Hồng Tuyển Kí
Chương 5: Mê Hoặc
“Không có việc gì thì không thể gặp ngươi? Vương đệ thực không niệm nhân tình.” Phượng Tê tự ghê tởm một phen, cần phải nói đến như vậy sao? Bất quá thấy đối phương so với nàng càng thêm không được tự nhiên, trong lòng cũng cân bằng.
“Không phải…Hoàng tẩu…”
“Ngồi đi, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu.” Phượng Tê vung tay lên, mang thức ăn, dâng rượu, đáng tiếc Vương gia vừa mới ăn xong một bữa dạ dày cảm thấy có chút tạo phản.
“Bản cung cũng biết mạo muội triệu kiến có mất thể thống, thế nhưng hôm nay gặp qua thái hậu, thái hậu vừa mới nhắc nhở Phượng Tê phải chú ý thân bằng lui tới, qua lại nhiều hơn. Bản cung cũng sâu sắc cảm thấy thái hậu nhắc nhở rất đúng, hiện tại không phải sao, bị bệnh mấy ngày, ngay cả một người thăm nom cũng không có.” Đây thuần túy là giận chó đánh mèo, xem, Vương gia ho khan rồi thấy chưa…
“Là rượu quá mạnh sao? Ta đây không uống rượu, nô tài mang lên cái gì cũng không có đối chiếu, đoán chừng đúng là có hơi mạnh một chút, bất quá vương đệ hẳn là sẽ không quét hưng trí của bản cung đi?” Phượng Tê không khỏi phân trần rót rượu cho vương gia, về phần rượu bao nhiêu độ nàng cũng không biết, lúc nàng phân phó chính là chỉ nói qua cứ rượu thuần nhất là được rồi: “Bản cung kính trước một chén.”
Tiêu sái tự mình uống ngay một chén, sau đó nâng chén đã trống không cho vương gia xem. Người ta nữ tắc đã uống trước, vương gia đương nhiên phải đáp lễ, sau đó hắc tuyến nhìn tiểu nha đầu mắt to bên cạnh (Tiểu Ny) lập tức ân cần rót đầy lại cho mình.
“Ý chỉ của thái hậu bản cung đương nhiên phải nghe, huống chi thái hậu đúng là hảo ý, cho nên a, trừ bỏ phụ thân cùng tiểu đệ bọn họ ở tướng phủ, trong số thân bằng cũng chỉ có vương gia là gần nhất. Bản cung dù sao cũng đã gả vào hoàng gia, người nơi thâm cung, muốn xuất cung thăm thân nhân vốn là không ổn, nghe nói vương gia hôm nay ở trong cung, cũng thì thuận thế mời vương gia lại đây, miễn cho vương gia về sau lại phải chạy vào một lần.” Rót rượu, nhìn hắn uống, lại rót đầy.
Cảnh Tu hắc tuyến + giật giật cơ mặt một chén tiếp một chén liên tục uống, không ngờ ngươi cứ thế ném luôn lão công của mình ra ngoài vòng thân bằng, trực tiếp nhảy đến chỗ ta, ai…lần sau gặp hoàng huynh phải nhớ nhắc nhở hắn cho hoàng hậu về nhà dạo dạo mấy hồi, miễn cho nàng ăn no không có chuyện gì làm lại gây sức ép tiểu thúc tử…
“Hoàng tẩu…Cảnh Tu đã uống không ít…” Bồi xong nữ nhân thần kinh co giật này hắn còn phải đi tìm Ích xin lỗi nữa mà. Đáng chết, đã uống không ít cũng không phải là lấy cớ, nàng ta cũng uống bao lâu rồi, trước kia sao không biết nữ nhân này tửu lượng lại tốt như vậy.
Nhìn hoàng hậu mặt không đổi sắc kính hắn một ly lại một ly, Cảnh Tu cảm thấy có chút mất mặt.
“Xem vương đệ không yên lòng như vậy, là bản cung chiêu đãi không chu toàn?” Giọng của Phượng Tê lập tức lạnh lẽo xuống.
“Nào có, rượu cũng như thức ăn của hoàng tẩu đều thực sự phong phú.” Nào dám nói cô nãi nãi ngươi không phải.
“Vương đệ có tâm sự? Không ngại nói ra nghe một chút, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có lẽ Phượng Tê sẽ có giải thích độc đáo?” Nói đi nói đi ~ mau nói ngươi với thị lang kia rốt cuộc là quan hệ như thế nào đi ~
“A, không có gì, vừa rồi đắc tội Ích, đợi lát nữa còn phải đi xin lỗi hắn mà thôi.” Nghĩ đến chuyện này, Cảnh Tu lại cảm thấy áy náy, không tự giác lại bắt đầu dốc chén rượu vừa rồi đã quyết định không uống nữa vào miệng.
“Ích? Mỹ nhân thị lang kia?”
“ ~ phụt ~ Mỹ nhân???” Cảnh Tu bị dọa rồi, hắn với Ích quen biết nhiều năm như vậy, mới chỉ nghe qua mấy xưng hô cái gì mà quân tử, thần tiên giáng trần, nhã sĩ linh tinh gì đó, hóa ra dùng để gọi Lâm Ích Hàn còn có mỹ nhân?
“Khó trách Vương đệ kinh ngạc như vậy, phải biết rằng, ánh mắt nữ nhân xem nam nhân là không giống với mắt nam nhân xem nam nhân.” Rót rượu, tiếp tục rót rượu…Hết rồi? Không có việc gì, lại dâng lên thêm.
“Nữ nhân…các ngươi…đều gọi Ích…mỹ nhân?” Khó có thể tin, đầu hắn có chút choáng váng.
“Một bộ phận mà thôi.” Chính là bộ phận hủ ấy.
“Mỹ nhân như ngọc, ngươi không thấy là Lâm thị lang hệt như mỹ ngọc, cứng cỏi, thanh thuần, hoàn mỹ sao?”
[Tiểu Ny tỷ, phải là quân tử như ngọc đi…] Tiểu Hạo lặng lẽ viết viết.
[Đúng vậy a, Lâm thị lang thế nhưng chính là quân tử người người ngợi khen a~]
[…]
“A?” Cảnh Tu đã choáng váng, phải không?
“Ngươi không thấy là hắn mỹ sao? Ngẫm lại khuôn mặt của hắn, ngẫm lại ánh mắt của hắn, ngẫm lại bộ dạng của hắn lúc mỉm cười với ngươi…” Phượng Tê thấy đã không sai biệt lắm, giọng nói đột nhiên nhu hòa xuống, mang theo dẫn dắt cùng mê hoặc.
Xem, so vừa lúc vừa đến nơi này của bản cung, vương đệ hiện đã như một người hoàn toán khác.
“Bộ dạng của Ích…” Cảnh Tu mơ mơ hồ hồ nhớ lại nụ cười thanh phong đạm nhã lại luôn ấm áp kia: “Đúng, mỹ nhân.” Ích nhà hắn đích xác rất đẹp. Đúng vậy.
“Ngươi làm cho Lâm thị lang mất hứng.”
“Phải…” Cảnh Tu bĩu môi, không tự giác lại thêm vài chén vào bụng, hắn đã ngà ngà rồi: “Ta nhắc đến hôn sự của hắn cùng hai vị công chúa, hắn mất hứng.”
Đương nhiên mất hứng, rõ ràng chính là ghen tị thôi!
“Vương đệ, nghe nói các ngươi là từ nhỏ cùng nhau lớn lên?”
“Đúng vậy, hắn còn là thư đồng của ta mà, Ích từ nhỏ đã rất thông minh, công khóa gì cũng đều biết, tiên sinh luôn khen hắn.”
“Vậy ngươi thương tổn chí hữu như thế, đã nghĩ đến phải làm như thế nào để Ích tha thứ cho ngươi chưa?”
“Đi xin lỗi a ~ Ích sẽ không thật sự giận ta…” Ninh vương đã say đến tự hạ chỉ số tuổi.
“Nghe nói, mới trước đây lúc ngươi gây họa, một nửa là hắn gánh, một nửa là hắn giúp ngươi giải quyết?”
“Đúng vậy…”
“Nghe nói, lúc tiên đế băng hà, ngươi bị vu hãm mưu quyền soán vị, là hắn không ngơi không nghỉ thay ngươi tìm chứng cứ, còn đặt tính mạng cả nhà ra đảm bảo cho ngươi? Bôn ba khắp nơi cuối cùng bản thân cũng ngã bệnh?”
“Phải…” Hồi tưởng lại trước kia, Ninh vương đã say càng thêm buồn bực không cần người rót rượu, tự mình cầm lấy bình bắt đầu uống.
“Nguyên phối San Mính của ngươi thân phận thấp kém, là hắn không để ý đến sự phản đối của người nhà, chống lại cả phụ thân hắn, dứt khoát nhận San Mính làm nghĩa muội, để nàng lấy thân phận nữ nhi nhà thượng thư gả cho ngươi?” Phụ thân Lâm Bùi của Lâm Ích Hàn chính là Lễ bộ thượng thư, nhân khẩu một nhà không nhiều lắm, hai phụ tử một thượng thư một thị lang, một tam phẩm một tứ phẩm, đã sắp vượt qua nhà nàng.
“San Mính…”
“Ngươi đi sứ Xảo quốc, ở nhà thê tử ốm chết, là hắn không để ý nhàn ngôn toái ngữ, không để ý thanh danh của bản thân, thay ngươi an bài chu đáo hết thảy…”
“…”Vương gia hai mắt đỏ rực, mơ mơ màng màng nói không ra lời.
“Hắn vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi đã vì hắn làm cái gì? Ân tình như thế, ngươi trả được bao nhiêu?”
Thanh âm nói chuyện của Phượng Tê càng lúc càng nhẹ, nàng thậm chí còn từng chuyên môn luyện tập cái dạng âm tần gì là có hiệu quả thôi miên nhất nữa cơ mà.
Kỳ thật Phượng Tê rất muốn hô lớn một câu, nếu không biết lấy gì trả hắn, ngươi cứ lấy thân báo đáp luôn đi! Ai…Đành từ từ sẽ đến vậy.
“Ngươi lại không để tình nghĩa của hắn ở trong lòng như thế, không báo đáp ân tình của hắn thì cũng thôi, lại còn sau khi hắn vì hoàng gia bôn ba lao lực lấy hôn sự làm hắn phiền nhất ra kích thích hắn, hồn nhiên bất giác, làm hại cả thân muội muội còn chưa chính thức thành thân của ngươi!” Phượng Tê vừa lòng nhìn biểu tình đầy mặt phẫn nộ cùng áy náy ảo não đến đau lòng của Cảnh Tu.
“Ngươi còn ở nơi này ăn ăn uống uống, dõng dạc nói hắn sẽ tha thứ cho ngươi, đoan chắc sự lương thiện của hắn, sự mềm lòng của hắn. Ta xem lần này nếu ngươi không xin lỗi cho cẩn thận, dù hắn có tha thứ cho ngươi, các ngươi cũng sẽ chỉ còn là bằng hữu bình thường, hắn sẽ không còn một mảnh trung tâm với người, sẽ không còn theo bên cạnh ngươi, sẽ không còn vì ngươi bài ưu giải nạn, lại càng sẽ không còn vì ngươi mà vào sinh ra tử. Nếu hắn lần này thật sự thương tâm, các ngươi sẽ tuyệt giao, các ngươi sẽ như người xa lạ. Ngẫm lại xem, hắn gặp ngươi sẽ quỳ xuống hành lễ hô to thiên tuế, một ngụm một từ Ninh vương điện hạ, sẽ không bao giờ còn gọi ngươi…Tu ~”
[Nương nương…hình như hắn ăn ăn uống uống là do người lôi kéo đi…] Bối cảnh ABCD cộng thêm Tiểu Ny cùng Tiểu Hạo rất có ăn ý cúi đầu, không để ánh mắt xấu hổ vì chủ tử đổi trắng thay đen của mình bị nương nương nhìn thấy.
Mọi người cùng cảm thấy may mắn lúc này Ninh vương đã say đến cạn sạch chỉ số thông minh, nương nương nói cái gì chính là cái đó.
“Không! Ích! Không cần…Ninh vương…” Không cần gọi hắn Ninh vương điện hạ. Bọn hắn phải là bằng hữu, là tử đảng, là tử đảng mặc kệ toàn bộ thân phận lễ nghi mới đúng. Cảnh Tu cảm thấy hắn hẳn là nên lập tức đi tìm Ích, thỉnh cầu sự tha thứ của Ích, hắn không thể tưởng tượng nổi cái loại cảnh tượng như vừa rồi. Hắn không thể không có bằng hữu là Ích. Hắn không thể thực có lỗi với Ích…
“Ninh vương đã biết nên xin lỗi như thế nào sao?” Mắc câu rồi nha ~ Phượng Tê cười đến là vui vẻ.
“Xin lỗi như thế nào?” Ninh Vương hồng hồng mặt nghi hoặc nhìn Phượng Tê, nhìn mà Phượng Tê cảm thán, người uống say chính là không giống bình thường, một cái mặt đã có thể xem như đại thúc cũng có thể thành ra đáng yêu như vậy (người ta còn chưa tới ba mươi đâu…)
“Đi, đi nói cho hắn biết…” Phượng Tê kích động chụp bả vai Ninh vương rất không hợp quy củ, bất quá so với mấy lời nàng vừa nói, hiển nhiên động tác này đã có thể xem như lễ nghi tiêu chuẩn: “Nói cho hắn biết, ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn…”
Ninh vương uống rượu gật đầu.
“Nói cho hắn biết, bên cạnh ngươi vẫn chỉ có hắn, trước đây là như vậy, bây giờ là như vậy, về sau cũng là như vậy…”
Ninh vương không chỉ số thông minh tiếp tục gật đầu.
“Nói cho hắn biết, người ngươi quan tâm nhất chính là hắn…”
Ninh vương cảm thấy thực sự có đạo lý nghiêm túc gật đầu.
“Để biểu đạt thành ý, ngươi có thể nhiệt tình ôm lấy hắn, nói cho hắn biết, của ngươi chính là của hắn, hết thảy của ngươi đều thuộc về hắn…” Mặt hoàng hậu rốt cuộc không khống chế được cười gian, dọa hãi một phòng nô tài.
“Thuộc về hắn?”
Rốt cuộc có nghi vấn rồi?
“Hắn vì ngươi làm nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên hồi báo bằng tất cả của ngươi sao?”
“Đúng! Đều cho Ích! Đều có thể cho Ích!” Ninh vương cảm thấy thực sự có đạo lý, tình cảm giữa hắn với Ích nên tuy hai mà một.
“Vậy còn chờ cái gì nữa, Ninh vương điện hạ, Ích của ngươi hiện tại còn đang thương tâm kìa…”
“Đúng, đi tìm Ích!” Ninh Vương nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng ngoài cung.
Phượng Tê khắc chế xúc động muốn cất tiếng cười to, lập tức chỉ vào bối cảnh B: “Ngươi, đi cùng Ninh vương, phải đưa người đến tận Lâm phủ giao cho Lâm thị lang.”
“Tra.”
“Nương nương, người với Ninh vương có thù oán?” Mấy lời vừa rồi nghe sao cứ…
“Tiểu Hạo, nhanh, lập tức đi theo, ta muốn báo cáo chi tiết toàn bộ quá trình.”
“Nương nương, đó là Lâm phủ, là nhà của tam phẩm Lễ bộ thượng thư, tứ phẩm Công bộ thị lang, phòng bị của bọn họ còn sắp vượt qua cả nhà của người, người cũng quá khó xử ta đi.”
Phượng Tê lấy một túi vàng ra ném cho Tiểu Hạo: “Thu xếp một chút mà vào có biết không? Dốt nát muốn chết, nhất định phải trộm đạo trèo tường sao? Nhanh đi. Ngươi đi theo Tiểu Hạo, tuổi hắn còn quá nhỏ, có vài việc không quá thuận tiện.” Chỉ vào bối cảnh A.
“Tra.” Bối cảnh A phản ứng rất nhanh, lập tức đáp ứng, sau đó kéo Tiểu Hạo đi chấp hành nhiệm vụ.
“Ai…Thoải mái.” Phượng Tê đột nhiên rảnh rỗi miễn cưỡng nằm xuống nhuyễn tháp, tùy ý Tiểu Ny xoa bóp: “Thu dọn! Lại mang lên chút mứt hoa quả, uống một lúc nhiều nước như vậy, miệng lưỡi nhạt nhẽo hết cả.”
“Dạ, nương nương.” Bối cảnh C, D lập tức thu dọn bàn, nhất là cái bình rượu uyên ương chuyên dùng để ban thưởng rượu độc kia, dùng loại bình như vậy để uống nước cũng chỉ có nương nương nhà bọn họ dám.
.
Chú thích: bình rượu uyên ương là loại bình hai ruột một bên đựng rượu thường một bên đựng rượu độc để đầu độc người ta mà tụi mình thường thấy trong phim ấy, bạn hủ của chúng ta thì đựng nước với rượu để chuốc say người ta, haha ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!