Hồng Nhan Loạn
Chương 17: Thế sự khó lường
“Phu nhân khí huyết suy nhược, hơn nữa còn gặp một trận kinh hãi!” Đại phu nhìn vị Thừa tướng quyền lực ngất trời nhưng tuổi đời còn rất trẻ trước mắt, có chút hoang mang lo sợ. Lão đã giữ chức ngự y trong cung nhiều năm nhưng chưa từng thấy người này biểu lộ cảm xúc ra ngoài rõ rệt như thế, đại phu khiêm nhường cung kính bẩm báo: “Thương thế của phu nhân không quá nghiêm trọng, chỉ cần chú ý cẩn thận điều dưỡng một thời gian sẽ bình phục.”
Mi tâm rốt cuộc cũng dãn ra, Lâu Triệt nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy phiền ngài kê đơn thuốc đi.” Nói rồi quay người, vén rèm tiến vào trong trướng.
Trong trướng im lìm không một tiếng động, làn hương an thần phảng phất vờn bên cánh mũi, bước về phía bàn, mở lư hương, dập tắt hương trầm đang đốt trong lò, Lâu Triệt xoay người, định thần nhìn về chiếc giường đặt chính giữa trướng. Một thân ảnh mảnh mai đang say ngủ trên giường trải thảm lông cừu mềm mại, mái tóc đen huyền tản mát trên lớp chăn lông, ánh lên một vẻ xinh đẹp nhuốm màu nhợt nhạt bệnh hoạn.
Tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, dịu dàng kéo tấm chăn lông cừu che kín tận cổ Quy Vãn, cẩn thận ủ kín lấy nàng, chợt nhận thấy tấm chăn trên tay động đậy, chàng chuyển mắt, thấy mi mắt Quy Vãn hơi run run. Nàng từ từ mở mắt, đồng tử đen láy trong veo, thăm thẳm như bầu trời đêm ngập ánh tinh tú.
“Phu quân đại nhân…” Quy Vãn chậm rãi lên tiếng, đầu óc còn mơ màng.
Lâu Triệt chăm chú nhìn Quy Vãn không đáp, sắc mặt không chút thay đổi, thấy nàng muốn ngồi dậy, chàng liền với lấy chiếc gối thêu kê sau lưng nàng.
Nhận ra sắc mặt không cảm xúc của chàng, Quy Vãn giật mình, cất tiếng hỏi: “Phu quân đại nhân, giận thiếp sao?” Vừa ngồi thẳng người, chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng nàng nghiêng người tựa trên chiếc gối thêu.
Lòng tích tụ bao điều không nói nên lời, Lâu Triệt hơi lạnh mặt, thấy thân thể Quy Vãn không được khỏe lại không khỏi đau lòng, nhịn không được nhẹ giọng quở trách: “Nàng chán sống rồi ư? Sao lại muốn tới chỗ này?” Thiếu chút nữa là nàng táng mạng nơi cùng cốc rồi.
Quy Vãn nhợt nhạt cười: “Thiếp muốn tới ngăn cản, thật không tưởng được, đến đây rồi mới thấy bản thân thật nhỏ bé.” Giọng nói trầm trầm ẩn khuất biết bao thương tiếc sầu não.
Nghe những lời bi thương như vậy, Lâu Triệt không phản ứng, vốn còn muốn mắng nàng một trận, cuối cũng không thốt nổi một câu. Tận mắt chứng kiến cô gái bản thân vẫn tận lực yêu chiều che chở lần này gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy đã khiến chàng đủ lo lắng bứt rứt rồi. Muốn quở trách vài câu lại không đành lòng, cuối cùng chàng đành thở dài, bất đắc dĩ dò hỏi: “Quy Vãn, vì sao nàng nhất định phải để tâm chuyện của Hoàng hậu đến vậy?”
Quy Vãn mỉm cười, trầm ngâm một lát, cuối cùng đúng lúc Lâu Triệt còn tưởng nàng không muốn đáp lại, nàng mới khoan thai lên tiếng: “Vậy Phu quân đại nhân vì lẽ gì cũng nhất nhất lưu tâm chuyện Hoàng hậu như vậy chứ?”
Lâu Triệt nín thinh, có cảm giác muốn nói không được, nhìn sắc mặt trắng bệch của Quy Vãn, nói: “Cũng không phải ta cố tình muốn nhắm vào Hoàng hậu, chuyện hôm nay đều do Hoàng hậu tự mình chuốc lấy thôi.” Nặng nề nói xong, giọng nói cũng nhu hòa hơn một chút: “Quy Vãn, nàng không cần quan tâm tới chuyện này nữa, cứ để ta xử lý.” Lâu Triệt đưa tay vén lại mái tóc tản mát, giúp nàng kéo cao tấm chăn ấm, chỉ lo không khí lạnh lẽo âm hiểm ở dốc Phượng Tê khiến thương thế của nàng nặng thêm.
“Không thể không lo được…” Quy Vãn nhẹ nhàng thở than giữa ánh mắt kinh ngạc của Lâu Triệt.
Lâu Triệt nhíu mày, lòng kinh ngạc không thôi, không đợi chàng kịp lên tiếng, Quy Vãn đã tiếp: “Phu quân đại nhân, chàng có muốn nghe thiếp kể lại một câu chuyện cũ không?”
Biết nàng đang muốn kể lại một câu chuyện vô cùng quan trọng, Lâu Triệt không nói gì, chỉ trầm mặc chờ đợi.
Quy Vãn chuyển tầm mắt, ngưng thần nhìn chiếc lư hương trên mặt bàn, chậm rãi mở lời: “Hai mươi năm trước, thân mẫu của thiếp cũng là một mỹ nhân nức tiếng gần xa, trời xinh bản tính cởi mở tự nhiên, còn thêm ba phần cứng rắn chua ngoa…”
Lâu Triệt khẽ giật mình, nhớ lại lúc hai người thành thân thì phụ thân Quy Vãn vừa mới từ quan ra đi, ngay cả hôn lễ con gái cũng không tham dự, còn mẫu thân của nàng nghe nói đã theo hạc về cõi tiên từ mấy năm trước, không hiểu vì sao giờ nàng đột nhiên nhắc tới thân thế của mình, lẽ nào trong lòng còn điều gì khổ tâm? Chăm chú nhìn sắc mặt mơ màng mà nàng để lộ ra, chàng định thần lắng nghe tiếp.
“Lúc còn tuổi trẻ, mẫu thân từng đem lòng yêu thương một chàng thư sinh, người không ngại gia tộc phản đối mà gả cho hắn, còn sinh hạ một cô con gái. Có điều hai người sau này sống không hạnh phúc, mẫu thân rời bỏ người đàn ông kia, gả về cho phụ thân thiếp: “Vài lời đơn giản tóm lược lại cả cuộc đời một người phụ nữ, lời nói lộ ra ý vị thê lương. Nghe đến đây, mi tâm Lâu Triệt chầm chậm nhíu chặt, mơ hồ đoán ra hàm ý trong câu chuyện.
Quy Vãn ngừng lời, hé ra một nụ cười khổ, nói tiếp: “Thiếp sống trong phủ bao nhiêu năm chưa từng thấy mẫu thân có một ngày thực sự vui vẻ, người trước sau luôn âu sầu trăm mối, chẳng bao giờ thấy mặt mũi giản ra. Mẫu thân rất thương yêu thiếp, có thể nói là hết sức cưng chiều, nhưng lại thờ ơ hờ hững với đại ca, phụ thân thì ngược lại yêu thương ca ca, không ưa thích thiếp. Mẫu thân thân thể yếu nhược, năm thiếp mười bốn tuổi, mẫu thân bệnh nặng dai dẳng, dẫu cho phụ thân hết lòng cầu thầy cầu thuốc bốn phương nhưng không cách nào xoay chuyển tình thế. Trước khi mẫu thân qua đời rất muốn gặp lại đứa con gái đã bị người bỏ rơi suốt mười mấy năm, người đã dồn cả tình yêu thương vốn dành cho cô gái kia cho thiếp, chỉ hy vọng về sau thiếp có thể thay người trả lại món nợ nhân tình này cho người tỷ tỷ vô duyên kia.” Nói tới đây, Quy Vãn ngả người xuống, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Lâu Triệt thất thần, đáp án đã quá rõ ràng rồi nhưng chàng vẫn cố gặng hỏi: “Tỷ tỷ của nàng…”
Quy Vãn quay sang, đăm đăm nhìn Lâu Triệt, hờ hững hỏi: “Không phải chàng đã đoán ra rồi sao? Hoàng hậu chính là người thiếp còn nợ nhân tình.” Trong ánh mắt tự nhiên tiêu sái hàm chứa một vẻ kiên quyết vững vàng không hề dao động.
Trầm ngâm một lát, Lâu Triệt cũng không biết phải phản ứng thế nào, chàng chỉ đưa mắt nhìn Quy Vãn, vẻ mặt đăm chiêu.
Quy Vãn cười nhẹ một tiếng, đưa tay vén gọn mái tóc về một phía, lại như thoải mái hỏi: “Phu quân đại nhân, thiếp phải làm sao bây giờ?”
Lâu Triệt chăm chú nhìn nàng có chút khó hiểu, một dự cảm xấu chợt dâng trong lòng khiến chàng có chút phiền não, nhất thời nói không nên lời.
“Làm sao bây giờ?” Quy Vãn cười cười hỏi, chợt thấy buồn bã, “Thiếp phải bảo vệ Hoàng hậu, chàng muốn chở che cho Huỳnh phi, có lẽ giờ đây lập trường của hai ta đối địch nhau mất rồi.”
“Không thể nào.” Một lời quả quyết cắt đứt những suy đoán của nàng, Lâu Triệt nghiêm giọng nói: “Đây vốn không phải vấn đề giữa hai ta.” Phiền muộn, từng đợt phiền muộn dội vào đáy lòng, chàng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh có ngày chính miệng nàng nói ra hai tiếng “đối địch” này, khiến tâm chàng nặng trĩu.
“Quy Vãn, người nhắm vào Hoàng hậu không phải là ta mà là Hoàng thượng, là đấng quân vương của đất nước này, nàng có hiểu không?” Lâu Triệt giải thích, lời nói lẫn lộn cả những bối rối không thể kể rõ.
Quy Vãn nhoẻn miệng cười, hiện rõ vẽ lưỡng lự, cuối cùng u sầu hỏi lại: “Không có Huỳnh phi liệu Hoàng thượng có cần nhọc lòng làm vậy không?”
Lâu Triệt im lặng, đáp án quá rõ ràng rồi, chàng không còn đường thoát lui.
Thời gian lê thê kéo qua, còn trong doanh trướng tưởng chừng thời gian đã đóng băng, đông cứng lại, mơ hồ một cảm giác dồn ép mãnh liệt lan tỏa trong bầu không khí nặng nề.
“Quy Vãn à!” Lâu Triệt mở miệng, nhẹ nhàng gọi tên nàng, thanh âm dịu dàng trầm thấp.
Nghe tiếng gọi, Quy Vãn kiềm không đặng run lên nhè nhẹ, nàng cảm thấy chua chát, xót xa, gương mặt vẫn mang theo nét cười dịu dàng: “Phu quân đại nhân, chàng từng hứa sẽ hết lòng thỏa mãn mọi nguyện ước của thiếp, thiếp vẫn tin vậy, nhưng nếu ý nguyện của thiếp tổn hại tới lợi ích của Huỳnh phi, liệu chàng có còn đứng bên thiếp như trước kia không?”
Ngột ngạt đến không thở nổi, bầu không khí trầm trọng tựa hồ bóp nghẹt con người, Lâu Triệt im lặng, sắc mặt nặng nề, không biết đang bận đăm chiêu nghĩ ngợi gì. Quy Vãn khẽ thở dài, cảm thấy vô cùng mỏi mệt, tổn hại tinh thần, hư hao tình cảm, đau đớn tâm tư; nàng vụt thoát khỏi tấm chăn lông cừu ấm áp, vươn tay ôm lấy cổ Lâu Triệt trong ánh mắt ngỡ ngàng của chàng, mang theo vẻ ôn nhu, thướt tha vô hạn mà tựa đầu trên vai Lâu Triệt, tóc mây đen mượt lòa xòa trước ngực chàng, từng sợi từng sợi, nàng thỏ thẻ: “Phu quân à.”
Sững sờ một giây, chàng thiếu chút nữa đã ngừng thở, từ trước tới nay Quy Vãn chưa từng chủ động thân mật với người khác, nhưng giờ phút này, khi làn hương nhàn nhạt quẩn quanh bên thân, tâm khẽ rung lên, Lâu Triệt bất giác đưa tay vuốt ve mái tóc đen huyền mềm như lụa óng của nàng. Chàng kinh ngạc nhận ra bản thân không thể khống chế nhịp tim, có chút tham lam muốn được tận hưởng thời khác tuyệt diệu này. Thanh âm mê đắm lòng người của Quy Vãn dịu ngọt thoảng qua tai: “Nghĩ tới một ngày nếu hai ta buộc phải ở vào thế đối địch, trở thành kẻ thù, thiếp sẽ đau đớn lắm.” Lời nói ngọt ngào mà đau đớn thấu tâm can, lại ẩn ước một tiếng thở than bất đắc dĩ.
Lâu Triệt cảm thấy cần cổ ẩm ướt, hơi ấm dịu dàng quấn lấy cần cổ, nước mắt thấm tới cổ áo khiến chàng bỏng rát như bị lửa nóng thiêu cháy, một niềm chua chát kỳ lạ dấy lên, khiến lòng chàng nặng trĩu.
Quy Vãn bỗng nhiên rụt tay, lùi lại phía sau, buông lơi vòng tay đang ôm lấy Lâu Triệt, nàng tựa mình trên gối, thất thần nhìn chàng,
Làn hương quẩn quanh đột nhiên biến mất, hơi ấm tiêu tan, Lâu Triệt kinh ngạc đưa tay muốn tóm lại, bàn tay chỉ còn vương mấy sợi tóc. Chàng sửng sốt nhìn lại Quy Vãn, thấy đôi mắt đen láy thăm thẳm như bầu trời ngập ánh tinh tú của nàng đang ẩn ước ánh lệ, rõ ràng đang nhìn mình mà ánh mắt xa xăm tận nơi nào, nửa phiến môi đang mang theo nụ cười nhàn nhạt, đẹp tới cô tịch thê lương không kể xiết.
Cõi lòng trống rỗng, có phần nghẹn ngào đau đớn, Lâu Triệt vươn thẳng tay, tóm lấy người trước mặt, ôm chặt lấy nàng trong lòng: “Quy Vãn à, chúng ta sẽ không đối địch nhau đâu.”
Cảm nhận được người trong lòng bất an muốn thoái lui, chàng siết chặt eo nàng, mỗi lúc một chặt hơn, tâm hỗn loạn, thủ thỉ: “Quy Vãn à, ta nên bắt nàng làm gì bây giờ?”
Ta nên bắt nàng làm gì bây giờ?
Mùa xuân năm Thiên Tái thứ hai, vụ án “Hộ Quốc tự” cuối cùng cũng có hồi kết, việc đã tra rõ, sự này liên lụy sâu xa loạn đãng hơn ba trăm kẻ nhất loạt bị tiêu diệt, gia tộc quốc trượng cũng có dính dáng. Thánh nhân nổi trận lôi đình, rất nhiều quan chức theo phe quốc trượng bị giáng chức, phát vãng hoặc biếm đi xa, vốn tưởng Hoàng hậu sẽ bị phế, nào hay trọng thần trong triều nhất loạt cầu xin Thánh thượng nương tay, tỏ bày Hoàng hậu vô tội, rốt cuộc ngôi Hoàng hậu được bảo toàn, hậu cung khôi phục được bình yên.
Chớp mắt đã cuối xuân, cả nước rộn rã bước vào khoa thi, sự kiện “Hộ Quốc tự” cũng không hề ảnh hưởng gì tới chuyện thi cử, hết thảy cứ theo lẽ thường mà tiến hành.
Năm nay dân chúng kinh thành đặc biệt hân hoan, cũng chẳng có gì kỳ lạ, tân khoa Trạng nguyên trẻ trung tài ba, tuấn mỹ phi thường, rất có phong thái của Lâu Thừa tướng năm xưa, đã vậy còn nghe nói người đó chính là môn sinh tâm đắc của Thừa tướng. Lập tức, khắp trong triều ngoài nội, trên dưới kinh thành náo động, nơi nơi xôn xao bàn tán vấn đề này.
Năm nay người đề tên bảng vàng tên Quản Tu Văn. Lúc ấy thật chẳng ai hay, thiếu niên anh tuấn kia lại chính là kẻ dẫn tới một trận mưa gió.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!