Hồng Nhan Loạn - Chương 8: Hoàng cung mở tiệc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Hồng Nhan Loạn


Chương 8: Hoàng cung mở tiệc


Hoa thắm ngày xuân, đỗ quyên khóc đêm hạ, lá đổ chiều thu…

Ta bỏ lại gì giữ nhân gian này?(1)

(1) Lấy ý từ bài thơ thiền sư Ryokan viết trên gường bệnh khi hấp hối gửi một người bạn là Teishin, nguyên văn chữ Hán: “Thu phong xuân hoa dã đỗ quyên, An lưu tha vật tại nhân gian”.

Gió thu mênh mang bốn bề, hồ thu sớm vắng bóng sen hồng, ý thu mỗi lúc mỗi nồng đượm. Lá phong rụng tơi bời, xác lá phủ kín mặt hồ, tính ra cũng có chút phong vị, lá đỏ dập dờn trên sóng nước, sắc đỏ ngập ánh mắt, chốc chốc lại xao động. Đêm qua lúc trở về Quy Vãn không nhận ra phong diệp điêu tàn, lẽ nào lá trút chỉ trong một đêm? Đêm qua không biết hoa đã rụng, hôm nay sầu giăng mái đầu.

Chuyện ta làm là đúng mà, hẳn không có sai chứ? Hắn vốn là kẻ địch của Khải Lăng quốc, nếu thả hổ về rừng, có lẽ sau này còn kéo tới bao nhiêu sinh mệnh điêu linh. Nếu nghĩ vậy có thể xua bớt phiền não trong tâm, lấy lại an định, nàng sẽ luôn tự nhủ với mình như thế, rằng nàng không làm gì sai.

“Quy Vãn.” Giọng nói dịu dàng đầy quan tâm vọng tới, rất gần, thanh âm ôn nhu ấm áp như vậy ngoại trừ phu quân nàng đâu còn ai khác.

Từ từ quay đầu, thấy Lâu Triệt từ hành lang quanh co hướng tới, giống như bước ra từ trong sương mờ, chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay thật mơ màng, thảng thốt tựa trong mộng, như khói như sương. Nàng nhoẻn miệng cười: “Phu quân đại nhân, tan triều rồi sao?”

Nụ cười mong manh hư ảo đến vậy là lần đầu tiên Lâu Triệt được thấy. Đêm qua trời gần sáng Quy Vãn mới hồi phủ, vừa thấy chàng, lời đầu tiên mang biết bao mệt mỏi, mất mát: “Thiếp về rồi, mệt quá đi!” Không biết mấy hôm nay rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì, nàng không nói, chàng không hỏi, cũng mơ hồ biết nàng đã dùng tới quân hộ vệ và mật thám, nhưng chính mình đã hứa, tất thảy mọi chuyện của nàng chàng không cần truy cứu, chỉ cần bao dung là đủ rồi.

Nét mặt ngập tràn ôn nhu, Lâu Triệt nhìn xuống chén canh đặt trên lan can, thấy nàng chưa động một li mới dò hỏi: “Sao không chịu ăn uống thế này, canh không vừa miệng nàng ư?”

“Tại thiếp không muốn ăn!” Quy Vãn cười cười, ánh mắt xao động bất định, môi đào hé mở, dường như trong tâm đang đấu tranh gì đó, một lát sau mới mở miệng: “Trong triều không xảy ra chuyện lớn gì chứ?”

Lâu Triệt kinh ngạc nhìn nàng, có chút tò mò và lấy làm lạ thăm dò: “Ta không biết nàng cũng có hứng thú chuyện triều chính.”

Nghe vậy, Quy Vãn im lặng, Lâu Triệt nhìn nàng, cảm giác nàng có rất nhiều chuyện không nói ra. Dáng vẻ ngây ngẩn mất hồn, lại mang thêm nỗi u sầu nói không nên lời, lòng không đành lại thêm xót xa trước niềm hoang mang ẩn trong mắt nàng, chàng chậm rãi lên tiếng: “Trong triều đúng là có chuyện lớn.” Nhận ra Quy Vãn có vẻ chú ý tới chuyện này, chàng tiếp lời: “Nghe nói hôm qua Lâm Tướng quân truy bắt Hoàng tử Nỗ tộc nhưng để hắn chạy thoát.”

Quy Vãn ngẩng đầu, hỏi lại lần nữa: “Chạy thoát ư?”

