như đang ngủ từ lâu nay bỗng chỗi dậy.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN