Hồng Mông Linh Bảo
Chương 46
Chương 46 Hỗ trợ bạn học (hạ)
Thì ra đồ cũng nhỏ như của ta, bọn hắn chỉ phô trương dùng thùng rỗng đựng đồ nhỏ. Minh thì thầm.
Mấy hôm trước Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới, suy nghĩ tạc và khắc một số đồ trang sức bằng ngọc thạch, hồng thạch, hoàng thạch, hắc thạch, kim cương thạch, ngũ sắc thạch, chàng lại lấy tơ nhện khử hết chất độc rồi bện thành giây đeo cổ. Nhớ đến cái lưới lợi hại của Hỏa Mỹ nhân tiện tay chàng luyện luôn một cái. Những đồ định tặng hay bán ở Phàm giới thì chàng dùng đá bình thường lại không cần dùng trận pháp khải linh vì sợ đưa đến sự tranh dành đoạt bảo giết người. Đồ nữ trang thì chàng bỏ công làm rất tỉ mỉ, như đôi chim ngũ sắc chàng theo hình dáng của tầm dược điểu mà vẽ, chàng đã vận đao khí chẻ ra làm hai, lại vận đao khí nhỏ như mũi kim mà khắc sau đó mới dùng hỏa khí nung ráp lại thành một khối.
Xướng ngôn viên lại lên tiếng:
– Đã đến giờ cắt bánh Sinh Nhật xin tiểu thư chọn một bạn mình có cảm tình nhất hôm nay mời lên cùng cắt bánh.
– Xin mời anh Thanh-Minh.
Cha mẹ Tú-Ngọc nghe thấy vậy liền hỏi nhau:
– Anh thấy cậu Minh này thế nào?
– Cũng khá lắm, nhanh nhẹn nhưng không hấp tấp, bình tĩnh, người cũng khá đẹp trai, không biết tài năng ra sao.
– Em cũng thấy cậu Minh này dễ coi, trong này nổi bật hơn cả.
– Chẳng lẽ còn khá hơn hai cậu Việt kiều kia.
– Đúng vậy, vả lại con gái mình còn nhỏ tuổi để cho nó đi học, nó đi học có bạn học cao minh thì mới có lợi cho nó. Còn mấy bạn Việt kiều thì mấy khi về thăm nước.
Mấy năm nay vì chuyện làm ăn hãng xưởng không quan tâm nhiều đến con cái, không ngờ con gái mình đã lớn, đòi hỏi tổ chức mừng Sinh Nhật mời bạn bè mới thấy con mình đang trưởng thành thành một thiếu nữ. Ba năm trước ân hận cho con mình nhờ người dùng nhân điện chữa không đúng cách khiến nó trí nhớ giảm hơn phân nửa, học hành đang ở top 5 trong lớp biến thành hạng cuối. Thiệt hại này đến nay không vãn hồi nổi. Hai vợ chồng kiếm bao nhiêu thầy giỏi về môn nhân điện trong và ngoài nưóc cũng không có cách vãn hồi được cho nên con gái mình muốn gì đều được chiều chuộng.
Minh tiến đến bên Tú-Ngọc trước sự ganh tị của những thanh niên, nhất là hai thanh niên Việt kiều, không ngờ nàng lại chọn Minh, cảm thấy làm danh dự, lòng tự tôn của mình bị tổn thương.
Sau khi Tú-Ngọc thổi hết mười lăm ngọn nến cắm chung quanh cái bánh bông lan năm tầng, những cây nến nhỏ được người lấy ra. Tú-Ngọc cầm dao, Minh cầm tay nàng cắt cái bánh tròn tầng trên thành tám miếng đều, sau đó để người cắt tiếp sau đó chia ra các bàn.
Nửa tiếng sau Tú-Ngọc lại xuất hiện với bộ đồ dạ vũ lộng lẫy màu vàng nhạt,
Xướng ngôn viên lại lên tiếng:
– Buổi dạ vũ bắt đầu. Xin tiểu thư chọn một bạn mình có cảm tình nhất hôm nay mời cùng mình cùng khiêu vũ bản đầu tiên.
Đại Thành bất chợt nói lớn:
– Khoan đã! Tôi có ý kiến để cho buổi dạ vũ có ý nghĩa và thêm đặc sắc,
chúng ta trước buổi dạ vũ tổ chức một cuộc thi cho nam nhân, ai thắng thì được quyền khiêu vũ với Tú-Ngọc tiểu thư bản đầu.
– Thi như thế nào? Một người hỏi.
– Chúng ta đương nhiên biểu diễn nhảy sô lô môn nhảy tuổi trẻ thịnh hành nhất hiện nay. Đó là nhảy nhảy Hip Hop.
Mấy bạn học nghe vậy lắc đầu thở dài, môn này ở Mỹ, phương Tây thịnh hành chứ tại quê nhà lạì tỉnh nhỏ thì không, chỉ thấy trên Inte và trong Tivi. Rõ ràng đây là cố tình làm khó bọn họ, ở thành phố có mấy người thích điệu Hip Hop này, bọn họ tối ngày lo học hành, khi nghỉ hè cũng lo đi học bổ túc hay ở nhà giúp đỡ gia đình làm gì có giờ để ý đến điệu nhảy Hip Hop. Tuy vậy họ cũng tò mò muốn được xem cuộc thi này.
– Cũng được! Nhưng phải có ít nhất năm người tham gia nếu không đủ không có ý nghĩa. Hơn nữa Đại Thành và Chung Quy phải biểu diễn trước. Chúng ta lại cần hai vị trọng tài và nhờ mọi người xem chấm điểm.
Kêu gọi mãi cuối cùng kiếm được thêm ba người tham gia. Minh không định tham gia nhưng bị bạn học đề cử quá nên cũng phải đồng ý. Trọng tài là ba mẹ Tú-Ngọc, mười lăm bàn mỗi bàn nhận được năm tờ giấy, cứ một người biểu diễn xong là các bàn chấm điểm cho ít nhất 1 đến nhiều nhất 10 điểm.
Xướng ngôn viên nói với tốc độ nhanh lớn rõ như một MC chuyên nghiệp:
– Chuẩn bị bắt đầu, mở nhạc mời thí sinh thứ nhất số 1 Đại Thành ra biểu diễn.
Mọi người vội vây quanh xem, thấy Đại Thành người dẻo như bún, lúc thì thư người máy, lúc thì đi đứng như người què, lúc thì từ từ nằm ngữa xuống đất, song điều lạ là hai chân vẫn đặt trên mặt đất, sau đó lại không dùng tay mà dùng lưng theo điệu nhạc đứng dậy. Mọi người la hét vỗ tay ủng hộ. Biểu diển thời gian là hai phút. Sau đó các bàn có ba phút chấm điểm rồi đem kết quả cho ba má Tú-Ngọc tổng kết.
– Người tiếp theo biểu diễn số hai, Trung Quy, người hắn tuy vai hùm lưng gấu đồ sộ nhưng nhảy Hip hop rất dẻo lại nhịp nhàng hấp dẫn chẳng kém gì Thành.
Minh chứng kiến hai người Việt kiều biểu diễn nhảy Hip hop, thì thầm nghĩ:
– „Thì ra chủ yếu là mềm dẻo biểu diễn theo nhạc những động tác mềm dẻo, những tư thế người không có công phu luyện tập không ai làm được.“. Thứ này cũng không thể làm khó mình được.
Chấm điểm xong hai người. Xướng ngôn viên gọi:
– Người biểu diễn kế tiếp số ba Thanh-Minh.
Đến phiên Minh biểu diễn các bạn học sinh, kể cả Tú-Ngọc, ba má nàng càng tò mò. Họ ai cũng đều biết rõ Minh chưa từng học nhảy thứ nhạc này bao giờ, đừng nói là Hip Hop, ngay cả các điệu khiêu vũ hay disco cũng chưa từng thấy ai nói hay xem chàng đã nhảy nên họ vỗ tay ủng hộ thật to thật dài còn hò hét huýt sáo inh ỏi.
– Minh, minh, minh ….
Minh trước tiên trình diễn kiểu hoạt động người máy Robot, chân như bước giật theo điệu nhạc, nhưng thực ở dưới đất không di chuyển đến một bước, thân người như đã di động đi đến phía trước, nhưng xem dưới đất không phải, sau đó tất cả tay chân dừng lại một giây, lập lại năm mười lần thì nghe thấy tiếng vỗ tay chung quanh chàng lại biểu diễn đi dáng người què chân cong hẳn ra phía sau người xem tưởng chàng đầu gối bị trật khới sau thân người vặn trái vặn phải cúi xuống sau cùng từ từ theo điệu nhạc ngã ngửa ra phía sau, đúng là chàng sử dụng Thiên cân trụy, tất cả trọng lượng dồn xuống hai bàn chân, nằm hẳn xuống mặt đất rồi từ từ theo điệu nhạc hai tay múa dẻo đứng lên, còn mười giây chàng bỗng tung người lên lăng không cao bốn thước lộn mấy vòng rồi hai tay cầm hai chân sau đó chậm duỗi thẳng ra xuống nằm song song mặt đất, người từ từ rơi xuống khi các mặt đất ba tấc chàng cong người bụng lên trên hai tay, hai chân chống đất sau đó chậm theo điệu nhạc đứng dậy thì vừa đúng hai phút. Mặt chàng vẫn thản nhiên, hơi thở điều hòa.
Mọi người vỗ tay hoan nghênh rồi các bàn chấm điểm.
Hai người kế tiếp là anh em họ với Tú-Ngọc đến từ Thành Phố HCM và Đà Lạt, họ cũng đã học nhảy Hip hop và học võ công quyền cước nên nhảy khá dẻo nhưng kém ba người trước một ít.
Cuộc thi trong vòng nửa tiếng thì xong. Mọi người chờ đợi ba má Tú-Ngọc tuyên bố kết quả xem ai được khiêu vũ bản đầu tiên với Tú-Ngọc.
– Tôi xin tuyên bố người nhiều điểm nhất trong cuộc thi nhảy Hip hop trong cuộc thi hôm nay sẽ được thưởng danh dự được khiêu vũ bản đầu tiên với nhân vật chính hôm nay là…với tổng số điểm là một trăm bốn mươi hai điểm là thí sinh số ba Thanh-Minh.
– Người đạt được số điểm nhiều thứ hai là một trăm ba mươi tám điểm thí sinh số một Đại Thành, số điểm nhiều thứ ba là một trăm ba mươi bảy điểm thí sinh số hai Trung Quy, số điểm nhiều thứ bốn là một trăm ba mươi điểm thí sinh số 4…..
– Bây giờ mời Thanh-Minh ra sàn nhảy, cùng nhân vật chính hôm nay khiêu vũ bản đầu tiên.
Minh vừa đi ra, Tú-Ngọc trong bộ đồ dạ vũ lộng lẫy sang trọng đã đón chàng đưa tay phải cho Minh nắm lấy, tay trái bỏ lên vai chàng. Bản Valze đã bắt đầu dạo đàn chàng không khách sáo tay phải đỡ sau lưng nàng trên eo một khoảng một gang, nhìn nàng gật đầu rồi theo nhịp dắt nàng theo điệu nhạc.
Đại Thành suy nghĩ nát óc mới bày ra trò thi đua nhảy Hip hop, đã tính toán phần mình tất thắng, bày ra tưởng rằng thành công rốt cuộc Minh vẫn thắng làm hắn buồn bực không xiết, bỏ biết bao nhiêu công chẳng khác gì „công anh đào ao nuôi cá, em mời người lạ tát cá ao anh.“ Nhưng người ta rõ ràng tài năng hơn mình nên đành chịu.
Trong khi Minh cùng Tú-Ngọc khiêu vũ, người thì vẫn còn bàn tán về cuộc thi nhảy vừa qua, các cô thì chăm chú cuộc khiêu vũ trước mặt.Một cô bạn học nói với Thanh-Hằng:
– Tú-Ngọc hôm nay nó thật là hạnh phúc, bữa mừng sinh nhật hôm nay được ba má nó tổ chức cho thành công, có lẽ ngay giây phút này mới là hạnh phúc nhất của nó, còn gì cho bằng tay trong tay của người mình thích nhịp chân bước theo điệu nhạc tiếng đàn.
Thanh-Hằng mỉm cười chọc:
– Cũng đúng, mày đang mơ cũng tổ chức một buổi tiệc sinh nhật phải không, vậy thì phải chú ý học hỏi rút kinh nghiệm cho mình, đến khi mình làm thì khỏi bỡ ngỡ.
– Mày nói nghe thì dễ , chúng ta làm sao có chỗ rộng như vầy, vả lại người tao thích cũng không có. Tao nghĩ mày tổ chức được đó còn tao không đủ khả năng.
– Ai bảo mày tổ chức phải y hệt như của Tú-Ngọc, có lớn làm lớn, có nhỏ làm nhỏ. Có khi mày chỉ cần mời người yêu của mày, hai đứa mừng sinh nhật cũng được vậy, có khi còn thơ mộng hơn cả mời nhiều người, còn gì bằng chung quanh chỉ có đôi ta.
Trường và Ánh thì lại nói chuyện đề tài nhảy hip hop. Trường thắc mắc nói:
– Không biết thằng Minh làm sau người dẻo như vậy, tao thấy tối ngày nó lo học như chúng ta làm gì có giờ tập luyện mấy thứ ấy.
– Tao nghĩ nó diễn được thân mềm dẻo là nhờ tập luyện võ, mày không thấy ở trong lớp và ngay cả khối lớp 8 không thằng đánh lại nó à. Thằng Thọ, thằng Vuơng, thằng Trọng lợi hại như thế nhưng cũng không đánh lại Minh, đủ thấy Minh có võ thuật cao minh.
Trường vỗ tay vào nhau cái „đét“nói:
– Đúng rồi, vậy mà tao nghĩ không ra. Không ngờ hắn mới nhìn một lần là nhảy theo được ngay, nhất là màn cuối cùng nhảy cao lên thật nhanh rồi chậm chậm rơi xuống như có người nâng hay như người có treo dây vậy.
Minh và Tú-Ngọc khiêu vũ xong bản Valze, tiếp đến là một bản Tango. Minh đang định buông chào thì Tú-Ngọc lại giữ chặt tay không buông nói:
– Anh Minh khiêu vũ với em thêm bản Tango này nữa đi.
Minh nhìn vào mắt Tú-Ngọc mỉm cười gật đầu, Minh lại dẫn nàng bước theo nhịp điệu Tango, lúc này chàng đã có tự tin với khiêu vũ nên càng lúc càng biểu hiện xuất sắc. Điệu Tango khiêu vũ thì dễ nhưng khiêu vũ hay thì rất khó, nhất là những cử chi, động tác xoay đầu cổ. Ai cũng đồng ý điệu Tango biểu hiện sự quý phái của người khiêu vũ.
Nhật Ánh bỗng nói:
– Thằng Minh học khiêu vũ từ lúc nào, sao hắn biểu hiện quá chững chạc không kém các nam thí sinh thi khiêu vũ trong Tivi vậy.
Người cùng bàn nghe vậy vội chú ý trên sàn nhảy, thì thấy người lúc này lưng thẳng tắp, ngực ưỡn mặt nghiêm, ánh mắt nhìn thẳng vào Tú-Ngọc, khí thế khác hẳn lúc nhảy bản Valze. Tú-Ngọc thì lúc theo bước, lúc thì xoay lúc thì ngả cả người trên vòng tay Minh mười phần tin tưởng bàn tay ấy luôn sẵn sàng đỡ lấy thân mình. Trong chốc lát hầu hết mọi người nhìn vào sàn nhảy xem.
Hết bài Tango, Minh cámm ơn Tú-Ngọc dẫn nàng về chỗ ngồi thì Đại Thành đã đến mời nàng khiêu vũ bản tiếp theo.
Minh thấy Uyển Như cứ nhìn vào minh như mong đợi nên cũng đến mời nàng ra sàn nhảy khiêu vũ với mình bản kế tiếp điệu Chachacha sau đó bản Slow. Điệu Slow vốn hợp với tình nhân khiêu vũ nên Minh định buông tay dắt nàng về chỗ ngồi, thì nàng không chịu buông nói:
– Anh Minh nhất định phải khiêu vũ với em bản này, em mới ra chưa được nóng người mà anh nỡ bỏ cuộc sao.
Minh hai mắt nhìn thẳng vào mắt nàng khiến mặt nàng hồng lên rồi nói:
– Điệu Slow này nên dành cho các cặp tình nhân. Em là tình nhân của anh sao?
– Ừ, thử xem.
– Vậy khiêu vũ bản này thử xem.
Hai người khiêu vũ mấy nhịp Minh để ý chung quanhh sàn nhảy thì không còn ai ngoại trừ hai đứa, kể cả Tú-Ngọc cũng không khiêu vũ bản này với Đại-Thành về chỗ ngồi. Bất chợt thấy tay phải của Uyển Như rút ra cũng đưa lên ôm cùng tay trái ôm cổ mình khiến hai thân thể sát vào nhau, tay trái Minh bỗng dư thừa nên đành vòng ra sau eo nàng ôm lấy, đúng như cách nhảy điệu Slow của các cặp tình nhân.
Trong lúc đó Tú-Ngọc ngồi buồn bực, biết vậy lúc nãy cùng chàng khiêu vũ hai bản nữa, thì bây giờ ta đang ở trong vòng tay của chàng chứ không phải Uyển Như.
Còn Đại Thành càng buồn bực hơn, khi khiêu vũ xong bản Chachacha bản Slow tiếp tục thì Tú-Ngọc nói:
– Xin lỗi anh Thành, em khiêu vũ ba bản liền rồi nên hơi mệt vậy để em về chỗ nghỉ ngơi.
Đại Thành các tức hơn khi Minh đang ôm em gái mình khiêu vũ bản Slow, hắn ngồi một lúc lửa giận càng lúc càng tăng, chạy ra sàn nhảy nói:
– Mau buông em gái tao ra.
Uyển Như giật mình hỏi:
– Anh Thành làm gì vậy, đây là nơi đông người.
Trong khi Minh cứ giả vờ như không nghe thấy gì cứ tiếp tục, Thành thấy vậy lại nhắc lại:
– Mau buông em gái tao ra, không có đừng trách ta ác độc.
Minh vẫn cứ giả vờ như không. Thành liền đấm một quyền vào lưng Minh, thấy Minh cũng không né tránh thì mừng thầm nghĩ:
– Lần này cho mày ăn đau khổ.
Khi tay hắn chạm vào lưng Minh thì thấy lưng đối thử mềm nhũn, tay đấm như đánh trúng vào cái nệm bông, chưa tiếp tục cảm giác thêm thì lại thấy da lưng Minh đang mềm trở thành dẻo dai như chợt có tính đàn hồi đẩy nắm tay của mình ra khiến tay hắn tê dại người bị đẩy lui lại mười mấy thước ngồi luôn xuống một cái ghế, bây giờ không chỉ tay tê dại thêm vào cả người cả đôi chân cũng tê dại, muốn đứng dậy cũng không được.
Mọi người nhìn chung quanh không hiểu gì, thấy Thành đầm một quyền vào lưng Minh sau đó thấy Thành ngoan ngoãn bước giật lùi trở về chỗ ngồi. Còn Minh và Uyển Như vẫn tiếp tục khiêu vũ bản Slow đến hết bản.
Minh khiêu vũ thêm bốn bản với hai cô gái lạ nữa thì chào ra về.
Bốn tiếng sau Minh ở trên giường tĩnh tọa, dùng thần thức xem Tú-Ngọc chờ nàng chuẩn bị ngủ, chàng lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi khống chế âm khí thành một tia nhỏ đưa vào hai lỗ tai nàng, đem nàng vào giấc mộng. Minh dùng thần thức vào Mi tâm của nàng, Thức Hải của nàng chưa thành hình chỉ đơn giản có một chút không gian nhỏ chứa linh hồn trí nhớ. Minh thấy quả nhiên linh hồn trí nhớ nàng bị một màn sương che làm lu mờ, chàng vào mộng cảnh thì nàng đang tưới hoa trong vườn, vừa thấy Minh thì vui mừng, dẫn Minh đi quanh vườn giới thiệu, trong vườn cũng bị làn sương mỏng che lấp.
Minh hỏi:
– Ở đây sao lại có làn sương này, em có biết nó xuất từ đâu không?
– Chính là từ góc đó.
Minh lại xem một chút thì thấy một động huyệt sương trắng từ trong đó không ngừng tuân ra.
– Phải tìm cách phong kín nó lại em ạ, nếu không vườn hoa, cây cảnh của em không phát triển được.
– Làm sao phong kín nó lại được, nếu anh biết thì giúp em làm đi.
– Vậy em tiếp tục tưới hoa đi để anh tìm cách phong ấn nó.
Minh ra khỏi mộng cảnh của nàng ra đến thức hải không gian tìm thấy một kỳ huyệt tương ứng đang chảy ra khí trắng như sương mù chàng liền phong ấn huyệt này lại sau đó nội soi thì ra huyệt này dẫn ra huyệt Ngọc Chẫm, không biết vì sao bị đả thông. Chàng ngẫm nghĩ một hồi lại phong ấn thêm hai tầng nữa vì sợ phong ấn không được hai chục năm. Bây giờ thêm hai tầng thì có thể cầm cự sáu chục năm, lúc đó nàng cũng già rồi không còn gây tổn thương baơ nhiêu nữa. Chàng kiểm tra lại tất cả thấy không còn sơ xuất thần thức liền rời khỏi thức hải của nàng.
Nửa năm học trôi qua mau chóng, mùa lễ Giáng-Sinh sắp đến rồi tết, Minh cũng tạc mấy trăm bộ tượng, tranh bằng gỗ, đá, nữ trang bằng đá, trao cho mấy em mồ côi đi bán lấy tiền tiêu tết.
Qua tháng học thứ năm Minh làm đơn xin thi nhảy lớp, chàng muốn thi nửa học kỳ của lớp 8 đồng thời thi nửa học kỳ lớp chín. Đơn xin được cô giáo chủ nhiệm, hiệu trưởng đòng ý đóng dấu đem lên bộ giáo dục trên tỉnh xét.
Cuối cùng Minh được đồng ý nếu thi đậu sẽ được vào lớp Tuân 9c học chung.
Ba mươi Tết Minh đến nhà Cụ Thứ chơi thấy cả nhà đang xum họp làm bánh chưng, cụ Thứ để mặc mọi người kéo Minh đi xem gà nòi.
– Minh này, cháu xem ta chuẩn bị xong hai con gà ô, và con Tiểu Hỏa Sư chuẩn bị xuất trận xem có được không.
Nghe cụ Thứ nói vậy Minh nhìn trong bu hai con ô chân trắng, ô chân đen và đúng là con Tiểu Hỏa Sư. Hai con gà ô đã đủ tuổi đã đành, còn con Tiểu Hỏa Sư kê thì mới có bảy tháng nên Minh hỏi:
– Con Tiểu Hỏa Sư kê này mới có bảy tháng mà cụ cũng muốn đem nó ra trường so tài ư?
– Đúng vậy! Con Tiểu Hoả Sư kê này từ hôm cháu đưa cho ta, được chăm sóc rất tốt, không biết cháu đã dùng cách gì nuôi nó, lúc ta nhận gà đã nhận ra nó rất cứng cáp, quả nhiên nó lớn như thổi, lần xổ đầu tiên đã đánh một đòn cáo chết một con, xổ lần thứ hai con kia qua hồ thứ hai nó đá con kia dậy không nổi. Xem ra nó còn lợi hại hơn cả bố nó nữa.
Minh tò mò mở bu bắt con Tiểu Hỏa Sư kê ra xem thì thấy chắc nịch, quả nhiên nó đã được cụ Thứ chăm sóc chuẩn bị rất tốt.
– Thế cụ định ngày nào đi, và đi trường gà nào?
– Ta nghe tin tết năm nay trường gà ở Đức Trọng tụ tập nhiều sư kê và chiến kê từ khắp nơi như Phan Rang, Bảo Lộc, Di Linh nên định hôm mồng hai đến đó.
– Vậy cháu cũng theo đi xem chơi cho biết.
Hai cụ cháu nói chuyện gà một lúc bỗng cụ Thứ hỏi:
– Con Hỏa Sư kê cháu nuôi bây giờ ra sao?
– Tốt lắm, cụ chờ cháu chút.
Minh ra phía ngoài đưa con Hỏa Sư kê ra, bê lại cho cụ Thứ xem. Cụ Thứ vừa thấy nó giật nảy mình, mấy tháng trước nó chỉ còn chờ chết dần chết mòn, nay nhìn thấy nó sung sức còn hơn xưa, lông lại mới thay xong, nhìn bộ lông không gioáng gì gà tơ, trông thật mượt mà. Hoả Sư kê thấy chủ cũ đi đến gần kêu „túc túc“ xệ cánh xuống rẽ liên tục như mừng gặp chủ cũ.
– Cháu nuôi thật khéo tay.
– Không biết cụ có con nào đồng trạng cho nó xổ vài phút hay không.
– Có, ở đây ta có một con Ngũ sắc của bạn thằng Cường, để ta gọi cho nó hỏi xem nó có dám cho xổ không.
Nói chuyện chơi một chút bạn anh Mạnh-Cường là Thắng chạy Honda đến chào hỏi làm quen. Thắng nhìn con Hỏa Sư kê mà trong lòng ớn lạnh nghĩ:
– Đây là con Hỏa Sư kê ư? Khí thế mãnh liệt như vậy, con ngũ sắc của mình khó mà cầm cự được, nhưng mình đã lỡ đến đây thì cứ cho thử mấy chân xem.
Minh thấy con Ngũ sắc quả nhiên đẹp, có tướng văn rất tốt, đồng chạng với Hỏa Sư kê nhưng có lẽ ít tuổi hơn mấy năm.
Làm nước xong xuôi buông hai con ra chúng liền xông vào nhau đánh đòn giao
xem rất hay, gà già đánh chậm nhưng đòn giao đánh rất khôn khéo, trong đó có những thế lừa, buông tát rất chính xác, vào đòn cuốn con Hỏa Sư đánh mạnh mẽ dồn dập như bão tát, khiến con ngũ sắc tối tăm mạt mày phải đi dưới chui rúc đánh vỉa. Hoả Sư kê tính nhạy nóng nênn con ngũ sắc cứ chui là nó mổ vai đánh kiềng bắt buộc đối thủ ló đầu ra cho nó đánh, sau mười phút con ngũ sắc bị một đòn cáo kêu „Quác“ một tiếng gà bị đá bắn ra xa hai thước gà bị vênh cổ quay cuồng như say rượu. Minh thấy vậy liền giữ lấy con Hỏa Sư kê không cho nó đá bồi. Con ngũ sắc một hồi bớt đau, được Thắng bắt lại xoa bóp cổ một lúc thì trở lại bình thường. Thắng nói:
– Thôi xổ vậy thôi cho biết, con Hỏa Sư kê này đá đòn mạnh kinh hồn, con ngũ sắc dù đã có chín huy chương rồi nhưng cũng chịu không thấu.
Cụ Thứ nghe vậy nói:
– Con Hỏa Sư đã bảy tuổi, huy chương cũng không ít, tưởng nó phải chết già rồi ai dè lại được phục hồi lại, phông độ, khí thế còn hơn xưa.
Làm nước kỹ càng cho hai con gà xong Minh nán lại xem khướu một lát thì nghe cụ Thứ đến hỏi:
– Mẹ cháu ra sao rồi, ta thấy cháu tươi tỉnh, yêu đời chắc mẹ cháu đã có biến chuyển.
– Cám ơn cụ nhiều. Nhờ nghiên cứu cuốn „Châm cứu đại toàn“ của cụ cháu đã chữa thành công cho mẹ cháu, bây giờ nàng đã khỏi hẳn đi lại bình thưòng.
– Thật tốt quá, trời không phụ người có lòng.
– Ta thấy cháu vẫn còn ham mê thú nuôi chim hôm nào chúng ta lại đi đánh một con cho cháu.
– Vâng, cám ơn cụ! Khi nào cụ đi được cháu đi với cụ một chuyến.
– Minh này, ta hỏi cháu chuyện khác, môn nội gia Hùng Kê quyền cháu đã học được mấy thành?
– Cháu đã học hết các chương trong sách luyện đến tiên thiên sau đó không cần tiếp tục luyện thêm, vả lại bộ này thiếu mất một chương cuối.
– Cháu có thể biểu diễn các chiêu thức trong đó cho ta xem một lần không?
Minh đồng ý sau đó biểu biễn bắt đầu từ chiêu „Kim kê chuyển sí“ Minh liền đem các chiêu thế “Hùng kê triển sí”, “Tam Cước đoạn cốt”,“Nhị Phủ Song Đối”, “Nhị Phủ Song Phi” , Vạch Cỏ Tầm Trùng”, “Hữu Tả Phá Kiềng và “Nhất Tiễn Xuyên Hầu” đánh cho sư tổ xem. Sau đó lại đem chiếu biến chế thêm Hùng kê chuyển sí sau đó bay lượn lộn, lăn trên không một chút, sau cùng đem mấy chiêu Hùng Kê đá mé, đá tạt và Hồi mã thương kết hợp với đòn chân số chín ra biều diễn , Minh lại biểu diễn thêm „Lăng không liên hoàn cước“ chàng mới học lóm của Trọng, sau đó kết hợp với những thế đòn chân của Vovi nam sửa lại cho hợp với mình hết.
– Mấy chiêu sau là của cháu tự nghĩ ra hợp với cháu sử dụng cháu đem ra biểu diễn cho cụ xem luôn.
– Ta cũng tập Hùng Kê quyền của Nguyễn Lữ từ nhỏ, bây giờ ta biểu diễn một lần cháu xem, may ra mai này cháu lại sáng tác thêm mấy chiêu không chừng.
Minh nghe cụ Thứ nói vậy vội ngưng thần chú ý xem từng chiêu thức trong lòng thầm khen, quả nhiên lợi hại, Minh thấy thêm mấy chiêu lạ chàng chưa biết, „Nhất cước đoạn sí“ „Song đao đoạt nhãn“ Dùng hai ngón tay cái đâm vào thái dương, hay vào mắt đối thủ. „Khai Vựa Lúa“….
Hai ông cháu say mê thảo luận về Hùng kê quyền các chiêu thế, kinh nghiệm chiến đấu, khiến Minh nhiều lúc say mê, hết ngạc nhiên này đếnngạc nhiên khác không ngờ đời cụ Thứ trải qua nhiều trận đấu đến thế. Cũng giống Minh cụ sáng tác thêm một số chiêu thức dựa theo Hùng kê quyền, nhận thức từ những trận đá gà nòi đặc sắc. Đến chiều Minh mới chào cụ Thứ đi về hẹn cụ mồng hai sẽ đến cùng đi Đà Lạt.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!