“Ừ, vốn đã bị dồn vào thế chim trong lưới, cá trong chậu, thật không ngờ giữa chừng có người Nỗ tộc tới cứu viện giúp hắn chạy thoát.” Trong lời nói ẩn ước chút tiếc nuối.

Lòng Quy Vãn rối bời, trăm thứ cảm xúc đan xen, những chuyện đã xảy ra hôm qua lần lượt hiện về trước mắt. Nàng vốn không phải người máu lạnh, nên nàng hoang mang, lo lắng, mâu thuẫn. Gia Lịch là kẻ địch của quốc gia, là tướng lĩnh trọng yếu của Nỗ tộc, hắn chết là nguyện vọng của biết bao dân chúng Khai Lăng quốc, những chuyện nàng làm hôm qua là hoàn toàn đúng đắn. Nhưng giờ nghe được tin hắn trốn thoát, lòng nàng như gỡ bỏ được một khối đá nặng nề, nàng không hại chết hắn. Có lẽ ngay cả trong tiềm thức nàng cũng mong mình không phải nguyên nhân trực tiếp hay gian tiếp hại chết hắn, chỉ mong bản thân không phải dính líu tới chuyện gió tanh mưa máu này.

Quy Vãn nhợt nhạt hé ra một nụ cười, đáy lòng tăm tối bỗng chốc hoá hư không, nàng đưa tay cầm chén canh, chậm rãi húp một ngụm.

Thấy nàng đã muốn ăn uống, nét u sầu hằn trên hàng mi cũng tan biến, Lâu Triệt có vẻ an tâm hơn: “Nguội mất rồi, để hạ nhân hâm nóng lại đã.”

“Không sao đâu.” Quy Vãn ngậm canh, đáp lời.

Có lẽ tâm tình đã thoải mái, chén canh lạnh cũng thành mỹ vị, nàng thoả mãn ngâm nga một tiếng. Thấy Lâu Triệt vẫn còn đứng đó, nàng kinh ngạc hỏi: “Phu quân đại nhân, chàng sao vậy?”

Lâu Triệt chậm rãi tiến lại, ngồi đối diện Quy Vãn, nhìn nàng, tựa như có gì muốn nói rốt cuộc lại im lặng, không thốt một lời.

Rõ ràng, thấy ánh mắt Lâu Triệt hướng về phía mình, kỳ thực chàng đang trông ra mặt hồ ngập lá đỏ. Nhìn ánh mắt dịu dàng của Lâu Triệt, lòng Quy Vãn mềm lại, dịu giọng hỏi: “Phu quân đại nhân đang nghĩ chuyện gì sao?”

“Chắc vậy!” Lâu Triệt vĩnh viễn mang theo nét cười, nụ cười ôn nhu như gió xuân tháng Ba, khiến người ta chỉ thấy ấm áp, mát lành: “Quy Vãn, đầu tháng sau, chúng ta phải vào cung một chuyến.”

Đầu tháng sau? Là năm ngày nữa ư? Quy Vãn hỏi: “Trong cung có hỷ sự gì đáng chúc mừng sao?”

Lâu Triệt gật đầu xác nhận suy đoán của nàng: “Cảnh Nghi viện đã dựng xong rồi, tiểu Hoàng tử cũng tròn hai tuổi, Thánh thượng mở tiệc mừng song hỷ lâm môn.”

Cảnh Nghi viện? Cái tên thật quen thuộc, chẳng biết đã từng nghe ở đâu? Chợt nhớ lại ngày ấy ở tửu lâu đã nghe vị trung niên văn sĩ dùng giọng điệu mỉa mai nhắc tới chuyện Hoàng thượng vì Huỳnh phi mà lập cung dựng điện. Vẻ như sực tỉnh, Quy Vãn hỏi Lâu Triệt: “Thiếp cũng phải tham dự sao?” Tưởng tượng hôm đó sẽ xảy ra tình cảnh gì, nàng bỗng thấy run run.

Cùng Lâu Triệt đi gặp Huỳnh phi, chuyện mới thật kỳ quái làm sao.

“Tất nhiên rồi, nàng là thê tử của ta cơ mà.” Giọng nói ôn hoà như lời khẳng định chắc nịch.

Nghe vậy Quy Vãn đành im lặng, chăm chú nhìn gương mặt trầm ổn không lộ một chút cảm xúc nào của Lâu Triệt rồi đột nhiên hỏi: “Không mâu thuẫn gì chứ?”

Lâu Triệt nhướng mày, hỏi lại: “Mâu thuẫn gì cơ?”

Quy Vãn buông bát, ngước lên bầu trời phía xa, nghĩ ngợi một chút mới chậm rãi lên tiếng: “Phu quân đại nhân là thủ phụ đương triều, quyền khuynh góc trời, thiên hạ có chuyện gì mà chàng không hay, biết rõ việc mình làm là đúng, là nên làm, nhưng dẫu đã biết rõ vậy cũng biết sau này sẽ phải hối hận, chàng vẫn làm sao?”

Bắt gặp ánh mắt chân thành cùng lời nói dịu ngọt của nàng, Lâu Triệt có chút mơ hồ, vô thức hỏi lại: “Lại có thứ chuyện biết là mình làm đúng mà còn biết chắc sau này sẽ hối hận sao?”

“Không phải chàng đã từng làm một lần rồi ư?” Quy Vãn cười giảo hoạt, đáp lời.

Chấn kinh, Lâu Triệt quét ánh mắt bén nhọn về phía nàng. Lần đầu thấy ánh mắt sắc lạnh của phu quân, Quy Vãn vẻ như vô tội nói tiếp: “Hoàng thượng là quân, phu quân là thần, vương quyền là cương, cảm tình là thường, vậy không phải mâu thuẫn sao?”

Lâu Triệt lặng thinh, im lặng đánh giá Quy Vãn. Lúc ánh nhìn của chàng chăm chăm hướng về mình, Quy Vãn thoáng cười như gió, đứng lên, khẽ quơ tay áo, xoay người tiến ra ngoài hành lang, tuỳ ý buông lại một câu: “Thật đúng là người trong cuộc tay cầm cờ.”

Hiểu được điều nàng ám chỉ, Lâu Triệt có chút buồn bực, vấn đề thường ngày tận lực tránh né đến nay bất ngờ bị đưa tới tận mặt, chàng phiền não nhìn theo thân ảnh như gió thoáng mây trôi, hững hờ lùi xa dần, nói nhẹ: “Xem cờ không nói mới thật quân tử.”

Nghe thấy lời chàng nhưng thân ảnh vẫn không ngừng bước, tiếp tục hướng về phía ngoài, Quy Vãn thầm nghĩ, ai bảo bọn họ kéo nàng tới xem cơ chứ. Huỳnh phi, Lâu Triệt, và cả nàng nữa vốn đều có thế cục riêng, tới giờ không phải tất cả đã bị kéo chung vào một cuộc cờ sao, nàng cũng chỉ vì số mệnh bức bách mà thôi. Bất quá, trong rủi vẫn còn có may, nàng không phải người chơi cờ.

* * *

Năm bước một lầu, mười bước một gác, mái hiên san sát, ngút ngàn tầm mắt, ngẩng đầu thấy nguy nga lộng lẫy không biết đâu mới là nóc. Dấn thân giữa đại viện ngói đỏ thắm, Quy Vãn không khỏi cảm thán, hoàng cung quả thực xa hoa tráng lệ hơn cả trong tưởng tượng của nàng.

“Đúng là lộng lẫy, xa hoa quá!” Quy Vãn cảm thán, tiếng nàng hoà lẫn cũng âm thanh bánh xe lộc cộc trên đường.

Nghe tiếng cảm thán của nàng, Lâu Triệt giải thích: “Tiên hoàng vốn yêu thích vẻ đẹp hoa lệ, sang quý nên từng hạ lệnh trùng tu khắp lượt hoàng cung một lần.” Lời nói ẩn ước một chút muộn phiền.

Nghiêng mặt nhìn Lâu Triệt, ánh mắt không động, khuôn dung bình thản khẽ hé nụ cười: “Nói vậy chắc Cảnh Nghi cung cũng hoa lệ lắm.”

Lâu Triệt không đáp, cười tươi đưa tay kéo màn xe, dịu dàng khẽ ôm nàng, trả lời không ăn nhập câu hỏi: “Đừng để gió lùa như vậy, cẩn thận cảm lạnh mất.” Quy Vãn không quen với những cử chỉ thân thiết đến vậy, vốn muốn đẩy chàng ra chợt nghe được lời ân cần, nàng bèn buông tay.

Chính lúc mỗi bên đều có tâm tư riêng, xe ngựa chậm rãi dừng lại, đã nghe đàn sáo vang động khắp trong ngoài, tiếng nói cười xôn xao đưa tới tận trong mành, bị thứ âm thanh đó cuốn hút, Quy Vãn cũng cảm thấy háo hức muốn nhập cuộc. Nghe báo quan hê vang một tiếng: “Lâu Thừa tướng và phu nhân tới”, thấy bên mình trống không, Lâu Triệt đã xuống xe từ lúc nào, Quy Vãn khẽ chuyển thân mình, đang muốn mau mau bắt kịp thì rèm đã vén lên, một bàn tay đưa tới trước mắt. Nàng ngẩn mặt trông lên, thấy đám đông nhiệt náo trước cổng điện, bách quan trong triều cùng phu nhân, ái nữ đang chăm chú trông lại phía này.

Nhoẻn miệng cười như hoa nở, nàng nắm tay Lâu Triệt chậm rãi bước xuống, người tại đương trường tất thảy sững sờ. Đến khi tinh thần trấn định, lập tức có vài người thân vận quan phục vây lại quanh hai người, xum xoe bên cạnh, hết nịnh lại hót với Lâu Triệt, nhũng lời hoa ngôn sáo ngữ, dối trá, siển nịnh tuôn như suối chảy. Nhìn gương mặt giả dối của bọn họ, Quy Vãn cười thầm trong dạ, rồi bỗng ngơ ngẩn, đây gọi là quyền lực sao? Đúng là quyền lực đâu đâu cũng thấy mà!

Giữa đám quan lại hết tốp này tới tốp khác kéo tới triều bái, nàng bỗng nhận ra một người sừng sững bất động trong tận góc xa. Vậy ra vẫn còn người không biết e ngại quyền thế, lòng tò mò, Quy Vãn chăm chú nhìn sang, nhất thời kinh ngạc, bóng người dĩnh tú bên ấy chẳng phải Lâm Thụy Ân Tướng quân đó sao?

Hôm nay Lâm Thụy Ân vận một bộ nho phục trắng tinh, khí chất lãnh mạc nhờ áo quần mà khác hẳn, có vẻ nhã nhặn tuấn tú, nếu chỉ nhìn bề ngoài chẳng ai dám tin người này là chiến tướng anh dũng vô song trên chiến trường. Lâm Thụy Ân lánh xa một bên, rất nhiều quan lại vây quanh nhưng phần lớn là võ tướng, không biết có phải do ảo giác mà Quy Vãn cảm thấy hắn hình như đang chủ ý về phía này.

Cuối cùng cũng ứng phó xong đám người ồn ào tới ân cần thăm hỏi, đến khi khách nhân đã tản đi đôi chút thì Quy Vãn cũng thấm mệt. Lẽ nào đây chính là yến hội chốn cung đình sao? Giả dối, hoa lệ, mang theo cảm giác xa hoa, phung phí.

Nhận thấy thần thái có điểm kỳ lạ của nàng, Lâu Triệt thấp giọng hỏi: “Quy Vãn, thấy mệt sao?” Lời nói ẩn ước niềm thương xót.

Quy Vãn nghiêng đầu, mỉm cười chế nhạo: “Phu quân đại nhân à, yến tiệc còn chưa bắt đầu cơ mà!”

Lâu Triệt hơi ngây ngấn, bật cười thành tiếng, tiếng cười sang sảng thu hút ánh nhìn đăm đăm của quan lại chung quanh.

“Đúng là mỹ nhân tuyệt đại phong hoa!”. Trong góc xa một nam nhân thân thể cao lớn tráng kiện, vận áo bào võ tướng vừa nhìn vừa bình phẩm. Cung Cảnh Nghi bốn bề nhiệt náo, chỉ riêng chỗ này ngoại lệ, bốn năm người đứng bên cạnh Lâm Thụy Ân, người vừa bình luận là La Thừa – tiên phong đắc lực của Lâm Tướng quân.

Một nam tử cao gầy đứng bên trái cũng hùa theo, buông lời than thở: “Bọn lão tử liều sống liều chết chốn biên quan, còn đám người này cả ngày chỉ biết múa bút làm thơ, sống sung sướng vui vẻ giữa kinh thành. Các người coi Lâu phu nhân kìa, lão tử sống chừng này tuổi đầu rồi chưa từng thấy qua nữ nhân nào đẹp đến vậy đâu.”

Đương kim Thánh thượng trong văn khinh võ, chuyện ấy thiên hạ khắp trong ngoài đều biết, trong triều võ quan không thể thăng chức mau lẹ được như văn quan, đãi ngộ bổng lộc cũng thua kém xa văn quan. Tất thảy tướng sĩ đấn thân biên ải, sa trường đều ít nhiều oán hận.

“Châu Tướng quân cẩn trọng lời nói, có biết đây là đâu không?” Người vừa quát lên chính là một trung niên văn sĩ đang đứng cạnh Lâm Thụy An, y là quân sư, nổi danh nhờ tài nhìn xa trông rộng cùng đa mưu túc trí. Trong quân, địa vị của quân sư rất cao, nam tử cao gầy kia bị y quát cũng không dám phản đối.

Xoay người, nhận ra nét mặt thần bí của Lâm Thụy Ân, trung niên văn sĩ khe khẽ thở dài, lên tiếng: “Tướng quân, thiết nghĩ với nhãn lực của người, hẳn đã nhận ra vị Lâu phu nhân kia rồi. Chúng ta cũng coi như đã gặp nàng một lần.”

Lâm Thụy Ân im lặng, để những lời nói ấy ngoài tai, trước sau duy trì bộ dạng lạnh như băng tuyết.

Quân sư vẫn chưa muốn dừng, lại tiếp lời: “Thật không ngờ nàng lại chính là Lâu phu nhân.” Những lời này không giống lời y tự kể, giống như nói thay Lâm Thụy Ân hơn. Lâm Thụy Ân nhíu mày, chực nói điều gì, bỗng thấy Lâu Triệt cúi đầu, dịu dàng nói gì đó còn Quy Vãn nghiêng đầu cười rạng rỡ yêu kiều, Lâm Thụy Ân ngây người, mày kiếm chau thật sát, quên luôn lời định nói ra.

Chứng kiến bộ dạng của hắn, quân sư bên cạnh cũng nhíu mày, buông tiếng thở dài: “Hồng nhân tự cổ đều là mầm họa mà!”

Nghe tiếng thở than, Lâm Thụy Ân còn chưa kịp phản ứng thì nam tử cao gầy bên cạnh đã mở miệng: “Thật không ngờ đến Lục quân sư mà cũng có hứng thú với mỹ nhân đó.” Ngừng lời lại sức nhớ ra điều gì, hắn nói thêm: “Thế này không được nha! Lục quân sư, con ngài cũng sắp ra trận giết giặc được rồi mà ngài còn tư tưởng tới nữ nhân trẻ trung xinh đẹp như vậy thật không phải với phu nhân ở nhà. Muốn ta nói thì nữ nhân đẹp nhường ấy chỉ xứng đối với Tướng quân của chúng ta mà thôi!”

Hắn nói xong còn hì hì cười, tưởng chừng mình nói thật chuẩn xác.

“Câm miệng!” Lâm Thụy Ân gầm lên một tiếng, “Ăn nói bậy bạ gì vậy?”

Mọi người xung quanh đều quay lại, lần đầu tiên bá quan văn võ được thấy khuôn dung giận dữ của chàng thiếu niên lạnh lẽo băng sương này. Nam tử cao gầy ngẩn ra giữa đương trường, không biết phải phản ứng ra sao, tất cả những người có mặt đầu sửng sốt trước biểu hiện kì dị của Lâm Thụy Ân.

Lời ra khỏi miệng, Lâm Thụy Ân cũng có chút hối hận, đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử trên chiến trường, vậy mà mình lại không thể kiềm chế tâm tình, song bản thân không thể nhẫn nhịn trước những lời nhảm nhí điên rồ đầy vọng tưởng ấy. Tâm tình bị khuấy đảo trầm trọng, hắn nghiêng đầu, bắt gặp vẻ mặt như đã tỏ tường tâm can của quân sư, nỗi bực dọc lại cuồn cuộn dâng lên. Chuyển qua hướng khác lại vừa vẹn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Quy Vãn, hắn quay ngoắt đầu lại, làm như không nhận ra.

Trong lúc Lâm Thụy Ân bực dọc không thôi, một thân ảnh vận áo xanh đen lướt vào trong điện, cao giọng hô vang: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, Huỳnh phi nương nương giá lâm…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN